Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Nhìn gì vậy?" Thi Lạc đang ăn miếng thịt gà trong miệng.

-"Không có gì." Vệ Tông Hi cúi mặt tiếp tục ăn.

Thi Lạc ăn rất no, nằm yên ở ghế không muốn động đậy.

Vệ Tông Hi cũng như vậy, trước kia hắn cảm thấy thịt dê rất gây. Nhưng Thi Lạc làm món này vô cùng mềm, hương vị của canh có vị thơm ngọt, vô cùng ngon.

Vệ Tông Hi không ngờ chỉ với nguyên liệu đơn giản mà lại làm ra nhiều món ngon như vậy.

Hắn ngẩng đầu nhìn Thi Lạc, nàng lười biếng nằm trên ghế, trên khuôn mặt mang theo nụ cười thỏa mãn, mang theo một chút đáng yêu.

Vệ Tông Hi cảm thấy nàng giống một bé mèo lười được cho ăn no, nếu hắn không phải Vệ Tông Hi, thì việc hắn cưới Thi Lạc và cùng nàng sống một đời cũng rất tốt.

Thi Lạc nheo mắt, phát hiện Vệ Tông Hi đang thăm dò nàng, nàng hừ lạnh: "Nhìn đi đâu vậy?"

Vệ Tông Hi giật mình.

Thi Lạc đứng thẳng dậy, xoa xoa bụng: "Định ngủ trưa ngoài sân?"

Vệ Tông Hi suy nghĩ chút liền gật đầu.

Từ trong bếp đi ra, nàng mang chiếc chiếu trải lên cái phản, bên trên còn bày thêm một cái đệm cũ, nàng cởi giày rồi nằm xuống.

Vệ Tông Hi: "..."

Đúng là không được chú ý.

-"Ta ngủ ở đâu?" Hắn hỏi.

Thi Lạc hé mắt nhìn hắn: "Không phải ngươi vẫn thường ngủ trên ghế sao?"

Vệ Tông Hi bị chặn không nói được câu nào, nhìn nàng nằm vô cùng thoải mái, còn hắn phải ngồi trên ghế, Vệ Tông Hi nói: "Ngươi nói muốn chăm sóc ta, chăm sóc như vậy?"

-"Không phải ngươi nói đã công bằng rồi sao? Vậy thì ta sẽ không đền bù cho ngươi nữa, vì vậy không cần phải chăm sóc ngươi nữa."

Thi Lạc nói đắc ý: "Còn nữa, hôm nay ta bận rộn cả ngày, bận trước bận sau nấu cơm cho ngươi, ta cũng rất mệt rồi. Còn ngươi chỉ có động đậy da miệng mà thôi..."

Vệ Tông Hi nhìn Thi Lạc mồm mép lanh lợi, hắn cười nhạt: "Đây cũng tính là công bằng?"

-"Nếu không còn muốn thế nào?" Thi Lạc hỏi.

Người này còn muốn gì nữa.

Vệ Tông Hi nói: "Ta cũng muốn nằm chiếu."

Thi Lạc nhìn hắn một cái, sau đó mặc kệ hắn, nàng nằm xuống ngủ.

Vệ Tông Hi nhìn bộ dạng của nàng, càng lúc càng cảm thấy giống một con mèo. Đương nhiên là không liên quan đến con mèo xinh đẹp, tao nhã, Thi Lạc là một con mèo vừa lười vừa ham ăn.

Khi hắn đang nghĩ đến đây, Thi Lạc đột nhiên ngồi dậy.

-"Sao vậy?" Vệ Tông Hi không hiểu nhìn nàng, tưởng rằng xảy ra việc gì rồi.

Thi Lạc nhìn bản thân, xoa bụng mình hỏi: "Vệ Tông Hi, có phải ta béo rồi không?"

Vệ Tông Hi cạn lời: "Như thế này không nhìn được, có cần ngươi cởi ra để ta nhìn kĩ hơn không?"

Thi Lạc trừng mắt, quay người về phòng.

Vệ Tông Hi thấy nàng đóng chặt cửa phòng, hắn lắc đầu, không nhịn được mà bật cười.

Mặt trời chiếu sáng cả ngày, khí nóng ở khắp nơi.

Vệ Tông Hi và Thi Lạc đều ngủ đến gần tối.

Hai người đều hiếm khi mà thoải mái.

Khi Thi Lạc tỉnh dậy thì trời đã tối, nàng không biết thời gian, nhưng lúc trưa ăn quá khát rồi, nàng muốn uống chút nước.

Vệ Tông Hi cũng khát mà tỉnh dậy, nhìn thấy Thi Lạc liền đưa ấm trà cho nàng.

Thi Lạc rót đầy nước vào ấm trà của hắn và của mình.

Uống được một chút, Thi Lạc lại đứng dậy.

-"Lại làm sao nữa?" Vệ Tông Hi nhìn vào eo của nàng: "Hình như béo hơn chút."

Tầm nhìn của hắn chuyển lên phần ngực của nàng, hơi nhướn mày.

Thi Lạc chú ý đến tầm mắt của hắn, vì vậy cũng nhìn phần chân của hắn, nhướn mày, cười nhẹ một tiếng.

Vệ Tông Hi: "..."

Thi Lạc nhớ ra hai người lúc ăn trưa vẫn chưa uống rượu.

Nàng vào phòng bếp lấy rượu, lại lấy thêm món ăn lúc trưa còn thừa, rót mỗi người một chén.

