Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 33: Trẻ mồ côi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A, là chị bịt mắt~♪"

"Chị bịt mắt, hôm nay chị lại cho tụi em đồ ăn ạ?"

"Đúng vậy đó, em tập hợp mọi người lại giúp chị nhé~"

Tôi xoa đầu cậu nhóc lanh lợi nhất. Trong đám trẻ vô gia cư sinh sống ở khu vực này, cậu nhóc giữ vài trò tựa như thủ lĩnh. Nhờ cậu nhóc là biện pháp nhanh nhất để tập hợp lũ trẻ vô gia cư, tôi đã học được điều này thông qua nhiều lần phát đồ ăn như thế này.

Tại thành phố cảng Ezeruhi này dường như không tồn tại những cơ sở hay tổ chức nhận nuôi trẻ mồ côi. Mỗi ngày ra ngoài đều trông thấy đám trẻ mồ côi nhỏ dãi nhìn hàng thịt, nhặt đồ ăn thừa, hoặc cố gắng hướng dẫn khách du lịch để được cho đồ ăn thừa... tôi cảm thấy sót thương dữ lắm.

Dĩ nhiên, tôi đã thử đi tìm trại trẻ mồ côi, trại tế bần... nhưng kết quả là không tìm thấy. Vì không nghĩ ra được biện pháp nào hay ho hơn, tôi đành phải phân phát thức ăn như này, như một biện pháp tạm thời.

Nhưng mà nhé, đám trẻ này công nhận rất ngoan. Chẳng biết chúng học kính ngữ từ đâu nữa. Lần đầu bắt chuyện, tôi đã không khỏi bất ngờ. Và đây cũng chính là lý do, tôi phân phát đồ ăn mỗi ngày. Giả như đám này là đám con nít quỷ láu cá, e rằng cho dù có cảm thấy sót thương đến đâu, tôi cũng sẽ không tích cực hành động như thế này đâu.

"Vâng, em sẽ tập hợp một người ngay ạ!"

Cậu nhóc mỉm cười tỏa nắng. Dù mái tóc nâu không được tắm gọi thường xuyên đã trở nên khô cứng và khuôn mặt lấm lem bẩn, song cậu nhóc vẫn không đánh mất đi vẻ ngây thơ, phấn khởi chạy đi gọi bạn bè... Đứng từ xa ngắm nhìn khung cảnh đó, con tim đã bị chai sạn bởi những năm tháng làm việc tại công ty đen của tôi cũng tự nhiên được thanh tẩy.

Trông không giống, nhưng tôi rất thích trẻ con đấy. Đặc biệt là những bé gái. Này, nói là nói vậy, chứ tôi không phải là lolicon đâu nhé. Đừng vội kết luận.

Trong lúc chờ đợi đám trẻ tập hợp, tôi mở UI và đưa ý thức vào icon của <Shop>. Ngay lập tức, giao diện của <Shop> hiện lên. Tôi thử vào mục món ăn, mua tầm <+100 Bánh mì (mềm)>.

<Masha đã mua +100 Bánh mì (mềm)>

Một dòng thông báo xuất hiện trên Log. Đồng thời, 100 ổ bánh mì (mềm) đã được thêm vào ô chứa trong <Inventory> của tôi.

(Ừm, xem ra chức năng cửa hàng hoạt động bình thường...)

Mấy đứa trẻ chỉ có thể uống nước tại giếng nước ở trung tâm thành phố. Bánh mì được bán ở quanh đây tương đối cứng, dùng cùng với xúp là chủ yếu. Quả nhiên, chỉ thịt xiên thì không đủ lấp đầy cái bụng đói của đám trẻ, nhưng tôi cũng không thể phát bánh mì cứng cho chúng được. Khá năng mắc nghẹn là rất cao.

Coi như sẵn tiện thử chức năng <Shop>, cũng như vì bọn trẻ, tôi đã chọn mua <Bánh mì (mềm). May mắn thay, kết quả không nằm ngoài dự đoán cửa tôi, có thể sử dụng được chức năng <Shop>.

"Em đã tập hợp mọi người lại rồi ạ!"

Cậu nhóc khịt mũi. Hai nắm tay bóp chặt giơ lên phía trước. Vẫn như mọi thường, tôi xoa đầu của cậu nhóc, rồi đưa mắt nhìn ra phía sau. Con hẻm nhỏ lúc này đã được lấp đầy bởi những đứa trẻ ăn vận rách rưới.

"Của các em đây."

Tôi đưa túi thịt xiên và phân phát bánh mì trong <Inventory>. Nhân tiện, cách lấy vật phẩm từ <Inventory> cũng giống như <Kho lưu trữ - Storage> (Từ giờ tôi sẽ gọi là Storage cho gọn). Một vòng xoáy bất ngờ xuất hiện giữa không gian, tôi chỉ việc đưa tay vào và ý thức thứ muốn lấy ra.

