Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương Tiểu Cẩu đêm xuân ngắn ngủi, vừa thức giấc thế mà phát hiện… bị ném xuống đất (Bảo: cuối cùng vẫn là sai rồi sao)

===============

Phương Đa Bệnh đưa tay lên muốn tháo khăn che mặt của y, cổ tay lập tức bị đè lại.

“Phương thiếu hiệp, ta lớn lên rất xấu sợ sẽ doạ đến ngươi đó.” Nam tử vừa nói vừa tháo đai lưng của mình xuống che mắt Phương Đa Bệnh lại. Phương Đa Bệnh do do dự dự nói, “Ta và huynh vốn không quen biết, sao lại…. Vậy ít ra cũng phải biết được tên của huynh…”

Nam tử cười yếu ớt, “Ta tên Lý Liên Hoa.”

Mùi hoa sen toả ra xung quanh Phương Đa Bệnh ngày càng dày đặc hơn. Hắn đem cái tên “Lý Liên Hoa” thì thầm gọi mấy lần. Trước mắt một mảng đen kịch, toàn bộ đều do Lý Liên Hoa chủ đạo.

Lý Liên Hoa tựa như rất quen thuộc xốc y phục Phương Đa Bệnh lên, cách lớp quần sờ hai cái. Phương Đa Bệnh không chịu được kích thích sớm đã dựng thẳng. Lý Liên Hoa cúi người kéo ngăn tủ lấy ra đồ vật gì đó, Phương Đa Bệnh nghe được âm thanh rút nắp bình ra.

Tiếng quần áo ma sát sột soạt rồi lại tiếng nước dinh dính. Phương Đa Bệnh không biết Lý Liên Hoa đang làm cái gì, bỗng nhiên quần hắn cũng bị kéo xuống, tay Lý Liên Hoa nắm lấy nam căn của hắn.

Bàn tay ấy độ ấm có chút thấp, lại có cảm giác ướt át trơn trượt như dính dầu, sau đó đón lấy một cái “miệng nhỏ” vừa ướt vừa nóng bao trùm xuống nuốt lấy quy đầu của hắn.

Hai người đồng thời phát ra tiếng rên khẽ. Phương Đa Bệnh mặc dù chưa trải đời nhưng cũng đủ biết Lý Liên Hoa đang làm gì. Nhưng hắn bị tín hương của Lý Liên Hoa bao vây cũng không hề muốn phản kháng, chỉ muốn lún vào thật sâu. Cái miệng nhỏ nhắn ướt át kia không ngừng cắn lấy côn thịt của hắn, một mực nuốt đến tận gốc. Phương Đa Bệnh cảm thấy bốn phía thịt mềm chặt chẽ bao lấy hắn, khiến hắn muốn ngừng cũng không ngừng được.

Lý Liên Hoa ngồi trên người Phương Đa Bệnh, bị tín hương của hắn làm cho xụi lơ khẽ rên nhẹ một tiếng, hai tay bắt đầu di chuyển trên ngực Phương Đa Bệnh. Y vốn không nên như thế…..

Giết chết mấy tên lưu manh kia, nhanh chóng trở về uống ẩn tín đan, sau đó an ổn vượt qua đêm nay, đây mới là chuyện nên làm. Nào ngờ giữa chừng lại xông ra một thiếu hiệp áo trắng khiến tâm y cũng loạn rồi. Lần trước lúc gặp hắn rõ ràng còn là một tiểu hài tử, không cần biết y là ai mà chỉ một mực đòi ăn kẹo, hôm nay lại trổ mã anh tuấn tiêu sái như thế. Lý Liên Hoa biết y không nên làm thế này, nhưng kỳ phát tình khiến y không thể tự chủ được, cùng lắm là sau đêm nay không cần gặp lại nữa….

Khoang thể của Lý Liên Hoa rất cạn, mỗi lần ngồi xuống sẽ bị Phương Đa Bệnh đâm tới, nhiều lần bị đâm trúng khoang thể khiến toàn thân y tê dại, nhịn không được động tác cưỡi trên người Phương Đa Bệnh cũng nhanh hơn. Đây là lần đầu tiên của Phương Đa Bệnh, lại bị khí thế của Lý Liên Hoa áp đảo, hắn hiện tại không hề nhớ tới Càn Nguyên vốn mới là người chủ động, mà chỉ ngốc ngốc nằm đó mặc Lý Liên Hoa bày bố. Hắn chỉ cảm thấy côn thịt mình bị kẹp đến càng lúc càng cứng. Mỗi lần đụng đến khối thịt mềm bên trong lại khiến hắn nhịn không được toàn thân phát run. Hoa tâm của Lý Liên Hoa chảy lênh láng nước, mỗi lần nhấc eo lên dâm thuỷ đều theo côn thịt chảy xuống, nơi hai người kết hợp sớm đã lầy lội không chịu được, phát ra từng trận tiếng nước.

