Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương Đa Bệnh gieo quẻ: giúp ta bói xem nương tử ta đang ở đâu
Đối phương: xa tận chân trời, gần ngay trước mắt

=====================

Phương Đa Bệnh mới sáng sớm đã thức dậy chạy ra chợ tìm quẻ quán kia. Hắn vốn tưởng rằng phải nghe ngóng một chút, nhưng ai ngờ vừa liếc mắt đã thấy ở ngã rẽ có một quẻ quán, phía trước có rất nhiều người đang xếp hàng chờ đợi.

Người xem quẻ kia đội một cái mũ rộng vành, phía dươi phủ khăn che mặt. Phương Đa Bệnh hỏi thăm người bên cạnh một chút, nghe nói chỉ cần nói vài lời, lại nhìn nhìn tướng tay một chút là sẽ biết đối đang mong muốn điều gì, nên giải như thế nào. Nhưng mà người xem quẻ này cực kì thần bí, không lộ mặt cũng không nói chuyện, chỉ viết những sở cầu ra giấy rồi đưa cho đối phương.

Phương Đa Bệnh nhìn một đám người ai nấy đều cầm một mảnh giấy nói rằng xem rất chuẩn. Hắn cũng theo xếp hàng phía sau muốn thử. Nhưng bất đắc dĩ hàng quá dài, mà Phương thiếu gia há lại có thể chờ đợi, hắn không kiên nhẫn lấy bạc mua chuộc người phía trước để được nhường chỗ.

Sau khi hắn ngồi xuống người đối diện vẫn không nhúc nhích, cũng không nói chuyện. Thế là Phương Đa Bệnh tự mình mở miệng trước.

“Vị… đại sư này, ngươi có nhìn ra ta đang sở cầu chuyện gì không?”

Cái mũ rộng vành kia hơi động một chút, người nọ đưa tay ra đặt trên bàn.

Phương Đa Bệnh sửng sốt một lát sau đó cũng đặt tay lên bàn, người nọ kéo tay hắn lại tỉ mỉ xem xét nửa ngày sau đó lấy bút viết lên giấy mấy chữ.

“Người ấy nơi nào.”

Hai mắt Phương Đa Bệnh mở to, liên tục gật đầu, “Đúng đúng! Ta muốn tìm một người, đại sư có thể giúp ta tính toán ra người đó đang ở đâu không?”

Đại sư vuốt ve lòng bàn tay của Phương Đa Bệnh, sau đó lại nhìn nhìn rồi cầm bút viết xuống:

“Phiêu bạt khắp nơi, không thể tìm được.”

Phương Đa Bệnh cho rằng người nọ là đang muốn đòi tiền, liền móc một thỏi bạc từ trong ngực ra, chừng hai mươi lượng, người xung quanh thấy thế lập tức kinh ngạc kêu lên.

“Đại sư, ngươi cho ta cái phương hướng thôi cũng được, ta đưa cho ngươi thêm năm mươi lượng nữa!”

Đại sư tựa hồ có chút khó xử, lại nhìn trong chốc lát rồi tiếp tục viết xuống:

“Mong manh không bền, xin đừng cố chấp.”

Phương Đa Bệnh đã bắt đầu tức giận, “Ta và y tuy rằng bèo nước gặp nhau nhưng sao có thể là mong manh không bền? Dựa vào ngươi thì có thể tính ra được cái gì chứ? Ta nói bọn ta có thể tiếp tục đến bao lâu thì sẽ có thể tiếp tục đến bấy lâu, được rồi đừng nói nhiều nữa, mau nói cho ta biết!”

Đại sư thở dài một hơi, chỉ đành viết xuống một mảnh giấy cuối cùng đưa cho Phương Đa Bệnh, hắn cầm lấy mảnh giấy chỉ thấy bên trên viết mấy chữ:

“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”

Phương Đa Bệnh bỗng ngẩng đầu lên, một trận gió nam vừa vặn thổi tới khiến tấm lụa che mặt của người nọ bay lên, lộ ra gương mặt mà hắn ngày nhớ đêm mong, cặp mắt kia như đang mỉm cười nhìn hắn.

“Lý Liên Hoa!” Phương Đa Bệnh kinh hỉ kéo lấy tay y. Lý Liên Hoa thấy xung quanh còn rất nhiều người đang nhìn liền vội vã tháo mũ xuống muốn rút tay lại, nào ngờ Phương Đa Bệnh cứ nắm chặt lấy không chịu buông.

Người bên cạnh cũng đã nhìn ra, bắt đầu cười rộ lên, “Hoá ra người mà vị tiểu công tử này muốn tìm lại là y sao?”

“Đây là duyên phận mấy đời rồi đây, đại sư ngươi có tính ra chưa?”

