Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Giải vây.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phong Giang ngồi bên cạnh Thái Hậu, khuôn mặt đeo mạng che kia vẫn khiến Phượng Đan cảm thấy tò mò. Không khí nhộn nhịp lúc nãy cũng dần tan biến, mọi người xung quanh im lặng không nói một lời nào, trong cung điện rộng lớn này mọi người im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng ríu rít của những chú chim chào buổi sáng từ nơi xa, có thể nghe được tiếng nước bị khuấy động do những chú cá mà Thái Hậu tự tay nuôi trong cung của mình.

Thấy không khí quá ngột ngạt, Phong Giang quay qua Thái Hậu nói: "Sắp tới là ngày đi săn hằng năm theo truyền thống của Hoàng tộc, hôm nay trẫm tới đây là để bàn bạc với mẫu hậu, nhưng xem ra trẫm đã đến hơi sớm một chút rồi."

Thái Hậu cầm gậy chống của mình, đưa cho lão công công bên cạnh, rồi nhẹ nàng nắm lấy bàn tay của Phong Giang, nét mặt có chút buồn rầu: "Giang nhi, con mới đăng cơ mới được một năm, thú vui đi săn này của Hoàng tộc thật sự quá nguy hiểm đối với con." chốc lát, bà vỗ vỗ lên bàn tay của hắn, thở dài nói tiếp: "Những kẻ muốn lật đổ con quá nhiều, e là chúng sẽ mượn cơ hội này để trừ khử con."

Nghe Thái Hậu nói đến những chữ như "kẻ muốn lật đổ", "ám sát cướp ngôi" khiến Phượng Đan giật mình, hai bàn tay để trên đùi nắm chặt phần váy. Khẽ liếc nhìn khuôn mặt rầu rĩ của Thái Hậu, nàng bỗng dưng thấy Phong Giang đang nhìn chằm chằm khiến cho nàng cảm thấy sợ hãi và bối rối.

"Mẫu hậu yên tâm, với võ công của trẫm thì kẻ nào đánh bại được chứ?" Phong Giang an ủi, thấy Thái Hậu vẫn không cười, hắn tiếp tục: "Nếu mẫu hậu không yên tâm, trẫm có thể chọn ra một phi tần để theo cùng đến bãi săn, cũng tiện có người chăm sóc cho trẫm lúc không may bị thương."

Thái Hậu gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Phong Giang đưa mắt nhìn một loạt phi tần dưới điện, ai nấy cũng đều mong mình được chọn. Có người cố gắng kéo áo xuống một chút so với bình thường để lộ bầu ngực căng tròn trắng trẻo, có người tỏ vẻ ngây thơ hiền dịu, riêng Phượng Đan lại chẳng hứng thú với việc này. Nàng cầm tách trà đã được pha còn đang nóng vương khói lên, uống một ngụm nhỏ để đỡ đói bụng, trong lòng nàng bây giờ chỉ nghĩ đến việc bao giờ mới có thể kết thúc buổi thỉnh an để được đi ăn.

Phong Giang miệng cười cười, đôi mắt nhếch lên một chút, hắn chỉ thẳng tay vào nàng: "Chính là nàng ấy, Quyên tần!"

Nghe thấy tên mình, ngụm trà nàng ngậm trong miệng bị phụt ra làm ướt cả bàn, y phục cũng dính một chút nước trà, lau miệng sạch sẽ, nàng đứng dậy, cung kính cúi người trước Thái Hậu và Phong Giang: "Bẩm Thái Hậu, Hoàng Thượng, thần thiếp lâu nay thân thể yếu ớt, hễ ra gió là bị nhiễm bệnh, e là không thể đi cùng Hoàng Thượng rồi." nàng lấy khăn tay giả vờ lau nước mắt, tỏ vẻ đáng thương, "Mong Thái Hậu và Hoàng Thượng thứ tội."

Phi tần xung quanh nhìn nàng với ánh mắt nửa kì lạ nửa khinh bỉ, nhìn vào đôi mắt họ có thể thấy rằng họ xem việc đi săn cùng Hoàng Thượng là một việc tốt, nếu được sủng hạnh thì chẳng phải một bước lên may hay sao? Phượng Đan nàng còn giả vờ tỏ vẻ thanh cao cái gì chứ?

Tưởng xin lui dễ dàng, ai ngờ Phong Giang lại giở giọng của một bậc cửu ngũ chí tôn uy hiếp: "Vậy là nàng muốn kháng lệnh trẫm sao? Kháng lại thánh chỉ sẽ bị chu di cửu tộc, là tội chém đầu đấy,, nàng nên suy nghĩ cho kĩ vào."

Nàng phỉ nhổ vào! Nàng chính là không muốn đi đấy, xem hắn làm được gì nàng? Nhưng gì thì gì, nàng cũng không muốn liên lụy tới gia đình nên đã khấu đầu tạ ơn hắn, rồi ngồi xuống.

