Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15: Muốn hại ta? Không dễ đâu!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An phi giơ tay định tát Phượng Đan thì Phong Giang bất chợt đi ngang qua, An phi liền tự tát mình một cái thật đau rồi quỳ xuống khóc lóc. Nghe thấy tiếng khóc, Phong Giang tò mò đi về phía hoa viên thì thấy An phi đang ngồi dưới đất còn Phượng Đan đứng như trời trồng ở đó.

"To gan, là kẻ nào dám ở đây khóc lóc làm kinh động đến Hoàng thượng?" Phúc công công ánh mắt đáng sợ nhìn An phi và Phượng Đan, nhận ra hai vị nương nương, Phúc công công vội hành lễ.

"An phi nàng làm sao thế?" Phong Giang cặp mắt lạnh lùng nhìn An phi hỏi.

Nghe Phong Giang hỏi, An phi càng khóc nấc lên, Phượng Đan đứng một bên mép miệng trái khẽ rung lên, tài đóng kịch của nàng ta cũng xuất sắc quá rồi! Nàng nhìn qua Phong Giang bằng đôi mắt ngây thơ vô tội, đôi mắt hắn nhìn nàng so với An phi lại có chút dịu dàng hơn.

An phi níu lấy vạt áo của Phong Giang rồi khóc lóc kể lể, thấy cảnh tượng khó nhìn này khiến hắn khó chịu, bỏ lời nói của An phi ngoài tai, chăm chăm nhìn Phượng Đan rồi cười mỉm. An phi thấy vậy liền khóc lớn hơn, cảm thấy thật ồn ào, hắn cho Phúc công công lôi An phi xuống rồi nắm tay Phượng Đan bước đi.

"Hoàng thượng, An phi nhất mực chung tình với người, tại sao người lại đối xử với nàng ta như thế?" Phượng Đan ngước mắt nhìn hắn.

"Bất cứ ai làm phiền hay tổn hại đến nàng ta đều cảm thấy chán ghét. À phải rồi, sau này nếu chỉ có ta và nàng thì gọi ta là Phong ca ca, đừng gọi xa cách như vậy nữa." Phong Giang đặt môi lên trán nàng hôn một cái rồi nói.

Phượng Đan gật đầu, giữa thế gian này có người chiều chuộng thật là thích đó nha. Chỉ tiếc rằng nàng không gặp hắn sớm hơn, cơ mà khoan đã? Hình như nàng đã gặp hắn lúc nhỏ rồi cơ mà, chẳng qua đến bây giờ mới nhận ra thôi. Phượng Đan nhìn khuôn mặt Phong Giang rồi cười khúc khích, hai người về đến cung của Phượng Đan.

Phong Giang cùng nàng vào trong rồi quay qua nói với Phúc công công cho người dọn đồ ăn lên, hắn sẽ dùng thiện cùng nàng tối nay. Phúc công công cúi người nhận lệnh rồi lui ra đến ngự thiện phòng đem đồ ăn đến, đồ ăn lần lượt được dọn ra, Phúc công công cầm đũa rồi nếm một miếng ở từng dĩa một. Sau khi nếm xong xác nhận không có độc thì Phong Giang mới cầm đũa lên ăn, phép tắc trong cung thật rườm rà, ngày ngày sống trong lo sợ thế này thì e là sẽ chết sớm vì hãi chứ không chết vì bị hạ độc!

Phong Giang gắp cho nàng một miếng thịt xào, Phượng Đan vui vẻ gắp lấy miếng thịt trong bát rồi đưa vào miệng, thịt thì mềm cộng với vị mặn ngọt khiến nàng cảm thấy thích nó. Nhận ra ý của nàng, hắn ghé sát vào tai Phúc công công dặn dò rằng sau này đồ của ngự thiện phòng đều đem cho nàng một nửa, còn món thịt xào này hàng ngày cũng đưa đến cho nàng.

Sau khi dùng thiện xong, Phượng Đan và Phong Giang ngồi nhìn nhau một cách ngượng ngùng.

