Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1


Đường Bàn Xoay trong đêm khuya, trong một căn phòng không ai biết đến đột ngột phát ra tiếng nổ mạnh kịch liệt. Các phòng liền kề rất nhanh sáng đèn, tại những ô cửa sổ mở rộng xuất hiện hết gương mặt này đến gương mặt khác, đều mang vẻ mặt hoảng sợ. Thế nhưng nhìn ngã tư đường cùng ngôi nhà nửa mới nửa cũ trong bóng đêm vẫn lạnh lùng yên tĩnh như trước, không bao lâu sau, những gương mặt chuyển dần từ hoảng sợ sang nghi hoặc này liền lần lượt thu trở về...

Snape gắng gượng chống lại cảm giác choáng váng kịch liệt, bám lấy bàn pha chế đầy mảnh hỗn độn, trước mắt mơ hồ, cố gắng hồi tưởng lại công đoạn nào xuất hiện sai lầm, khiến hắn đánh vỡ kỷ lục gần hai mươi năm không hề làm nổ vạc! Lúc lảo đảo, Snape không phát hiện không khí phía sau đột nhiên vặn vẹo, mà lúc hắn nhận thấy được sức nặng đầy mùi rượu trong giây lát bổ nhào lên người hắn, dồn dập đổ tới chính là sức ép huyễn ảnh di hình cùng với giọng trêu đùa vang lên bên tai.

"Ha ha! Quơ được... hô... em rồi... rốt cuộc... hô... chúng ta... hô... về nhà..."...

Hậu quả say rượu là cái gì? Gần 40 phút thời gian Đấng cứu thế sắc mặt trắng bệch, một thân mồ hôi lạnh ôm bồn cầu thống khổ... Merlin mới biết ngày hôm qua anh uống nhiều tới thế nào! Ký ức cuối cùng là kề vai sát cánh cùng Ron, người vừa trở thành cha, rời khỏi một quán bar không biết tên ở thế giới Muggle. Sau đó? Sau đó trở về tới nhà rồi?

Harry lắc lắc đầu, gian nan rời khỏi bồn cầu đáng yêu, lảo đảo bổ nhào tới bên bồn rửa tay, đem đầu vùi vào dưới vòi nước. Làn nước lạnh như băng làm anh hoàn toàn thanh tỉnh, nâng lên cái đầu ướt đẫm, trừng mắt nhìn gã Thần Sáng 23 tuổi trong gương, nhe răng, phát hiện biểu tình dữ tợn thật khiến người ta chẳng dám nhìn.

Lắc đầu, bọt nước ướt toàn bộ mặt kính, tới lúc đầu không ngừng đau đớn kháng nghị khiến Harry rốt cuộc dừng động tác giống loài động vật nào đó, anh phát hiện trên vai mình xuất hiện một vết cào, trì độn nhận thấy trên lưng có cảm giác đau đớn như có như không, cực lực quay đầu, cổ phát ra tiếng cách cách kháng nghị. Giống như đột nhiên ý thức được mình là một phù thủy, Harry vỗ vỗ tay, nước trong bồn rửa tay bay ra xoay tròn sau lưng hình thành một mặt gương nước. Tới lúc Harry nhìn trong gương thấy bức 'tranh vẽ' đầy phấn khích trên lưng mình, anh liền lập tức ngây dại.

Tuy rằng chẳng phải thường xuyên – được rồi, là chẳng được vài lần, anh chàng Harry đã thoát ly thân phận bé trai được vài năm giờ đen mặt ngồi trên chiếc giường lớn đầy bằng chứng đã trải qua một ít chuyện gì đó, dùng đũa thần hô vài chú ngữ trị liệu hướng lưng mình, cố gắng lục tung mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu để tìm ra tối hôm qua rốt cuộc là vị 'tiểu mỹ nhân' nào đã cùng anh vui một đêm xuân. Ga nhiều nếp nhăn, chăn bị đá xuống trên mặt sàn thậm chí vẫn còn 'ấn ký nhiệt tình', tất cả đều chứng minh cuộc 'chiến đấu' đêm qua kịch liệt đến cỡ nào.

Tóc đen, da trắng... 'ui...' Harry ôm lấy cái đầu đau đớn, lại đuổi không đi nổi những đoạn ngắn hỗn loạn mơ hồ, cảm xúc mềm dẻo, sự bao bọc nhanh dồn mê người, hai chân thon dài trên lưng...

"Merlin!!!"

