Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: Người có tình.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây là nơi nào vậy? Là âm phủ sao?" Phượng Đan nhíu mày, khó khăn lật người tự hỏi bản thân, đôi mắt tròn của nàng nhìn xung quanh một lượt rồi cảm thán: "Nơi này đẹp thật đấy, không lẽ vì đạo hạnh của ta quá cao nên đã lên trời làm tiên tử rồi? Ha ha, bổn tiên tử thật là oách." nàng vuốt mũi tự kiêu.

Đang bay bổng cùng với trí tưởng tượng siêu phàm của mình thì một tiếng cười khà khà ở đâu vọng đến tai nàng, ông lão tự xưng là Nguyệt Lão lúc nãy đi ra từ một cái hang lớn gần đó. Phượng Đan khuôn mặt ngờ nghệch nhìn ông lão. Này, ông lão này có phải là tiên y không đấy? Mái tóc bạc trắng kia chắc là phải nhỉ? Hừm, để nàng thăm dò một chút xem nào.

Phượng Đan lấy hết sức vận khí nhưng mãi không thành, Nguyệt Lão cười đến mức mắt híp cả lại, bẽ mặt, nàng ngồi xuống tảng đá to gần đấy trách móc: "Bổn tiên ta mới lên thiên đình hôm nay, khó trách pháp thuật có chút trục trặc, ông không cần cười bổn tiên như thế!"

"Con gái, con vẫn còn xem con là tiên tử sao?" Nguyệt Lão xoa đầu Phượng Đan.

Phượng Đan ngạc nhiên: "Con gái? Ông nói ta là con gái của ai cơ? Còn nữa, không phải là ta đến đây để làm tiên tử sao?"

"Đúng, con là tiên tử, nhưng là trước đây mà thôi!" Nguyệt Lão đến gần cây nhân duyên, thắt một dây tình duyên cho một cặp đôi dưới nhân gian, rồi sau đó tiếp lời: "Trước đây con là con gái nuôi của Nguyệt Lão ta, ta âm thầm chăm sóc dạy dỗ con, thế nhưng con lại không biết điều lén chạy ra ngoài đụng phải Thiên Đế, ta lẽ ra là người chịu phạt nhưng lúc ấy con lại dũng cảm nhận lỗi rồi tự động nhận phạt. Thiên Đế thấy vậy liền cho con xuống lịch kiếp, trải qua ba kiếp nếm đủ hỉ - nộ - ái - ố mới được quay về, hơn nữa lúc quay về cũng được thăng vào hàng ngũ tiên."

Một tiếng xét xẹt qua lỗ tai của Phượng Đan, cái gì cơ? Ý ông ta là nàng đang chịu tội thay cho lão á hả? Đáng chết, thật đáng chết a cái con người ngu ngốc này! Bỏ qua cơn tức giận, Phượng Đan hỏi Nguyệt Lão: "Vậy kiếp này của ta là kiếp thứ mấy rồi?"

"Là kiếp thứ ba rồi, nếu lần này con thất bại nữa thì sẽ vĩnh viễn không được quay lại Thiên giới." Nguyệt Lão cầm bình rượu uống một ngụm, tay nối dây tình duyên còn miệng thì trả lời nàng.

Thất bại lần nữa ở kiếp này? Không lẽ ở hai kiếp trước đều có sai lầm gì sao?

Nguyệt Lão vẫy tay, ý muốn nàng đến gần cây nhân duyên, lão vung tay, một ảo cảnh hiện ra trước mặt nàng. Phượng Đan không cẩn thận va vào cái tủ, nhưng kì lạ là thân thể của nàng lại xuyên qua, không chạm vào được bất cứ đồ vật gì ở nơi này. Đang loay hoay thì một vị tiểu thư nhẹ nhàng bước vào, khuôn mặt đầy buồn bã. Phượng Đan đến ngắm nhìn dung nhan của vị tiểu thư này liền khiến cho nàng cảm thấy giật mình, đây không phải là khuôn mặt của nàng sao? Không lẽ đây là thân thế ở kiếp thứ nhất của nàng?

"Dao nhi, con nghe cha nói được không?" một người đàn ông tuổi trung niên bước vào.