Phương Đa Bệnh không thể kìm được vui mừng, nhờ người đem đổi bạc vụn thành tiền đồng sau đó phát cho mọi người rồi kéo Lý Liên Hoa rời đi.

“Y hôm nay không xem nữa, mọi người cầm tiền đi uống trà đi.”

Lý Liên Hoa bị Phương Đa Bệnh kéo đi, trước khi đi y vẫn không quên lấy thỏi bạc trên bàn bỏ vào ngực, “Phương thiếu hiệp, bên này!”

Phương Đa Bệnh một đường theo Lý Liên Hoa đến vùng đất hoang ở ngoài trấn. Thì ra toà lầu kia và ngựa đều giấu ở phía trong rừng của vùng đất hoang này, chẳng trách hắn lại không phát hiện ra.

“Lý Liên Hoa, huynh đang làm trò gì vậy?” Phương Đa Bệnh nhấc mũ của Lý Liên Hoa lên phát hiện gương mặt sau lớp vải che đang mỉm cười, “Huynh từ lúc nào lại biết xem bói vậy?”

Lý Liên Hoa dụi dụi hai mắt cười đáp, “Ngươi chỉ cần nói ta xem có chuẩn hay không?”

“Chuẩn thì có chuẩn đó…” Phương Đa Bệnh thấp giọng nói, “Nhưng chẳng phải huynh vốn biết ta đang tìm huynh sao?”

Lý Liên Hoa lại cười, “Vậy năm mươi lượng lúc nãy ngươi nói thì sao? Có được tính không?”

Phương Đa Bệnh duỗi ngón tay chọt chọt Lý Liên Hoa như đang uy hiếp, sau đó từ trong tay áo lấy ra một tờ ngân phiếu trực tiếp nhét cho y.

“Nè, cầm lấy mà dùng. Rồi sửa lại cái giường của huynh một chút, động một cái liền kêu cót két.”

Lý Liên Hoa đỏ mặt hắng giọng một cái, “Cái giường này của ta vốn là để một người ngủ.”

Phương Đa Bệnh nhìn thoáng qua phát hiện chăn đệm đều đã được thay mới, hẳn là đêm nọ huyên náo quá mức chăn đệm cũng không dùng được nữa rồi. Phương Đa Bệnh lại nhìn đến y phục nhăn nhúm của Lý Liên Hoa, thùng đựng gạo thì trống rỗng, bỗng cảm thấy thập phần không yên tâm.

“Này Lý Liên Hoa, huynh… bình thường sống thế nào?”

“Ta biết chút y thuật, lại biết xem quẻ Lục Hào, bình thường bày sạp hàng xem quẻ cho người khác.”

“Nếu huynh xem chuẩn như thế sao lại không có tiền?”

“Một quẻ năm văn tiền, bất luận hung cát.”

Phương Đa Bệnh cười bất đắc dĩ, sao trên đời này lại có người ngốc như thế chứ. Xem bói đáng lý ra phải quăng câu cho người khác, để đối phương biết mình đang gặp nạn, sau đó lại thu giá cao thay đối phương trừ hoạ mới đúng. Một quẻ chỉ có năm văn tiền, có thể lời được một bữa cơm đã coi như may mắn.

“Lý Liên Hoa, nên nói huynh thông minh hay là ngốc đây…”

Lý Liên Hoa cười rộ lên, “Kiếm nhiều tiền để làm gì? Dù sao ta cũng không dùng tới.”

“Vậy huynh trộm kiếm ta làm cái gì?” Phương Đa Bệnh vốn nghĩ rằng Lý Liên Hoa trộm kiếm hắn đi bán, dù gì kiếm của hắn cũng được làm bằng huyền thiết hiếm có, càng không nói ngọc bội treo trên kiếm là loại ngọc giá trị liên thành.

“Trộm?” Lý Liên Hoa nhướng mi, rõ ràng hôm đó ngươi tiện tay ném kiếm xuống dưới gầm bàn, ta lúc quét dọn mới phát hiện ra, sàn nhà ta cũng bị đập thành một cái hố đó.”

“Vậy tại sao huynh không từ mà biệt?” Phương Đa Bệnh nhịn không được rốt cuộc cũng hỏi ra, Lý Liên Hoa nghe xong hồi lâu cũng không trả lời.

“Ta chỉ là một du y giang hồ, thân phận thấp kém, sao có thể xứng với công tử nhà giàu như ngươi… nếu để ngươi tỉnh lại cảm thấy khó xử thì chi bằng ta đi trước, như vậy chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?”

Lý Liên Hoa nói như thế quả thật cũng có đạo lý, Phương Đa Bệnh nhanh mồm nhanh miệng cũng không có cách nào trả lời được. Cuối cùng lại tức giận nói, “Cái gì mà xứng với không xứng, ta thấy là do huynh chướng mắt ta mà thôi.”

