Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 045 lòng thương hại

Lâm Cẩn Du hướng người mặt quỷ vươn tay, mọi người bên cạnh vây xem thấy thế cũng là lại làm ầm ĩ lên.

"Ta nói cô nương a, người này là kẻ lừa đảo a, ngươi cẩn thận!"

"Đúng vậy, làm gì có ai ban ngày ban mặt mang một cái mặt nạ xuất môn như vậy, chuyên môn xuất ra dọa người sao?"

Mọi người thuyết giáo xôn xao, Lâm Cẩn Du chỉ bất động bảo trì động tác.

Trong mắt nam tử mặt quỷ kia không có những người khác, hắn chỉ ngưng mắt nhìn Lâm Cẩn Du, trong lòng cuồn cuộn bất định.

Thấy Lâm Cẩn Du chấp nhất đưa tay như thế, hắn cuối cùng đưa tay đặt ở lòng bàn tay Lâm Cẩn Du.

Gió xuân nhẹ thổi, một cỗ mùi thảo dược nhàn nhạt tràn đầy nhập chóp mũi. Trên người nam tử này đúng là mang theo một cỗ hương vị thảo dược.

Tay hắn không có lửa nóng như Nạp Lan Duệ Tích, so với Đông Phương Lưu Cảnh lại muốn ấm áp nhiều lắm, tay hắn, không lạnh cũng không nóng, là một loại cảm giác làm cho người ta thoải mái.

Lâm Cẩn Du sử nội lực, một tay nắm giữ tay nam tử mặt quỷ, một tay nắm giữ tay cầm xe lăn, vừa dùng sức liền đưa hắn đẩy đứng lên.

"Cám ơn......"

Sau khi được đỡ dậy nam tử đối với Lâm Cẩn Du khàn khàn ra tiếng.

Lúc Lâm Cẩn Du nghe thấy thanh âm như vậy, quả tim tức thì căng thẳng, vừa mới nàng đỡ nam tử đứng dậy khi đã bất động thanh sắc dò xét mạch đập của hắn, chân hắn quả thật là có tật, không chỉ chân có tật, trong cơ thể hắn tựa hồ còn có hai cỗ lực lượng tranh đấu, cụ thể là cái gì nàng trong nháy mắt không thể nhìn ra được, tóm lại đó là mạch tượng một loại bệnh.

Lúc này lại nghe thấy thanh âm của hắn khàn khàn như thế, trong lòng bỗng nhiên nổi lên thương hại.

Bởi vì từ nhỏ là cô nhi, Lâm Cẩn Du ăn không ít khổ, cho nên, nàng đối kẻ yếu luôn luôn có một phần cảm tình đặc thù.

"Chỉ là cái nhấc tay mà thôi, không cần tạ."

Lâm Cẩn Du mỉm cười:

"Người nhà của ngươi đâu?"

Có thể xuất hiện phía trên thuyền hoa Hoàng gia, thân phận của hắn tất nhiên thấp không nổi, cũng khẳng định không phải tự hắn đến Tự.

Mọi người vây xem thấy thế, cảm thấy đã không có gì mới mẻ, đành tốp năm tốp ba tán đi.

"Dâng hương đi."

Nam tử mặt quỷ lời ít mà ý nhiều trả lời.

"À, vậy ngươi là ở nơi này chờ? Hay là muốn đi tìm bọn họ?"

Lâm Cẩn Du cảm thấy nàng hôm nay thực sự có chút bà tám.

Nam tử nghe vậy do dự, đang lúc hai người trầm mặc chợt nghe một trận thanh âm như chuông bạc vang lên ở bên tai:

"Diệp ca ca, huynh làm sao?"

Lâm Cẩn Du ngước mắt theo tiếng mà nhìn, nhưng thấy một nữ tử vận bạhc y hương sa thanh xuân hướng nam tử mặt quỷ chạy vội đến, trên mặt của nàng ta tràn ngập sốt ruột.

