Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8. Tịnh Sư tông.


Mai là ngày mà bọn họ tham gia Đại hội được tổ chức, hôm nay bọn họ sẽ lên đường tới đó.

Tất cả đệ tử tham gia đều mặc y phục đồng nhất, gọn gàng, tiểu cô nương Lệ Chi hôm nay cũng chỉ buộc tóc đuôi ngựa.

Diêu Thừa Phụng gõ cửa phòng Dạ Huyên, sau khi từ Thảo Mộc phong trở về, hắn luôn ở trong phòng, không ra khỏi cửa.

"Lục huynh, mấy ngày tới bọn ta sẽ không có ở môn phái. Nếu thấy buồn chán ngươi có thể đi cùng với bọn ta?"

"Không cần đâu, mấy nay ta cảm thấy không được khoẻ, muốn ở lại tĩnh dưỡng." Giọng nói nghe có vẻ thật sự yếu ớt.

"Ngươi có thể tới Thảo Mộc phong xin thuốc, vậy ta đi trước."

"Ừ."

Nhưng lúc y quay đi, có một tia ma khí nhẹ nhàng xuyên qua khe cửa, chui vào ngực áo y.

Mấy người trực tiếp tham gia Đại hội sẽ tự mình bay đi trước, những người ở Thảo Mộc phong sẽ ngồi xe ngựa tới sau.

"Ngươi thật sự không đi sao?" Diêu Hạc chớp chớp mắt tỏ vẻ đáng thương.

Vì hắn là Tôn Thượng nên phải có mặt ở Đại hội.

"Hồng Lý cùng Linh Mộc đều đi, Liên Sơn chẳng lẽ lại vứt cho đám nhóc ở Mộc Thảo phong hay sao?"

"Được rồi, được rồi, có thể đi chưa thế?" Hồng Lý đứng bên cạnh ôm kiếm ngoáy tai nói.

"Mau đi đi."

"Vậy ta đi đây, ở nhà nhớ phải nhớ ta đấy."

"... Biết rồi, mau cút."

Diêu Hạc ngậm ngùi xuất phát, chúng đệ tử cũng lần lượt đi theo.

Hồng Lý phong chủ nằm dài theo thân kiếm, vừa nhìn trời vừa nói chuyện phiếm với Diêu Hạc, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện.

"Đúng rồi, tiểu sư điệt à, người hôm nọ đứng cùng con trên cành liễu nhà ta là ai vậy?"

"Sư cô nhìn thấy sao? Hôm đó con không thấy người ở Kiếm Hà phong."

"Hai người xoay lưng đi thì đúng lúc ta trở về mới nhìn thấy thôi."

"Đó là người con nhặt được ở thác Miên Linh, hắn bị thương nặng nên ở lại chỗ chúng ta dưỡng thương."

"Thác Miên Linh? Có vấn đề đi không?" Hồng Lý truyền âm cho Diêu Hạc.

"Tạm thời là không, nhưng cái tên đó rất giống Ma Tôn đấy." Diêu Hạc truyền âm đáp lại.

"Ma Tôn? Ma giới có biến sao?"

"Không biết, có lẽ nhớ thê tử nên chạy sang, cũng không thèm ngụy trang."

"Ồ. Đúng là tình chỉ tổ làm người ta mệt."

"Còn hơn người không có tình." Diêu Hạc châm chọc.

Hồng Lý nghiến răng, tức giận trừng hắn, không chơi truyền âm với hắn nữa.

_________________________________

Khi bọn họ tới nơi, Di Lạc Thiền Sư của Tịnh Sư tông đích thân ra đón tiếp.

"Di Lạc, lâu rồi không gặp." Diêu Hạc lên tiếng chào hỏi Tịnh Sư chưởng môn.

"Lâu rồi không gặp, lâu rồi không gặp."

Lúc này, có một cô nương mặc y phục Tây Vực màu tím, đeo khăn che mặt, đuôi mắt dài hẹp còn đính vài đá quý nhỏ, người bình thường cả nam lẫn nữ đều không tự chủ được mà dõi theo, đi tới chỗ hai vị chưởng môn đang đứng.
Đi cùng với nàng là một vị cô nương khác cũng là dáng vẻ lả lướt xinh đẹp ấy nhưng đứng cạnh người trước lại vừa vặn bị đè một bậc.

"Hỉ Vy chào các vị, lâu rồi không gặp."

"Chào các vị."

"Hỉ chưởng môn, vẫn xinh đẹp như xưa nhỉ?" Hồng Lý từ phía sau dẫn các đệ tử đi lên, vừa lên mắt đã dán vào chưởng môn Hợp Hoan tông.

"Hồng chưởng lão quá khen, chúng ta đều như vậy mà." Hỉ Vy cười, nói.

"Các vị đều tới rồi sao?" Một người mang dáng vẻ thư sinh cất tiếng.

"Nhuận chưởng môn." Ba người kia đồng thanh lên tiếng chào y.

Là Nhuận Ngọc- chưởng môn Thư Tự các.

"Dô, hôm nay Thư Tự các cũng tới góp vui sao?"

Nhuận Ngọc cười cười nói: "Đúng, đúng, mấy lần trước có mỗi Nhuận mỗ tới chơi, lần này có đồ đệ rồi."

