Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3


Trừng mắt nhìn món ăn trước mặt, súp hương vị tựa hồ không tệ cùng với bánh chiên vàng óng ả, khó được có chút muốn ăn, Snape hoài nghi nhìn Harry đang ngồm ngoàm bánh chiên, nhận được một ánh mắt nghi hoặc đáp trả.

"Ừm? Tôi dựa theo sách nấu ăn Poppy cho để làm đấy, ui, thầy chắc hẳn ăn được chứ?"

Harry ngậm bánh chiên, nhìn Snape thẳng tưng trừng trừng nhìn mình, vừa chăm chú nhìn đồ ăn nóng hầm hập. Rụt lui cổ, anh xác định mặt Snape có chút tối sầm, chóp chép cắn bánh chiên thơm ngào ngạt, nhìn Snape như lâm đại địch nhét bánh vào miệng, mặt nhăn mày nhó như thể đang nuốt thuốc thí nghiệm.

Hừ hừ! Lão ăn cũng không chết đâu! Harry ngấm ngầm căm giận, nhưng không cách nào rời mắt khỏi gương mặt tái nhợt, nhìn đối phương sau khi sửng sốt một chút liền chậm rãi thả lỏng hàng mày. Nhìn Snape tao nhã ăn bánh chiên, Harry cơ hồ quên cả ăn, chỉ ngây người dõi theo những chiếc bánh đã được cắt nhỏ biến mất tại đôi môi nhợt nhạt song tựa hồ có vẻ cũng không tệ lắm...

"Chẳng lẽ Đấng cứu thế chỉ dùng mắt nhìn là có thể thỏa mãn cơn đói?"

Hung hăng trừng mắt nhìn Đấng cứu thế cứ không ngừng theo dõi mình, Snape đột nhiên cảm thấy bánh chiên không tệ lắm trong miệng dường như chẳng có hương vị. Harry Potter chết tiệt! Từ sau khi chiến tranh kết thúc, thằng nhóc khốn kiếp này dần dần thay đổi trước mặt hắn, chỉ cần hai người gặp mặt, dù trong trường hợp nào, dù hắn có trào phúng tới thế nào, ban đầu từ tức giận không thôi giương nanh má vuốt, dần chuyển thành dù tức giận tới mặt mày đỏ bừng cũng vẫn duy trì vẻ mặt tươi cười. Đấng cứu thế trước mặt hắn da mặt càng ngày càng dầy!

"Ối! Khụ khụ!"

Nghẹn một chút, liều mạng đấm ngực, cầm lấy ly nước một bên uống ngụm to, Harry thở hắt ra, trừng mắt nhìn Snape hơi hơi mấp máy môi nhấm nháp bánh chiên! Cái lão dơi này!

'Harry? Cậu đảm bảo Severus sẽ có tâm trạng tốt chứ? Sẽ chăm sóc thầy ấy tốt chứ? Sao hả?'

Ôi Merlin... rên một tiếng, Harry bưng trán, giọng bà Pomfrey luôn luôn xuất hiện trong đầu ở thời điểm thích hợp. Vò đầu, nghiến răng nghiến lợi, Harry nhìn người đối diện tựa hồ tâm trạng không tồi từng ngụm uống hết súp, sau đó – cầm lấy khăn ăn lau khóe miệng.

Cứ như vậy thôi? Ăn no rồi? Harry nhìn trên bàn bánh chiên và súp vẫn còn hơn phân nửa, sự oán trách đối với Snape bị kinh ngạc và chút tức giận đuổi đi mất. Anh nhìn thân thể gầy yếu đối diện, cái kẻ chấp nhất về đến nhà rồi cũng không chịu thay quần áo thoải mái mà cứ phải khư khư mặc áo chùng đen, nhìn chằm chằm hai cổ tay thanh mảnh, chỉ một bàn tay có thể nắm hết. Ôi Merlin, Snape gầy như vậy sao?!