Ủ rũ, Harry ngã lên tấm ga nhăn nhúm, thậm chí không rảnh bận tâm trên vải ga màu lục loang lổ nhiều điểm 'chứng cứ'. Không nói tới việc rốt cuộc tối qua vì sao lại thế này, anh không có thói quen tùy tiện dẫn người về nhà, càng không có sở thích cuồng thu thập mũ! Như vậy! Merlin phù hộ 'tiểu mỹ nhân' tối hôm qua nhớ rõ đã làm những chuyện gì...

"Phốc! Ha ha ha ha! Bồ tèo! Cậu thật may mắn nhỉ? Ngẫm lại đi, mới đầu năm nay, diễm ngộ cũng không phải dễ gặp được như vậy! Ha ha ha!"

Ấm ức vội vàng, Harry uống ngụm to nước đá trong tay, đúng vậy, nước sôi thêm băng... ngay cả ném cho cậu bạn thân đang ngoác mồm cười một cái liếc mắt cũng keo kiệt. Anh quay đầu muốn tìm kiếm sự an ủi từ nữ phù thủy tóc nâu vẫn luôn luôn ủng hộ mình, lại cứng đờ nhìn thấy nữ phù thủy đã vinh quang thăng chức mẹ đang đem mặt chôn vào tã bọc thơm tho của đứa bé đang say ngủ, bả vai còn đang run run rất khả nghi. Harry thề, đó tuyệt đối không phải bi thương!

"Ron! Hermione! Các cậu..."

Ủ rũ, Harry ngồi phịch xuống ghế sa lông nhà bạn thân, trừng mắt ngẩn người nhìn trần nhà màu trắng.

"Được rồi... Ha ha... Khụ khụ, Harry, cậu định làm như thế nào?"

"Bồ tèo! Có muốn tớ giúp cậu đăng thông báo tìm người trên Nhật báo Tiên tri không?"

Thuận tay cầm lấy thứ gì đó đặt bên người ném qua, Harry nhìn Ron đang cười tủm tỉm, sau khi bắt được liền mặt nhăn mày nhó. Anh nhịn không được phá lên cười.

"Ha ha!! Ha ha ha ha! Ron!! Ha ha ha!! Sớm đã bảo cậu đi mua tã dùng một lần rồi mà, hô ha ha ha!!"

"Hứ! Harry đáng ghét!! Tiếp chiêu!"

"Ối! Cậu phạm quy rồi!"

"Cậu cũng thử một lần! Làm cha đỡ đầu của Hugo, nhất định không thể bỏ qua 'lễ vật' con đỡ đầu yêu quý của cậu tặng!"

"KHÔNG! Mơ tưởng đi!"

Nhìn hai người đàn ông bắt đầu truy đuổi đùa giỡn quanh ghế sô pha, cánh tay đang ôm đứa nhỏ của Hermione Weasley hơi run rẩy, sau đó —— cô rút ra đũa thần, sĩ khí sát phạt không hề vì trở thành một người mẹ mà giảm bớt!

"Các người —— đủ rồi!"

Dưới sự trấn áp đầy bạo lực của nữ vương sư tử, Ron và Harry co đầu rụt cổ trốn một bên, mang theo gói to tã nghe nói tốt nhất đối với trẻ em, nghe nữ vương Hermione trung khí mười phần rít gào, khí thế toàn bộ khai hỏa.

"Buông thứ đó ra, lại đây ngồi xuống, Harry! Ron!"

"Ừm..."

Ngoan ngoãn quy củ đến mức hai tay đều đặt trên đầu gối, Harry và Ron đồng loạt ngồi xuống, nghe nữ vương phát biểu.

"Tốt lắm. Như vậy, Harry, nói đi, cậu định làm thế nào? Khi mà 'tiểu mỹ nhân' mà cậu nói bỏ cậu lại một mình rồi biến mất?"

Nuốt nước miếng, Harry cố gắng suy nghĩ, theo thói quen muốn nâng kính, lại nhớ hai tháng trước, bị một anh chàng quý tộc yêu 'phong độ' và 'dung nhan' như mạng liên hợp với hai vị bạn tốt trước mặt hoàn toàn đem vật nhỏ đáng yêu kia đuổi xa khỏi người anh.

"Ấy... Tớ không biết."

"Ha... Khụ khụ."

Ron vừa mới run rẩy vai, dưới ánh mắt căm tức của nữ vương nhà mình lại nghẹn trở về, mặt đỏ đến tím tái.

