Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24. Rung động.

Diêu Thừa Phụng ngồi trên mái nhà của một cửa tiệm, mắt hơi híp lại nhìn về phía đổ nát đằng kia.

Chậc, có người sắp tinh khí cạn kiệt mà chết.

(*) Tinh khí: khí chất, tinh thần.

Dạ Huyên quay trở lại, trên tay cầm theo một đống đồ ăn linh tinh kẹo hồ lô, bánh nướng, bánh bao, bánh quế hoa,... Con đường ở kinh thành mới nãy còn đông đúc, ồn ào, bây giờ lại vắng tanh, không có bóng người.

Diêu Thừa Phụng:...

Có nhất thiết mua nhiều vậy không?

Dạ Huyên hình như cũng biết bản thân lỡ tay, gãi gãi tai: "Ta mua hơi nhiều chút..."

"Đợi chút, ngươi có tiền sao?"

Lúc người này tới đây trên người không có cái gì đáng giá ngoài cái mặt cả.

Dạ Huyên cười nói: "He he, nhẫn trữ vật của ma tộc bọn ta chỉ có bọn ta mới nhận ra được, trong mắt tộc khác chỉ là trang sức bình thường thôi."

Ánh trăng chiếu xuống, gió thổi những lọn tóc bay bay trước mặt hắn, tiếng lá xào xạc từ đâu vọng lại. Dạ Huyên đứng, Diêu Thừa Phụng phải ngẩng cổ lên mới có thể nhìn thấy mặt hắn. Khoảnh khắc Dạ Huyên cười như đánh thẳng vào thị giác của người đối diện, vừa có chút nguy hiểm lại có chút ngây ngô.

Hai người chợt im lặng nhìn nhau một lúc lâu.

Diêu Thừa Phụng là người hồi hồn trước: "Ta đói."

Dạ Huyên mới giật mình: "À ừ, để ta đi mua cho ngươi."

Diêu Thừa Phụng chỉ tay vào cái đống hắn đang ôm trong người: "Ban nãy ngươi mua rồi."

Hắn lúng túng ngồi xuống bên cạnh y, đưa đồ ăn cho y: "Ta quên mất."

Diêu Thừa Phụng im lặng gặm đồ ăn, ánh mắt quang minh chính đại nhìn Dạ Huyên như hắn là một thứ đồ ăn kèm vậy.

Dạ Huyên ngồi im không dám động đậy, chỉ sợ mình cử động một cái liền bị y táng cho vì làm phiền y ăn.

Chợt hắn nhớ ra chuyện lúc nãy: "Đúng rồi, ban nãy ở chỗ kia kìa..." Hắn chỉ tay về hướng Liễu Duyên phường. "Ta gặp Cầm Miểu cùng Lệ Chi, hình như Lệ Chi bị lừa vào đó."

Diêu Thừa Phụng tiếp tục gặm bánh, nhìn theo hướng hắn chỉ, gật đầu một cái: "Ùm."

Sau đó lại quay mặt nhìn hắn, ý bảo hắn kể tiếp đi.

Dạ Huyên nhìn hai cái má phồng phồng, liên tục đưa lên đưa xuống nuốt đồ ăn, dằn lại ý muốn bóp mặt mà nói tiếp: "Hình như chủ nhân ở đó là cái cô nương tên Đào Nha kia, nhưng lại không hoàn toàn biết nơi đó làm cái gì."

Y lại gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Thật ra y ngồi ở đây cũng có thể thấy được bên kia nhưng chẳng hiểu sao vẫn muốn nghe hắn kể.

"Ta thấy hình như tâm trạng của nhóc Miểu không tốt lắm."

Diêu Thừa Phụng chớp chớp mắt, ý hỏi hắn có biết tại sao không.

Dạ Huyên lắc đầu: "Ta cũng không biết."

Bỗng nhiên môi hắn cảm thấy có thứ gì đó chạm vào.

Diêu Thừa Phụng còn đang đưa cái tay cầm miếng bánh nhét vào miệng hắn.

"..."

Cảnh tượng nhất thời trở nên ngượng ngùng.

Đương lúc y định rụt tay lại thì Dạ Huyên lại mở miệng cắn một miếng.