Rõ ràng Lý Liên Hoa là người trêu chọc hắn trước, nhưng cuối cùng hắn lại là người không buông xuống được. Phương Đa Bệnh có chút hờn dỗi, cảm thấy lời vừa rồi của mình hơi mất mặt bèn nói thêm một câu, “Huynh không vừa mắt ta cũng chẳng sao, dù gì ta cùng Công chúa đã có hôn ước, đương nhiên không thể cưới Khôn Trạch khác, hừ!”

Nào ngờ Lý Liên Hoa cũng không để tâm, chỉ nói một câu “chúc mừng”. Phương Đa Bệnh hung ác nói ra câu đó xong bỗng thấy hụt hẫng, hắn ngẩng người bước xuống cầu thang cho rằng phía dưới còn bậc, kết quả lại là mặt đất bằng phẳng liền lảo đảo một phát.

Hai người cứ như thế lâm vào cục diện bế tắc, Phương Đa Bệnh đi cũng không được, ở cũng không xong, cuối cùng vẫn kiên trì ở lại. Lý Liên Hoa vẫn điềm nhiên như không có việc gì, đến trưa y ra ngoài hái một ít rau dại về rửa sạch, sau đó đun một nồi nước sôi.

“…. Huynh đây là đang làm gì vậy?” Phương Đa Bệnh bốc rau dại lên nhìn nhìn, thập phần ghét bỏ.

“Nấu cơm đó.” Lý Liên Hoa lấy rau dại đã rửa sạch cho vào nồi nước sôi, trong nồi bốc lên một mùi khó ngửi, giống như là mùi cỏ cây.

“Cái này có thể ăn được sao?!” Phương Đa Bệnh trơ mắt nhìn Lý Liên Hoa gắp rau trong nồi nước ra, đựng một dĩa lớn, sau đó lại bỏ chút muối và giấm chua khuấy khuấy, cuối cùng bỏ thêm một đôi đũa.

“Biết ngươi ở đây nên cố ý làm nhiều một chút.” Lý Liên Hoa ngồi xuống bắt đầu ăn, Phương Đa Bệnh ngồi bên cạnh cũng không nói lời nào, nộ khí dồn nén vừa rồi cũng chậm rãi tiêu tan.

“Huynh bình thường đều ăn cái này sao?” Phương Đa Bệnh nhìn đĩa rau dại không màu sắc hương vị gì kia bỗng cảm thấy có chút đau lòng, hắn hắng giọng nói một câu, “Cái kia… Chúng ta ra ngoài ăn đi, ta mời huynh ăn cơm.”

Lý Liên Hoa vẫn cúi đầu ăn cơm, nhỏ giọng nói, “Biết là ngươi chê ta nghèo mà.”

Phương Đa Bệnh vội vàng phũ nhận, “Không phải! Ta nào có, chỉ là ta sợ huynh ăn không đủ no mà thôi…”

Phương Đa Bệnh buông xuống động tác, cầm đũa lên ăn thử một miếng, quả nhiên rất khó ăn hắn gian nan nuốt xuống, cũng không biết ngày thường Lý Liên Hoa ăn uống khổ cực, rốt cuộc tại sao y lớn lên lại đẹp như thế.

“Lý Liên Hoa, giả sử huynh có một người thân thất lạc, huynh có muốn nhận lại người đó hay không?”

Phương Đa Bệnh vẫn còn nhớ Lý Tương Di uỷ thác, tận dụng tìm một cơ hội hỏi ra. Lý Liên Hoa nghĩ nghĩ sau đó đáp, “Nhận người thân cũng có gì tốt đâu, ta một mình trôi qua cũng rất ổn.”

Rõ ràng nghèo đến mức một bữa cơm là cả một vấn đề, lại còn nói một mình rất tốt, Phương Đa Bệnh bất đắc dĩ lắc đầu, “Giả sử… ta nói giả sử nhé, nếu người thân đó của huynh rất có tiền, lại có địa vị, có thể bảo hộ huynh chu toàn không để người khác ức hiếp huynh thì sao?”

Lý Liên Hoa suy nghĩ hồi lâu, “Ngươi chẳng phải cũng rất có tiền, còn là Thiếu chủ gì đó, coi như cũng có địa vị, lúc trước đã từng cứu ta không để người khác ức hiếp ta. So với đi tìm người thân kia thì chi bằng ta tới tìm ngươi, ngươi thấy thế nào?”

Phương Đa Bệnh bị câu nói này làm cho cả người khoan khoái, như mở cờ trong bụng, hoá ra hắn cũng rất quan trọng trong mắt Lý Liên Hoa.

Nào ngờ Lý Liên Hoa “A” một tiếng lại nói tiếp, “Nhưng ta quên mất ngươi đã có hôn ước với Công chúa, sau này không thể nhờ cậy vào ngươi được rồi, ta nên đi tìm người thân kia thì tốt hơn. Người nọ là ai? Ở đâu? Mau dẫn ta đi gặp hắn.”