Lối suy nghĩ quỷ dị trôi chảy kéo đến theo sự tức giận đối phương, khiến Harry hận không thể ném ra ngữ khí châm chọc, chuyển tới nghiên cứu dáng người Snape, cố gắng nhớ lại. Được rồi, Harry rốt cuộc thừa nhận, cho dù là phía trước mang ánh mắt sai lầm nhìn Snape hay bây giờ ôm thái độ "Mình nợ hắn... mình nhẫn", anh chưa từng quan sát kỹ giáo sư ma dược cũ của mình. Ấn tượng sâu nhất cũng chỉ có trong lễ trao thưởng sau chiến tranh, con người bao phủ trong màu đen ấy, gương mặt tái nhợt không biểu tình ấy, ừm, có lẽ còn thêm một lần bắt gặp Snape đối diện cái vạc?

Ôi! Merlin! Harry run rẩy, muốn làm hình ảnh nhìn lén mới thấy được ấy rời khỏi đầu, nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Anh nhớ rõ gương mặt tái nhợt luôn thâm trầm kia nhu hòa đến thế nào, trong đôi mắt đen thường trống rỗng là sự dịu dàng khiến người ta khó có thể tin, thật giống như cái vạc đang bốc khói trắng cuồn cuộn là một cô nàng xinh đẹp mềm mại...

Rầm... Đầu Harry cộc xuống trên bàn. Anh tự cảm thấy kinh dị vì sức tưởng tượng của chính mình, nhưng không cách nào khống chế được hình ảnh càng lúc càng rõ ràng trong đầu, tóc bóng dầu được ngón tay thon dài trắng nõn vén ra sau tai, cái mũi có vẻ hơi lớn để sát vào làn khói, nhẹ nhàng phập phồng, môi nhếch lên chậm rãi, nhếch lên chậm rãi...

Xoạt... Tiếng ghế kéo trên mặt đất làm Harry ngẩng đầu khỏi bàn, vừa vặn thấy Snape mang vẻ mặt thâm trầm xoay người rời đi. Anh vội ngồi thẳng dậy, rốt cuộc ý thức được hiện tại mình không chỉ có một mình, anh đã là người đàn ông đã 'có vợ'! Còn có cả một sinh mệnh nhỏ chưa sinh ra nữa! Ôi Merlin!

Chưa bao giờ có ngày cùng 'Merlin' trao đổi nhiều tới vậy, Harry lắc lắc vai dọn xong bàn ăn, xoay người định rời khỏi phòng bếp, nghĩ nghĩ, lấy bình sữa đổ ra một ly – vì bà Pomfrey vĩ đại bảo Snape cần, thế cho nên Harry đã bị bắt trong một giờ phải học thuộc gần 100 các loại dặn dò.

Nếu tám năm trước có người bảo Harry rằng anh sẽ cùng ở một phòng cùng lão dơi, hơn nữa còn trên cùng một cái giường, Harry sẽ hung hăng cho người kia một đấm. Bảy năm trước, nếu có người nói anh sẽ kết hôn cùng với giáo sư ma dược, anh sẽ tung cho hắn ta một lời ác chú. Sáu năm trước, nếu có người nói anh sẽ kết hôn cùng Severus Snape, lại còn ngủ trên cùng một cái giường, anh sẽ túm tóc kẻ đó ném xuống hồ đen. Thế nhưng hiện tại, anh liền quay về cái kẻ đang đen mặt trừng mắt nhìn – sữa trên tay anh, trong phòng ngủ của anh, bên giường anh thảo luận tối nay nên ngủ như thế nào. Được rồi, hiện giờ không chỉ là đã kết hôn, ngủ chung một cái giường, bọn họ còn có đứa nhỏ?!

