Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18: Bắt đầu lại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phong Giang nhìn đứa trẻ trước mắt mình, trên quần áo còn dính đầy bùn đất, giống, thật giống, không lẽ đây là đứa con năm đó mới vừa lên một đã bị Phượng Đan đem theo lúc rời khỏi hoàng cung ư?

"An nhi..." Phong Giang quỳ xuống, ôm chặt lấy Phong An miệng luôn nói xin lỗi với thằng bé, khuôn mặt Phong An ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi dùng mũi ngửi mùi hương trên cơ thể Phong Giang liền thích thú cười.

Phượng Đan bước đến kéo hai người ra rồi dẫn Phong An đứng lui về phía sau lưng Thanh Vũ. Thanh Vũ nhanh trí tỏ vẻ sợ hãi quỳ xuống: "Thê tử lẫn hài nhi của thần có chút mạo phạm, mong Hoàng thượng có thể bỏ qua."

Nghe nói đó là con của Thanh Vũ, Phong Giang trong đôi mắt hiện lên sự tuyệt vọng tột cùng, đã bốn năm trôi hắn vẫn luôn không ngừng tìm kiến nàng, thế nhưng lại chẳng có lấy một tin tức nào, có lẽ ông trời đang trừng phạt hắn vì năm đó đã quá nhu nhược, khiến nàng căm hận mà rời khỏi hoàng cung.

Thanh Vũ nhìn thấy một người bệnh như Phong Giang buồn bã khiến bệnh trở nặng hơn, thế là lương tâm Thanh Vũ trỗi dậy, quyết định nói hết tất cả mọi chuyện với Phong Giang. Nhưng nhìn qua Phượng Đan, Thanh Vũ lại có chút không cam tâm, nếu nói ra tất cả thì chẳng phải nàng sẽ rời xa Thanh Vũ mãi mãi hay sao? Còn cả đứa trẻ Phong An bốn năm nay Thanh Vũ luôn tự tay chăm sóc nữa. Nhưng cuối cùng Thanh Vũ vẫn quyết định nói ra, Phong Giang vừa bước một chân ra khỏi cửa đã bị ngăn lại bởi tiếng hét đau đớn của Phượng Đan.

"Thanh Vũ, huynh làm gì thế? Mặt của ta, nó đau quá!" Phượng Đan hai tay ôm mặt giận dữ hét lên với Thanh Vũ, từng giọt nước mắt đau đớn rơi xuống trên khuôn mặt của nàng.

Thanh Vũ nắm lấy tay nàng bỏ xuống, vừa hay Phong Giang cũng quay người, thấy khuôn mặt cùng với giọng nói quen thuộc, hắn đứng hình vài giây rồi chạy đến ôm chầm lấy Phượng Đan.

"Phượng Đan, trẫm biết lỗi rồi, nàng chịu xuất hiện có phải là đã tha thứ cho trẫm hay không?" Phong Giang hai hàng nước mắt tuôn trào, bởi vì gặp lại nàng sau bốn năm thật khiến hắn không hỏi xúc động mà kìm được nước mắt. Sau đó hắn kể những chuyện mà hắn và nàng cùng nhau trải qua trước đây, hai người đã từng hạnh phúc như thế nào.

Một loạt kí ức tràn về trong đầu Phượng Đan, một nữ nhân giống hệt nàng cùng một nam nhân mặc long bào chơi đùa vui vẻ trong hoa viên, cùng nhau làm bánh hoa đào, đầu của Phượng Đan đau đến mức muốn nổ tung ra. Cuối cùng, Phượng Đan cũng nhớ lại rồi, đôi tay nàng muốn ôm lại tấm lưng rộng lớn của Phong Giang nhưng lại rồi thôi, nàng khóc, một phần vui một phần buồn.

Phượng Đan đẩy Phong Giang ra rồi đuổi hắn ra ngoài, Thanh Vũ cúi người tạ lỗi rồi đóng cửa lại.

"Tiểu Đan, muội vẫn còn yêu hắn, tại sao lại dối bản thân như vậy chứ?"

Phượng Đan ánh mắt nghi hoặc nhìn Thanh Vũ, rõ ràng đã nói là thuốc sẽ khiến nàng quên hết tất cả vậy mà tại sao bây giờ nàng đã nhớ lại tất cả mọi chuyện sớm như thế?