"Chị bịt mắt siêu ghê! Vừa rồi là ma thuật ạ?"

"Đúng vậy đó. Nào, phân phát đều cho mọi người nhé."

"Vâng~"

Đám trẻ hăng say phụ giúp nhau san sẻ thịt xiên, bánh mì. Sau khi phân phát hoàn tất, trên khuôn mặt của đứa nào cũng đều ánh lên nụ cười. Chúng vừa ăn ngấu nghiếng, vừa nói cười vui vẻ với nhau.

"Bánh mì này mềm ghê~"

"Chưa bao giờ được ăn bánh mì mềm như thế này!"

"Cảm giác như tan ra trong miệng~"

"Thịt ngon quá!"

Cuối cùng, đám trẻ đồng loạt cúi đầu trước tôi "Cảm ơn chị bịt mắt rất nhiều ạ!" và giải tán. Nhìn đám trẻ rời đi với nụ cười trên hạnh phúc trên môi, tôi tin rằng hành động của bản thân đã đúng.

(Nhưng...)

Chỉ như vậy vẫn chưa đủ. Tôi vẫn chưa giải quyết được vấn đề gốc rễ. Bọn trẻ không có nơi nương tựa. Tuy ăn đã được giải quyết, nhưng vẫn còn mặc và ở.

Thêm nữa, để bọn trẻ lang thang bên ngoài như thế này, sẽ chẳng khác gì miếng mồi ngon cho những kẻ buôn nộ lệ. Trên thực tế, số lượng trẻ mồ côi đã giảm đi ít nhiều so với lần đầu tôi tìm thấy chúng...

(Phải mau chóng tìm cách giải quyết thôi.)

Thực tâm mà nói, tôi không nghĩ bản thân là một con người có lòng chính nghĩa. Tuy thế, tôi lại tin rằng, trẻ con không đáng phải chịu khổ cực như thế này. Chúng không thể lựa chọn được hoàn cảnh, gia đình - nơi bản thân sinh ra. Gọi là gacha có khi cũng không sai.

Vậy nên, nếu có thể giúp được thì tôi chẳng ngại tiếc sức làm gì. Nụ cười của trẻ con là vô giá mà. Không phải là tôi đang cố gắng đánh bóng hình tượng của bản thân đâu đấy!



Ngày hôm sau.

"Ra là vậy, tôi đã hiểu được tấm lòng của ngài Masha rồi. Quả không hổ danh là ngài Sứ đồ. Nếu là như vậy, tôi sẽ thu mua số ma thạch này bằng giá gấp đôi."

Bắt đầu từ việc thu thập kinh phí, tôi đã đến thương hội Lizeroux. Khi vừa xưng tên với nhân viên trong cửa hàng, chẳng mấy chốc, tôi đã được đưa đến căn phòng này.

Người đàn ông tóc vàng ăn diện thời thượng - chủ thương hội Lizeroux, Johan Lizeroux đã thần tốc chạy đến và tiếp ứng tôi.

Sau khi xã giao hỏi thăm lẫn nhau một vài câu, tôi đã kể cho Johan về chuyện của những đứa trẻ mồ côi, cũng như lý do muốn thu thập kinh phí. Nghe xong, Johan bày tỏ ý muốn trả gấp đôi cho giá trị của một viên ma thạch.

Khoan hãy nói đến chuyện vì sao người đàn ông này gọi tôi là "ngài Sứ đồ" đi. Đề nghị của ông ta không phải quá hào phóng sao? Quả thật, tôi đã cứu con gái của ông ta, bé Liane khỏi bệnh tật...

"Ông thật sự ổn với cái giá này chứ? Đồng ý là tôi muốn giúp lũ trẻ. Nhưng nếu gây ảnh hưởng đến thương hội Lizeroux, cũng như những con người làm việc ở nơi đây..."

"Ngài Masha không phải lo nghĩ về chuyện này đâu. Ngài đã ban cho đứa con gái quý giá của hai vợ chồng chúng tôi có cơ hội được chơi đùa với bạn bè. Vì những điều ngài Masha đã làm Liane, tôi không thể để cho tâm của mình bần tiện được."

"Nếu ông đã nói đến vậy..."

"Vâng, mong ngài đừng để tâm."

Johan lựa chọn từ ngữ rất hay. Quả nhiên là thương nhân. Kỹ năng thương lượng không thể xem thường được. Nhưng cứ như vậy mà chấp nhận đề nghị của ông ta, tôi cảm thấy không cam tâm.

"<Kỳ tích>!"

"Vừa rồi là...?"

