Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Hắn Sợ Nàng Không Quay Lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhanh đã đến cửa tiệm mà Thái Đại nương nói, Thi Lạc vừa bước vào hai mắt liền sáng lên, trong quán không chỉ có ly tre mà còn có giỏ tre, rổ tre, còn có cả chiếc ghế làm bằng tre, chế tác tinh xảo, lại còn đều được làm thủ công. Những thứ này ở hiện đại phải chi số tiền lớn mới mua được.

Ông chủ là một người trung niên, trông còn rất minh mẫn. Thấy Thi Lạc có ý muốn mua, ông liền nói hết giá tiền của từng món.

-" Ghế tre bốn mươi đồng, một giỏ tre và hai rổ tre tám đồng, cộng thêm hai chén trà, tổng cộng là năm mươi đồng !".

Thái Đại nương kéo kéo Thi Lạc, bà không ngờ rằng những đồ này lại đắt như vậy, còn đắt hơn cả hai con gà trống của bà.

Ông chủ thấy Thi Lạc có chút do dự liền nói: "Cô nương, chiếc ghế tre này là từ bên ngoài vận chuyển đến, hơn nữa cô có thể xem cách gia công này...."

Nói xong ông bổ sung thêm: "Nếu cô thật sự muốn mua, ta sẽ tặng cô hai chiếc chén tre này."

Thi Lạc đắn đo một lúc rồi quyết định mua, nàng nghĩ tới Vệ Tông Hi, những chiếc ghế hỏng ở nhà thật sự không thoải mái, Vệ Tông Hi chỉ có thể ngồi, nhất định không thoải mái. Chiếc ghế này rìa ngoài được làm bằng tre, ở giữa là mây mềm, ngồi lên rất thoải mái.....

Nghĩ đến Vệ Tông Hi, Thi Lạc liền hạ quyết tâm: "Mua !"

-" Được."- Ông chủ vui vẻ, nói có thể phái người làm mang đến tận nhà. Thi Lạc nói xong địa chỉ liền đi ra ngoài.

Hôm nay nàng đã mua không ít đồ rồi, bây giờ lại hơi mệt. Quyết định về nhà trước, hôm khác lại đi mua.

Thái Đại nương vẫn đang đau lòng số tiền mua chiếc ghế, nói thầm: "Nếu tự làm một chiếc ghế gỗ cũng không mất bao nhiêu tiền, một chiếc ghế tre lại bán những bốn mươi đồng !"

Thi Lạc nghe xong lời này lại nhớ đến mẹ, khi mẹ nàng còn sống cũng thường như vậy, bất luận nàng có mua cho mẹ thứ gì, bà đều cảm thấy quá đắt, nhớ lại thời gian đó, Thi Lạc luôn cảm thấy mẹ rất phiền. Nhưng sau khi mẹ không còn, nàng mới hối hận không đối xử với bà tốt hơn chút.

Thi Lạc thở dài, thu lại suy nghĩ.

-"Bác à, bác có quen ai làm ghế không ?"

Thái Đại nương gật đầu: "Trong thôn ta có người thợ mộc họ Lý, tay nghề rất tốt, nhiều cô nương khi xuất giá đều đặt đồ dùng ở đây."

Thi Lạc muốn đặt cho Vệ Tông Hi một chiếc ghế lăn mới.

-" Có thể đặt làm theo ý muốn không ?"
-"Có thể !"- Thái Đại nương nhìn Thi Lạc: "Thi Lạc à, không phải ta nhiều chuyện, trong sinh hoạt phải biết tiết kiệm, con như vậy có chút hơi phung phí rồi."

Thi Lạc biết bà lại bắt đầu thói quen của người già rồi, liền cười nói: "Bác nói phải, chẳng qua là hiện tại phu quân của con đổ bệnh, con muốn chàng ăn uống tốt một chút."

Đại nương nghe xong liền biết có lẽ trong nhà có điều khó nói, nên cũng không nhiều lời nữa.

-"Đúng rồi, khi nào bác lại đến đây thế? Nhà bác còn đồ gì có thể bán không? Ngoài ra con vẫn còn muốn đặt một chiếc ghế, con quay về vẽ một bản vẽ rồi nhờ bác đưa cho thợ mộc Lý giúp con nhé !"

Thái Đại nương nghe xong liền hiểu ý, cười nói: "Trong thôn ta những thứ khác thì không có, nhưng trứng, rau thì không thiếu, còn có gà vịt nhà nuôi nữa, đúng rồi, con có cần trứng không ?"

Thi Lạc gật đầu: "Cần !"

Trứng gà của nhà nông không có nhiều chất hoá học như ở hiện đại, mùi vị chắc chắn sẽ ngon hơn.

Thái Đại nương cười không khép miệng, sau đó hẹn Thi Lạc ba ngày sau đến chợ gặp nhau ở chỗ cũ.

Ba người về đến nhà, Thi Lạc mở cửa bước vào thấy Vệ Tông Hi đang ngồi trên bậc thềm, có lẽ là bò ra, trên người đều là đất, vết thương lúc sáng lại rỉ ra máu tươi, khuôn mặt hắn trắng bệch nhìn ra cửa. Nhìn thấy Thi Lạc, ánh mắt hắn tuy vẫn lạnh băng như cũ nhưng Thi Lạc nhìn thấy hình như hắn thầm thở phào một hơi.

Hắn đang sợ nàng đi rồi không quay lại ?

Thái Đại nương nhìn sắc mặt, thấy phu quân của Thi Lạc có vẻ không vui, cùng với Lưu Đại Trụ đặt đồ xuống không nói thêm điều gì.

Thi Lạc trả thêm cho họ ba đồng, Thái Đại nương ban đầu nói không cần, nhưng Thi Lạc nhất quyết đưa, cuối cùng bà cũng nhận rồi rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top