Sau khi biết được Phong An và Phượng Đan quay về, tối nào Phong Giang cũng đến Oanh Yến cung dù năm lần bảy lượt bị nàng chặn ở cửa. Về phần Diệp Hoàn, nha đầu này gặp lại tiểu hoàng tử và nàng thì mừng lắm, ngày nào cũng cười nói không ngớt khiến đầu nàng muốn nổ tung. Để tránh mặt A Quyên, Phong Giang đã sắp xếp cho Phượng Đan và Phong An ở một nơi kín đáo hơn, để nàng chịu ấm ức làm một nha hoàn trong lãnh cung, còn Thanh Vũ thì xuất cung tiếp tục hành y cứu người. Trước khi đi, Thanh Vũ dặn dò Phượng đan rất nhiều điều về Phong An, có lẽ Thanh Vũ là người hiểu cơ thể của nó nhất. Nhìn nàng bằng đôi mắt không nỡ rời đi, nhưng cuối cùng vì hạnh phúc của đời nàng mà phải quay về chốn cũ, một thân một mình như lúc trước. Nàng cũng không nỡ, nhưng còn cách nào khác chứ? Thanh Vũ có cuộc sống của riêng mình, nàng cũng thế.

"Phượng Đan, tha thứ cho trẫm được không?" Phong Giang hằng ngày lui tới lãnh cung lạnh lẽo, hoang vu, cầu xin nàng tha thứ cho hắn nhưng nàng nào có để tâm.

Nhưng rồi, Phượng Đan một ngày cũng chấp nhận tha thứ cho hắn, nàng nghĩ tới Phong An, cha trước mặt mình mà lại không thể nhận khiến nàng cảm thấy oán trách bản thân.

"Ta sẽ tha thứ cho chàng nếu chàng tìm được loài hoa trắng từ hoa đến thân, chỉ nở duy nhất vào mùa đông ở ngọn núi kia." Phượng Đan chỉ tay vào ngọn núi phía xa, bốn bề đều là mây bao phủ.

Phượng Đan biết rằng trên đời này không có loài hoa nào như vậy cả, chỉ là muốn thấy sự thật lòng của hắn đối với nàng mà thôi. Thế mà hắn đi thật, chỉ ba ngày sau hắn đã tự ý xuất cung mang theo ít lương thực lên đường, trước khi còn không quên nói nàng đợi hắn, nàng cho rằng hắn thật sự điên rồi, ngọn núi đó nổi danh là có nhiều thú dữ, bất cứ ai đặt chân vào cũng khó mà thoát ra, có thoát ra được thì người chẳng ra người nữa.

Một tháng trôi qua, Phong Giang vẫn chưa quay lại, nàng giao phó Phong An cho Diệp Hoàn chăm sóc rồi ra ngoài lên ngọn núi cao kia tìm hắn. Cứ đi tìm mãi cho đến khi ba ngày dài trôi qua, cuối cùng nàng cũng tìm được hắn đang nằm co ro trong một hang đá, ngọn núi này thật kì lạ, từ xa dưới chân núi nhìn ra đều có cảm giác mùa xuân thế nhưng khi đặt chân vào lại có tuyết rơi rất buốt lạnh. Khắp thân hắn đều là những vết thương, không cần nói cũng biết những vết thương ấy là do bọn thú hoang trên đây gây ra, thấy Phượng Đan, thân thể đang co ro vì lạnh cũng trở nên ấm áp hơn, hắn biết là nàng vẫn còn tình cảm với hắn mà, chẳng qua nàng chỉ là giận hắn thôi.

Phượng Đan kéo Phong Giang vào sâu trong hang đá tránh tuyết rồi thổi cái sáo trúc nhỏ Nguyệt lão đưa. Tiếng sáo vừa dứt, Nguyệt lão cũng nhanh chóng đến, lão ta khuôn mặt hậm hực, chắc lại đang uống rượu với mấy lão tiên gia trên đó mà bị nàng triệu xuống đây nên mới ra vẻ tức giận như thế. Nguyệt lão đưa hai bình thuốc trị thương với vải sạch cho nàng, sau đó không nói không rằng quay về thiên đình tiếp tục uống rượu. Hết cách, Phượng Đan bôi thuốc lên vết thương của Phong Giang rồi cẩn thận băng bó lại, cởi từng lớp y phục rướm máu nàng có chút đau lòng, vì nàng mà hắn bị thương nặng như thế, nếu nàng không đi tìm và phát hiện ra sớm thì có lẽ hắn đã chết rồi.