Sau đó lại chống cằm nhận xét: "Hmm, ăn khá được, không quá ngọt."

Diêu Thừa Phụng nuốt miếng bánh trong miệng, lại nghe một trận hỗn loạn từ Liễu Duyên phường vọng tới.

"Chúng mày vào đây."

"Cút hết đi cho bà."

Tuy nó không lớn đến mức vọng tới chỗ này được nhưng thính lực của người tu tiên lại nghe được, cảm thấy có chuyện sắp xảy ra, y vội vụt về phía đó.

Tiện thể nhét luôn miếng bánh trên tay vào miệng.

Dạ Huyên đuổi theo phía sau nhìn cảnh này tự dưng cảm giác được tâm ma luôn ngủ say có chút rục rịch. Tâm ma của hắn trước giờ chưa từng có biểu hiện tồn tại. Nhưng hắn biết từ khi hắn sinh ra đã có tâm ma, chỉ là không nhìn rõ tâm ma ấy là gì. Đêm nay lại vì một khoảnh khắc mà kinh động tới tâm ma, quả thực hắn cảm thấy hơi thần kì.

______________________________________

Lộc Nghiên Vũ về tới Thư Tự các lại đột nhiên xuất hiện linh cảm chẳng lành, hắn lại quay trở lại Liễu Duyên phường.

______________________________________

C.h.ế.t đi, chết hết đi.

Chết rồi sẽ không phải khổ nữa.

Mắt tú bà đỏ ngầu, nhìn Thụy Lan như kẻ đã giết cha, giết mẹ bà ta vậy.

Xung quanh đều hỗn loạn, bà ta như bước lại vào nơi khủng khiếp kia một lần nữa vậy.

Nhưng chẳng phải chính bà ta cũng làm những điều ấy sao?

Thụy Lan.

Ha ha.

Bà muốn nó nghe lời bà, ở bên bà nịnh hót như một con chó.

Nhưng nó lại không làm vậy.

Nó không nghe lời.

Phải dạy nó.

Đúng, phải khiến nó nghe lời.

Mày phải nghe lời tao.

Tao đã cứu mày mà.

Khoé miệng bà ta nâng lên thành một độ cong khó tin, hai mắt tràn đầy sự hứng thú khi chiếc ghế gần chạm tới đầu Thụy Lan.

Những tiếng hét xung quanh bắt đầu vang lên:

"Đừng!"

"Thụy Lan!"

"A Lan!"

Hả? Các người lo lắng cho nó sao? Các người không thấy ghen tị với nó à?

Ha ha, lũ đần.

Nhưng khoảnh khắc bà ta mong đợi lại không đến.

Một bóng áo đen xuất hiện giữa không trung, đạp bay người cao lớn kia đập mạnh vào cột nhà, chiếc cột vốn đã bị mấy đấm của Lệ Chi giáng xuống ban nãy không trụ vững rồi, giờ lại kêu lên tiếng răng rắc khả nghi. Những người xung quanh cũng im bặt, không đánh nhau nữa mà nhìn về người mới xuất hiện kia.

Mấy cô nương kia thở phào một hơi nhẹ nhõm, có người nhanh tay lẹ mắt kéo Thụy Lan ra khỏi tầm công kích của thanh kiếm nọ.

Tú bà thấy sự việc bị ngăn cản, không quan tâm người trước mặt này là ai, cầm kiếm dí vào cổ họng người ta.

"Ngươi là ai mà dám vào đây lo chuyện bao đồng?"

Người kia lạnh lùng nhìn bà ta, không nói một câu. Trong mắt y trên cổ, trên vai bà ta trồi ra những khuôn mặt vô cùng đáng sợ, biểu cảm trên đó là tuyệt vọng, là đau khổ, đó là những oan hồn bị bà ta giết, đều gào thét lên rủa bà ta chết đi, chết đi, khiến Diêu Thừa Phụng nghe mà đau hết cả đầu.

Bà ta càng điên tiết, dứ kiếm: "Hả? Nói đi? Nói đi?"

Lưỡi kiếm khẽ cứa một đường lên trên da cổ trắng như ngọc.