"Hay là chúng ta... đi ngủ nhé?" Phượng Đan chỉ tay về phía giường, lần trước còn không ngần ngại đè Phong Giang xuống lâm trận, vậy mà hôm nay lại e thẹn như một cô nương chưa chồng thế này, liêm sỉ của nàng hình như tìm về được rồi.

Phượng Đan cùng Phong Giang bước đến cái giường, nhìn cái giường một hồi nàng lấy cái chăn trên giường trải xuống đất, lấy tạm cái áo choàng lúc nãy làm gối, Phong Giang đứng nhìn với đôi mắt ngờ nghệch.

"Nàng làm gì thế?"

"Đi ngủ chứ làm gì." Phượng Đan trải xong, nằm xuống trả lời.

Phong Giang nghe xong cũng đem theo cái gối xuống nằm cùng với nàng: "Muốn ngủ thì ta ngủ cùng nàng."

Phượng Đan theo phản xạ lập tức ngồi dậy, hắn làm cái gì vậy kìa, đêm nay nàng không muốn bị thị tẩm đâu nha. Nói rồi, nàng ngồi lên giường nằm ì trên đó.

"Vậy được, long thể của chàng nằm dưới đất đi, ta ngủ ở đây."

Phong Giang làm nũng với nàng, cái tính này hắn học được ở đâu vậy? Là ai, là ai đã dạy hư hoàng thượng chí quân vô thượng của nàng rồi? Nàng nằm trên long sàn ngủ thiếp đi, Phong Giang nhân cơ hội trèo lên nằm với nàng, tiện thể đặt một nụ hôn lên trán nàng rồi ôm nàng đi vào giấc mộng.

Sáng, đàn chim thi nhau ríu rít trên cành cây ngoài tẩm cung của Phong Giang, hắn mở môi mắt vẫn còn ngái ngủ của mình, nhẹ nhàng bước xuống giường để nô tì hầu hạ mặc long bào rồi thượng triều, Phúc công công đã đợi sẵn ở ngoài, chỉ cần thấy hắn bước ra là đi theo. Trước khi đi hắn còn không quên hôn nàng một cái.

Phong Giang mang phong thái của bậc quân vương tiến vào ngồi lên ngai rồng, các vị đại thần đồng loạt quỳ xuống hô to: "Hoàng thượng vạn tuế", hắn phất tay, Phúc công công ở bên cạnh cúi người rồi quay ra nói lớn: "Miễn lễ, bắt đầu thượng triều, ai có việc muốn bẩm báo thì bẩm báo, còn không có thì lập tức hạ triều."

Lương tướng quân thân mặc một bộ áo giáp bước ra khỏi hàng, hai tay chắp trước mặt cúi người cẩn thận: "Bẩm Hoàng thượng, mấy ngày nay phía đông của nước ta có quân man di tập kết, làm loạn lòng dân, thần khẩn xin bệ hạ cho thần đem quân đi diệt."

Phong Giang gật đầu đồng ý, trao lệnh bài cho Lương tướng quân, có thể tùy ý hành động theo ý của mình không cần hỏi qua hắn. Lần lượt đại thần lên báo cáo, nào là việc thu thuế năm nay không đạt điều kiện vì bị hạn hán quanh năm, nào là các vụ trộm cắp thường xuyên xảy ra không thể diệt trừ, còn cả màn tranh đấu giữa các vị đại thần, ngoài mặt là khen ngợi nhau nhưng ngẫm nghĩ lại mới nhận thấy là họ đang châm chọc nhau, khinh ghét nhau.

Phượng Đan lúc này ở tẩm cung mới thức dậy, mặt trời lúc này cũng đã quá sào tre, nhớ ra mình đã muộn giờ thỉnh an liền đứng dậy cho Diệp Hoàn chải chuốt rồi di gót đến Từ Ninh cung. Ở đây các phi tần đã có mặt đông đủ từ lâu, mọi người đang nói chuyện vui vẻ thì nàng bước vào, mọi người nhìn nàng với đôi mắt kì lạ. Những tưởng sẽ bị trừng phạt vì lại đến thỉnh an trễ, thế nhưng nàng lại an toàn vào chỗ ngồi của mình, Thái hậu cũng nhìn nàng với đôi mắt hiền lành hơn.