Buổi thỉnh an đầy sóng gió trôi qua, Phượng Đan cố gắng bước thật nhanh ngồi lên ghế kiệu, xuất phát được chục bước thì kiệu của An Phi tiến đến gần kiệu của nàng, nàng ta lấy ngón tay thon dài vuốt vuốt mái tóc đen của mình ra giọng khiêu khích nàng.

"Có một số người nhận được hoàng ân mà không biết hưởng, cứ làm vẻ bản thân có giá trị nhưng thật sự chỉ là một con bọ dơ bẩn đáng ghét tỏ vẻ thanh cao!"

Bỏ những lời đó ngoài tai, Phượng Đan vẫn bình thản ngồi trên kiệu, mắt luôn nhìn về phía trước như đang suy nghĩ cái gì đó. Thấy nàng không trả lời, An Phi ra hiệu cho bốn kẻ khiêng kiệu cố tình làm ngã kiệu của nàng. Cú rớt làm cho nàng thoát khỏi suy nghĩ, bàn tay xước một vệt dài, còn rướm chút máu vì cú ngã. Bốn kẻ khiêng kiệu của nàng quỳ thụp người xuống luôn miệng kêu la xin tha, vai và chân của bốn kẻ này đều đã bị thương nặng. Nàng cho bốn kẻ ấy về, còn bản thân thì cùng Diệp Hoàn đi bộ về cung.

Về đến cung, sau khi xử lí vết thương thì nàng nằm dài lười biếng trên chiếc giường của mình. Diệp Hoàn bước vào, ghé vào tai nàng nói nhỏ: "Nương nương, Cung Nhĩ công công đến rồi."

Nghe đến cáo têm Cung Nhĩ, nàng ngồi dậy nhanh chóng. Cung Nhĩ tiến vào với khuôn mặt không chút cảm xúc, còn riêng về phần Phượng Đan, thấy Cung Nhĩ tâm trạng nàng trở nên vui vẻ hơn.

"Cung tần, người làm sao thế? Không lẽ lại hối hận rồi?"

"Cung Nhĩ, huynh thay đổi rồi!" Phượng Đan khỏe mắt vương chút lệ.

"Nô tài vẫn như thế, người thay đổi là người mới đúng." Cung Nhĩ đôi mắt sắc lạnh nhìn nàng.

Phải, chính Phượng Đan nàng mới là người thay đổi. Lúc Cung Nhĩ đi nàng đã thề rằng sẽ thủ tiết cả đời, tuyệt đối không lấy ai khác ngoài hắn. Vậy mà bây giờ  nàng lại ở trong chốn cung cấm lạnh lẽo này, trở thành người của tân hoàng thượng, bây giờ ngay cả nhìn mặt hắn nàng cũng không dám!

Phượng Đan đưa khăn tay lên mặt, lau nhẹ nước mắt, rồi cố kìm nén nỗi buồn lắc đầu hai cái. Nếu có thể giúp Cung Nhĩ hoàn thành việc ám sát này, có lẽ sẽ giúp nàng và hắn quay trở lại như lúc trước.

Xong việc, Cung Nhĩ quay về tiếp tục làm việc, Phượng Đan ngồi trong phòng khóc nấc lên. Vì sao lại xảy ra cớ sự này chứ?

Năm ngày sau, ngày đi săn đã tới, các vị đại thần và các phi tần trong hậu cung cùng Phong Giang đi đến đài tế trời, làm lễ để cầu trời cho buổi đi săn xảy ra thuận lợi.

Phong Giang đưa tay tỏ ý muốn nắm tay nàng cùng lên xe, các vị phi tần phía sau người thì lau nước mắt, kẻ thì cắn khăn tay thầm trách mắng tại sao không phải là bọn họ đi mà là nàng. Dù sao thì cũng đã đi cùng tên này rồi, cố gắng gần gũi để tiện ám sát hơn cũng không tệ. Nàng đưa tay nắm lấy, mấy vị kia càng thấy bực tức hơn.

Chưa kịp ngồi xuống thì xe bắt đầu chạy, khiến nàng mất đà ngã vào lòng Phong Giang. Qua lớp mạng che mặt nói mỏng cũng không mỏng, dày cũng không dày, nàng có thể nhìn thấy khóe môi hắn nhếch nhẹ. Không cần nói cũng biết, trò này đã được hắn sắp đặt trước.

Phượng Đan lập tức thoát khỏi người hắn, rồi ngồi lại ngay ngắn đối diện, đôi tai của nàng ửng đỏ cả lên. Tên hoàng thượng kia bắt đầu cười lớn giọng, nàng cảm thấy xấu hổ liền mắng hắn trong lòng. Tên hoàng thượng chết dẫm này, hãy đợi đấy, nàng sẽ cho hắn biết kết cục của kẻ dám chọc vào Phượng Đan nàng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top