Mấy đợt trước, Thư Tự các tứ tán cả, còn mỗi Nhuận Ngọc, nay y đã nhận thêm đồ đệ rồi.

"Đều đến cả rồi, mau vào trong thôi."

Di Lạc Thiền Sư đưa tay làm hành động mời rồi đi trước dẫn đường, các chưởng môn cùng chúng đệ tử lần lượt đi theo ông đi vào.

"Đại sư huynh, đại sư huynh." Lệ Chi bỗng nhiên truyền âm với Diêu Thừa Phụng.

"Hửm? Có chuyện gì thế?"

"Linh Mộc chưởng lão tầm bao lâu nữa thì tới nơi?"

"Khoảng hai canh giờ nữa, muội hỏi làm gì?"

"Ta thấy Hồng Lý chưởng lão hình như đang muốn đánh nhau với chưởng môn Hợp Hoan tông ấy..."

"Yên tâm, có sư phụ ở đây cô cô không dám làm gì quá khích đâu."

"Ò."

Di Lạc Thiền Sư dẫn bọn họ tới một cái sân lớn, sau đó các chưởng môn cùng các vị chưởng lão đi lên một đình lớn, từ trên nhìn xuống.

"Các chúng đệ tử, hãy nhận lấy thứ này."
Ông vung tay, trước mặt bọn họ xuất hiện một tấm lệnh bài. "Chắc hẳn mọi người đều đã đọc qua quy tắc Đại hội. Ở vòng thứ nhất, mỗi lần giết được yêu quái, ma thú, trên lệnh bài sẽ tự động ghi lại. Cũng có thể lấy lệnh bài của người khác, người bị mất lệnh bài sẽ xếp cuối cùng. Hơn nữa, vào trong bí cảnh chỉ có tu vi Hoá Thần trở xuống, vậy nên chưởng lão bọn ta sẽ không thể ra tay giúp các con, các con phải tự lực cánh sinh. Nếu gặp nguy hiểm không tìm được lối ra hoặc không muốn tiếp tục thì bẻ vỡ lệnh bài, sẽ tự được đưa ra khỏi bí cảnh. Sau ba ngày tự động đưa khỏi."

Chờ các đệ tử cất lệnh bài đi, Di Lạc Thiền Sư nói tiếp.

"Tất cả còn gì muốn hỏi không?"

"Đợi chút, ta muốn hỏi." Cầm Miểu giơ cao tay nói. "Nếu cướp của người khác, chẳng phải là không công bằng hay sao? Ái!"

Cầm Miểu vừa hỏi xong thì liền bị Lệ Chi đạp một cái.

"Dựa vào thực lực mà cướp được, có gì không công bằng chứ? Không có thực lực để giữ đồ của mình vậy thì tu luyện làm cái gì?" Một đệ tử của Hợp Hoan tông lên tiếng.

Nàng ta mặc bộ y phục kiểu dáng gần giống với chưởng môn, nhưng là màu đỏ rực rỡ.

"Ha ha ha, vị đệ tử này nói rất đúng. Được rồi, Thiện Thuật, dẫn các đệ tử về phòng chuẩn bị cho khách nghỉ ngơi đi." Di Lạc Thiền Sư nói với đại đệ tử của ông.

"Vâng." Thiện Thuật đeo một chuỗi tràng hạt lớn, dáng vẻ cũng lớn, khác hẳn với sư phụ của y.

Mỗi môn phái có một khu nghỉ ngơi riêng, Thiện Thuật là người dẫn đường cho Liên Sơn.

"Tới rồi, đây là nơi nghỉ ngơi của các vị. Các vị có thể ra ngoài thăm thú, nhưng phải trở về trước giờ Tỵ. Bần tăng cáo lui." Tịnh Sư tông của bọn họ là một ngôi chùa nằm trên ngọn núi gần với kinh thành nên có rất nhiều đệ tử tới chỗ bọn họ muốn lên kinh thành chơi.

"Cảm tạ Thiện Thuật huynh đã dẫn đường."

"Không có gì, là trách nhiệm của ta."

Thiện Thuật rời đi, Cầm Miểu mới nhăn nhó.

"Sao lúc nãy cô đá ta?"

"Ngươi ngốc chứ sao."

"Được rồi, đừng cãi nhau nữa. Hà Mục, thương thế lúc trước đã khỏi hẳn chưa?"

"Đã khỏi rồi, Đại sư huynh."

"Vậy là tốt. Mau về phòng đi."

"Đại sư huynh, muội muốn tới kinh thành chơi."

"Đại sư huynh, bọn ta cũng muốn!" Cả một đám đồng thanh nói, sau đó lại ỉu xìu. "Nhưng bọn ta đều không biết đường... "

Đám bọn họ quanh năm đều ở trên núi, có xuống núi cũng là đi tuần quanh núi hoặc đi trừ yêu, đâu có tới kinh thành. Diêu Thừa Phụng thì hay đi cùng với Cầm Vân xuống núi mua đồ đem về trên núi nên được các sư đệ, sư muội nhìn chằm chằm.

"..." Được rồi, được rồi dẫn các người đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top