Ha ha... Ha ha ha... Cuộc đời thật thuận lợi và tốt đẹp – mới là lạ! Trong đầu Harry tràn đầy toàn là cảnh phòng khách của anh, phòng ngủ của anh, cả ngôi nhà nhỏ của anh bị vạc chất đầy, sau đó một con dơi lớn dẫn theo vô số con dơi nhỏ mắt màu lục ôm vạc ngây ngô cười...

Sắc mặt xanh mét, Harry bước hai bước tới gần cái kẻ đang cự tuyệt nhận sữa, vừa lòng thấy mình cao một chút hơn vị giáo sư ngày xưa mình từng phải ngước nhìn lên, nhìn vị giáo sư cũ đã từng cường đại ấy căng thẳng và đề phòng, thân thể hơi hơi lui về phía sau. Một loại hưng phấn và thỏa mãn quái dị khiến anh vươn tay.

"Mỗi ngày một ly! Không! Ba ly!"

Snape trừng mắt nhìn Harry, giống như đột nhiên phát hiện đây mới chân chính là Harry Potter – Đấng cứu thế của thế giới phù thủy, mà không phải thằng quỷ nhỏ ngốc nghếch, xúc động, đầu chỉ chứa không khí trong trí nhớ của mình! Mà thằng khốn này lại còn muốn khống chế hắn?!

"Ừm ~ đây là yêu cầu của Poppy đó nha ~"

Nheo mắt, Harry nhìn thân hình đen tuyền đó căng thẳng, trong đầu chợt lóe qua thời điểm đối mặt bà Pomfrey "vĩ đại", cái bộ dáng không thể phản kháng của cả mình và Snape, cái gì cũng chẳng dám nói ra. Sau đó, Harry trợn mắt nhìn Snape xanh mặt đoạt lấy sữa trong tay mình uống y như là uống thuốc, ực một cái nuốt hết.

Hóa ra Severus Snape lại "e ngại" nữ phù thủy ở trạm xá như vậy?! Đây thật đúng là một phát hiện trọng đại! Harry ngơ ngác tiếp nhận chiếc ly không từ tay Snape, nhìn hắn nhấc chân – rời khỏi cửa?

"Từ từ! Thầy muốn đi đâu thế?"

"Chẳng lẽ có mỗi cái ghế sô pha nho nhỏ mà Đấng cứu thế cũng keo kiệt? Nếu thế, tôi không ngại trao đổi với thứ đồ đạc hỏng đó của anh, ngủ ngon!"

Căn bản không kịp phản ứng, Harry không biết mình bị đẩy ra khỏi phòng ngủ như thế nào. Tới lúc anh hồi phục tinh thần, đối mặt chính là một tiếng "rầm" cửa đóng sập lại – thiếu chút nữa đập dập cả cái mũi cao thẳng của anh!

"Hứ! Snape! Đây là phòng ngủ của tôi!"

Harry đỏ bừng mặt kêu to, khó có thể tin Snape sẽ có loại hành động, ối, ấu trĩ như thế này?! Chết tiệt! Chính là hành động ấu trĩ chứ còn gì nữa! Ở nhà của anh, đem chủ nhân là anh đây đuổi ra khỏi phòng ngủ? Ai thèm áy náy và nhường nhịn chứ! Anh mới là chủ của cái nhà này!

"Rầm!"

"Potter!!"

"Incarcerous!"

Vừa lòng thu lại đũa thần, Harry nhìn Snape mặt đỏ bừng, phát hiện mình đã không còn cảm giác hỗn loạn không thể nói rõ khi đối diện với người đàn ông ngày, cái cảm giác trộn lẫn giữa áy náy, thua thiệt, nhường nhịn. Anh thậm chí có chút hưởng thụ rằng mình có thể nắm trong tay Severus Snape. Merlin! Anh chưa bao giờ tưởng tượng nổi ~ Được rồi! Mặc kệ là nguyên nhân gì tạo thành cục diện hiện giờ – hiện giờ Snape họ Potter!

