Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 62: Bột Đậu Đỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng phải tự dựa vào bản thân mới được. Làm gì cũng không thể thiếu tiền...

Thi Lạc nở nụ cười: "Ta biết làm một vài loại bánh, nếu chủ quán vẫn chưa tìm được đầu bếp thì có thể cho ta thử một lần được không?"

Lão Tam tỏ vẻ kinh ngạc nhìn nàng: "Cô?"

Thi Lạc không phải đầu bếp làm điểm tâm chuyên nghiệp, nhưng nàng biết làm không ít món điểm tâm. Năm đó nàng từng học qua vài ngày, hơn nữa nàng còn có cách khác. Vốn dĩ không định thực hiện sớm như vậy, nhưng nghĩ đến cuộc đối thoại lúc sáng cùng Vệ Tông Hi, nàng quyết định làm sớm được ngày nào thì tốt ngày đó.

-"Chủ quán để ta thử trước nhé, nếu thành công thì để ta ở lại, còn không thành công, ông chỉ tổn thất chút thức ăn, cùng lắm thì ta sẽ đền bù."

Lão Tam biết chuyện Thi Lạc bán công thức món ăn cho Tụ Tiên Lâu, nói không chừng nàng thật sự có cách làm. Hơn trong sau hai lần tiếp xúc với nàng, ông cảm thấy nàng không giống như lời đồn, vì vậy ông không có ác cảm giống như Lão Tứ.

Hiện tại thấy kế hoạch đã thành công, ông gật đầu: "Vậy thì thử đi."

Thi Lạc thở phào.

Thái Đại nương nghe hai người nói chuyện kinh doanh, bà lại có thêm cái nhìn khác về Thi Lạc: "Thi Lạc, làm tốt lắm."

Thái Đại nương góa chồng từ sớm, con cái trong nhà đều nhỏ nên không ít lần bị ức hiếp. Cho dù khó khăn nhưng bà vẫn tự mình vượt qua, bà thấu hiểu nữ nhân thật không dễ dàng gì.

Thi Lạc không có người thân, một mình phải chăm sóc tướng công tàn phế, còn phải vun vén cho gia đình. Bà có sự cảm thông sâu sắc với nàng, nhìn thấy Thi Lạc giống như nhìn thấy bản thân mình năm xưa.

Vì vậy Thái Đại nương mới đối đãi với Thi Lạc đặc biệt như vậy. Hôm nay nghe những lời nàng nói, bà càng thêm bội phục sự dũng cảm của nàng.

Có câu "vật họp theo loài" thực sự rất có đạo lí. Thi Lạc cũng rất có hảo cảm với Thái Đại nương, hiện tại bà cổ vũ nàng như vậy, sự tự tin lại tăng thêm gấp bội.

-"Nếu trong quán bán nhiều bánh đậu đỏ như vậy, chắc hẳn đậu đỏ vẫn còn không ít. Ta không biết làm bánh đậu đỏ, làm bột đậu đỏ là được rồi." Thi Lạc nói.

-"Bột đậu đỏ?" Lão Tam nheo mắt.

Thi Lạc có sự tự tin này hoàn toàn nhờ vào chỗ dựa lớn phía sau.

Bánh đậu đỏ bình thường mùi vị vô cùng tệ. Hơn nữa ở thời đại này đường vô cùng đắt, mọi người khi ăn điểm tâm đều muốn có vị ngọt, nên làm ra bánh đậu đỏ rất ngấy, khiến mất đi hương thơm của đậu đỏ. Quan trọng nhất là đường đắt, nên làm ra bánh đậu đỏ lại càng thêm đắt. Vì vậy những gia đình nghèo sẽ không bao giờ ăn, chỉ có nhà khá giả mới ăn được, nhưng những nhà khá giả cũng không muốn suốt ngày chỉ mua món bánh đậu đỏ ngọn này được.

Lão Tam biết Thi Lạc đang thử thách bọn họ. Không phải ngươi chuyên về bánh đậu đỏ sao, ta sẽ làm một loại khác từ đậu đỏ để so sánh, cao thấp lập tức sẽ biết.

Đột nhiên ông lại vô cùng hứng thú với tiểu thê tử này của chủ tử.

Đưa Thi Lạc vào bếp, Lão Tam liền đi ra ngoài. Thi Lạc hiểu ở thời đại này bí mật gia truyền vô cùng quan trọng nên cũng không giữ ông lại, khi cả phòng bếp không còn ai, nàng bắt đầu làm.

Thời đại này không có lò nướng nên chỉ nướng đơn giản bằng lửa, lo lắng độ lừa không đều nên nàng luôn phải chú ý đến.

