Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13. Bí cảnh (4).

Sớm không tới, muộn không tới, lại cứ tới vào lúc này.

"Chúng ta đi cũng khá lâu rồi đó, tại sao chẳng gặp một con yêu quái nào nữa vậy?"

"Sắp tối rồi, chẳng lẽ đi ngủ?"

"Xì, Miểu ngốc, yêu quái có giống con người chúng ta đâu, có một số loại yêu quái còn thích ra ngoài kiếm con mồi vào ban đêm nữa."

'Congggg!'

Tiếng chuông từ phía trước phát ra đinh tai nhức óc, vừa nghe liền biết là đệ tử của Tịnh Sư tông.

Chẳng hiểu sao những người khác không cảm thấy gì nhưng Diêu Thừa Phụng lại có cảm giác cơ thể mình rất bài xích với loại âm thanh này.

Đào Nha đi đằng trước hỏi: "Là Thiện Thuật huynh sao?"

Thiện Thuật đang cầm pháp trượng thực hiện chiêu thức nào đó, chiếc chuông to lớn úp xuống đất nhốt thứ trong đó lại, không ngừng vang lên tiếng kêu cong cong.

(nghe cái muốn đăng xuất:)))

Cuối cùng dường như con yêu quái kia cũng không giãy giụa nữa, chuông đồng to lớn biến mất, ở chính giữa có một đống bụi mịn trắng tinh như xương cốt bị nghiền nát.

"Là mọi người sao?" Thiện Thuật thu tay, quay sang bọn họ.

"Đó là con gì thế?" Lệ Chi tò mò hỏi.

"Là Ngưu Ma."

"Oà, chuông đồng đó thật là lợi hại, khiến Ngưu Ma tan thành cát bụi luôn!"

"Ha ha, có gì đâu, chỉ là phương thức mới lạ thôi."

Tuy là nói có thể cướp lệnh bài của người khác nhưng đệ tử nào biết ý cũng sẽ không tự nhiên mà tạo ra xích mích giữa các nhà.

"Trời cũng sắp tối, chúng ta định tìm hang động qua đêm, Thiện Thuật huynh có muốn ở cùng chúng ta không?" Diêu Thừa Phụng mở lời.

Ở nơi này không có chỗ nào là an toàn tuyệt đối cả, càng nhiều người lại càng có sức chống đỡ.

"Vậy cũng được, ta...hự..."

Thiện Thuật còn chưa nói hết câu, một quả cầu màu đen đã đáp thẳng xuống ngực hắn, đem hắn ghim xuống nền đất. Hắn mới hao tổn linh lực để xử lý Ngưu Ma nên không thể nào đỡ được.

"Có chuyện gì vậy..."

!?

Đào Nha vừa nhìn về phía quả cầu ban nãy đánh ra, liền bị một quả cầu khác đánh bay, đập gãy một thân cây to lớn.

"Shh..." Đệt, đệt, đệt gãy xương rồi!

Người tu luyện trước khi được truyền dạy công pháp đều phải luyện nhục thể cùng thân pháp, quả cầu này vậy mà một chưởng đánh gãy xương của Kết Đan kì!

Mấy quả cầu lại tiếp tục bay tới, Diêu Thừa Phụng kịp thời dựng lên kết giới bảo vệ: "Mau, kéo hai người kia lại chữa trị!"

Cầm Miểu cùng Hà Mục nhanh chóng vác hai người kia lên, tới tụ lại một chỗ, tạm thời không điều khí được, chỉ đành cho uống tạm đan dược hồi phục.

Một luồng kiếm khí bay tới, chém đôi một quả cầu kia nhưng nó lại tách ra làm hai mà tiếp tục tấn công!

"Sư huynh cẩn thận, có ma khí." Đổng Khoái bắt lấy kiếm, nhảy xuống bên cạnh Diêu Thừa Phụng.

"Ừ, còn rất cường đại." Thậm chí còn có cảm giác mạnh hơn cả yêu cấp Vương rất nhiều.

Lúc này từ bốn phương tám hướng cũng vang lên tiếng xoẹt xoẹt di chuyển, tất cả các đệ tử đều cảm nhận được ma khí cực đại mà phi tới.

"Ta cảm nhận được ở nơi này có ma khí... Đại sư huynh! Có chuyện gì thế này?" Một đệ tử của Tịnh Sư tông tiến tới xem xét tình hình của Thiện Thuật.

"Ban nãy y bị ma khí đánh lén." Lệ Chi trả lời rồi cảnh giác nhìn xung quanh.

Từ lúc có đệ tử khác đầu tiên xuất hiện thì những quả cầu ấy cũng biến mất theo.