"Cha, con đã nói rồi, người con yêu là Văn công tử." vị tiểu thư kia chốc lát mặt đã đầy nước mắt, khóc lóc.

Đứng xem một lúc lâu, Nguyệt Lão mới nói với nàng rằng đây chính là nàng ở kiếp thứ nhất. Ở kiếp này, nàng là đích nữ của một vị quan bát phẩm không được coi trọng, từ nhỏ vì thân thể yếu ớt mà được cưng chiều hết mực, chỉ cần là thứ mà nàng muốn thì cha sẽ làm mọi cách để nàng có thứ đó. Tuy nhiên, nàng lại có tình cảm với công tử nhà họ Văn cuối đường, ngày ngày thư tay qua lại hai người cũng có tình cảm, thế nhưng cha của Văn công tử nàng đem lòng mến mộ lại chê cha nàng chức quan bé nhỏ, không muôn đăng hộ đối nên ra sức ngăn cản.

Lúc này, một người từ kinh thành đến tự xưng là họ Phùng tên Đông, đến cưới hỏi nàng làm vợ, sính lễ cũng đã mang đủ, chỉ cần nàng đồng ý nữa là sẽ qua đón tân nương. Đã ba tháng trôi qua, mãi vẫn không thấy câu trả lời của nàng nên Phùng Đông sai người mang thư đi giục, cuối cùng hết cách, nàng đành phải lên kiệu hoa về nhà chồng. Trước ngày đi, nàng đã lén đến gặp Văn công tử, thế nhưng hắn lại trở mặt gian dối, đem theo mấy tên côn đồ cưỡng bức nàng. Quá uất ức, nàng tự vẫn ngay trên đường rước dâu, còn về phần người tên Phùng Đông kia, hắn thấy nàng tự vẫn liền khóc lóc, than rằng: "Trời cao tạo nghiệt, ta đã đợi nàng một nghìn năm, cớ sao lại mang nàng đi khỏi ta?"

Mọi thứ trước mắt nàng dần biến mất, thay vào đó là một khu rừng đầy tiếng hót của các loài chim, Nguyệt Lão dẫn nàng men theo con đường nhỏ, hai người dừng lại trước một căn nhà khói nghi ngút, xung quanh trồng đủ loại hoa và những cây thuốc quý hiếm. Phượng Đan và Nguyệt Lão bước vào, một cô nương xinh đẹp tựa như tiên tử giáng trần mặc một bộ bạch y hiện ra, vẻ đẹp này khiến nàng phải trố mắt trầm trồ.

Nàng nắm lấy tay áo của Nguyệt Lão lay lay, mắt không rời khỏi vị nữ tử đó: "Đây là ta của kiếp thứ hai sao? Đẹp thật."

"Không, đây không phải con, con chính là người nằm trên giường kia kìa." Nguyệt Lão chỉ tay về phía cái giường đặt bên cạnh, nhìn xa thì trông có vẻ đẹp nhưng đến gần thì lại xấu đến "ma chê quỷ hờn", vết bớt trên mặt khiến dung nhan đã xấu lại càng thêm xấu. Đây mà là nàng sao? Kiếp thứ nhất còn làm một mỹ nhân, sao qua kiếp thứ hai lại đầu thai làm một người xấu xí đến thế này?

Bạch y cô nương bưng bát thuốc vừa sắc xong đem đến cho nàng của kiếp thứ hai: "Vân San, mau dậy uống thuốc nào."

Vân San dụi mắt, khó khăn ngồi dậy bưng lấy bát thuốc uống từng chút một.

"Bạch Yên tỉ tỉ, tỉ có thể giúp ta một chuyện không?"

"Muội cứ nói đi."

Vân San chỉ bàn tay yếu ớt về cái bàn có lá thư ở trên, dặn dò Bạch Yên phải đưa tận tay cho Đường Quan - tình lang của Vân San. Bạch Yên gật đầu, giục Vân San mau uống hết bát thuốc.

Đợi Vân San uống xong, Bạch Yên cầm lá thư cho vào túi áo của mình, đặt bát thuốc vào khay rồi bưng ra ngoài, cảm thấy bản thân có chút mệt mỏi, Vân San nằm xuống chìm vào giấc ngủ.

