Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo gần đây Phương Đa Bệnh ở trong phòng Lý Tương Di cũng thành thói quen, quang minh chính đại ở lại, có đuổi cũng không đi. Mỗi ngày lúc Phương Đa Bệnh thức dậy thì Lý Tương Di đã đến Tứ Cố Môn xử lý sự vụ. Sau đó hắn sẽ đi giặt giũ nấu cơm chờ Lý Tương Di trở về.

Thế nhưng hôm nay đã quá giữa trưa vẫn chưa thấy y trở lại, Phương Đa Bệnh cũng không nghe nói hôm nay có chuyện quan trọng gì, trong lòng hắn bỗng lo lắng liền từ cửa sau lén lút chạy đến phòng nghị sự của Tứ Cố Môn. Trông thấy Lý Tương Di, Tiêu Tử Khâm cùng Phật Bỉ Bạch Thạch đang tụ lại một chỗ, sắc mặt ngưng trọng.

“Vạn Thánh Đạo kia với chúng ta bình thường nước sông không phạm nước giếng, sao lại đột nhiên phát chiến thư?” Người đang nói chính là Tiêu Tử Khâm, Phương Đa Bệnh loáng thoáng nghe được “Vạn Thánh Đạo”, với kinh nghiệm giang hồ từng trãi của hắn thậm chí còn chưa từng nghe có một môn phái như thế.

Lý Tương Di lắc đầu, “Nước sông không phạm nước giếng… Ngươi có biết mỗi năm có bao nhiêu người đang ẩn náu trong đó không? Còn có người bị bọn chúng xúi giục gia nhập Vạn Thánh Đạo, trong ứng ngoại hợp ý đồ lật đổ môn phái…”

“Cái gì? Nếu bọn chúng nham hiểm như thế, tại sao Tứ Cố Môn chúng ta không sớm ngày thay trời hành đạo, diệt trừ bọn chúng?”

Thạch Thuỷ có chút kích động, trong lòng tràn đầy căm phẫn.

Lý Tương Di trầm ngâm một lúc lâu, “Thế nhưng Vạn Thánh Đạo hành tung bí hiểm, nhiều năm qua chúng ta vẫn chưa tra ra được nơi ẩn náu của chúng, thậm chí còn chưa gặp qua chưởng môn Vạn Thánh Đạo. Nếu như tuỳ tiện xâm nhập, Tứ Cố Môn vườn không nhà trống sẽ dễ dàng khiến cho kẻ thù đột nhập.”

Giang hồ coi trọng Tứ Cố Môn chẳng qua là vì coi trọng mặt mũi của giang hồ đệ nhất Lý Tương Di. Dù sao đánh cũng đánh không lại, chỉ đành cúi đầu xưng thần. Nhưng nếu đã bị người khác bắt được sơ hở, ai dám cam đoan những người, những môn phái ngày thường đều cúi đầu nghe lệnh lại không có tư lợi? Ai cũng đang nhìn chằm chằm chỉ mong lật đổ Lý Tương Di, để bản thân có thêm cơ hội thống nhất giang hồ.

“Vậy bây giờ phải làm sao đây? Tứ Cố Môn có nên ứng chiến không?”

Lý Tương Di còn đang trầm tư, bỗng Phương Đa Bệnh từ phía sau tấm bình phong vọt ra, “Lúc này còn không ứng chiến, chẳng lẽ chờ cái đuôi của chúng vểnh lên tận trời mới quản sao?”

Mọi người thấy người tới là hắn cũng không quá ngoài ý muốn. Mọi người đều biết Lý Tương Di đối với Phương Đa Bệnh vô cùng ưu ái. Mặc dù đã gạch tên hắn khỏi Bách Xuyên Viện, nhưng lại muốn để hắn ở bên cạnh trông chừng. Quả nhiên lời mọi người không dám nói Phương Đa Bệnh cũng đã nói thay, thế nhưng Lý Tương Di cũng không tức giận.

“Tiểu Bảo, ngươi đến đây làm gì? Chuyện này để ta suy nghĩ thêm một chút.”

Phương Đa Bệnh vừa nghĩ tới có người dám giễu võ dương oai trước mặt Lý Tương Di liền tức giận, “Môn chủ, nếu người ứng chiến, ta sẽ cống hiến sức lực, không để bọn chúng ra oai.”

