Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương Đa Bệnh cùng Lý Tương Di hàn huyên đến trưa liền đưa ra kết luận: Lý Tương Di sao có thể là Lý Liên Hoa được, haizz, phải đi tìm Lý Liên Hoa thôi, nhớ huynh ấy rồi….

================

Phương Đa Bệnh vừa lên tiếng Tiêu Tử Khâm lập tức đã phát hiện ra. Tiêu Tử Khâm vốn lo lắng đại hội anh hùng có thể phát sinh chuyện không may nên rất cảnh giác, hỏi cũng không hỏi mà trực tiếp tung ám khí trong tay áo ra, Lý Tương Di cả kinh, đã không kịp ngăn chặn.

Tốc độ Phương Đa Bệnh cực nhanh dùng sáo ngọc đánh rớt mấy cái ám khí, sau đó từ trên mái hiên phi thân xuống chỗ đài cao, chắp tay với Lý Liên Hoa và Tiêu Tử Khâm nói, “Vãn bối Thiên Cơ Sơn Trang Phương Đa Bệnh, vì đến trễ không thể nhìn thấy phong thái của Môn chủ, nên mới cố ý ở trên mái hiên quan sát, mong tiền bối chớ trách.”

Lý Tương Di mỉm cười gật gật đầu, nói với Tiêu Tử Khâm, “Đây là thiếu gia của Thiên Cơ Đường.”

Tiêu Tử Khâm vội đáp lễ, may mắn không làm người bị thương. Người dưới đài nghe là thiếu chủ Thiên Cơ Đường liền lập tức nháo nhào muốn nhìn một chút, nào ngờ bỗng có một người hô lên một tiếng.

“Lục đại ca, thì ra là hắn!”

Phương Đa Bệnh nhìn sang, chính là mấy tên lưu manh hôm qua bị hắn treo trong rừng trúc, không ngờ hôm nay vẫn mặt dày đến tham dự đại hội anh hùng. Đám người kia đương nhiên không phục, lập tức bay lên đài cao muốn cùng Phương Đa Bệnh phân cao thấp.

“Này, Lục huynh đây là muốn làm gì vậy?” Tiêu Tử Khâm bước tới muốn ngăn cản lại bị Lục đại hiệp đẩy ra.

“Tiêu đại hiệp không cần quản, hôm nay thù này không báo, Lục Tồn Phong ta sẽ rút lui, từ nay không bước chân vào giang hồ nữa!”

Phương Đa Bệnh vốn định nói ra chuyện ngày hôm qua bọn chúng đùa bỡn Khôn Trạch trong rừng trúc, nhưng hắn nhìn Lý Tương Di một cái, tuy ngoại hình Lý Tương Di giống Lý Liên Hoa như đúc , chỉ có điều Lý Tương Di hôm nay mặc hồng y, tóc cũng cột cao lên, nhưng trong lòng hắn tám chín phần cảm thấy người hôm qua không phải là Lý Tương Di. Dù sao giang hồ đệ nhất Lý Tương Di cũng không thể nào là Khôn Trạch được, nhưng vẫn còn một hai phần hắn không dám chắc. Lại nói Lý Liên Hoa không biết đã đi đâu, nhân chứng vật chứng đều không có, cho dù Phương Đa Bệnh có nói ra chuyện Lục Tồn Phong đùa bỡn Khôn Trạch thì sao có thể khiến người khác tin được?

Tiêu Tử Khâm nhíu mày, Môn chủ xưa nay tính tình nóng nảy, nay đám người không có mắt này lại dám lỗ mảng trước mặt y, chỉ e rằng vị Lục đại hiệp này sắp phải nằm ra rồi. Nào ngờ Tiêu Tử Khâm vừa liếc mắt sang thấy Lý Tương Di vẫn không nói gì mà chỉ nhìn Phương Đa Bệnh.

Phương Đa Bệnh tuổi trẻ khí thịnh, tiến lên một bước đã muốn nghênh chiến, Lục đại hiệp dẫn theo năm sáu người cùng xông lên. Phương Đa Bệnh cười lạnh một tiếng đưa tay muốn rút kiếm bên hông.