"Quyên tần hôm nay đến trễ như vậy, chắc hẳn hôm qua Hoàng thượng khí thế lắm đây." Thái hậu nhìn Phượng Đan cười.

Nàng đứng dậy hành lễ: "Hồi Thái hậu, hôm qua đúng là Hoàng thượng có chút hơi quá nên hôm nay thần thiếp mới đến trễ như vậy, mong Thái hậu thứ tội." việc không có cũng phải nói là có, nếu bây giờ nói hôm qua nàng và hắn ngủ chung thì Thái hậu sẽ trở mặt trách mắng nàng mất. Cũng đúng thôi, nhi tử của mình sau bao nhiêu ngày tháng mới chịu thị tẩm một phi tần, nếu bây giờ gây khó dễ e là đến cơ hội bế hoàng tôn của thái hậu coi như dập tắt.

Sau buổi thỉnh an, Phượng Đan quay về cung của mình để dùng thiện, An phi đi sau tiến nhanh lên cạnh nàng: "Chúc mừng muội muội được hoàng thượng ân sủng, sau này có được phú quý cũng đừng quên tỉ tỉ như ta đấy nhé." giọng điệu thân mật nhưng lại có ý khinh miệt, quá quen với việc này nên nàng cũng không quan tâm lắm, trước khi bỏ xa An phi nàng còn vứt cho nàng ta một câu.

"Tỉ tỉ, là thiếp nói câu đấy mới đúng, ơ nhưng mà tỉ tỉ cũng đâu được nhận ân sủng như thiếp? Vậy nên xin lỗi tỉ tỉ, sau này e là thiếp sẽ có chức vị cao hơn tỉ tỉ rồi!"

An phi lại được một bữa tức đến no bụng, ai bảo nàng ta dám giận Phượng Đan nàng chứ? Quay trở về cung của mình, tì nữ bưng đồ ăn đến hành lễ với nàng rồi vào trong, Phượng Đan cũng tiến vào thì thấy Phong Giang đang ngồi ở đó, nếu hắn cứ đến cung nàng thường xuyên thế này thì mọi người nhất là thái hậu sẽ dồn hết mọi hi vọng nối dõi hoàng tộc lên người nàng mất! Nhưng mà nếu nàng có thể sinh cho hắn một đứa hoàng nhi thì có thể một bước thành phượng hoàng, An phi cũng không dám động đến nàng mà thậm chí nhiệm vụ của nàng cũng được hoàn thành. Nghe có vẻ cũng được đấy chứ nhỉ?

Phượng Đan ngồi xuống đối diện Phong Giang dõng dạc nói: "Hay là chúng ta sinh một hoàng nhi nhé?"

Thức ăn trong miệng hắn sau khi nghe xong liền chạy lên ống mũi khiến hắn bị sặc, chưa gì mà nàng đã vội sinh con vậy sao? Được thôi, đúng lúc hắn cũng muốn, thế là dùng thiện xong hai người lại hì hục tạo ra một em bé.

Sau bao nhiêu ngày vất vả, cuối cùng nàng cũng hoài thai, thái hậu và Phong Giang nghe xong thì vui mừng lắm, còn các phi tần khác thì âm thầm nghĩ cách khiến đứa bé trong bụng nàng biến mất. Vì tính mạng của đứa bé này mà Phong Giang lẫn thái hậu đều tự tay chuẩn bị thức ăn cho nàng, thậm chí đến thuốc an thai cũng mời danh y nổi tiếng nhất kinh vào bốc thuốc. Sự chăm sóc thái quá này khiến nàng cảm thấy an tâm được phần nào, vì như vậy khả năng sống sót của đứa bé cũng cao hơn trong chốn thâm cung nguy hiểm này.