Đĩa đầu tiên làm rất thành công, Thi Lạc ăn thử, đúng là mùi vị như trong kí ức, dường như còn thơm ngọt hơn một chút, có lẽ do đậu đỏ ở cổ đại tốt hơn.

Sau khi đĩa đầu tiên thành công, Thi Lạc liền có tự tin, nàng nướng hết chỗ còn lại.

Thi Lạc còn chưa đi ra thì Lão Tam đã ngửi thấy mùi thơm bên trong. Đợi nàng ra ngoài, mang theo đĩa điểm tâm đầy màu sắc hấp dẫn, bột đậu đỏ tươi xốp khiến Lão Tam có chút háo hức.

Thi Lạc lấy ra năm cái bày lên đĩa cho Lão Tam, chỗ còn lại bị nàng ăn mất một cái, còn thừa mười bốn cái. Thi Lạc không khách khí mà tìm đến giấy gói trong quán, mỗi phần năm cái, nàng gói hai phần, buộc thành một nút đẹp mắt. Bốn cái còn lại thì dùng giấy dầu gói lại.

Lão Tam ăn một miếng, cảm giác đầu tiên chính là ngon miệng, độ xốp phù hợp, vừa vào miệng liền tan ra, khắp miệng đều là mùi hương của đậu đỏ. Đặc biệt là bột đậu đỏ vừa nấu xong, mang theo vị nóng, càng ăn càng thấy ngon.

Lão Tam sau khi ăn hết một cái, ông vẫn chưa quên đi chính sự.

-"Cô nương, cô học được ở đâu vậy?"

Thi Lạc nói: "Trong một cuốn sách cổ, vẫn còn rất nhiều..."

Nàng giữ lại nửa câu không nói hết.

Thi Lạc mới chỉ mười năm tuổi, xinh đẹp, Lão Tam nhìn vẻ giảo hoạt của nàng không cảm thấy chán ghét, ngược lại còn cảm thấy rất dễ thương.

-"Diêu chưởng quỹ, chỗ còn lại ta mua như giá bình thường được không?" Nàng hỏi.

Lão Tam gật đầu: "Không cần mua, ta tặng cho cô."

Thi Lạc lắc đầu: "Ta không thể  không trả tiền được."

Nàng lấy ra đủ số tiền rồi đưa cho Lão Tam.

Lão Tam cười nói: "Cô đã được thông qua rồi."

Thi Lạc vô cùng vui vẻ, nhưng nàng không định đến nơi này làm đầu bếp, trước mặt Thái Đại nương nàng cũng không thể nói ra dự định của mình, nên nàng nói: "Ta phải trở về bàn với tướng công của ta, sau đó mới quyết định hợp tác."

Lão Tam ngạc nhiên, chủ tử lại quan trọng với cô như vậy sao?

Nhưng ông vẫn gật đầu.

Thi Lạc đã đạt được mục đích, ước chừng trần nhà đã sửa sắp xong rồi, nàng liền cùng Thái Đại nương ra ngoài, đưa cho bà hai phần điểm tâm đã gói kĩ kia: "Đại nương, Lưu Đại ca và Lưu Nhị ca ngày mai phải đi xem mắt, mang thứ này đi là tốt nhất rồi, chỗ còn lại mọi người ăn đi, coi như là một phần tâm ý của con."

Thái Đại nương vội vã vẫy tay: "Sao lại thế được..."

Bà thấy Thi Lạc lấy tiền ra, một cái bột đậu đỏ mười đồng, giá bằng nửa con gà rồi, hai gói này là một trăm đồng, sao bà có thể lấy chứ?

-"Đại nương, coi như là tiền công của Lưu Đại ca và Lưu Nhị ca, Đại nương mà không nhận thì sau này con không dám phiền đến mọi người nữa, hơn nữa..."

Nàng cố ý chớp chớp mắt: "Có thứ này, cô nương ăn ngon miệng, nói không chừng còn muốn gả luôn cho Lưu Đại ca và Lưu Nhị ca đó."

Tuy Thái Đại nương không muốn nhận, nhưng thật sự trong nhà không còn gì đáng giá, nên bà đành phải gật đầu, miệng vẫn hơi tiếc: "Thi Lạc, rõ ràng là con làm, vậy mà chủ quán kia vẫn lấy giá đắt như vậy..."

Thi Lạc biết bà lại bắt đầu thói quen của người già rồi, nàng cười nói: "Đại nương, đây là quy tắc, nếu con đưa tiền cũng không thể hiện đồ của con là đồ tốt."

Thái Đại nương không hiểu, nhưng bà cảm thấy Thi Lạc là một người có chủ ý nên bà cũng không nói nhiều nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top