Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Buổi thỉnh an.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng nhỏ của mình, Phượng Đan vẫn còn ngủ với mùi rượu nồng ám lên người tối hôm qua, ánh nắng của mặt trời vào buổi sáng chiếu thẳng vào khuôn mặt của nàng, khẽ động đậy một chút, nàng trở mình cuộn lấy chăn rồi nằm gọn trong đấy. Diệp Hoàn mở cửa bước vào, phía sau là nha hoàn cầm thau nước và khăn lau mặt. Thấy Phượng Đan đang ngủ ngon giấc trên cái giường êm, Diệp Hoàn lắc đầu rồi nhăn mặt, sau đó kéo tấm chăn ra khỏi người Phượng Đan.

"Nương nương, mau dậy thôi, mặt trời đã lên cao lắm rồi." Diệp Hoàn nắm lấy cổ tay nhỏ bé của nàng mà kéo.

"Diệp Hoàn tỉ tỉ, cho ta ngủ thêm một chút nữa đi, ta thật sự buồn ngủ lắm." Phượng Đan đôi mắt mở không nổi.

Diệp Hoàn lại lắc đầu lần nữa, rồi sau đó lại lớn giọng thông báo "Các vị nương nương khác đã có mặt ở cung của Thái Hậu, chỉ thiếu mỗi người thôi đó nương nương à!", thấy nàng không có động tĩnh gì, Diệp Hoàn lại tiếp lời: "Nếu người còn không mau dậy chuẩn bị, lại đi thỉnh an trễ như mấy lần trước sẽ bị phạt tiếp đó nha."

Phượng Đan nghe thấy hai từ "bị phạt" liền lập tức ngóc dậy, còn nhớ trước đây nàng vẫn chưa quen với cuộc sống trong cung, lần nào cũng đi thỉnh an trễ, không những bị Thái Hậu mắng cho một trận mà còn bị đánh mười trượng, nghĩ lại thôi cũng đủ khiến nàng nhớ lại cảm giác đau đớn lúc ấy. Phượng Đan nhanh chóng rửa mặt rồi mặc y phục, sau đó lại nhanh chân chạy đến điện của Thái Hậu để kịp giờ thỉnh an.

Đến nơi, Phượng Đan thở hồng hộc vì mệt, các nương nương khác nhìn nàng như một sinh vật lạ. Thật may quá, vẫn còn kịp, Thái Hậu vẫn chưa đến! Nàng mau chóng vào chỗ ngồi của mình, đối diện nàng là Vân Duệ - An Phi, nàng ta nhìn Phượng Đan với ánh mắt cao ngạo, nàng không nói gì, chỉ vào cái vòng ngọc trên tay rồi nhìn An Phi, nàng ta giật thót rồi sau đó dẹp ánh mắt cao ngạo ấy đi, Phượng Đan và Diệp Hoàn cười thầm.

"Thái Hậu tới." giọng của một công công to và rõ truyền vào trong điện.

Mọi người đồng loạt đứng dậy hành lễ: "Thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."

"Bình thân cả đi." Thái Hậu phất tay ra hiệu, ngồi vào ghế, bà đưa mắt nhìn Phượng Đan, quái lạ, sao hôm nay nàng lại đến đúng giờ thế kia? Thấy ánh mắt của Thái Hậu, Phượng Đan né tránh cái  ánh nhìn khó hiểu của bà.

"Quyên tần, sao hôm nay ngươi lại đến đúng giờ thỉnh an vậy?", cầm lấy chén trà nóng, Thái Hậu gạt nắp vài cái cho bớt nóng rồi tiếp tục nói: "Chẳng phải bình thường ngươi coi thường ai gia, hay đến muộn giờ thỉnh an sao?"

Nghe Thái Hậu nói nàng như thế, các vị nương nương kia đều khúc khích điệu cười chế nhạo, Thái Hậu ngồi trên cao kia cũng lấy lời đó mà cười theo, Phượng Đan bĩu môi, rồi hành lễ, sau lại trả lời: "Hồi Thái Hậu, thần thiếp không có ý coi thường người ạ!"

"Không có ý coi thường ai gia sao? Vậy là ngay đến cả một bà già như ai gia cũng không có tư cách để ngươi coi thường rồi?" Thái Hậu ồ lên, rồi lại tiếp tục châm chọc nàng, mọi người cười càng lớn hơn, lần này nàng thật mất mặt mà!

Đang loay hoay không biết phải trả lời thế nào thì có một giọng nói truyền vang tới điện của Thái Hậu, Phượng Đan quay người nhìn người nam nhân mặc áo hoàng bào, đầu đội mũ rồng hiên ngang tiến về phía trước, không nói cũng đủ biết hắn chính là Hoàng Thượng, nhưng ơ kìa? Sao vị cửu ngũ chí tôn này lại mang khăn che mặt thế kia? Có phải là vì sợ xấu quá sợ mọi người thấy rồi ngất đi không?

"Giang nhi, sao hôm nay con lại có hứng đến thăm ai gia thế?" Thái Hậu trên khuôn mặt lộ ra mười phần vui vẻ, xua tan đi không khí căng thẳng lúc nãy.

Vị Hoàng Thượng này tên thật Vũ Phong Giang, mới đăng cơ vào hai năm trước, cho đến nay chỉ nạp phi tần vào hậu cung chứ chưa lập ai làm Hoàng Hậu, nhưng cho dù Thái Hậu nạp cho hắn nhiều phi tần đi nữa thì hắn cũng chẳng thèm đá động đến, người ta đồn rằng hắn chính là đoạn tụ*, không thích nữ nhân.

Phong Giang cẩn thận cúi đầu chắp tay trước Thái Hậu trả lời: "Người là mẫu thân của trẫm, trẫm chẳng lẽ đến thăm, người cũng không cho sao?"

Thái Hậu nghe được những lời này thì càng vui thêm bội phần. Phượng Đan đứng bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, vừa lấy lại được tinh thần tỉnh táo thì Phong Giang nhìn qua nàng, đôi mắt hắn chăm chú nhìn từ trên xuống dưới cơ thể nàng rồi cười. Tên Hoàng Thượng này, ngươi cười cái gì chứ? Nàng có dính gì trên mặt à? Hay y phục bị rách chỗ nào?

"Mẫu hậu, nàng ấy là đang bị người trách mắng?" Phong Giang hỏi Thái Hậu với giọng điệu trêu chọc.

Thái Hậu cười xòa: "Không có, ai gia chỉ là hỏi cô ta vài câu thôi.", Thái Hậu giơ tay ra hiệu cho nàng lui về chỗ của mình, Phượng Đan thấy vậy liền mau chóng quay về, cũng may có tên Hoàng Thượng này giải vây cho nàng, nếu không có hắn e là giờ này nàng đã bị trách mắng lần nữa rồi.
_____
Đoạn tụ*: ý chỉ người đồng tính thời xưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top