Phong Giang lấy ra một cành hoa trắng từ đầu đến thân theo như lời miêu tả của nàng. Phượng Đan không tin nổi vào mắt mình nữa, chỉ là một loài hoa nàng tự bịa ra thế mà nó lại có thật ư? Nàng không nói gì chỉ cười rồi cầm lấy bông hoa, ra ngoài kiếm đồ ăn. Một lát sau, Phượng Đan quay lại với một túi quả lạ, nàng cẩn thận cắn một tiếng xem thử có ngọt hay không rồi đưa cho Phong Giang, hắn cầm lấy rồi cắn một miếng, một cảm giác vừa chua vừa chát khiến hắn tỉnh khỏi cơn mơ màng, nàng bật cười thành tiếng, hắn ngây ngốc cười theo.

"Nhìn nàng cười như vậy, xem ra là đã tha thứ cho trẫm rồi." Phong Giang khó khăn đưa bàn tay xoa đầu Phượng Đan.

Mặt Phượng Đan đỏ ứng cả lên, tựa vào lồng ngực của hắn, đã bao lâu rồi nàng mới cảm nhận được cảm giác này đây? Bốn năm rồi, giận dỗi, uất hận trong nàng bây giờ đều đã tan biến cả, giờ chỉ còn lại sự hạnh phúc của nàng đối với cái tình yêu mong manh này thôi. Tất cả sự quyền quý nàng đều không cần, nàng chỉ Phong Giang và Phong An sống một cuộc sống bình thường, luôn vui vẻ là được rồi.

Đợi Phong Giang dưỡng thương xong, nàng sẽ cùng hắn xuống núi, sống một cuộc sống gia đình ba người hạnh phúc bên nhau, không cần phải lo nghĩ điều gì cả.

Nguyệt lão hôm nay lại rảnh rỗi, hạ phàm dạo chơi nhưng chợt nhớ ra nàng đang ở trên núi cùng Phong Giang liền chạy vội lên.

"Nguyệt lão, ta muốn lão làm chứng cho hôn lễ của chúng ta." Phong Giang nhìn Nguyệt lão kiên định.

Nguyệt lão nhún cái vai già, tưởng gì chứ hai con người này mà làm hòa là lão mừng lắm rồi, lão phất tay một khăn phượng đỏ hiện ra cùng hai ly rượu giao bôi. Hai người tiến hành hôn lễ đơn sơ, không người thân, không bạn bè, không một lời chúc phúc, chỉ có lão thần tiên là Nguyệt lão làm chứng cùng với trời đất chứng giám.

Nhất bái thiên địa.

Nhị bái Nguyệt lão.

Phu thê đối bái.

Uống rượu hợp cẩn, con cháu đầy đàn, trăm năm hạnh phúc.

Phong Giang vén khăn phượng che mặt lên, ôm nàng mà đôi mắt ươn ướt: "Phượng Đan, hôn lễ của chúng ta thế này thiệt thòi cho nàng rồi, ta hứa sau này sẽ cho nàng một hôn lễ thật linh đình, để ai cũng biết nàng là người hạnh phúc nhất thế gian này."

"Phong Giang, ta không thiệt thòi gì cả, chỉ cần ở bên chàng thì dù có cực khổ đến chừng nào ta vẫn chấp nhận."

Nguyệt lão bị thiên đế triệu tập nên lập tức quay về. Còn hai người thì vẫn ôm nhau không chịu buông.

"Nguyệt lão, chuyện con gái ngươi thế nào rồi?" Thiên đế mặc thiên phục trắng toát ngồi trên cao, nói vọng xuống hỏi lão.

Lão khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, nhiệm vụ của Phượng Đan đến bây giờ vẫn chưa hoàn thành, nếu nói ra chỉ sợ thiên để đày lão xuống tru tiên đài mất thôi. Lão ấp a ấp úng, thiên đế giận quá ném một cuốn sách xuống chỗ lão rồi xả một tràng dài những từ khó nghe nhất. Cái thân già này của lão chịu nhiều đau khổ rồi, những lời như vạn tiễn xuyên tim này thì có hề hấn gì với lão đâu cơ chứ.