Trong những ngày đầu mang thai, nàng và hắn đã  vẽ ra những bức tranh mà ở đó ba người bọn nàng cùng cười đùa vui vẻ, nàng không mong đứa bé này sẽ kế tục hoàng vị mà chỉ mong muốn nó được một đời sống an nhàn trong cung.

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Quyên tần đức hạnh vô cùng, không ganh ghét lẫn đố kị các tỉ muội trong cung, đối đãi hiền hòa với hạ nhân, nay trẫm thăng cho nàng làm hoàng quý phi, đổi hiệu thành chữ Nguyệt, khâm thử." Phúc công công tay cầm thánh chỉ mà đọc to và rõ những chữ trên đó.

Phượng Đan được miễn quỳ, tay vui vẻ nhận lấy thánh chỉ, xoa xoa cái bụng của mình. Thái hậu ở bên cạnh đưa bàn tay nhăn nheo của mình đỡ lấy nàng sợ nàng sẽ ngã, trong lòng nàng không giấu khỏi sự sung sướng, vì nàng là người đầu tiên trong lịch sử được đặc cách thăng vị từ chức tần lên chức hoàng quý phi.

Niềm vui không được bao lâu thì lại có giặc ngoại xâm xâm lược, Phong Giang đành phải từ biệt nàng ra chiến trường, giặc lần này rất bành trướng nên mạng sống của hắn cũng khó có thể đảm bảo, thế nhưng để nàng yên tâm hắn đã hứa sẽ quay trở lại với nàng cùng với hoàng nhi.

Ngày hắn lên lưng ngựa ra chiến trường, trong lòng nàng lại có chút cảm giác bất an, cứ như thể hắn sẽ xảy ra chuyện không may. Một cơn mưa giông bắt đầu đổ xuống, Diệp Hoàn mang cái áo choàng ra choàng lên vai nàng cho đỡ lạnh rồi nói: "Quý phi, chúng ta nên vào trong thôi, ngoài này rất lạnh lại còn dễ dính nước mưa, nếu bị cảm lạnh sẽ không tốt cho tiểu hoàng tử và thân thể của người đâu."

Nàng nghe lời Diệp Hoàn vác cái bụng to bước vào trong, đứa bé này nằm trong bụng nàng cũng đã bảy tháng rồi, nàng đi đứng cũng ngày càng bất tiện hơn, mọi việc trước đây cũng không thể tự làm mà phải có người giúp. Vào buổi tối, nàng mơ thấy Phong Giang trong lúc đánh đuổi giặc bị một mũi tên xuyên qua tim, hắn gục xuống luôn miệng nói xin lỗi nàng với đôi mắt đỏ ươn ướt. Phượng Đan mở to đôi mắt tỉnh dậy với những giọt hồ hôi trên trán, nàng hét lên khiến cho Diệp Hoàn bên cạnh tỉnh giấc, Phượng Đan sợ hãi ôm lấy Diệp Hoàng sợ hãi khóc lớn, luôn miệng nói Phong Giang chắc chắn đã xảy ra chuyện ngoài chiến trường.

Diệp Hoàn vuốt mái tóc rối, lau những giọt mồ hôi trên trán nàng an ủi, nói hắn chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì bất trắc cả, nàng hãy yên tâm mà tiếp tục ngủ, nếu cứ mang cái tâm trạng sợ hãi này thì tiểu hoàng tử lúc sinh ra sẽ không còn đẹp nữa đâu, ngược lại sẽ rất khó tính. Phượng Đan nghe lời Diệp Hoàn, đặt lưng xuống giường rồi nhắm mắt lại nhưng hình ảnh ấy vẫn luôn hiện lên trong đầu nàng, trải qua một đêm khó ngủ, nàng cảm thấy cơ thể không được ổn lắm liền cho người đi gọi thái y đến.