Mấy người bên cạnh khẽ vuốt cằm, kỳ thật đều cho rằng với thực lực của Tứ Cố Môn, một Vạn Thánh Đạo nhỏ bé không đáng nhắc đến, hơn nữa thất đạo ít người giúp đỡ, các môn phái khác ít nhiều gì cũng có chút thù hận với Vạn Thánh Đạo, cho dù có đến cũng sẽ không giúp bọn chúng.

Lý Tương Di cân nhắc hồi lâu đành gật đầu đáp ứng, “Được, cứ theo như chiến thư của bọn chúng, ba ngày sau gặp tại Lạc Trúc Phong.”

Dứt lời, y nhìn về phía Phương Đa Bệnh nhẹ giọng trách mắng, “Ai cho ngươi đến đây nghe lén ta nói chuyện, còn không mau đi làm việc đi.”

Phương Đa Bệnh cũng không sợ, cười hì hì đáp, “Môn chủ, cơm ta đã nấu xong, hoa trong sân cũng đã tưới nước, đến ngựa cũng cho ăn luôn rồi, quả thật không còn gì làm nữa nên mới đến gọi người về ăn cơm.”

Lời này nghe ra hết sức thân mật, nhưng Lý Tương Di cũng không phản ứng gì, chỉ ra hiệu Phương Đa Bệnh theo y trở về. Tiêu Tử Khâm có chút ngạc nhiên nhìn bóng lưng hai người họ, nhỏ giọng nói, “Tính tình môn chủ của chúng ta từ khi nào lại tốt đến vậy?”

———

Đã đến ngày nghênh chiến, mới sáng sớm Phương Đa Bệnh đã thay bộ y phục công tử ca của hắn, muốn tăng thêm thanh thế, nhưng Lý Tương Di lại nói, “Tiểu Bảo, hay là ngươi đừng đi nữa, ở lại trông nhà đi.”

Phương Đa Bệnh lập tức gấp gáp, “Như vậy sao được! Tuy bọn chúng không đánh lại huynh, nhưng lỡ đâu lại dùng ám chiêu sau lưng thì sao? Ta phải đi theo bảo hộ huynh mới được!”

Lý Tương Di bật cười, “Ngươi cũng đã nói bọn chúng không đánh lại ta mà. Ta không muốn để ngươi đi, ta luôn cảm thấy có điều gì đó không lành…”

Phương Đa Bệnh ôm lấy eo Lý Tương Di, chiếc eo dưới đai lưng màu đỏ càng lộ ra vẻ mảnh khảnh.

“Không mà, cho ta theo với… Ta muốn được nhìn thấy dáng vẻ hiên ngang đại sát tứ phương của môn chủ, có được không…”

Lý Tương Di bị Phương Đa Bệnh cọ tới không chịu được, đành phải để hắn đi cùng. Đến Lạc Trúc Phong, trông thấy các môn phái giang hồ đã chờ sẵn ở đó, Thiên Cơ Sơn Trang cũng có mặt, hiển nhiên là vì lo lắng cho Phương Đa Bệnh.

“Lý môn chủ!” Hà đường chủ đi qua nghênh đón, cũng không để ý tới Phương Đa Bệnh mà kéo Lý Tương Di ra xa một chút nhỏ giọng nói, “Lý môn chủ, ta nghe nói Thiện Cô Đao hắn….”

Lý Tương Di gật đầu, “Hắn trở về rồi, nhưng gần đây lại không nghe được tin tức của hắn, Hà đường chủ lo lắng chuyện gì sao?”

Hà đường chủ muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói ra mà chỉ lo lắng nhìn Phương Đa Bệnh một cái, “Không không! không có việc gì… Hôm nay Tứ Cố Môn và Vạn Thánh Đạo luận chiến, Thiên Cơ Đường nhất định sẽ đứng về phía môn chủ!”

Lý Tương Di thoáng mỉm cười, tựa như thắng thua đối với y không hề quan trọng. Lúc này có một đội nhân mã đã đến dưới chân núi, hẳn là người của Vạn Thánh Đạo.

Dẫn đầu chính là tôn chủ chưa bao giờ lộ diện của Vạn Thánh Đạo. Hôm nay gã cũng đeo mặt nạ, lại còn trùm một chiếc áo choàng có mũ rộng thùng thình, càng lộ ra vẻ cao lớn cùng nham hiểm. Lý Tương Di thậm chí cũng không cầm kiếm, chỉ bình thản nhìn gã.

