Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Trong hoạ có phúc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhận ra giọng nói quen thuộc, Phượng Đan cuống cuồng tìm chỗ giấu Cố Hanh đi, sau đó cố tỏ ra bình tĩnh mới mở cửa. Ma ma dẫn theo hai người hầu đứng trước cửa phòng Phượng Đan, hai tay chống nạnh với vẻ mặt hung dữ. Bà ta chỉ tay vào Phượng Đan, ra lệnh cho người hầu lôi nàng ra ngoài.

Phượng Đan quỳ giữa sân, nàng nhìn ma ma đang ngồi thưởng thức trà. Quỳ được nửa nén hương, ma ma mới hỏi nàng: "Ngươi có biết tội?"

Phượng Đan lắc đầu, nàng có làm gì sai đâu mà biết tội với không biết tội chứ? Mặt ma ma lúc này nhăn hết lại, một trong hai người hầu hiểu ý liền chạy đi đâu đó. Tầm ba mươi giây sau, người hầu kia quay lại với chậu nước trên tay.

"Đã vào cung tuyển tú, tương lai có thể làm phi tần, nhưng lại dám giấu nam nhân trong phòng của mình, cô nương không biết xấu hổ sao?"

"Tiểu nữ không có, mong Khuê ma ma xem xét."

Nghe được lời nói vừa rồi của Phượng Đan, Khuê ma ma càng giận dữ hơn. Đám người phía sau liên tục bàn tán xôn xao, "Dám nói dối Khuê ma ma ư? Xem ra người này chán sống rồi."

Đám đông đang bàn tán nhộn nhịp bỗng trở nên im lặng vì cú đập bàn của Khuê ma ma. Bà ta dường như không chịu được cơn giận nữa, liền kêu người lục soát phòng Phượng Đan. Phượng Đan lập tức đứng dậy, chậu nước trên tay nàng cũng quăng đi một nơi.

"Đợi một chút, Khuê ma ma, bà xem, trời cũng khuya rồi hay là đừng lục soát nữa." Phượng Đan chỉ tay lên trời. Một vị tú nữ từ trong đám đông lên tiếng: "Phượng Đan nói rằng mình không giấu nam nhân, vậy thì để cho Khuê ma ma lục soát thì có sao? Hay là cô có tật giật mình?"

Phượng Đan đưa mắt nhìn đám đông, thì ra là khuê nữ nhà Vân tể tướng, Phượng Đan và cô ta không thù không oán, tại sao cứ thêm dầu vào lửa ở tình hình lúc này chứ? Là muốn diệt trừ Phượng Đan để dễ lọt vào mắt xanh của Hoàng Thượng hay sao?

"Vân Duệ cô nương, dựa vào cái gì mà cô cho rằng ta giấu nam nhân trong phòng của mình?" Phượng Đan nhìn thẳng vào mắt của Vân Duệ, nàng ta dường như chột dạ, lảng tránh ánh mắt của Phượng Đan.

Phượng Đan nhìn Khuê ma ma, sau đó đồng ý cho người lục soát với điều kiện không xáo trộn căn phòng của nàng, Khuê ma ma đồng ý. Một lúc sau, hai người hầu kia ra khỏi phòng, lắc đầu báo cáo với Khuê ma ma rằng không có người. Phượng Đan trong lòng cười thầm, cũng may lúc nãy nàng đã cho  Cố Hanh trốn sau cửa sổ, nếu không thì nàng bây giờ có lẽ đang bị phạt rồi.

Khuê ma ma kêu mọi người giải tán. Vân Duệ định quay lưng đi về phòng thì bị Phượng Đan kéo lại, nàng ghé sát tai nàng ta, nói nhỏ: "Đừng nghĩ rằng cô diệt trừ ta thì có thể dễ dàng lọt vào mắt xanh của Hoàng Thượng."

Vân Duệ lúc này tức không nói lên lời, Phượng Đan vui vẻ quay lưng trở lại phòng, trước khi đóng cửa Phượng Đan đã thấy rõ khuôn mặt tức đến điếng người của Vân Duệ, thật sảng khoái mà.

Trời tờ mờ sáng, các vị cô nương đã dậy từ sớm để chuẩn bị cho việc tuyển tú. Khuê ma ma lệnh cho mọi người xếp thành hai hàng ngay ngắn, sau đó tiến vào điện để bắt đầu. Phượng Đan nhìn ngắm khung cảnh xung quanh, một vị ma ma nhìn thấy Phượng Đan đang ngó nghiêng thì nhắc nhở nàng cúi đầu xuống, không được nhìn lung tung, nếu lỡ may thấy phải thứ không nên thấy sẽ rước họa vào thân. Phượng Đan vâng lời, bĩu môi cúi mặt.

Trải qua ba canh giờ, hết người này rồi đến người khác ra vào, có người thì được xếp thẳng vào hàng phi hàng tần, có người thì phải xuống làm nha hoàn quét dọn. Phượng Đan ngáp ngắn ngáp dài, đến bao giờ mới đến lượt nàng đây a?

Đang mơ màng vì cơn buồn ngủ thì tên của Phượng Đan được gọi đến. Phượng Đan nhanh chân tiến vào điện, sau đó hành lễ với Hoàng Thượng và Thái Hậu. Phượng Đan cố ngắm nhìn dung nhan của Hoàng Thượng qua lớp màn che mỏng manh, nhưng mãi chẳng nhìn được gì.

Vị công công bên cạnh báo cáo tên tuổi của Phượng Đan. Hoàng Thượng không nói gì, phất tay một cái, vị công công lớn giọng thông báo: "Phượng Đan tiểu thư, xếp vào hàng tần, ban hiệu Quyên."

Phượng Đan giật mình, là nàng đang mơ sao? Xếp vào hàng tần, lấy hiệu Quyên? Xem ra sau này nàng phải diễn trò cung đấu với các vị tỉ muội rồi.

Phượng Đan được một vị nha hoàn dẫn đến nơi ở của nàng sau này. Nói sao nhỉ? Nơi này nói lớn thì cũng không lớn, mà nhỏ thì cũng không nhỏ, chỉ vừa đủ không gian cho Phượng Đan sống cùng với một ít người hầu hạ. Sau khi sắp xếp chỗ ở xong xuôi, nha hoàn kia tự giới thiệu về bản thân. Thì ra nàng ấy tên Diệp Hoàn, từ nay sẽ là nha hoàn thân cận bên cạnh của Phượng Đan.

"Quyên tần, sau này nếu nô tì có gì không đúng, xin người chỉ bảo nhiều hơn." Diệp Hoàn hành lễ với Phượng Đan.

Phượng Đan quơ tay đáp lại: "Diệp Hoàn tỉ tỉ, phải là ta nói câu này mới đúng."

Diệp Hoàn cười với Phượng Đan, cái bụng đói của nàng reo lên một cách ngượng ngùng, Phượng Đan cười hề hề. Diệp Hoàn hỏi nàng muốn ăn gì, Phượng Đan nhớ lại trước đây khi ở nhà mẫu thân nàng hay làm bánh hành cho nàng ăn, Phượng Đan liền nói với Diệp Hoàn rằng muốn ăn bánh hành. Diệp Hoàn gật đầu, sau đó chạy đi sai người xuống thiện phòng làm chút bánh hành cho Phượng Đan.

Đang ngồi uống trà ngắm hoa thì có tiếng sột soạt phát ra từ phía sau Phượng Đan. Nàng lắc đầu vỗ trán: "Ra đây đi, đừng trốn nữa, không có ai đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top