"Sở Tâm tới trễ, đã có chuyện gì vậy?" Một thanh niên mang dáng vẻ thư sinh, phía sau còn đeo thùng sách lớn, nhìn y với Nhuận Ngọc chưởng môn như từ một khuôn đúc ra, theo sau y là mấy thư sinh khác.

Diêu Thừa Phụng còn đang xem thương thế của Đào Nha và Thiện Thuật, không để ý bọn họ hỏi nên Cầm Miểu kể lại chuyện vừa nãy cho bọn họ.

Thiện Thuật có lẽ bị ma khí tràn vào phổi cần người dẫn chân khí đẩy ra, Đào Nha bị gãy xương sườn, nếu đủ linh lực thì có thể tự lành.

"Ngươi biết truyền chân khí không?" Diêu Thừa Phụng quay qua hỏi đệ tử ban nãy.

"Biết!" Đệ tử ấy nói xong lại nhận ra Diêu Thừa Phụng muốn làm gì thì hơi cúi đầu. "Nhưng ta cũng không chắc..." Hắn tới Kết Đan mãn kì, tuy rằng biết đưa chân khí vào cơ thể người khác chữa thương nhưng dẫn ma khí ra thì hắn không chắc.

"Để ta cho." Một đệ tử của Tịnh Sư tông khác tiến lên.

"Vậy được, ngươi tới dẫn ma khí trong phổi sư huynh ngươi ra." Y giao lại Thiện Thuật cho đệ tử kia.

"Đào Nha thế nào rồi?"

"Đang tự mình điều tức."

"Ừm."

Sau đó y lại nhìn xung quanh, thấy mấy đệ tử của Hợp Hoan tông đứng tụm lại một góc nhưng không ai qua bên chỗ Đào Nha, tình cảnh giữa hai người bị thương hoàn toàn trái ngược, người được các sư đệ vây quanh, người thì tự mình điều tức chỉ có Lệ Chi ngồi coi.

"Sư huynh, tuy rằng nói ở đây mô phỏng lại yêu quái, ma thú nhưng vẫn có cấp bậc nhất định. Ma khí vừa nãy chắc chắn không phải của ma thú bình thường." Đổng Khoái nãy giờ vẫn đang an ủi thanh kiếm run lên liên tục của hắn.

"Sao kiếm của ta chẳng có phản ứng gì thế?" Hà Mục thắc mắc hỏi, bình thường kiếm của hắn gặp con chuột chạy ngang cũng đã run như cầy sấy, sao bây giờ lại im lặng, chẳng lẽ kiếm mất linh rồi?

Thật ra hắn không biết rằng kiếm của hắn sớm đã sợ ngất rồi.

"Ma khí vẫn chưa biến mất." Sở Tâm cảm nhận xung quanh một chút. "Mà nó càng đến gần chúng ta hơn!"

Nghe vậy sắc mặt mọi người đều trầm xuống, ma khí này chỉ sợ rằng sư phụ của bọn họ mới đánh nổi. Mà tu vi của sư phụ bọn họ như thế nào chứ? Không phải Thánh Nhân thì cũng là Chuẩn thánh! Sư phụ bọn họ tu luyện bao nhiêu năm? Mấy trăm năm! Mà đám bọn họ ở đây so ra đều là đám nhóc vắt mũi chưa sạch mười mấy hai mươi tuổi!

_____________________________

"Đào Nha!" Hỉ Vy lo lắng thốt lên.

"Có chuyện gì vậy!" Di Lạc Thiền Sư nhìn thấy chuyện xảy ra qua gương thì bật dậy, chén trà cũng rơi xuống đất vỡ tan.

Sao lại có ma khí cường đại như vậy!

Mấy người khác cũng không giữ nổi bình tĩnh.

"Mẹ nó, cái ma khí này quen mắt lắm!" Hồng Lý phun ra câu chửi thề nhưng chẳng ai có tâm trạng nhắc nhở.

"Quả thực rất quen mắt." Diêu Hạc nói, tầm mắt khẽ liếc sang Linh Mộc bên cạnh.

Nàng vẫn thản nhiên uống trà như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng sớm đã lạnh một mảng.

Cái chiêu ma khí này năm đó còn nhìn suốt, chẳng lẽ không quen sao?

"Ta e rằng đệ tử của chúng ta lần này khó mà nguyên vẹn trở về." Nhuận Ngọc siết chặt cái chén trong tay, nhìn chăm chú vào cái gương, sợ vừa chớp mắt một cái thì các đệ tử sẽ biến mất không còn dấu vết.

Nhưng bọn họ lại không thể vào ứng cứu, bí cảnh chỉ giới hạn tu vi Hoá Thần, tuy những đệ tử khác có thể vào nhưng vậy chẳng khác gì đưa thịt lên miệng hổ cả.

Chẳng lẽ phải ngồi nhìn đệ tử tự sinh tự diệt thật sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top