Một luồng khí đen từ trên trần nhà chui xuống đem trói bà ta lại vào một cái cột, cũng đem tất cả những người gác cổng kia trói lại. Những cô nương kia biết có người đến giúp thì thả lỏng, buông vũ khí nằm phịch xuống.

Mệt.

Hôm nay bọn họ thật sự rất mệt.

Dạ Huyên đứng bên cạnh Diêu Thừa Phụng nhìn tú bà tặc lưỡi: "Chậc, tâm ma quá sâu, muốn cứu cũng không được."

Lúc này Lộc Nghiên Vũ mang theo một đám quan binh xông vào cửa, hai người không muốn dính vào nên gần như ngay lập tức cùng biến mất. Lộc Nghiên Vũ vẫn có thể cảm ứng được vừa có người rời đi, nhưng hiện tại hắn không thể rời đi được.

"Lộc công tử."

Lộc Nghiên Vũ nhìn Thụy Lan một thân y phục, đầu tóc nhếch nhác không khỏi cảm thấy xót xa trong lòng, tiến lên ôm lấy nàng, vỗ lưng an ủi: "Không sao rồi, ta đây."

Một người có vẻ là đứng đầu đám quan binh nói với Lộc Nghiên Vũ: "Đã bắt hết lại rồi ạ, nhưng với tội danh gì?"

"Tội giết người."

"Tội danh này phải có chứng cứ rõ ràng, chuyện này không thể..." phán bừa.

Chưa để ông nói xong, Thụy Lan đã nói: "Ta có chứng cứ."

Nàng buông Lộc Nghiên Vũ ra, nhìn thẳng vào mắt ông, khiến ông hơi kinh ngạc. Ánh mắt của cô nương này cực kỳ kiên định, người khác nhìn vào nó sẽ tin rằng nàng nói được nàng làm được.

Thụy Lan dẫn mấy người xuống tầng hầm kia, năm xưa có lục soát nơi này nhưng cũng chẳng thể tìm ra, để tồn tại tới hơn mười năm như vậy. Các vị quan binh thấy cảnh này cũng không nhịn được mà chửi mắng trong lòng.

Lộc Nghiên Vũ đứng bên cạnh Thụy Lan chỉ im lặng nhìn nàng. Rốt cuộc nàng ấy đã phải chứng kiến những gì thế?

"Công tử, mọi chuyện còn lại cứ để Đô quan ti lo, ngài mau về phủ trước đi."

"Được, chuyện còn lại nhờ Đô quan Lang trung Cao."

"Cáo từ."

"Cáo từ."

"Ta có thể đem nàng ấy đi chứ?"

"Chứng cứ rõ ràng, nhân chứng cũng có thể lấy ở một trong số bọn họ." Cao Thiên Chương nói, ý chỉ những người bên trên kia. "Có thể."

"Đa tạ."

Cao Thiên Chương nhìn bóng hai người rời đi không khỏi cảm thán, một người khí thế sát phạt như Thượng thư Hình bộ Lộc Thanh Phong sao lại sinh ra một đứa con trai trái ngược hoàn toàn. Nhưng sau đó lại sực nhớ ra Lộc Thanh Phong đối với phu nhân Lý Minh Nguyệt của mình cũng dịu dàng như vậy.

Lộc Nghiên Vũ siết chặt tay Thụy Lan đi ra ngoài, đường đi chẳng nói câu nào cả.

"Bọn họ sẽ như thế nào?"

"Yên tâm, sau khi vụ án xong xuôi sẽ được trả về quê nhà."

Hai người lại không nói gì nữa, nhưng tốc độ của Lộc Nghiên Vũ cũng chậm dần, đột nhiên hắn quay lại ôm lấy Thụy Lan: "Ta xin lỗi."

Thụy Lan khẽ cười: "Xin lỗi cái gì chứ, chàng đâu có lỗi gì với ta?"

Lộc Nghiên Vũ lặng thinh, chỉ cảm thấy bản thân không đủ can đảm để bảo vệ người kia, mà bản thân người kia cũng chẳng cần hắn bảo vệ.

Thụy Lan xuýt xoa một cái: "Aiss."