“A…” Lý Liên Hoa tự tìm vui sướng, cưỡi đến vô cùng thoải mái. Thân thể nóng bừng khó nhịn, y liền đem thanh sam giật ra để lộ lồng ngực, vải vóc thô cứng xẹt qua nhũ hoa mang đến một tia tê dại. Lý Liên Hoa cảm thấy thật hổ thẹn, nhưng lại nhịn không được men theo khoái ý tự vuốt ve ngực mình. Y nhắm mắt lại ngửa đầu lên đắm chìm trong khoái cảm không ai biết.

Lại không hề biết đai lưng bịt mắt Phương Đa Bệnh đã bị cọ rớt từ lúc nào. Phương Đa Bệnh nhắm hờ hai mắt, vừa muốn nhìn lại không dám nhìn. Hắn nghĩ Lý Liên Hoa mang khăn che mặt như thế có thể là do trên mặt có sẹo doạ người. Thế nhưng thanh âm Lý Liên Hoa không ngừng vang lên khiến hắn bất luận thế nào cũng muốn nhìn thử một cái.

Phương Đa Bệnh hơi hé mắt ra chỉ thấy khăn che mặt của Lý Liên Hoa đã sớm rơi một bên, gương mặt kia không những không có sẹo mà còn đẹp tựa thiên tiên, đôi môi anh đào khẽ mở để lộ đầu lưỡi phấn nộn, y sam của Lý Liên Hoa cởi như không cởi vắt trên cánh tay lộ ra khuôn ngực đơn bạc mà hữu lực, trên ngực còn có nốt ruồi nhỏ nhàn nhạt, cặp chân dài tách ra kẹp hai bên hông hắn, nhấp nhô lên xuống.

“Lý Liên Hoa… sao huynh lại gạt ta…” Phương Đa Bệnh nhìn đến ngây dại. “Rõ ràng huynh đẹp như thế…”

Lý Liên Hoa bấy giờ mới biết mình bị phát hiện rồi, trong mắt hiện lên một tia ảo não nhưng rất nhanh đã bị khoái cảm làm tiêu tan, y đành cười áy náy với Phương Đa Bệnh, “Không cho ngươi thấy là vì muốn tốt cho ngươi…”

Phương Đa Bệnh khó hiểu, “Thế nhưng ta đã thấy rồi, làm sao bây giờ?”

Lý Liên Hoa thở dài một hơi, “Đành phạt ngươi phục vụ ta một đêm vậy.”

Phương Đa Bệnh ngồi dậy ôm chặt Lý Liên Hoa vào lòng, bá đạo phóng tín hương của mình ra khiến Lý Liên Hoa toàn thân mềm nhũn. Lần này Phương Đa Bệnh rốt cuộc cũng đè y dưới thân mạnh mẽ chinh phục.

Tất cả những thứ thuộc về Lý Liên Hoa đều làm hắn mê luyến: tiếng rên rỉ ẩn nhẫn, thân thể đơn bạc lại rắn chắc, làn da trắng nõn lại mang cảm giác lành lạnh, còn có không tự chủ được mà phát ra tín hương. Phương Đa Bệnh giống như một lữ khách đi trên sa mạc bỗng nhiên gặp được ốc đảo, hắn ôm chặt lấy Lý Liên Hoa tuỳ ý làm bậy. Cái miệng anh đào nhỏ nhắn bị Phương Đa Bệnh hôn đến sưng lên, đầu lưỡi mềm mại không ngừng quấn quýt lấy nhau. Hoa huyệt của Lý Liên Hoa bị côn thịt chà đạp đến co rút liên tục, nhưng hai chân lại quấn chặt eo hắn không ngừng đòi hỏi.

Phương Đa Bệnh ngày thường luyện võ đọc sách, trước nay chưa từng có ý niệm hay hành vi hạ lưu, hiện giờ lại hoàn toàn sụp đổ trước mặt Lý Liên Hoa. Hắn giống như dã thú phóng thích dục vọng nguyên thuỷ nhất của mình. Giường gỗ bị động tác của hắn làm cho kêu cót két. Lý Liên Hoa liên tục rên rỉ thở dốc bên tai hắn, lần đầu tiên trong đầu Phương Đa Bệnh có ý niệm muốn chiếm lấy người làm của riêng mình.

Vừa nghĩ tới nếu lúc nãy hắn không kịp cứu y, có lẽ bây giờ Lý Liên Hoa cũng đang bị đám lưu manh đó ức hiếp thế này, Phương Đa Bệnh bỗng cảm thấy hoảng hốt, có một loại tâm tình không thể nói rõ đánh vào tâm trí hắn, “Lý Liên Hoa, trước đây có ai đã từng khi dễ huynh thế này không…”

Lý Liên Hoa đã bị hắn làm cho ý loạn tình mê, mơ hồ lắc đầu, “Chưa từng…”

Phương Đa Bệnh lập tức vui vẻ, “Lẽ nào ta là người đầu tiên….”

Lý Liên Hoa cắn cắn môi cười rộ lên, “Ngươi đoán xem…”

Côn thịt nóng hầm hập mạnh mẽ thúc vào chỗ sâu nhất, thậm chí khoang thể của y cũng bị hắn đâm mở ra một chút, Lý Liên Hoa không tự chủ được phát ra tiếng rên rỉ mang theo chút đau đớn, “A……. Chỗ đó, chỗ đó không được……”

Phương Đa Bệnh chỉ cảm thấy có một cái miệng nhỏ nhắn khác mút chặt lấy quy đầu hắn, sướng đến cả người cũng phát run, “Tại sao không được?”