Phượng Đan từ lúc nhận hình phạt xuống trần gian cũng đã được mười ngày rồi, tiên tử nào hạ phàm lịch kiếp đều trải qua không quá mười ngày(1) là đã quay trở về, thế mà nàng vẫn còn kẹt lại ở nhân gian mặc dù đã chinh phục được Phong Giang tìm kiếm được tình yêu đời mình, còn sinh một thằng con kháu khỉnh, lão cũng khổ tâm lắm chứ. Đã là kiếp cuối cùng rồi, cũng đã hoàn thành được hai phần ba nhiệm vụ, bây giờ nếu bị gián đoạn chết ngoài ý muốn khi chưa đến tuổi già thì coi như sẽ không trở lại được thiên đình, mãi mãi lưu lạc ở vong xuyên.

Thiên đế xả xong cũng hết hơi, cho Nguyệt lão lui, lão lại hạ phàm tìm Phong Giang và Phượng Đan, lúc này hai người vẫn chưa chịu buông nhau ra. Thấy tình cảnh này lão hét lên như một chú cún bị thương, hai người mới chịu buông, lão đã se duyên cho hàng vạn cặp đôi thế nhưng đến cắp này khiến lão phải ngán ngẩm. Lão dặn dò Phong Giang: "Nhớ kĩ cho ta, sau khi quay về phải lập tức phong Phượng Đan làm hoàng hậu, hết sức bảo vệ con bé, đừng để nó chết quá trẻ."

Phong Giang không hiểy gì nhưng vẫn gật đầu, nhiệm vụ bảo vệ nàng Nguyệt lão không nói hắn cũng tự biết, Phượng Đan nghe xong liền kéo lão qua một bên, nhéo một cái thật mạnh rồi trách móc: "Cái lão già đáng ghét này, lão đang nói gì thế? Đang trù ẻo ta đấy sao?"

Mặt Nguyệt lão nghiêm túc: "Lần này ta không đùa với con, nhiệm vụ đã hoàn thành được hai phần ba rồi, nếu lần này thất bại nữa thì con đợi làm linh hồn lưu lạc ở vong xuyên đi."

Nguyệt lão nói xong liền biến mất, nghe đến hai từ "vong xuyên" khiến nàng cảm thấy có chút rùng mình. Cái lão này thật là, tự dưng lại làm cho nàng lo lắng!

Vết thương của Phong Giang đã lành, nàng cũng hắn xuống dưới chân núi, trước khi bước qua cổng thành nàng đã dùng mạng che khuôn mặt mình lại tránh để bị nhận ra. Phong Giang phong thái hiên ngang bước đến trước chỗ bọn lính canh, giơ thẻ bài của mình lên, bọn lính lập tức quỳ rạp xuống hô to: "Hoàng thượng vạn tuế."

Phong Giang cho bọn lính đứng dậy rồi thuận lợi dần nàng vào thành, đi bộ được nửa ngày trời cuối cùng cũng vào được đến cửa cung, dọa nàng chết mất! Lúc ra cũng không khó bằng lúc vào. Phượng Đan quay trở lại lãnh cung, khoác lên bộ y phục của nha hoàn nơi đây, Diệp Hoàn thấy nàng trở về thì mừng rỡ, kể lể rằng Phong An mấy ngày nay kêu khóc không ngừng, luôn miệng đòi nàng, dỗ mãi mới chịu ngủ.

Diệp Hoàn quen miệng luôn gọi nàng là nương nương, để tránh tai mắt nàng cấm Diệp Hoàn không được gọi nàng như vậy nữa.

Sáng hôm sau, nàng đi lấy nước nấu lên cho Phong An tắm, nhưng đi được nửa đường thì va phải An phi, lần nào cũng vậy, cứ hễ nàng va vào ai đó là biết ngay đó là An phi.

"To gan, tì nữ nơi nào dám va phải An quý phi?"

An quý phi? Ha, xem ra có người đã lên thay nàng làm quý phi rồi, lại còn là An quý phi - kẻ thù của nàng nữa chứ. Phượng Đan cúi mặt hành lễ rồi sau đó định thoát khỏi tình huống khó xử này thì bị nha hoàn cạnh An quý phi đẩy ngã. Lật người của nàng, An quý phi cảm thấy kinh ngạc, rồi nở một nụ cười nham hiểm, vuốt cái vòng ngọc trên tay, ả kiêu ngạo cho người lôi nàng về cung Hoa Dương, nhốt vào phòng củi.