Lộc Nghiên Vũ vội xem xem người có bị gì không: "Không sao chứ? Ta làm đau nàng à?"

Nàng lắc đầu: "Không phải, hình như lúc nãy bị kiếm sượt qua tay."

Nàng vén tay áo lên, để lộ cánh tay trắng nõn, bên trên là vết kiếm, có cả mấy vết bầm tím do va đập khiến nó càng trở nên kinh sợ hơn.

Lộc Nghiên Vũ kéo nàng ra một góc gần cầu, hai ngón tay chắp lại, khẽ đặt lên đưa qua đưa lại một lượt. Những vết thương và vết bầm tím có cảm giác lành lạnh truyền tới, chớp mắt một cái nhìn lại đã chẳng thấy đâu.

Thụy Lan kinh ngạc mở to mắt: "Đây là.."

Lộc Nghiên Vũ đưa ngón trỏ lên môi nàng, hỏi: "Còn đau chỗ nào không?"

Thụy Lan lắc đầu.

"Đây gọi là linh lực."

"Giống ở trong mấy cái thoại bản tu tiên gì gì đó đúng không? Quào, ta nghĩ nó chỉ là truyền thuyết thôi cơ."

"Nó có thật đó, hơn nữa còn có cả môn phái."

"Môn phái? Vậy môn phái của chàng tên là gì?"

"Thư Tự các."

"... Lấy tên của nơi xếp công văn, sử sách của Tu Linh quốc để làm tên môn phái cũng được sao?"

Lộc Nghiên Vũ dở khóc dở cười: "Không phải, thật ra qua từng đời nó vẫn luôn tồn tại, chỉ là người ngoài không biết."

"Hoàng đế cũng không biết sao?"

"Không biết, chỉ có vị hoàng đế đầu tiên là biết, chưởng môn đầu tiên của chúng ta gia nhập triêù đình với tư cách là quốc sư, sau đó dần dần chúng ta đã có mối liên kết với triều đình, muốn tách rời cũng khó. Nhưng lại chỉ có những người trong con đường này mới biết thôi."

"Hả vậy còn ở trong triều đình làm cái gì? Chẳng phải đều thành tiên sao?"

Lộc Nghiên Vũ lắc đầu: "Muốn phi thăng không dễ, sự chấp thuận của thiên địa khó mà có được."

Thụy Lan có vẻ hứng thú: "Vậy... đã từng có ai phi thăng chưa?"

"Đương nhiên là có rồi, nhưng cũng rất lâu rồi, sư phụ ta nói ít cũng phải từ mấy ngàn năm trước."

"Oà, là ai thế?"

"Trong sách cũng không ghi rõ chỉ ghi đại khái là Thủy thần, Hoả thần, nếu tu pháp khí thì có Kiếm tiên, Cầm tiên, Thương tiên, Vũ tiên, Dược tiên... Còn có cả Ma Thần nữa."

"Ma?"

"Ừ, chúng ta đang sống có nhân, yêu, ma, nhưng chỉ là nước sông không phạm nước giếng nên mới không biết còn tồn tại yêu, ma. Linh khí bây giờ cũng không dồi dào như xưa, rất lâu rồi không còn ai phi thăng, tu luyện chỉ để đề phòng yêu, ma xâm lấn nhân tộc."

"Đợi một chút, hình như cô nương ban nãy ta gặp cũng tu tiên."

"Cô nương?"

"Ừm, lúc ta mới trở về Liễu Duyên phường, cô ấy cản ta lại, chớp mắt liền biến mất."

Lúc đó bị tú bà gọi giật lại cũng không kịp suy nghĩ, còn chưa biết tên người kia.

"Vậy... người kia ăn mặc như thế nào?"

"Y phục gần giống với y phục lên múa của chúng ta nhưng hình như cũng không hẳn. Là y phục Tây Vực!"

"Người của Hợp Hoan tông."

"Hợp Hoan tông?"

Sao nghe tên cứ sai sai ấy nhỉ...