“A…” Bên hông trống trơn, Phương Đa Bệnh lúc này mới sực nhớ đến đêm xuân hôm qua, không biết kiếm đã vứt ở nơi nào rồi, trong lòng hắn hoảng hốt chỉ đành dùng sáo ngọc đỡ lấy vài chiêu. Nhưng dù sao đây cũng không phải là vũ khí, đối diện đều là trường kiếm đao bầu, sáo ngọc làm sao có thể địch nổi.

Phương Đa Bệnh một cước đạp lên bả vai của một người, mượn lực phi thân lên sau đó đáp xuống bên cạnh Lý Tương Di. Mũi chân hắn điểm một cái, tay nắm lấy kiếm bên hông Lý Tương Di rút ra.

Tiêu Tử Khâm kinh hãi thét một tiếng, “To gan! Đó chính là Thiếu Sư…”

Lý Tương Di lại cười cười, giơ tay lên ngăn Tiêu Tử Khâm. “Tự cổ anh hùng xuất thiếu niên, Tử Khâm à, ngươi thấy Phương thiếu hiệp này thế nào?”

Thế nào à? Tiêu Tử Khâm chỉ cảm thấy Phương Đa Bệnh này cả gan làm loạn, sợ là chán sống rồi.

Thiếu Sư xuất vỏ, hàn quang chợt loé lên chém rớt một đoạn tay áo của Lục Tồn Phong. Phương Đa Bệnh cảm khái một tiếng, cầm Thiếu Sư trong tay múa đến cao thấp bay lượn, rất nhanh đã đánh cho đám người kia không còn chút sức phản kháng.

Mũi kiếm lạnh như băng chỉa vào yết hầu Lục Tồn Phong. Phương Đa Bệnh cười hắc hắc, “Lục đại hiệp, tà không thắng chính, có so bao nhiêu chiêu đi chăng nữa ngươi cũng sẽ bại dưới tay ta thôi. Có phục hay không?”

Lục Tồn Phong hung hăng nhìn hắn, nhưng kiếm Thiếu Sư chỉ cần hơi nhích về phía trước một chút là sẽ xuyên qua yết hầu gã, vì thế đành nhận thua, “…. Lục mỗ bái phục!”

Lý Tương Di lúc này mới đứng ra nói, “Nếu đã là ân oán cá nhân thì đừng gây chiến ở đây, đại hội anh hùng của Tứ Cố Môn là nơi để mọi người lấy võ thuật để kết giao bằng hữu, không luận ân oán. Vừa rồi Phương thiếu hiệp và Lục huynh tỉ thí chi bằng xem như là mở màn cho đại hội anh hùng. Tử Khâm, chuyện tiếp theo ngươi giúp ta sắp xếp, ta còn có chuyện quan trọng không thể ở đây cùng mọi người.”

Tiêu Tử Khâm gật đầu, sắp xếp cho các nhân sĩ giang hồ dưới đài lên luận võ. Lục Tồn Phong thua dưới tay Phương Đa Bệnh cũng có cái bậc thang đi xuống, xem như là luận võ thua, mặt mũi xám xịt đi xuống đài.

Lý Tương Di nói xong liền xoay người rời đi, trước khi đi còn quay lại nhìn Phương Đa Bệnh một cái, “Phương thiếu hiệp, phiền ngươi đem kiếm trả cho ta.”

Nào ngờ y vừa nói xong đã lập tức rời đi, cũng không lấy lại kiếm. Phương Đa Bệnh ôm kiếm do dự nửa ngày, cuối cùng đành phải chạy theo Lý Tương Di.

Phương Đa Bệnh theo Lý Tương Di về phòng, sau đó nâng kiếm trong tay, “Vãn bối đã quá phận, không nên cầm Thiếu Sư của Môn chủ…. Chỉ là do quá cấp bách, mà hôm nay vãn bối không mang theo kiếm, mong Môn chủ lượng thứ.”