"Hô... Được rồi, Harry, nếu vậy hiện giờ cậu có thể gặp phải hai loại kết quả. Thứ nhất, cái gì cũng không phát sinh, cậu sẽ tiếp tục cuộc sống độc thân hạnh phúc của cậu. Thứ hai, có lẽ mấy tháng sau, có lẽ một năm sau, hay lắm, cậu sẽ gặp một đứa bé mang dòng họ 'Potter', đương nhiên, tất cả đều do 'tiểu mỹ nhân nhiệt tình' của cậu quyết định."

"Ối... Còn bây giờ?"

"Bây giờ? Như Ron nói đó, có cần tớ giúp cậu đăng thông báo tìm người trên báo không? Kí tên là – Tiểu mỹ nhân ~ Đấng cứu thế đang chờ em?"

"A? Ha... Ha ha... Cảm ơn, tớ nghĩ không cần đâu..."

Bất an không yên, Đấng cứu thế rời khỏi nhà hai người bạn thân, ngửa mặt lên trời thở dài, tìm một người phụ nữ mà ngay cả diện mạo cũng không nhớ rõ ư? Merlin, thà để cho anh và Voldemort lại quyết đấu thêm một lần còn hơn! Hiện giờ, có vẻ đúng như lời Hermione nói, chỉ có chờ đợi mà thôi. Chẳng qua – tự tìm niềm vui trong khốn khổ, Harry khích lệ chính mình, chắc sẽ không đến nỗi gay go như vậy chứ? Nếu thật sự có ý đồ xấu, vị 'tiểu mỹ nhân' kia hẳn sẽ không lén lút rời đi... Ha... Ha ha...

Trong văn phòng đội trưởng Thần Sáng, Harry đen mặt nhìn Draco Malfoy viện danh nghĩa 'công vụ' nào đó để chơi xấu anh, đã uống hết tới hai ấm hồng trà. Thế mà y vẫn duy trì cái loại biểu tình tựa như cười tựa như không chằm chằm nhìn Đấng cứu thế như đang đứng đống lửa, như đang ngồi đống than. Tới lúc Harry chịu không nổi muốn làm gì đó, y mới chậm rãi, dùng ngữ điệu mỗi lần đều khiến Harry muốn nghiến răng mà mở miệng.

"Đầu sẹo, cần tôi hỗ trợ chứ?"

"... Nếu điều cậu nói là rời khỏi phòng làm việc của tôi thì đúng vậy!"

"Chậc chậc, cậu biết tôi nói cái gì mà, 'tiểu mỹ nhân tóc đen'? Ấy chà ~"

"... Tôi không ngại cho gã tóc đỏ nhà cậu tới đây đón vị 'thê tử' bỏ việc chạy đến phòng một thằng đàn ông khác uống trà nói chuyện phiếm đâu!"

"Đây là vì tốt cho cậu thôi, đầu sẹo, tất cả mọi người đều cho là như thế, sau khi cậu hẹn hò thất bại tới 37 lần. Trận Waterloo thê thảm của "Đấng cứu thế vĩ đại" sao? Tiêu đề đối lập này sẽ được xướng liên tục trên báo cả nửa năm."

"... Cám ơn! Đi thong thả, không tiễn!"

"Rầm!"

Đem gia chủ đương nhiệm nhà Malfoy tao nhã tự nhiên không phản kháng ném ra ngoài cửa, Harry xanh mặt đi tới lò sưởi ném vào bột Floo.

"Ron Weasley!"

Ngọn lửa bùng lên, lộ ra gương mặt vặn vẹo đang bị một bàn tay trắng nõn mũm mĩm nhét vào mồm.

"Ô?"

"... Ron Weasley, xét thấy cậu tận lực ham thích truyền bá 'tin tức' ra xung quanh, tôi quyết định đồng ý thỉnh cầu của Sở đối ngoại điều tạm cậu đi ba tháng! Chúc mừng!"

"A?! Ôi uy!!! Tớ nói này Ha..."

Rốt cuộc báo được "mối thù bị bắn trúng tên" nhưng sắc mặt Đấng cứu thế vẫn không thể nào trở lại tốt đẹp như trước. Anh trở lại ngồi xuống bên bàn làm việc, ảo não dùng đầu gõ mặt bàn cứng rắn. Merlin! Anh đã bắt đầu tưởng tượng ra những cuộc thảo luận linh tinh sắp nổi lên ở Bộ Pháp Thuật, liên quan đến "đối tượng tình một đêm của Đấng cứu thế". Ôi sự trong sạch của anh! Thanh danh thuần khiết vô cùng tốt đẹp của anh!

