Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12: Người xấu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Là ngươi sao?"

Phong Giang vội cầm mạng che mặt lên, vội vàng che khuôn mặt của mình lại, Phượng Đan níu tay của hắn khiến hắn có chút ngượng ngùng. Trong ánh mắt của Phượng Đan ánh lên một đóm lửa giận dữ, nàng lau sạch nước mắt trên mặt rồi giở giọng trách móc: "Rõ ràng là ngươi luôn bên cạnh ta, vậy mà ngươi lại dám lừa dối ta sao. Nói đi, đêm đó tại sao lại giả thích khách đến phòng ta?"

Phong Giang ấp a ấp úng, không biết phải trả lời như nào mới hợp lí. Hay là hắn khai nhận rằng đêm đó vì quá nhớ nàng nên đã cùng với thị vệ chơi trò bắt thích khách, còn vết thương trên tay hắn là do hắn tự làm mình bị thương? Nếu nói thẳng ra như vậy sẽ không khiến nàng tức chết đó chứ?

Thấy tình hình không ổn, Phong Giang liền khai nhận hết mọi chuyện, nàng lúc này mỉm cười nói hắn thật sự quá ngốc rồi. Nhưng nàng cũng có một phần trách cứ hắn, tại sao lại làm mình bị thương chỉ vì để gặp nàng? Hơn nữa, còn cái tên Cố Hanh là thế nào?

"Nàng đang thắc mắc tên Cố Hanh của ta đúng không?" Phong Giang nhìn nàng.

Nàng gật gù cái đầu, hắn tiếp tục nói: "Đó là tên của một vị bằng hữu, ta chỉ là tiện miệng mượn tên thôi, nàng không cần để ý quá."

Nghe hắn giải thích như vậy, nàng cũng chẳng hỏi gì thêm. Đột nhiên nàng nhớ ra chuyện ám sát, vội vàng kể lại đầu đuôi, hắn nghe xong không những không tức giận mà còn xoa đầu của Phượng Đan: "Ngốc, lần trước nàng đã nói với ta việc này rồi, yên tâm, ta đã có chuẩn bị trước cả rồi."

Hôm sau ngày đi săn bắt đầu, nam nhi nhà quan lại đều tập trung đầy đủ tại sân chính, họ tuy trên mặt nở nụ cười vui vẻ nhưng bên trong lại là một bụng trò xấu, giở trò với đối phương lúc đi săn. Phượng Đan ngồi cạnh Phong Giang, một tiếng kèn vang lên, mọi người nhảy lên ngựa rồi sau đó thúc ngựa chạy về phía rừng, Phong Giang định đứng dậy lên ngựa thì bị Phượng Đan níu lại.

"Ta cũng muốn đi."

Phong Giang nhẹ nhàng gạt tay nàng, nói không được, vậy là nàng nói hắn đợi nàng một chút. Một lúc sau, nàng quay lại với một bộ y phục đi săn dành cho nam nhân, dáng người nhỏ bé của nàng khi mặc lên đống đồ rộng ấy trông thật buồn cười, Phong Giang nhất thời không nhịn được liền cười phá lên, Phượng Đan thấy ngại liền lườm hắn, hắn biết điều liền ngưng cười rồi dặn người mang lên một bộ y phục dành riêmg cho Phượng Đan.

Nàng vui vẻ, hai đôi mắt sáng lên: "Ta biết là chàng sẽ chuẩn bị cho ta mà."

"Được rồi, mau đi thay đi, ta đợi nàng ở ngoài này."

Phượng Đan vui vẻ tiến vào trong thay y phục, nàng bước ra với một dáng vẻ tinh nghịch, tóc được buộc cao lên đi kèm với dây vải màu đỏ, cái vẻ tinh nghịch này của nàng thật khiến cho người ta không cưỡng lại được đó nha ~

Phong Giang động tác nhanh nhẹn trèo lên lưng ngựa, hắn đưa tay kéo Phượng Đan ngồi ổn định phía trước rồi thúc ngựa, nàng nắm lấy dây cương vừa sợ hãi lại vừa thích thú, đây là lần đầu tiên nàng được cưỡi ngựa, trước đây muốn đi đâu đều đi bộ hoặc có người khiêng, cảm giác ngồi lên lưng ngựa và được những cơn gió lướt qua khuôn mặt nhỏ cũng không tệ. Hai người dừng lại khi thấy một chú thỏ con đang loay hoay tìm đường, Phong Giang định giơ cung bắn thì bị nàng ngăn lại.

"Không được bắn, không được bắn."

"Sao thế?" Phong Giang vẻ mặt ngốc nghếch hỏi.

Phượng Đan nhẹ nhàng ôm lấy chú thỏ con vào lòng, vuốt ve bộ lông mềm mại của nó: "Ta muốn nuôi nó, chú thỏ con dễ thương như vậy mà chàng cũng muốn bắn sao?", nàng nhìn xuống chú thỏ đang sợ hãi dịu giọng: "Yên tâm, ta sẽ giúp ngươi thoát khỏi con nguòi xấu xa này."

Phong Giang nghe đến hai chữ "xấu xa" liền tức giận:  "Nàng nói ai xấu xa cơ?"

Phượng Đan lập tức đứng dậy, tay vẫn còn ôm thỏ dõng dạc nói: "Ta nói chính là chàng đấy, đến cả con thỏ nhỏ chàng cũng không tha, không phải người xấu thì là gì?"

"Mặc kệ nàng đấy, ta không thèm so đo với nữ nhân."

Phượng Đan tặc lưỡi bĩu môi, suy cho cùng hắn vẫn là một bậc quân vương, lòng tự trọng có chút cao rồi. Phượng Đan ôm chú thỏ trên suốt quãng đường đi săn, nàng và Phong Giang đang nói chuyện thì một mũi tên bay ra, nhắm thẳng vào nàng, cũng may Phong Giang ôm nàng tránh khỏi mũi tên ấy. Hắn nhìn nam nhân tay vẫn còn đang ở tư thế giương cung bắn mũi tên thứ hai, thì ra là An vương, đệ đệ ruột của Phong Giang.

"An Quân, đệ có ý gì đây?" Phong Giang nhìn An Quân một cách dịu dàng, có vẻ là hắn không trách việc An vương có ý muốn làm nàng bị thương.

Thế nhưng, An vương lại đáp lại hắn một cách lạnh nhạt, đôi mắt nhìn Phong Giang cũng giống như là nhìn kẻ thù của mình trước mắt: "Ý gì sao? Bổn vương chính là muốn giết cô ta!"

Nghe đến đây, nàng có chút sợ hãi, huynh đệ nhà này rốt cuộc là bị làm sao vậy? Tại sao An vương lại nhìn Phong Giang với đôi mắt căm thù đến thế?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top