Nam tử mặt quỷ nghe vậy vẫn chưa xoay người, đôi mắt thâm thúy ẩn dưới mặt nạ chỉ nhìn Lâm Cẩn Du, không hề chớp mắt.

"Diệp ca ca, ta vừa mới nghe người ta nói có người bị ngã, là huynh sao?"

Trong nháy mắt, bạch y nữ tử đã chạy tới trước mắt.

Tới gần một chút, Lâm Cẩn Du mới thấy rõ ràng diện mạo nữ tử kia, chỉ thấy nàng mày như trăng, con ngươi trong suốt, hai má trắng noãn, cánh môi kiều diễm ướt át, như xuân hoa, là nữ tử thanh xuân xinh đẹp.

Nam tử mặt quỷ không có đáp lời, như cũ nhìn Lâm Cẩn Du, ánh mắt thâm thúy.

"Diệp ca ca, tay huynh chảy máu !"

Bạch y nữ tử bỗng nhiên kinh thanh kêu lên, nàng thấy nam tử luôn luôn nhìn Lâm Cẩn Du, liền nâng tay chỉ vào Lâm Cẩn Du mắng:

"Có phải ngươi đem Diệp ca ca đẩy ngã hay không? Ngươi vì sao đẩy ngã hắn? Ngươi không biết đùi hắn không thể động sao? Tâm địa ngươi sao lại ác độc như vậy?"

( Ụt : Tiểu tam xuất hiện a, ả này là phiền phức sau này của Du tỷ a. May mắn là trong lòng Diệp ca chỉ có Du tỷ chỉ sủng Du tỷ )

Một chuỗi lời nói bùm bùm nối gót tới, khiến cho Lâm Cẩn Du liền phủ định lời miêu tả nữ tử này vừa rồi, cái gì ánh mắt trong suốt? Nữ nhân này hoàn toàn chính là điêu ngoa nha đầu không nói đạo lý!

"Im miệng!"

Lâm Cẩn Du còn chưa phản bác liền nghe nam tử mặt quỷ mở miệng thấp giọng quát lớn.

Bạch y nữ tử nghe vậy, bên trong mắt mở lớn đầy không dám tin:

"Diệp ca ca, huynh thế nhưng vì một nữ tử xa lạ nạt ta?"

Nhiều năm qua, Diệp ca ca tuy rằng đối nàng cho tới bây giờ đều là lãnh đạm như băng, nhưng là, hắn lại chưa bao giờ nạt qua nàng như vậy, hôm nay vì nữ nhân xa lạ xấu xí này, hắn lại quát nạt nàng.

Lâm Cẩn Du không muốn lại nghe những lời không hay, đối với nam tử mặt quỷ nói một tiếng:

"Cáo từ ."

Sau đó liền xoay người rời khỏi.

Bạch Chỉ Lăng thấy Diệp ca ca của nàng không hề để ý nàng, nhẹ giọng kêu:

"Diệp ca ca......"

Nam tử mặt quỷ nhìn thân ảnh Lâm Cẩn Du rời đi, ánh mắt thâm trầm, như cũ không hề để ý Bạch Chỉ Lăng.

Lâm Cẩn Du vừa mới từ sau hoa viên xuất ra liền gặp được Nạp Lan Uyển Thanh, thần sắc Uyển Thanh có một loại đau thương nói không nên lời, dẫn tới Lâm Cẩn Du tiến lên hỏi:

"Uyển Thanh, hòa thượng kia nói cái gì ?"

Nạp Lan Uyển Thanh lắc đầu nói:

"Không có gì , Cẩn Du, chúng ta đi ra ngoài cũng hơn một canh giờ, trở về đi."

Lâm Cẩn Du thấy nàng lòng có điều suy nghĩ, cũng không lại truy vấn, gật đầu đồng ý.

= = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = =

Bên trong phủ Hữu Tướng, Hân Nhi đem y phục bốn người sửa sang lại cho tốt đưa đến y phòng.