Lý Tương Di lúc này mới đưa tay nhận lấy kiếm, cười nói, “Dám đoạt kiếm trên người ta, lá gan ngươi cũng thật to. Ngươi có biết người lúc trước đã làm như thế hiện tại ra sao rồi không?”

Phương Đa Bệnh không dám nghĩ tới, e rằng không mất một cánh tay thì cũng đã mất mạng, sợ tới mức lắc đầu liên tục. Lại nghe Lý Tương Di nói, “Người hành tẩu giang hồ sao có thể quên bội kiếm?”

Phương Đa Bệnh đỏ mặt, “Hôm qua…. Hôm qua, cái đó….”

Lý Tương Di không rõ ý tứ gì cười cười, “Ồ…Hoá ra là có giai nhân làm bạn, như vậy quả thật là không nên mang kiếm.”

“Không, không…. Aizz….” Phương Đa Bệnh không thể nào giải thích rõ ràng, hắn ngước mắt lên nhìn gương mặt giống Lý Liên Hoa như đúc lại càng cảm thấy khẩn trương hơn.

”Không sao, ta và Thiên Cơ Sơn Trang vốn có giao hảo, lúc ngươi còn nhỏ ta đã từng gặp ngươi, có điều ngươi chắc không nhớ rõ.” Lý Tương Di ra hiệu hắn ngồi xuống cùng uống rượu. Phương Đa Bệnh vừa mừng vừa sợ, cẩn thận từng li ngồi xuống.

Hắn quả thật không nhớ lúc nhỏ mình đã từng gặp Lý Tương Di. Lúc đó hắn chỉ thích đuổi chó chạy quanh sân, chẳng quan tâm Lý Tương Di là ai. Sau này trưởng thành mới biết Lý Tương Di thiếu niên thành danh, trở thành giang hồ đệ nhất, lúc đó hắn mới muốn thi vào Bách Xuyên Viện để được gặp y.

“Môn chủ, huynh…. Huynh có huynh đệ tỷ muội gì không?” Phương Đa Bệnh nhìn kĩ sườn mặt Lý Tương Di càng thấy giống nhau như đúc.

Lý Tương Di sững sờ, “Không có, sao vậy?”

Phương Đa Bệnh đỏ mặt, “A, Chính là…. Chính là… ta gặp được một người rất giống Môn chủ.”

Lý Tương Di suy nghĩ một hồi, “Thật không dám giấu, ta từ nhỏ đã được sư phụ, sư nương nuôi dưỡng, nhưng nghe sư nương nói lúc bà tìm thấy ta thì ca ca ta đã chết…”

Quả thật gặp quỷ rồi, Phương Đa Bệnh nghĩ thầm, lẽ nào tối qua hắn gặp chính là quỷ hồn của ca ca Lý Tương Di?

“Người rất giống ta kia tên là gì?”

“Y tên Lý Liên Hoa, A! Hai người đều là họ Lý…” Phương Đa Bệnh nói xong cũng cảm thấy thật trùng hợp, “Huynh nói lúc ấy rất loạn lạc, có khi nào sư nương nhìn lầm, ca ca của huynh vẫn chưa chết?”

Lý Tương Di bưng chén lên uống một ngụm, khoé miệng tựa như mỉm cười, nhưng lúc buông chén xuống lại là một mặt nghiêm túc, “Nếu như thế, Lý Liên Hoa hiện đang ở đâu? Ta muốn gặp y.”

Phương Đa Bệnh cũng lâm vào khó khăn, “… Sáng sớm hôm nay đã không thấy bóng dáng của y.”

“Vậy tối hôm qua các ngươi hàn huyên chuyện gì? Có nhắc đến thân thế của y không?”

Phương Đa Bệnh hồi tưởng lại tối hôm qua, ngoài việc ôm Lý Liên Hoa cầu hoan ra thì hai người cũng không nói chuyện gì… Thế là Phương Đa Bệnh chỉ đành cúi thấp đầu đỏ mặt nói, “Cũng… cũng không có nói gì.”