Đến nơi hẹn của Đường Quan và Vân San, Bạch Yên lấy lá thư ra nhìn rồi trở mặt, khuôn mặt tươi cười lúc nãy cũng biến mất, thay vào đó là đôi mắt sắc bén dọa người, lá thư bị xé ra thành từng mảnh vụn. Xé xong lá thư, Bạch Yên lại mang một bộ mặt buồn bã tiến đến gần chỗ Đường Quan, đôi mắt ngân ngấn nước: "Đường Quan, Vân San muội e là không thể qua khỏi rồi, muội muội dặn ta đến đây nói lời từ biệt với huynh, mong huynh có thể tiếp tục mối duyên còn đang dang dở với ta."

Bạch Yên bỗng dưng khóc nấc lên từng tiếng: "Nhưng ta biết lòng huynh cả đời này cũng chỉ có muội muội, sao ta có thể cướp được chứ?"

Nhìn cảnh tượng một mỹ nhân với đôi mắt ngấn lệ thế này thì có nam nhân nào mà không động lòng? Đường Quan ôm Bạch Yên vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về: "Nếu Vân San đã phó thác muội cho ta, thì ta cũng nên hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của muội ấy, muội yên tâm, ta sẽ chăm sóc muội thật tốt."

Quay trở lại căn nhà ở rừng trồng đầy hoa và cây thuốc, Vân San đã ngừng thở lúc nào chẳng hay, thất khiếu cũng chảy máu, cảnh tượng này thật làm cho người ta sợ hãi.

Xem xong, Phượng Đan liền muốn thốt lên một đống câu chửi thề, má nó, kiếp thứ hai lại bị chính tỉ tỉ ruột hạ độc cướp lấy người yêu á? Số mệnh nàng ngắn ngủi thật đấy! Càng nghĩ nàng lại càng tức, khi không lại rước họa vào người, tức chết nàng rồi!

Nguyệt Lão đưa cho nàng sợi chỉ đỏ, hỏi: "Người con yêu ở kiếp này là ai?"

Phượng Đan không cần suy nghĩ mà nói ra tên của Cung Nhĩ. Nguyệt Lão lắc đầu, nói sai rồi.

"Thế còn tên Phong Giang kia?"

Nàng ngập ngừng, không lẽ nàng đã thật sự động tâm với Phong Giang rồi? Vậy còn Cung Nhĩ thì sao đây? Cung Nhĩ là thanh mai trúc mã với nàng, hai nhà cũng đã hứa hôn với nhau, sao có thể nói động tâm với người khác được chứ?

"Bây giờ, nếu con đồng ý quay trở lại đồng nghĩa với việc con đã động tâm với Phong Giang, còn nếu ngược lại thì coi như tâm hắn đã chết vì con."

Đã lịch kiếp hai kiếp thất bại thì thôi đi, lại còn bắt nàng đưa ra cái lựa chọn khó khăn này sao? Nguyệt Lão cho nàng xem tình hình bên ngoài, Phong Giang bên cạnh thân xác đã lạnh ngắt của nàng khóc không thành tiếng, bất chợt một giọt nước mắt của nàng rơi khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Ý gì đây? Sao nàng lại rơi nước mắt chứ? Hơn nữa khi thấy hắn đau lòng như vậy tim nàng nó quặn lại, nàng thật sự đã động tâm rồi! Không nghĩ ngợi gì, nàng quyết định sẽ quay trở lại, muốn nối tiếp nhân duyên ngắn ngủi của hắn và nàng. Một ánh sáng chói lóe lên khiến nàng nhắm nghiền mắt lại. Đến khi tỉnh lại thì đã ở trong lều doanh trại, Phong Giang thấy nàng tỉnh lại liền vui mừng ôm chầm lấy nàng không buông, cứ như thể sợ nàng sẽ chạy đi mất vậy.

"Phượng Đan, nàng thật sự đã động tâm với ta sao?"

Mạng che mặt của Phong Giang lúc này cũng rơi xuống, Phượng Đan kinh ngạc: "Là ngươi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top