"Xét theo yêu cầu của Poppy, Sna... Giáo sư! Tôi nghĩ thầy sẽ không muốn khi kiểm tra hàng tuần bị bà ấy phát hiện ra điều gì chứ?"

Harry vuốt cằm đắc ý dào dạt, hưởng thụ nhìn sắc mặt Snape biến ảo không ngừng.

"Đây là Đấng cứ thế? Khoan dung, khẳng khái, hòa ái? Ha! Thật đúng là cách 'hình dung' mới chuẩn xác làm sao!"

Snape tỉnh táo lại, nhướn mày, nhìn Harry cứng đờ giữa lúc cười châm biếm, tạo thành biểu tình vặn vẹo cổ quái, tuy rằng vì... pháp lực bất ổn mà bị khống chế, nhưng hắn vẫn còn có thể nói chuyện. Harry Potter – vĩnh viễn ngu xuẩn!

"Ha... Ha ha! Được rồi, giáo sư, tôi sẽ khoan dung mà khẳng khái chia sẻ giường lớn của tôi cho thầy! Hơn nữa còn hòa ái, chu đáo phục vụ ngài!"

Nghiến răng nghiến lợi, Harry định bắt lấy cổ tay Snape, nhưng ngón tay vừa đụng đến cổ tay tinh tế kia liền tạm dừng một chút, nín thở – anh không xuống tay được, vì thế giáo sư ma dược may mắn bị Đấng cứu thế dùng đũa thần cho nổi lơ lửng vào phòng tắm.

"Harry Potter?!!!! Cái tên chết tiệt này, dừng tay!"

"A, tôi đang phục vụ ngài đó!"

"Rầm!"

"Không! Dừng lại!"

"Không được! Phải tắm rửa!"

"Chờ đã... Từ từ!"

"Đã nói là không được!"

"Anh!!"

"Có hài lòng không? Ha ha... Uy? Uy! Giáo sư? Giáo sư!! Merlin!!"

"Rầm!"

Cửa phòng tắm đập mạnh lên vách tường rồi lại dội ra bi thảm, Harry quần áo ướt hơn phân nửa, dùng khăn tắm bọc Snape lại bế chạy ra, thả người xuống trên giường, quờ lấy đũa thần tung ra vài chú ngữ kiểm tra – được bà Pomfrey dạy trong tình huống nước đến chân mới nhảy.

"Ôi... Tốt rồi..."

Anh bắt lấy tay Snape, khai thông pháp lực có chút dao động trong cơ thể con người đã tức đến bất tỉnh ấy, thuận tay làm tóc Snape và ra giường bị làm ẩm trở nên khô mát. Làm xong, có chút hối hận và áy náy, Harry ngồi bên giường, nhìn Snape im lặng ngủ.

Một hồi lâu sau, Harry run lên, như thể đột nhiên nhớ ra mình vừa làm cái gì đối với lão dơi không được tự nhiên, keo kiệt, thâm trầm này. Thân thể cứng ngắc cả nửa ngày, rồi rất thấy chết không sờn, Harry tắt đèn, giở mạnh chăn ra chui vào...

Đêm dài vắng lặng, Đấng cứu thế trán mướt mồ hôi, tay quờ quạng bên người, mãi tới khi bắt được một thân thể mềm dẻo mới dùng sức ôm lấy, cọ đi cọ lại, vì cảnh tượng "cực kỳ tàn ác" trong mộng mà lạnh run.

Trên gương mặt nhợt nhạt là vẻ tươi cười châm chọc, hàng mày nhướn lên, đôi mắt đen nhánh lóe sáng mưu mô, lão dơi toàn thân sắc đen với cái bụng cực lớn, quỷ dị thay, trong tay cầm một cái vạc rất là to, thanh âm mềm mại ngọt ngấy không ngừng quanh quẩn.

"Potter ~ tôi sẽ nấu trò thành một nồi ma dược cực kỳ thích hợp!"...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top