"Tôi đã trị liệu toàn bộ mầm mống bệnh tật tồn tại trong cơ thể ông. Hãy xem như đây là lời cảm ơn của tôi. Nếu không phiền, tôi muốn ghé thăm bé Liane và trị liệu cho cả vợ của ông nữa."

"Cảm ơn ngài rất nhiều..."

Johan nhắm mắt, chụp hai tay lại, làm tư thế cầu nguyện. Tốt rồi nhé, giờ thì ông không phải lúc nào cũng cầm khăn tay, lau mồ hôi trán nữa.



Nơi tiếp theo tôi đến là điện thờ.

Hôm nay, chỉ có Beaty. Cô đang quét dọn ở trước cổng điện thờ. Nhìn thấy tôi, Beaty hốt hoảng làm rơi chổi, đánh tay loạn xạ như chong chóng. Phải mất một lúc, Beaty mới lấy lại bình tĩnh, mời tôi vào trong và rót trà.

"T-Tôi cũng muốn giúp đỡ lũ trẻ... nhưng nhưng nhưng... cấp trên không cho phép tôi tự ý nhận trẻ mồ côi. Quan trọng nhất là phía Vương quốc... h-họ không cung cấp kinh phí, dù tôi đã thử gửi thư đề nghị..."

Thông thường, Cô nhi viện hoạt động được là nhờ vào sự quản lý của Giáo hội và kinh phí đến từ đất nước. Với hiện trạng, Vương quốc và Thánh quốc nước sông không phạm nước giếng -> chỉ nhượng bộ đặt Điện thờ trên lãnh thổ, e rằng sẽ rất khó trông cậy vào kinh phí đến từ đất nước.

"Tôi có thể cung cấp kinh phí. Nhưng cũng không thể cung cấp mãi được... Điện thờ cũng có quy mô tương đối nhỏ..."

"Đúng vậy..."

Tôi và Beaty cùng chìm vào im lặng. Tạm thời không nói đến kinh phí, với diện tích của Điện thờ, chắc hẳn sẽ không thể đón nhận toàn bộ trẻ mồ côi sinh sống trong thành phố cảng Ezeruhi này.

"Nếu chỉ mua nhà cho lũ trẻ thì không khó. Tuy nhiên, vẫn còn vấn đề chăm sóc và quản lý... Để lũ trẻ tự quản lý cũng là một ý kiến hay..."

"C-Chỉ có một mình tôi thì không thể quản lý toàn bộ được... Nếu có thêm nhân lực thì tốt quá... n-nhưng tôi không giỏi tiếp xúc với người khác..."

Đúng thế, vấn đề nằm ở chỗ nhân lực. Tuy lũ trẻ có thể tự chăm sóc và quản lý, nhưng những vấn đề liên quan đến giáo dục thì không đơn giản như vậy. Chưa kể là còn những kẻ buôn nô lệ nữa. Để bảo vệ bọn trẻ thì không thể vắng bóng của người lớn được.

(Hay là dẫn bọn trẻ vào hầm ngục, cày cấp độ để chúng có thể tự bảo về lẫn nhau?)



Kết cục, tôi vẫn chưa thể quyết định được điều gì. Bên ngoài đã là chiều tà, tôi nói lời tạm biệt với Beaty, và trở về nhà.

Kon đã trở về từ Leviathan Đình, tôi thử hỏi ý kiến của Kon về chuyện này.

"Tôi nghĩ mua nhà là hợp lý nhất ạ. Vấn đề phòng bị, cùng như bảo vệ lũ trẻ có thể sử dụng Ma đạo cụ ạ. Ma đạo cụ tạo kết giới ngăn chặn những người có ác ý, ma đạo cụ lưu trữ hình ảnh, vân vân ạ."

"Có những ma đạo cụ như vậy sao!"

"Sở hữu tính hữu dụng cao, nên chúng rất đắc ạ. Nếu tiểu thư Masha có nhu cầu, tôi sẽ liên lạc với cửa tiệm của người quen ạ. Giá cả có thể thương lượng ạ."

"Trước tiên, tôi muốn xem thử công năng của chúng."

Mặc dù tôi vẫn chưa tìm ra phương án tối ưu nhất, nhưng cũng không thể tiếp tục bỏ mặc bọn trẻ. Ngày nào còn lang thang bên ngoài, ngày đó bọn trẻ sẽ có khả năng gặp nguy hiểm, hoặc bị săn bắt bởi những kẻ buôn nộ lệ.

Tạm thời hãy thử phương án ma đạo cụ đi. Dù gì, sau này vẫn có thể thay đổi, hoặc cải thiện được mà. Đây chính là kết luận của tôi.



Đêm hôm qua Nene đã mang gối đến phòng tôi. Ehehe, đây chính là thành quả của việc tặng quà mỗi ngày đây mà!