Thi Lạc uống trước một chút, cảm thấy rất cay. Nàng vội uống một ngụm nước, đặt chén rượu xuống: "Cay quá."

Vệ Tông Hi cũng uống: "Cũng được."

-"Uống rượu có phải nên ngâm một bài thơ?" Thi Lạc bỗng hỏi.

-"Văn nhân mặc khách thích ngâm thơ đề nhạc."

-"Vậy những người học võ các ngươi thì sao? Múa kiếm sao?" Thi Lạc hiếu kì hỏi.

-"Đánh nhau, bỉ võ, ngủ với nữ nhân." Vệ Tông Hi nói.

Thi Lạc ngạc nhiên, lập tức bĩu môi: "Thô tục."

-"Đây sao đã tính là thô tục."

-"Vậy ngươi là văn nhân hay người học võ?"

Ngón tay mảnh khảnh của Vệ Tông Hi nắm lấy chén trà: "Hiện tại không phải là ai cả."

Thi Lạc nói: "Ta đọc một bài thơ cho ngươi."

Nàng nói là đọc, chứ không phải là làm.

-"Ngay cả chữ ngươi cũng viết không đẹp, còn biết đọc thơ?" Vệ Tông Hi không tin.

Thi Lạc rất thích vẻ mặt coi thường người khác này của hắn, dù sao lát nữa khi tự vả sẽ chan chát cho xem.

-"Vậy ta bắt đầu đọc nhé." Thi Lạc chỉnh lại giọng.

-"Túy lí khiêu đăng khan kiếm, mộng hồi xuy giác liên doanh. Bát bách lí phân ma hạ chích, ngũ thập huyền phiên tái ngoại thanh, sa trường thu điểm binh.

Mã tác đích lô phi khoái, cung như tích lịch huyền kinh. Liễu tức quân vương thiên hạ sự, doanh đắc sinh tiền thân hậu danh. Khả liên bạch phát sinh."

Thi Lạc đọc từng từ từng câu, lúc đầu Vệ Tông Hi nghĩ rằng không có nghĩa gì, lúc sau mới chăm chú nghe.

Đợi Thi Lạc đọc xong, tay Vệ Tông Hi đã bóp chặt cái chén.

Hắn nghĩ lại sự việc kia, những tướng sĩ đã bảo vệ hắn thoát khỏi cạm bẫy đó. Cuối cùng những người còn sống cộng thêm cả Vệ Tông Hi là năm người, bốn người đó, một người bị gãy một cánh tay, một người bị mù một mắt, cuối cùng lĩnh lương hưu rồi trở về quê nhà.

Hai người còn lại trên đường tiễn Vệ Tông Hi đến thôn Viễn Sơn đều vì bảo vệ hắn mà chết...

Vệ Tông Hi nhớ lại từng chút một, thường không thể yên giấc mỗi đêm.

Thi Lạc vỗ lên vai hắn, nhìn vào mắt của hắn: "Vệ Tông Hi, nhìn về phía trước."

Vệ Tông Hi ngẩng đầu nhìn Thi Lạc, có lẽ do uống nhiều, mặt nàng đã hơi đỏ, trước mắt bao phủ một tầng sương mờ.

Vệ Tông Hi đột nhiên hỏi: "Thi Lạc, tại sao ngươi lại đối với ta như vậy?"

Lời của hắn khiến Thi Lạc sững lại.

Nàng nghĩ lại ý trong lời của hắn, mới nói: "Không phải ta nói rồi sao, chúng ta là phu thê, nên..."

-"Ta muốn nghe lời nói thật." Vệ Tông Hi nói.

-"Ta nói đều là sự thật, thật ra ta cũng không biết rõ là gì, chỉ là cảm thấy Vệ gia chỉ còn mình ngươi, Thi gia lại không cần ta, chúng ta cũng tính là có điểm tương đồng. Nếu không dựa vào nhau thì chỉ chịu thêm khó khăn thôi."

Vệ Tông Hi rũ mắt.

-"Ngươi thương hại ta?" Hắn hỏi.

Thi Lạc bật cười.

-"Vệ Tông Hi, ngươi cũng thật đáng thương, vì vậy ta mới nói chúng ta có điểm tương đồng, ngươi cứ vướng mắc điều này làm gì? Hay là ngươi thương hại ta? Mỗi ngày đều nấu cơm chăm sóc ta?"

Thi Lạc nói xong thì nâng rượu trước mặt lên uống, nàng không ngờ rượu này lại mạnh như vậy, nàng cảm thấy đầu hơi chậm chạp, cười rồi nói: "Thế giới này rất lạ lẫm với ta, ngươi là người thân duy nhất của ta rồi, không phải sao?"

Vệ Tông Hi còn định nói gì đó, Thi Lạc bỗng đứng dậy, không đứng vững liền ngã xuống. Vệ Tông Hi còn chưa kịp đỡ, nàng đã đứng dậy, đi đến trước mặt Vệ Tông Hi, cầm chén rượu của hắn lên, khuôn mặt đỏ ửng, đôi mắt mơ hồ: "Vệ Tông Hi, rượu này rất tốt, ngươi uống một ngụm thì sẽ không cần giả chính phái như vậy nữa."

Giả chính phái?

Vệ Tông Hi nheo mắt nhìn nàng, nàng vẫn luôn cảm thấy hắn đang giả chính phái?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top