“Ồ…” Lý Tương Di trầm ngâm một lát, có chút tiếc nuối, “Cả một buổi tối mà không nói gì sao…”

Phương Đa Bệnh hận không thể kiếm một cái lỗ chui vào, khúm núm không dám mở miệng. Lý Tương Di phất tay nói hắn đừng để ý.

“Nếu có duyên gặp lại, phiền Phương thiếu hiệp giúp ta hỏi thân thế của vị Lý Liên Hoa này một chút.”

Phương Đa Bệnh đáp ứng, sau đó lại cùng Lý Tương Di uống mấy chén. Hai người rượu vào lời ra, ba hoa khoác loác một hồi. Lúc Phương Đa Bệnh từ Tứ Cố Môn bước ra thì đại hội anh hùng đã kết thúc. Nghe nói là Võ Đang xếp thứ nhất, nhưng hắn cùng Lý Tương Di cạn chén cả một buổi chiều, đối với những thứ được mất này cũng không còn quan trọng nữa.

Phương Đa Bệnh vẫn còn cảm giác say, hắn đã phủ định hơn phân nửa chuyện Lý Tương Di là Lý Liên Hoa. Lý Liên Hoa kia gặp người xấu liền khúm na khúm núm, một câu cũng không dám nói ra, lại còn ôn nhu yếu ớt, nhìn thế nào cũng không giống người có võ công. Mà Lý Tương Di thiếu niên thành danh hăng hái, thiên văn địa lý kinh sử không gì là không biết, võ công lại là giang hồ đệ nhất, huống hồ Lý Tương Di sao có thể là Khôn Trạch, thế nên hai người họ chắc chắn không phải cùng một người.

Sau khi nghĩ thông suốt Phương Đa Bệnh cũng cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi, hiện tại hắn chỉ muốn nhanh chóng tìm được Lý Liên Hoa, trước tiên sẽ hỏi có phải y còn có một đệ đệ thất lạc không, sau đó sẽ hỏi tới….

Sau đó sẽ hỏi y tại sao không từ mà biệt, còn cầm kiếm của hắn đi. Phương Đa Bệnh đột nhiên lại cảm thấy ũ rũ, hắn chưa bao giờ có cảm giác vắng vẻ, nóng ruột nóng gan như lúc này, thậm chí trong men say, trong đầu hắn đều là hình ảnh Lý Liên Hoa…

“Lý Liên Hoa, huynh rốt cuộc đang ở đâu…”

Phương Đa Bệnh bỗng buồn vô cớ, tìm một khách điếm trọ lại. Không hiểu là vì sao nhưng hắn không muốn về nhà, có lẽ hắn đang hy vọng được như lời Lý Tương Di nói, nếu có duyên sẽ gặp lại Lý Liên Hoa.

Phương Đa Bệnh ở khách điếm đã được vài ngày, vô cùng nhàm chán. Mỗi ngày đều ra ngoài tìm Lý Liên Hoa nhưng không biết phương hướng, lần nào cũng về tay không. Một ngày, lúc hắn vừa về đến khách điếm đã bị tiểu nhị gọi lại.

“Phương công tử về rồi, vừa nãy có một người nhờ ta đưa đồ cho công tử, ngài chờ một chút.”

Tiểu nhị nói xong lập tức đi vào quầy hàng lấy ra một cái bọc nhỏ nhỏ dài dài, Phương Đa Bệnh mở ra nhìn, đúng là Đa Sầu Công Tử Kiếm của hắn.

“Là ai đưa đến! Người đó trông như thế nào?” Phương Đa Bệnh lôi tiểu nhị lại, tiểu nhị bỗng bị doạ chết khiếp, nghĩ nửa ngày vẫn nghĩ không ra.

“Tiểu nhân không nhớ rõ…. Người đó cao lớn thô kệch, giọng nói thì ồm ồm, đưa đồ đến đã lập tức rời đi.”