Tôi không biết hiện thực có tồn tại hệ thống độ thân thiết như trong game hay không. Tuy nhiên, nhìn vào biểu hiện cho phép tự do xoa tai và vuốt đuôi của Nene... tôi đoán thước đo độ thân thiết của Nene dành cho tôi cũng không thấp đâu!

"Vật thể hình vuông này là ma đạo cụ chống ác ý?"

"Đúng vậy, còn bên này là phiên bản nâng cấp. Bổ sung năng lượng bằng ma lực có trong không khí và ma thạch. Ngoài ra có thể đăng ký bước sóng ma thuật. Nếu ai đó có ý định đưa đối tượng đã được đăng ký ra ngoài, mà không có sự đồng ý hoặc cho phép của đối tượng, linh thể được cài đặt bên trong ma đạo cụ sẽ xuất hiện và ngăn chặn hành động đó."

Người vừa giải thích về ma đạo cụ cho tôi bằng chất giọng đều đều như thể đã học thuộc lòng chính là Laura.

Laura là chủ cửa tiệm ma đạo cụ mà Kon đã giới thiệu cho tôi.

Mái tóc màu tím rối bù. Cặp đồng tử đồng màu với mi mắt hơi rũ xuống. Phục trang bao gồm mũ chóp nhọn và áo choàng đen. Tuy bề ngoài trông giống phù thủy, nhưng Laura là một Giả kim thuật sư.

"Một ma đạo cụ siêu như vậy cũng tồn tại thật sao..."

"Tôi có thể đảm bảo được công năng của nó. Nếu nó không công hiệu, tôi sẽ đền gấp mười. Đương nhiên, khi bị trục trặc, tôi sẽ bảo trì miễn phí."

Tôi đã thử sử dụng <Điều tra> (tính năng của bảng UI) lên ma đạo cụ hình hộp được đặt ở trên bàn. Thông tin được viết ở bên dưới phần chú thích trùng khớp với những gì Laura đã trình bày.

Ma đạo cụ có công năng kiểu này, tôi chưa từng nhìn thấy ở trong game. Cửa tiệm ma đạo cụ này và cả Leviathan Đình nữa, đều là những kiến trúc không tồn tại trong TWOF.

Mà ngày từ đầu, thành phố cảng Ezeruhi của thế giới này đã khác so với ký ức của tôi rồi. Trong ký ức của tôi, Điện thờ là một tòa kiến trúc vô cùng lộng lẫy. Khu vực bến cảng cũng có kiểu dáng hơi khác biệt.

"Được rồi, tôi quyết định mua nó."

"Cảm ơn quý khách."



Về nhà ở cho lũ trẻ, một lần nữa tôi đã đến thương hội Lizeroux và nhờ cậy vào sự giới thiệu của Johan. Không những không phàn nàn, ông ta thậm chí còn hăng hái đưa tôi đi xem nhà nữa.

"Ồ, ngôi nhà này tương đối rộng rãi đấy. Trông như tề thự vậy."

"Ngôi nhà này là một quý tộc đã xây dựng nhằm mục đích nghỉ dưỡng. Nhưng vì không thường đến, cộng với vụ việc ma vật xuất hiện ở ngoài biển, nên đã bán gấp cho thương hội của chúng tôi."

"Vì thế nên mới có mức giá này à... cũng không tệ. Điều kiện ở đây tốt nhất rồi, lại tương đối gần Điện thờ. Được rồi, tôi quyết định mua nó!"

"Vậy, tôi sẽ chuẩn bị giấy tờ."

Xem ra, nhà rẻ không phải là vì sự kiện điển hình. Giả như xuất hiện ma hay gì đó, có lẽ tôi sẽ phải nghĩ lại. Nhưng nếu là vì quý tộc bán gấp vậy thì quá may mắn rồi.

"Ngài Masha không định sống trong ngồi nhà này cùng lũ trẻ luôn sao?"

"Tôi sẽ thường xuyên ghé thăm. Hoặc ở lại nếu cần thiết. Nhưng, tôi không có ý định sống ở đây."

Đã cày độ thân thiết của Nene đến mức này rồi, tôi dại gì mà bỏ cuộc. Thêm nữa, nếu mỗi ngày không xoa tai và vuốt đuôi của Nene, tôi sẽ bị hội chứng cấm kỵ.

"Đây chính là bản hợp đồng, ngài đọc kỹ rồi ký vào là được."

"Ừm."

Như vậy, việc còn lại sẽ là tập hợp bọn trẻ và giới thiệu nhà mới cho chúng.

Hoàn tất việc ký hợp đồng mua bán nhà, tôi nhanh chóng chạy đi tìm kiếm bọn trẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top