Sau khi chuẩn mạch, thái y nói rằng nàng đã bị động thai khí, thời gian này cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nếu còn giữ tâm trạng u buồn lâu dài sẽ dẫn đến sinh non. Trải qua hai tháng khổ sở, cuối cùng ngay trong một đêm tuyết rơi dày đặc đã sinh cho hoàng tộc một tiểu hoàng tử kháu khỉnh, lần đầu tiên được da kề da với đứa con của mình cộng với tâm trạng phẫn uất khi sinh con một mình không có hắn bên cạnh khiến nàng bật khóc, thái hậu ở bên cạnh vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của nàng mà an ủi, vì bà cũng hiểu được cảm giác này của Phượng Đan.

Cung Nhĩ thì đã bị trảm từ ba tháng trước, đêm cuối bị áp giải đi, nàng đã đến gặp Cung Nhĩ, Cung Nhĩ nhìn cái bụng to của nàng rồi cười nhạt, đôi mắt đẫm lệ: "Thật ra ta vẫn chưa tịnh thân, ta vẫn còn yêu muội, chỉ là hoàn cảnh không cho phép chúng ta ở cạnh nhau", Cung Nhĩ tháo sợi dây chuyền đeo từ nhỏ trên cổ xuống đưa cho nàng dặn: "Đây là món quà mà ta dành tặng cho đứa con của muội và hắn, xem như đời này là ta nợ muội. Xin lỗi."

Phượng Đan đặt tên cho nó là Phong An, vì nàng muốn nó được sống một cuộc đời an bình, vui vẻ theo ý nguyện của nàng. Vào ngày tổ chức lễ đầy tháng, Phong An đã tiến đến và chạm vào cây đàn mà nàng theo lúc mới vào cung, trong lòng nàng vui thầm, làm cầm sư cũng tốt đấy chứ, ngày ngày có âm nhạc bầu bạn cũng vui, nếu có thể gặp được một cô nương yêu thích ca múa nữa thì chẳng phải là chàng đàn thiếp múa sao?

Cuối cùng nàng cũng nhận được tin chiến thắng từ biên quan, hắn đang trên đường trở về gặp nàng và Phong An. Ngày ra đón hắn, nàng đứng sau thái hậu không giấu khỏi sự vui mừng, lúc hắn cùng đoàn quân tiến vào cổng thành thì từ xa hắn đã mắt chạm mắt với nàng.

Bước xuống ngựa, Phong Giang hành lễ với thái hậu rồi theo thái hậu đi vào cung, trên đường đi hắn cũng không quên liếc nhìn khuôn mặt của nàng, khuôn mặt của nàng vẫn xinh đẹp như lúc trước. Sau khi thay đồ, Phong Giang đến Nguyệt Ninh cung, đã hơn một năm rồi hắn mới gặp lại nàng, hai người âu yếm nhau cả một buổi cả không thấy mệt. Phong An được bà vú đưa đến chơi với nàng như thường lệ, Phong Giang bất ngờ vì lúc hắn đi thì nó chỉ mới trong bụng vậy mà hôm nay quay về đã chào đời và được một tuổi.

Phong An từng bước không vững, tay cầm trống lắc tiến đến chỗ Phong Giang, miệng bập bẹ gọi "phụ hoàng".  Hắn như sướng điên lên, hai tiếng "phụ hoàng" này là lần đầu tiên hắn được nghe. Cả nhà ba người đang vui vẻ thì một nữ tử mặc y phục lạ bước vào với khuôn mặt vui vẻ, ôm lấy Phong Giang từ phía sau.

"Giang ca ca, muội tìm được huynh rồi."

Phong Giang thấy khuôn mặt của khó chịu của Phượng Đan liền cố gắng gạt tay của nữ tử ấy ra khỏi người mình.

"Khi nào thì chúng ta thành hôn đây Giang ca ca?"
_________
(P/s của tui: có phải muốn có cảnh H lắm không? Nhưng xin lỗi nhé, tui hông biết viết H nên tua 7749 công đoạn nha, iuuuuu).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top