Mấy câu nói này của Lý Liên Hoa khiến Phương Đa Bệnh một chút cũng không muốn nói cho y biết y còn có một đệ đệ, cười lạnh một tiếng nói, “Ta vốn nói là giả sử thôi, huynh còn tưởng thật, hừ… Mới không có chuyện tốt đẹp như vậy đâu.”

Lý Liên Hoa cũng không cảm thấy mất mát, y chỉ nhàn nhạt “Ồ” một tiếng, sau đó nói, “Ta cũng không tưởng thật, dù sao ta một mình cũng quen rồi.”

Phương Đa Bệnh bỗng mềm lòng, Lý Liên Hoa này chỉ cần dăm ba câu đã có thể khiến hắn không thể làm gì được, còn đau lòng muốn chết.

Cuối cùng đành phải nói thật, “Thật ra ta cũng không chắc lắm, nhưng ta có gặp được một người giống huynh như đúc, vừa khéo người nọ lại có một ca ca thất lạc nhiều năm, cho nên mới nhờ ta đến tìm huynh hỏi thăm một chút…”

“À, hoá ra ngươi được người khác nhờ vả nên mới đến đây.” Lý Liên Hoa giảo hoạt nháy mắt, quả nhiên Phương Đa Bệnh lập tức gấp gáp.

“Không phải! Ta chỉ thuận tiện giúp người đó hỏi một chút… ta chính là… ta chính là muốn gặp huynh!” Giọng Phương Đa Bệnh càng lúc càng nhỏ, hắn nắm lấy góc áo của Lý Liên Hoa, “Vừa nãy lúc coi quẻ chẳng phải huynh cũng nghe thấy sao, lại còn giả vờ hồ đồ.”

“Không dám không dám, ngươi cùng Công chúa đã đính ước từ trước, lần trước cứu ta là do tình thế ép buộc, Phương công tử sau này đừng cùng ta dây dưa nữa, cẩn thận làm lỡ đại sự.” Ngữ khí Lý Liên Hoa cũng không hẳn là đang tức giận, y chỉ nhàn nhạt nói, dứt lời liền bỏ đi để lại Phương Đa Bệnh hoá đá tại chỗ. Đầu óc hắn suy nghĩ cả buổi cuối cùng lại nghĩ đến: lẽ nào Lý Liên Hoa đang ghen?

Lý Liên Hoa này vốn tưởng rằng y ôn nhu động lòng ngươi nhưng đều là giả dối, chỉ có lần đó cứu y mới ôn nhu như vậy cả đêm, ai ngờ ngày thường lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, rất biết cách nắm thóp Phương Đa Bệnh. Hắn thất hồn lạc phách nửa ngày cũng không thấy Lý Liên Hoa trở về, đành phải tự mình lên trấn mua thịt và rau, lại mua thêm mấy vò rượu hoa quế mới ủ, lúc về đến Liên Hoa Lâu thì trời đã chạng vạng tối.

Phương Đa Bệnh thấy cửa khép hờ, nhìn qua khe cửa thấy Lý Liên Hoa không biết đã về tự lúc nào đang nằm trên giường đưa lưng về phía hắn nghỉ ngơi. Phương Đa Bệnh lặng lẽ đi vào đem đồ đạc bỏ xuống, trộm tiến đến gần ngửi ngửi mùi hương trên người Lý Liên Hoa. Ai ngờ mặt còn đưa dán sát lại đã nghe Lý Liên Hoa nói một câu, “Phi lễ chớ đến gần.”

Phương Đa Bệnh đỏ mặt, dứt khoát vùi mặt vào cổ Lý Liên Hoa làm nũng, “Ta mặc kệ, là huynh trêu chọc ta trước.”

Lý Liên Hoa bất đắc dĩ cười rộ lên, “Phương công tử, sao ngươi nói chuyện không phân biệt phải trái như thế?”

“Phân rõ phải trái lại nói không lại huynh, ta mới không thèm.” Tay Phương Đa Bệnh cũng mò tới quấn chặt eo Lý Liên Hoa, nằm trên người y bắt đầu lẩm nhẩm, “Liên Hoa… huynh thật thơm…”

Nhưng Lý Liên Hoa hiện tại cũng không phải kỳ phát tình, thái độ lạnh như băng, “Còn ra thể thống gì nữa!”

Phương Đa Bệnh không cam lòng hừ hừ một hồi, sau đó lưu luyến đứng dậy, “Ta đi nấu cơm.”

Lý Liên Hoa chỉ “Ừ” một tiếng không thèm quan tâm đến hắn, nhưng khi Phương Đa Bệnh vừa đi y lập tức nhịn không được nở nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top