“Đã để Lý môn chủ chờ lâu. Không ngờ hôm nay lại có nhiều môn phái giang hồ đến như vậy. Cũng tốt, ta đang cầu còn không được đây…”

Lý Tương Di cười khinh miệt, “Không ngờ tôn chủ Vạn Thánh Đạo lại muốn ở trước mặt nhiều người như vậy trở thành bại tướng dưới tay ta.”

Hắc y nhân cất giọng cười ha hả, nhưng bàn tay trong áo choàng đã siết chặt thành nắm đấm, “Lý môn chủ, ngược lại là ngươi… E rằng thanh danh của ngươi trong hôm nay cũng sẽ mất sạch!”

Lý Tương Di nhíu mày, đám người Vạn Thánh Đạo sau lưng hắc y nhân bỗng phi thân lên, ném mảnh giấy về phía mọi người. Ai nấy đều khó hiểu, sau khi tiếp được mảnh giấy mới nhìn rõ được nội dung bên trên, cả đám sợ đến mức quay mặt nhìn nhau.

Phương Đa Bệnh vọt đến giật lấy một mảnh, bên trên thế mà lại là bộ dáng của hắn và Lý Liên Hoa đêm đó! Người nọ không biết đã nhìn bao lâu mà vẽ giống như đúc. Trong lòng Phương Đa Bệnh nhất thời hoảng hốt, nhìn về phía Lý Tương Di không biết phải làm sao.

Từ phản ứng của mọi người Lý Tương Di cũng đã đoán được một vài phần, lại nhìn thấy dáng vẻ của Phương Đa Bệnh, đang lúc muốn nói vài câu liền nghe Tiêu Tử Khâm ở bên cạnh mắng to, “Thật to gan! Dám vu oan môn chủ, là ai vẽ? Bắt lại cho ta!”

Hắc y nhân cười phá lên, “Tiêu đại hiệp, ngươi quả thật rất trung thành. Có điều, ta cũng không được tận mắt chứng kiến.”

“Ngươi không tận mắt chứng kiến còn dám nói không phải vu oan?”

“Ta không chứng kiến, nhưng có người khác chứng kiến.” Hắc y nhân chắp tay mà đứng, quét mắt về phía đám người, lập tức có một người từ bên trong phi thân ra.

“Ta làm chứng, môn chủ và Phương Đa Bệnh quả thật có gian tình.”

Người nọ chính là Vân Bỉ Khâu.

Nhất thời, đám người lập tức sôi nổi lên, có người đang mắng, có người đang ồn ào cãi cọ. Hắc y nhân cười đắc ý, nhỏ giọng nói với Lý Tương Di, “Môn chủ, lúc điên long đảo phượng không ngờ tới sẽ có người nhìn lén đúng không?”

Lý Tương Di cắn chặt răng nhìn không ra biểu tình gì. Phương Đa Bệnh bên cạnh đã rút kiếm muốn giết chết Vân Bỉ Khâu, bị Hà đường chủ ngăn lại.

“Mẹ, là bọn chúng ăn nói bừa bãi!” Phương Đa Bệnh chột dạ, nhưng lúc này bảo vệ thanh danh của Lý Tương Di quan trọng hơn, ngay cả Hà đường chủ cũng phải lừa luôn.

Thế nhưng Vân Bỉ Khâu lại tiếp tục nói lớn, “Phương Đa Bệnh, vậy ngươi nói thử xem, vì sao ngươi nhiều lần ngỗ nghịch môn chủ, bị môn chủ gạch tên khỏi Bách Xuyên Viện, lại đi làm tạp dịch ở chỗ của y?”

Phương Đa Bệnh cả giận nói, “Bởi vì ta ngỗ nghịch với môn chủ nên mới phải đi làm tạp dịch lấy công chuộc tội, có vấn đề gì sao?”

Vân Bỉ Khâu bật cười, “Vậy sao? Thế tại sao đám tạp dịch trong nội viện nói ngươi chưa từng ngủ lại phòng tạp dịch. Mỗi đêm đều tìm cơ hội chạy đến phòng của môn chủ, đến tắm rửa thay quần áo đều do một tay ngươi làm?”