Những gia đình lớn như phủ Hữu Tướng đều cũng có những phòng chuyên dùng riêng như thiện phòng hay y phòng, Hân Nhi vốn là nhất đẳng nha hoàn không cần làm mấy việc này, nhưng là, bởi vì địa vị Lan Tịch Chi ở tướng trong phủ cực thấp, trong ngày thường y phục đều là Hân Nhi một mình gặt giũ.

Đến cán y phòng, rất nhiều nha đầu cũng đang không ngừng bận rộn, thấy Hân Nhi đi đến, người có chút hảo tâm sẽ chào hỏi chút chút, còn không thì sẽ làm ra vẻ như nàng không tồn tại.

Hân Nhi sớm không cần, đem mộc bồn buông xuống rồi đi múc nước. Lấy đủ nước, liền dùng tạo giác mạt mà phủ lên y phục.

Mạt hảo sau, Hân Nhi cầm lấy chày gỗ đập lên y phục.

Hân Nhi tay chân lanh lẹ, không bao lâu, liền cầm y phục đã giặt tốt, đợi Hân Nhi sắp xếp xong, lại nghe một tên sai vặt ở cửa y phòng lớn tiếng hô:

"Này ! Thái Tử Đông Lâm Nam Cung Diễm đến Tử Nghiêu, hiện tại liễn xe của hắn đang trải trên đường lớn ở Hoàng thành đấy."

Tên sai vặt trên mặt mang theo hưng phấn cùng tươi cười.

"Thật không? Đường lớn của Hoàng thành cách phủ chúng ta không xa đâu! Thái Tử vào kinh, xem ra chuyện này không phải chuyện lớn bình thường đâu."

"Đúng vậy, từ lúc Nam Lâm thần phục cho Đông Lâm tới bao giờ, còn chưa bao giờ có Thái Tử đã tới Tử Nghiêu đâu."

"Ấy? Không phải nói ngày mai vào thành sao? Thế nào hôm nay liền đến ?"

"Mặc kệ nó! Đi! Chúng ta đi nhìn xem!"

Sau tiếng hô của tên sai vặt, bọn hạ nhân y phòng liền bùng nổ, ào ào bỏ lại việc trong tay theo cửa sau y phòng chen chúc mà ra.

Hân Nhi nghe vậy, cũng là một mặt hưng phấn.

Nam Lâm luôn luôn thần phục Đông Lâm, Đông Lâm quốc đại binh cường, chẳng phải hiện tại Nam Lâm có thể bằng được. Nghĩ Thái Tử Đông Lâm quốc kia tiến cung là chuyện trăm năm khó gặp, mà nàng lại vừa vặn rảnh rỗi, sao không đi ra ngoài nhìn một cái đây?

Nghĩ như thế , Hân Nhi nâng tay ở trên người lau khô nước rồi liền đứng dậy từ cửa sau đi ra ngoài.

Y phòng to như vậy trong khoảng thời gian ngắn liền không có người, lặng ngắt như tờ.

Lúc này, từ cửa trước đi vào một thân ảnh, người nọ đó là Lâm phủ nhị tiểu thư Lâm Cẩn Linh.

Nàng tiến vào y phòng sau lập tức đi đến chỗ Hân Nhi để y phục, nàng nhìn nhìn chỗ y phục Hân Nhi để lại.

Lâm phủ là gia đình lớn, tiểu thư cùng bọn nha hoàn mặc quần áo tự nhiên không giống nhau, mà tiểu thư cùng phu nhân quần áo lại là bất đồng, Lâm Cẩn Linh rất nhanh tìm ra quần áo của Lâm Cẩn Du.

Lâm Cẩn Linh từ trong lòng lấy ra một bình nhỏ bạch ngọc, đem chất lỏng trong suốt trong bình nhỏ toàn bộ đổ ở phía trên quần áo ướt.

Nàng đôi mắt vừa chớp, lộ ra một nụ cười âm ngoan:

"Lâm Cẩn Du, ngươi chờ để tiếng xấu muôn đời đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top