Ba tháng, bắt đầu từ việc bị đủ mọi loại ánh mắt quỷ dị cùng những lời thì thầm nho nhỏ vây quanh đến cuối cùng mai danh ẩn tích, Harry cảm tạ Merlin từ tận đáy lòng. Mọi người đối với "sai lầm" ngẫu nhiên của Đấng cứu thế vốn luôn luôn nghiêm cẩn tự ái đã tỏ ra cực kỳ rộng lượng thông cảm – một vị anh hùng 23 tuổi trẻ trung khỏe mạnh nhiều tài sản đã hẹn hò thất bại tới 37 lần...

Nắng lung linh, trời xanh, gió nhẹ mang theo hơi thở mùa hè phả vào mặt, tất cả đều tốt đẹp như vậy. Nhưng! Điều kiện tiên quyết là phải tảng lờ nổi nữ phù thủy y sĩ mang vẻ mặt tức giận cùng với giáo sư môn Độc dược của Hogwarts, người mặt đen tới mức có thể so sánh với đáy vạc, thân thể cứng ngắc giống như trúng lời nguyền hóa đá – có lẽ đó là sự thật.

"Ối? Bà Poppy và... khụ... giáo sư Snape?"

Harry kinh ngạc nhìn hai vị khách đứng trước bàn làm việc của anh, vội vã đứng lên kéo ghế cho bà Pomfrey đang thở hổn hển vì tức giận, rồi thuận tay thôi – thật là thuận tay thôi – cũng kéo ghế ra cho vị giáo sư ma dược từ đầu đến cuối ánh mắt đều không thèm dính lên người anh. Sau khi mời hai người trà nóng, Harry ngồi xuống, có chút nghi hoặc nhìn chằm chằm Snape, người mà sau chiến tranh chỉ có thể gặp được trong những cuộc hội họp ngẫu nhiên của Hội Phượng Hoàng, cùng với bà Pomfrey, người hay tới thăm thậm chí còn hơn cả trong thời bình.

"Bà Poppy? Làm sao thế? Hogwarts xảy ra chuyện gì sao? Nhưng giờ là nghỉ hè mà."

"Hừ! Không tưởng tượng nổi! Harry! Thật không tưởng tượng nổi!"

Bà Pomfrey mập mạp buông chén trà trong tay xuống, kích động tới cơ hồ định đứng lên. Harry vội vàng trấn an.

"A! Đừng kích động, bà Poppy, tôi nghĩ bà có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì? Nếu có thể, tôi nhất định sẽ trợ giúp!"

Tựa hồ được Harry trấn an, bà Pomfrey vội vàng nâng chén lên uống một ngụm, sau đó mới dùng một loại ánh mắt thương tiếc nhìn Snape cau có nghiêng đầu đi.

"Severus mang thai, nhưng tên khốn không dám chịu trách nhiệm kia lại bỏ chạy! Bỏ chạy! Severus đáng thương ngay cả đối phương là ai cũng không biết! Tên con hoang chết tiệt đó! Không biết nam mang thai khó khăn đến cỡ nào sao? Ôi Severus đáng thương của tôi!"

"Xoảng!"

Harry cứng đờ để mặc chén trà trong tay rớt xuống mặt bàn, nước trà nóng hầm hập chảy khỏi mặt bàn rớt xuống đùi anh. Snape mang thai?!! Merlin ạ! Chuyện này so với việc Merlin đè được vua Arthur xuống còn khó tin hơn! Còn nữa, gã đàn ông dũng cảm kia là ai?

"Chờ đã... từ từ, bà Poppy, tôi nghĩ tôi nghe lầm. Bà nói cái gì ấy nhỉ?"

"Hừ! Cậ không nghe nhầm đâu! Harry! Nếu không phải bởi vì việc mang bầu dẫn tới pháp lực bất ổn, tôi có thể khống chế nổi hắn sao? Đừng nói tới việc dẫn hắn tới chỗ này của cậu! Cậu xem đi!"

Không kịp ngăn cản, Harry trơ mắt nhìn bà Pomfre nhanh chóng rút đũa thần ra, ném một chút ngữ vào Snape đang giãy giụa muốn né tránh, có vẻ như giáo sư ma dược không chỉ bị khống chế thân thể mà còn cả giọng nói. Nhưng mà!!! Sự tình kinh hoàng nhất đã xảy ra! Harry trong nháy mắt cảm thấy như Voldemort đã sống lại, hơn nữa còn nhảy điệu hồ thiên nga trước mặt anh!

Chú ngữ vốn mang mục đích chứng minh của bà Pomfrey dừng ở trên người Snape, sáng lên một luồng ánh sáng vàng đẹp mắt, sau đó – bay ngoặt một phát phóng thẳng vào ngực Harry.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top