Phương Đa Bệnh bị nói đến á khẩu, nhưng Thạch Thuỷ và Tiêu Tử Khâm ở bên cạnh đã kịp phản ứng lại, chỉ vào Vân Bỉ Khâu mắng, “Vân Bỉ Khâu! Ngươi là người của Tứ Cố Môn, môn chủ đối xử với ngươi không tệ, tại sao ngươi lại đi giúp Vạn Thánh Đạo hãm hại môn chủ?”

Vân Bỉ Khâu cười trào phúng, “Tứ Cố Môn? Các ngươi thuần phục dưới Tứ Cố Môn từ đầu đến cuối chính là trò cười! Tứ Cố Môn đều là Càn Nguyên, đỉnh thiên lập địa! Các ngươi có biết môn chủ Lý Tương Di mà các ngươi tôn sùng chính là Khôn Trạch?”

Đám người lại một lần nữa sôi trào, lần này Tiêu Tử Khâm cùng Thạch Thuỷ cũng ngây ngẩn. Sao có thể như thế! Giang hồ đệ nhất cao thủ Lý Tương Di, đã từng có nhiều Càn Nguyên bại dưới tay y làm sao có thể là Khôn Trạch được?

“Vân Bỉ Khâu! Nếu ngươi muốn vu oan môn chủ là Khôn Trạch thì phải có chứng cứ!” Tiêu Tử Khâm cảm giác tay mình cũng run rẩy, nhưng vẫn không muốn tin.

Vân Bỉ Khâu cười lạnh một tiếng, hắc y nhân bỗng bước tới, “Ta có.”

Hắc y nhân tháo mặt nạ xuống, Hà đường chủ đối diện thét lên một tiếng kinh hãi, “Thiện Cô Đao!”

Lý Tương Di quay đầu lại, thế mà chứng kiến Thiện Cô Đao đang đứng sau lưng mình, “Cái gì… Ngươi vậy mà lại là…”

“Không sai, ta chính là người đứng sau Vạn Thánh Đạo.”

Thiện Cô Đao nở nụ cười tà khí, “Nhưng có điều hôm nay ta không muốn luận võ, chỉ muốn vạch trần bộ mặt thật của ngươi mà thôi.”

Lý Tương Di trong nháy mắt dao động, muốn đưa tay lên ngăn gã lại, nhưng cuối cùng vẫn không làm. Y đã quá hiểu Thiện Cô Đao, thù này gã nhất định sẽ báo.

“Các vị nghe ta nói! Chắc hẳn có người vẫn còn nhớ ta chính là sư huynh của Lý Tương Di. Mười năm trước ta bị y làm cho trọng thương, bị sư phụ trục xuất khỏi sư môn, mọi người đều cho rằng do ta khi sư diệt tổ, vi phạm môn quy, kỳ thật chẳng qua là do ta phát hiện ra bí mật Lý Tương Di chính là Khôn Trạch.”

“Thế nhưng y lại là đệ tử mà sư phụ thương yêu nhất, Lý Tương Di ỷ vào sư phụ sư mẫu thiên vị nên đã đả thương ta. Sư phụ biết chuyện nhưng lại giúp y che giấu. Mười năm nay ta ẩn thân ở Mạc Bắc, âm thầm gầy dựng Vạn Thánh Đạo, chỉ mong sớm ngày rửa sạch oan khiên.”

Phương Đa Bệnh nghe không nổi nữa rồi, “Ngươi đánh rắm! Rõ ràng là ngươi có ý đồ xấu xa với Lý Tương Di trước, nếu không tại sao y lại đả thương ngươi!”

Lý Tương Di nhìn Phương Đa Bệnh một cái, bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại. Thiện Cô Đao lại cười phá lên.

“Ồ? Vậy là ngươi thừa nhận Lý Tương Di là Khôn Trạch rồi? Nếu như y không phải Khôn Trạch thì tại sao ta lại đối với y có tà tâm?”

Phương Đa Bệnh lúc này mới hối hận mình lỡ lời, nhưng mọi người đều đã nghe được, bắt đầu chỉ trỏ Lý Tương Di.