"An quý phi hôm nay có chuyện gì mà đến thăm bổn cung vậy?" A Quyên hai tay xoa thái dương, mệt mỏi hỏi.

An Quý phi đứng dậy, đưa ra cây trâm Phượng Đan luôn mang theo mình: "Hoàng hậu nhận ra vật này chứ?"

A Quyên mở mắt, nhìn cây trâm trên tay An quý phi: "Đây là... trông nó thật quen mắt." ngẫm nghĩ một hồi liền nhận ra đây là cây trâm của Phượng Đan, sự mệt mỏi của A Quyên lúc này cũng biến mất, thay vào đó gấp gáp hỏi An quý phi hiện giờ nàng đang ở đâu.

A Quyên đi theo An quý phi đến một phòng củi tăm tôi, hôi thối. Thấy chính xác là Phượng Đan, A Quyên vội vàng chạy đến nhìn ngắm thật kĩ khuôn mặt nàng, đôi mắt ánh lên sự căm hận.

"Phượng Đan, chính vì ngươi mà bổn cung rơi vào bước đường này, chính ngươi đã cướp hoàng thượng khỏi tay bổn cung. Hôm nay ngươi rơi vào tay bổn cung ngươi cũng đừng hòng sống."

Một chậu nước lạnh hắt vào mặt khiến nàng tỉnh giấc, nhìn xung quanh căn phòng kì lạ đầy bụi bẩn mạng nhện.

"A Quyên..." Phượng Đan mơ hồ nhìn nữ nhân mặc phượng bào trước mặt mình.

A Quyên tát nàng một cái thật mạnh khiến nàng tỉnh táo trở lại, ôm một bên má in hằn cả bàn tay của A Quyên, khóe môi còn rướm chút máu, nàng tát lại A Quyên xem như là trả đũa. Vừa tát xong thì hai nha hoàn thân cận của A Quyên giữ chặt hai tay nàng lại, A Quyên cầm lấy cây gậy đánh mạnh vào phần bụng của Phượng Đan.

Một dòng máu đỏ tươi dần chảy ra từ thân dưới của Phượng Đan, bụng nàng nhói lên từng cơn. Đợi đã? Không lẽ nàng có thai ư? Nhưng mà nàng đã lên giường cùng với ai mấy tháng nay đâu chứ? Nhớ lại một tháng trước Phong Giang cùng nàng bái đường xong liền uống rượu hợp cẩn, sau đó liền quấn lấy nhau không buông, hỏng rồi, là rượu có hợp hoan toán!

A Quyên đôi tay run run thả cây gậy xuống đất rồi chạy nhanh ra ngoài, bất cẩn đụng phải Phong Giang đang đến lãnh cung tìm nàng. Thấy A Quyên chạy ra từ phòng củi cùng với An quý phi, Phong Giang bán tín bán nghi đến phòng củi thì thấy nàng cùng thân dưới đang chảy máu.

Phong Giang lập tức chạy vào bế nàng lên rồu chạy đi tìm thái y, lúc lướt qua A Quyên còn không quên liếc nhìn với đôi mắt giận dữ: "Nếu nàng có mệnh hệ gì thì hai ngươi chờ chết đi!"

An quý phi cúi đầu cả người run rẩy, miệng lẩm bẩm: "Không phải ta, là hoàng hậu, là hoàng hậu làm, ta không liên quan gì cả, phải, không liên quan..."

___________________
(1)một ngày trên thiên đình bằng một trăm năm dưới trần gian, chị nhà đã trải qua hai kiếp (hai trăm năm) mà chết còn quá trẻ, đợi vòng luân hồi ở hai kiếp cũng mất năm trăm năm, giờ đã là kiếp thứ ba nên tôi cho luôn mười ngày (tương đương với một nghìn năm ở nhân gian) cho nó chẵn.Phong Giang nhìn đứa trẻ trước mắt mình, trên quần áo còn dính đầy bùn đất, giống, thật giống, không lẽ đây là đứa con năm đó mới vừa lên một đã bị Phượng Đan đem theo lúc rời khỏi hoàng cung ư?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top