Côn thịt hết lần này đến lần khác cắm vào chỗ sâu nhất, tựa như muốn đâm thẳng vào khoang thể của Lý Liên Hoa. Y vừa sợ vừa xấu hổ, bắt đầu khóc nức nở.

“Không……. Không muốn…….”

Phương Đa Bệnh sửng sốt một chút, xúc động nguyên thuỷ khiến hắn nhịn không được muốn đâm vào chỗ đó, sau đó hung ác chiếm hữu y, thế nhưng vành mắt đỏ đỏ của Lý Liên Hoa khiến lòng hắn đau xót, liền thở gấp rút ra ngoài, nhỏ giọng nói, “Được, huynh không thích thì sẽ không làm.”

Hai mắt Lý Liên Hoa ngập nước ngước lên nhìn hắn, khó có thể tưởng tượng được hắn thế mà thật sự dừng lại, một lúc sau mới đứt quãng nói, “Đa, đa tạ.”

Phương Đa Bệnh đưa tay lau đi nước mắt trên mặt y, cẩn thận từng li từng tí hỏi, “Trừ nơi đó ra còn có nơi nào không được nữa không?”

Lý Liên Hoa nín khóc lập tức bật cười, “Ngươi có phải bị ngốc không…. Những chỗ khác đều tuỳ ngươi….. A!”

Côn thịt đổi góc độ đâm vào hoa tâm của Lý Liên Hoa lần nữa, khoảnh khắc dừng lại ngắn ngủi kia khiến cho cả hai càng muốn đối phương hơn. Lý Liên Hoa không ngờ Phương Đa Bệnh tuổi còn nhỏ thế mà lại là một quân tử, nhất thời tâm y cũng bị nhiễu loạn, Lý Liên Hoa ôm lấy Phương Đa Bệnh cho hắn rất nhiều ngon ngọt. Phương Đa Bệnh đêm nay cũng thực hiện lời hứa của mình, tận tâm phục vụ Lý Liên Hoa cả một đêm, mãi đến gần sáng Lý Liên Hoa cũng đã tinh bì lực tẫn Phương Đa Bệnh mới ôm lấy y cùng ngủ.

Không biết đã ngủ bao lâu Phương Đa Bệnh hắc xì một cái, hắn trở mình bỗng cảm thấy giường thật cứng, vừa mở mắt ra lại thấy trời xanh mây trắng.

“Lý Liên Hoa?!” Phương Đa Bệnh lập tức ngồi dậy, đừng nói là Lý Liên Hoa, đến cả cái toà lâu hôm qua cũng biến mất tăm, mà hắn hiện tại đang nằm trên mặt đất!

Y phục được người khác tuỳ tiện mặc cho có chút lộn xộn, Phương Đa Bệnh lảo đảo đứng dậy phát hiện xung quanh không một bóng người.

Lẽ nào đêm qua gặp quỷ rồi sao?

Phương Đa Bệnh thất hồn lạc phách, lại phát hiện trong tay hắn đang nắm một vật, đúng là khăn che mặt của Lý Liên Hoa hôm qua!

“Không phải giả, là thật…” Phương Đa Bệnh thì thào, thế nhưng Lý Liên Hoa và ngựa của y, toà lâu của y đều biến mất.

“Không đúng! Đại hội anh hùng!” Phương Đa Bệnh giương mắt nhìn giờ giấc phát hiện đã đến thời gian đại hội anh hùng bắt đầu. Hắn cũng không cố suy nghĩ về chuyện hôm qua nữa mà vội vàng lên ngựa chạy về phía Tứ Cố Môn.

Tứ Cố Môn đã đông nghịt người, quả nhiên hắn đến muộn rồi. Phương Đa Bệnh ỷ vào khinh công không tồi của mình phi thân lên chỗ gần đó. Hắn nhìn thấy Tiêu Tử Khâm đang đứng ở cửa nói gì nhưng hắn không nghe rõ, sau đó một nam nhân mặc hồng y tư thế hiên ngang từ phía sau bước tới.

Người nọ một thân hồng y, tóc cột cao, y vừa bước ra đám người tập trung phía dưới liền sôi nổi hẳn lên.

“Lý Tương Di!”

“Là Môn chủ Tứ Cố Môn Lý Tương Di!”

“Quả nhiên danh bất hư truyền, tuấn mỹ vô song…”

Lý Tương Di đứng ở trên cao hơi ôm quyền hướng đám người phía dưới, bỗng y như nhận ra điều gì đó liền ngước mắt lên nhìn về phía nóc nhà, đôi môi anh đào nhẹ nhàng cong lên, cặp mắt không gợn sóng đảo qua đúng chỗ Phương Đa Bệnh đang ẩn nấp. Ánh mắt này khiến toàn thân Phương Đa Bệnh cứng đờ tại chỗ.

“…….Lý, Lý Liên Hoa?!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top