Phương Đa Bệnh buông tiểu nhị ra, khẳng định không phải là Lý Liên Hoa tự mình đến. Hắn lục tung bao đồ lên đến cả một chữ cũng không có. Tiểu nhị thấy hắn vội vã tìm đồ, liền nắm lấy một góc của bao đồ lên ngửi ngửi, sau đó “Ồ” lên một tiếng.

“Phương công tử, đây là rượu hoa quế mới ủ đó.”

Phương Đa Bệnh cũng cầm lên ngửi một chút, thắc mắc, “Vậy thì sao?”

Tiểu nhị đáp, “Công tử có điều không biết, vào thu khắp nơi đều bắt đầu ủ rượu hoa quế. Có điều chỗ của bọn ta vẫn chưa ủ thành công. Nghe nói năm nay nơi đầu tiên ủ thành công rượu hoa quế là ở Liên Lí trấn.”

Phương Đa Bệnh như sực tỉnh mộng, “Cũng chính là nói đồ vật này là từ Liên Lí trấn gửi đến đây!”

Phương Đa Bệnh không dám chậm trễ, phóng ngựa đến Tứ Cố Môn muốn báo cho Lý Tương Di, nhưng lại nhận được tin Lý Tương Di không ở trong môn.

“Môn chủ hiện tại đang vân du, không biết khi nào mới trở về.” Tiêu Tử Khâm thấy Phương Đa Bệnh đến cũng không thể không cho hắn mặt mũi, nhưng có thể nhìn ra được Tiêu Tử Khâm có chút mất kiên nhẫn.

“Vậy ngươi có biết y đi đâu không? Ta viết thư cho y cũng được.”

Tiêu Tử Khâm nhíu nhíu mày, “Môn chủ đi vân du tứ phương, không biết được người sẽ đi đâu, nếu ngươi có việc gì có thể nói với ta, lúc Môn chủ không ở đây thì mọi sự vụ trong Tứ Cố Môn sẽ do ta phụ trách.”

Phương Đa Bệnh nhìn không nổi bộ dáng kiêu căng của Tiêu Tử Khâm, dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của Lý Tương Di, vì thế hắn không nói gì lập tức cáo từ. Nếu Lý Tương Di đã không có ở đây, hắn đành phải đến Liên Lí trấn trước. May là cũng không phải rất xa, tối hôm đó Phương Đa Bệnh cũng đã đến được Liên Lí trấn.

Phương Đa Bệnh không quản đường xa mệt nhọc lập tức dò thám tin tức từ những người trong khách điếm. Nhưng hắn đã lường trước Lý Liên Hoa bình thường hay giấu đầu lòi đuôi sẽ không dùng bộ mặt thật, quả nhiên không ai có ấn tượng với người này.

“Khách quan, chi bằng ngày mai ngài đến quẻ quán gieo thử một quẻ đi.” Tiểu nhị ân cần nói.

“Gieo quẻ?” Phương Đa Bệnh nhướng mày, hắn chưa bao giờ tin vào những thứ này.

“Đúng vậy, người nọ có chút năng lực, nghe nói xem rất chuẩn.” Tiểu nhị thấp giọng nói, “Tuy rằng y mới đến có vài hôm,  mà trong trấn đều lan truyền rằng y là cao nhân chuyên bói toán sở cầu của mọi người, khách quan nếu ngài muốn tìm người sao không thử đi gieo một quẻ? Cho dù cầu ra được cái phương hướng cụ thể cũng sẽ tốt hơn so với chạy khắp nơi nghe ngóng không phải sao?”

Phương Đa Bệnh bán tín bán nghi nhưng hắn phát hiện bản thân muốn gặp Lý Liên Hoa đến mức không thể chịu được nữa. Đều nói rằng khi con người ta tuyệt vọng thì sẽ thử hết mọi cách, Phương Đa Bệnh hắn hôm nay cũng là do quá nóng vội, cho dù trước đây hắn chưa bao giờ tin vào việc xem bói nhưng hiện tại cũng muốn đi hỏi thử một chút.

================

Tuần này tui bận dữ quá, hông có miếng thời gian nào luôn huhu
Xin lỗi vì để mọi người chờ lâu :(((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top