Biết được Thụy Lan nghĩ cái gì, Lộc Nghiên Vũ bật cười: "Nghe tên thì vậy, nhưng không phải ý đó. Cái những người ở đó tu là thân pháp mềm mại nhảy múa, mị thuật, nhu thuật, còn nhiều cái mà ta không biết nữa nhưng chủ yếu thiên về mềm mại dịu dàng."

"Ồ."

Sương lạnh rơi xuống, khiến cho Thụy Lan khẽ run lên, Lộc Nghiên Vũ cởi áo khoác ngoài choàng cho nàng.

"Ta không cần đâu, chàng..."

Nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn chạm nước xong rời đi.

Lộc Nghiên Vũ nắm tay nàng đứng dậy: "Về thôi."

Thụy Lan nhìn sự trốn tránh vụng về của hắn, mỉm cười: "Vâng."

Hai người tạm thời trở về Thư Tự các, Thụy Lan ngủ trên giường, Lộc Nghiên Vũ ngủ trên ghế dài. Hắn không dám mò về phủ nửa đêm, thế nào cũng bị mẫu thân hắn đánh cho cái tội phá hỏng giấc ngủ.

______________________________________

"Tiên môn các người phiền phức thật, quy củ rắc rối."

"Ừm."

"Cổ của ngươi..."

"À, không sao..."

Chỉ cảm thấy một luồng khí ấm áp, mềm mại khẽ quét qua, Diêu Thừa Phụng sờ lên cổ đã chẳng thấy vết thương đâu.

Tịnh Sư tông là một ngôi chùa lớn nằm ở trên núi, hiện tại hai người không bay về mà sóng vai đi bộ về. Ánh trăng chiếu xuống hai cái bóng đi bên cạnh nhau, chẳng hiểu sao Diêu Thừa Phụng nhìn hai cái bóng lại cảm thấy có chút vui vui.

"Ngươi là con trai của sư cô à?"

Dạ Huyên cụp mắt: "Ừm, ta còn nghĩ mẹ ta chết rồi."

Diêu Thừa Phụng vỗ vai hắn: "Không sao, không bỏ lỡ cơ hội nhận lại nhau là được rồi."

Dạ Huyên nhìn Diêu Thừa Phụng lại đáp: "Ừm."

Không bỏ lỡ là được rồi.

Tự nhiên Diêu Thừa Phụng cảm thấy cực kỳ buồn ngủ.

Hai mắt díu lại, bất thình lình ngã ngửa người ra phía sau khiến Dạ Huyên phát hoảng nhanh tay đỡ lại.

"Này..." Đừng có bạ chỗ nào ngủ chỗ đó được không?

Nhưng rất nhanh sau đó hắn phát hiện có gì đó không ổn vì vỗ thế nào cũng không tỉnh. Lại không cảm ứng được linh hồn còn trong thân thể.

Giống như lúc ở trong bí cảnh.

Dạ Huyên nhanh chóng ôm người về phòng, thông linh với Tôn Thượng.

_________________________________________

Cầm Miểu một mực đi về phía trước, không thèm nhìn lại, một lực không nhỏ kéo hắn đứng lại, giật tay ra khỏi tay hắn.

"Ngươi làm sao thế?"

Hắn nhìn lại, thấy Lệ Chi đang ôm cổ tay nhìn hắn oán giận. Cầm Miểu hoảng hốt, cầm lấy cổ tay đỏ ửng của Lệ Chi lên xem.

"A, xin lỗi, ta không ..."

"Ngươi tức giận à?"

"...Ừ."

"Vì sao?"

"..."

Không biết.

Lệ Chi không nhận được câu trả lời cũng không bực tức như thường ngày, mà chỉ dùng linh lực xua đi bụi bẩn cùng những vết xước nhỏ ban nãy cũng không còn.

Sau đó cầm tay Cầm Miểu thay hắn phi về phía trước: "Về nhanh không sư phụ ta mắng."

Cầm Miểu nhìn bóng lưng trước mặt, cũng không thấy tức giận nữa, mà lòng chỉ cảm thấy có cái gì đó cọ nhẹ vào tim khiến cho nó cảm thấy ngứa ngáy.

"Được, mau về thôi."

___________________________________

Diêu Thừa Phụng: Xin lỗi, quen tay đút chó ăn.

Dạ Huyên: Gâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top