“Bức hoạ trong tay chư vị chính là do Vân Bỉ Khâu nổi lên nghi ngờ nên đến nóc phòng của môn chủ nhìn thấy… chậc chậc, thật là khó coi.” Thiện Cô Đao nói xong, ánh mắt bỗng hiện lên một tia quỷ dị, gã hướng về phía Lý Tương Di nhỏ giọng nói, “Sư đệ, tư tình của ngươi bị ta bóc ra, ngươi có giận ta không?”

Lý Tương Di căn bản không hề nhìn gã, chỉ bình thản hướng về phía Tứ Cố Môn gật đầu một cái, “Thật có lỗi. Lúc trước quả thật đã giấu giếm mọi người nhiều năm… Lý Tương Di ta từ nay về sau sẽ không còn là môn chủ Tứ Cố Môn nữa, cũng sẽ không can dự vào chuyện giang hồ, khiến mọi người thất vọng rồi…”

Đám người lại một mảnh xôn xao, Phương Đa Bệnh ở bên cạnh ngăn không cho y nói nữa, nhưng căn bản là không ngăn được, ai ngờ Thiện Cô Đao lại tiếp tục nói.

“Lý Tương Di, ngươi tưởng rằng chỉ như vậy là xong sao? Hôm nay ta đến đây còn có một việc nữa…”

“Thiện Cô Đao!” Hà đường chủ bỗng nhiên hô to một tiếng, “Ngươi là tên tiểu nhân bội bạc!”

Thiện Cô Đao cười rộ lên, “Đây không phải là Hà đường chủ sao? Lúc trước ta và các ngươi quả thật đã ước định sẽ không bao giờ hỏi đến chuyện của hắn, nhưng hôm nay ta vinh quang trở về, lại là tôn chủ của Vạn Thánh Đạo, cũng đã đến lúc nhận lại con trai rồi nhỉ?”

“Cái gì?” Lý Tương Di ngây ngẩn cả người, vô cùng khẩn trương nhìn Phương Đa Bệnh, lại nghe thấy Thiện Cô Đao nói, “Lý môn chủ, ngươi còn chưa biết sao, tiểu tình lang Phương Đa Bệnh của ngươi… chính là con trai của ta!”

“Cái gì!” Phương Đa Bệnh không thể tin vào tai mình. Lý Tương Di cũng sợ hãi lùi ra phía sau một bước. Y quả thật biết Phương Đa Bệnh nhỏ hơn y mười tuổi, nhưng y căn bản không hề biết Thiện Cô Đao còn có một nhi tử!

“Thiện Cô Đao! Ngươi hại muội muội ta còn chưa đủ sao? Ngươi còn muốn hại bao nhiêu người nữa đây?” Hà đường chủ phẫn nộ muốn giết Thiện Cô Đao, nhưng gã vẫn thao thao bất tuyệt không hề có chút sợ hãi nào.

“Hôm nay trước mặt người trong giang hồ, Thiện Cô Đao ta muốn nhận lại con trai của mình, để cho hắn trở thành thiếu chưởng môn Vạn Thánh Đạo!——Lý Tương Di, ngươi và ta là sư huynh đệ, thế nhưng ngươi lại đi câu dẫn con trai ta? Quả thật là đồi phong bại tục, trái với nhân luân! Ngươi còn mặt mũi tiếp tục sống trên đời này sao?”

Lý Tương Di lảo đảo một phát, suýt nữa đã đứng không vững. Phương Đa Bệnh vội chạy tới đỡ y lập tức bị y đẩy ra.

“Phương Đa Bệnh…. Ngươi cách xa ta ra một chút…”

Vành mắt Phương Đa Bệnh cũng đỏ lên, “Liên…Môn chủ…Ta không phải, ta không phải con trai của hắn! huynh đừng quan tâm hắn nói gì có được không…”

Lý Tương Di giống như không hề nghe thấy, thậm chí cũng không nhìn hắn. Các nhân sĩ giang hồ xung quanh đều là Càn Nguyên, đều xem thường Khôn Trạch. Hôm nay thấy Lý Tương Di gặp nạn, giậu đổ bìm leo bắt đầu ở bên cạnh châm chọc.

“Chậc! Cũng chẳng biết cái danh giang hồ đệ nhất này từ đâu mà có, hay là ngủ một phát liền có?”

“Ai biết được, nếu không thì Khôn Trạch làm sao đấu lại Càn Nguyên?”

“Đây lại còn dụ dỗ thiếu gia Thiên Cơ Sơn Trang, có phải muốn cùng thống nhất giang hồ không?”

“Chao ôi! Đến con trai của sư huynh cũng ra tay được, đúng là không biết liêm sỉ.”

“Ngươi thì biết cái gì, Khôn Trạch một khi đã đến kỳ phát tình thì ai cũng thượng được…”

Phương Đa Bệnh rút kiếm muốn giết chết hết đám người đang châm chọc mỉa mai kia, “Câm miệng! Các ngươi câm miệng hết cho ta! Lý Tương Di không phải người như thế!”

Thế nhưng bọn họ vẫn không hề dừng lại, thậm chí một số người lớn tuổi đức cao vọng trọng cũng bắt đầu nghị luận.

Phương Đa Bệnh giết cũng không được, mắng cũng không xong, chỉ đành chạy đến kéo ống tay áo từng người đau khổ cầu khẩn nói, “Không phải như thế….. Là ta ép buộc y! Y không biết, cái gì cũng không biết…. Là ta ép buộc y, các người đừng nói y như thế nữa….”

“….Tiểu Bảo!”

Lý Tương Di bỗng gọi hắn, Phương Đa Bệnh quay đầu lại phát hiện Lý Tương Di đã đứng bên vách đá, khoé mắt cũng đỏ.

“Tiểu Bảo, ngươi không cần nói nữa, tất cả lỗi lầm đều là do ta.” Lý Tương Di quay đầu về phía mọi người cười áy náy, cuối cùng ánh mắt lại rơi trên người Phương Đa Bệnh. “Ngày đó, ta vốn dĩ không nên….”

“Là ta liên luỵ đến ngươi, nhưng may mắn ngươi vẫn còn trẻ, hết thảy không phải là không thể vãn hồi.”

“Huynh nói lung tung cái gì đó! Đi! Chúng ta rời khỏi nơi này!” Phương Đa Bệnh tiến về phía trước, nào ngờ Lý Tương Di vung tay tung ra vài viên đạn châu khiến hắn lùi về phía sau.

“Thiện Cô Đao, oan có đầu nợ có chủ, ngươi tới bây giờ cũng chỉ là hận ta mà thôi.” Lý Tương Di nói xong tháo dây buộc tóc xuống, để mái tóc đen dài xoã ra. “Giả làm Càn Nguyên ngồi lên vị trí môn chủ Tứ Cố Môn, có tạp niệm với con trai của sư huynh, ta biết người trong giang hồ chắc chắn sẽ không tha thứ cho ta, chi bằng hôm nay ta sẽ lấy cái chết để tạ tội.”

“Lý Liên Hoa!” Phương Đa Bệnh rốt cuộc cũng nhịn không được gọi Lý Liên Hoa. Thế nhưng lúc hắn lao đến y đã như một làn gió rơi xuống vách núi, Phương Đa Bệnh chỉ kịp bắt lấy sợi dây buộc tóc bị gió thổi đến mà thôi.

“Liên Hoa——!” Phương Đa Bệnh thậm chí cũng không kịp nghĩ nhiều, lập tức nhảy theo Lý Tương Di. Nhất thời mọi người đồng loạt kinh hô, ngay cả Thiện Cô Đao cũng không thể ngờ tới.

Thân ảnh màu đỏ đang ở phía dưới, nhưng vô luận Phương Đa Bệnh có làm cách nào cũng không thể với tới. “Liên Hoa….”

Hắn tuyệt vọng hét lớn, nhìn Lý Tương Di như một chiếc lá đỏ rơi vào trong nước, mà Phương Đa Bệnh cũng không kịp nghĩ gì, rất nhanh hắn cũng đã rơi xuống nước. Nước sông chảy xiết thoáng chốc nhấn chìm hắn, cuốn hắn về phía trước. Phương Đa Bệnh đã không còn sức lực để phảng kháng.

Rất nhanh hắn đã mất đi ý thức, nhưng trong tay vẫn gắt gao nắm chặt sợi dây buộc tóc màu đỏ.

================

Vân Bỉ Khâu ơi em lạy anh
Hông ấy mình quay cờ nhíp cho nó chân thực đi, chứ ngồi tới sáng để vẽ lại thấy cực cho anh quá =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top