Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9. Dạo chơi kinh thành.

  Đám đệ tử Liên Sơn kéo nhau đi chơi.

  Dạ Huyên trốn trong ngực áo Diêu Thừa Phụng cũng được mang đi chơi cùng.

Kinh thành sầm uất, bày bán đủ mọi thứ.

  "Sư huynh, xem này, cái này đẹp ghê á."  Lệ Chi hớn hở lượn khắp nơi, thấy cái gì đẹp đều khoe cho Diêu Thừa Phụng coi.

Tất nhiên là xem thôi chứ không mua rồi, nàng cũng hiểu tình cảnh của môn phái nhà mình.

  "Ây nha nha, nhìn cứ như nhóc con mới lên kinh thành lần đầu vậy, không mua gì sao?"  Một giọng nói từ đám đông vang lên, khiến cho mấy người chú ý về phía này.

  Là đệ tử Hợp Hoan tông ban nãy.

Có điều nàng ta cũng không biết đây thực sự là một đám lần đầu lên kinh thành.

"Chậc chậc, đi cùng với một đám sư huynh mà không mua gì cho sư muội. Tiểu cô nương à..." Để ta dẫn cô đi chơi, ta có rất nhiều tiền, bao mọi người cả buổi!

  "Đi thôi sư huynh, ta không thích nhiều lời với cô ta." Lệ Chi kéo tay áo y nói.

  "Đúng vậy, sư huynh, cô ta nhiều chuyện thật, Sơn Nhu ở đây nhất định sẽ mắng cô ta." Đổng Khoái thầm thì.

  "Lúc nãy còn nhìn ta rất cao ngạo, ta thắc mắc thì hỏi, liên quan gì tới nàng."

  "Đúng đúng đúng." Hà Mục cũng đồng tình với Cầm Miểu.

  Diêu Thừa Phụng: "..."

  Cả đám Liên Sơn phái liếc nhìn nhau, Diêu Thừa Phụng còn chưa kịp nói gì liền bị đám nhỏ kéo đi hướng khác.

  "..." Nàng ta còn chưa kịp mở lời mời họ đi dạo kinh thành...

   Đoạn nhạc đệm này cũng không ảnh hưởng tới tâm tình bọn họ dạo chơi. Chơi tới trời xẩm tối, bọn họ quay về để kịp giờ Tỵ. Bỗng chợt ở gần đó có tiếng ầm một cái, như có thứ gì nặng nề bị đổ, người qua đường xúm vào xem, kể cả đám đệ tử Liên Sơn, cũng có người nhanh chân chạy ra chỗ khác, sợ dính phải mình.

   Chỉ thấy cánh cửa của một hoa lâu coa bảng hiệu Liễu Duyên phường bị người ta bạo lực đạp gãy, hai người canh cửa cũng ngã lăn. Bên trong hoa lâu là hình ảnh một cô nương đang cởi áo khoác cho một cô nương khác trang phục không mấy ấm áp đang ngồi trong lòng, bản thân mình thì phủi phủi cái ghế gần đó rồi ngồi lên.

  "Ngầu!" Đám bọn họ đều âm thầm giơ ngón tay cái cho hình ảnh này.

  Vì đứng xa quá nên chẳng nghe thấy gì, bà chủ hoa lâu cãi lý với cô nương kia không được thì đứng giậm chân suốt ruột như đang đợi ai đó. Cuối cùng, người đó cũng đến nhưng qua vài câu thì người kia liền quỳ sụp xuống xin tha.

  Diêu Thừa Phụng nhìn thấy rõ ràng tấm kim bài mà cô nương kia cầm trong tay, con ngươi hơi co lại.

  Là người của hoàng thất.

"Về thôi, không kịp bây giờ."

"Ấy, mải xem quá quên mất. Mau chạy thôi."

"Đi."

May mắn bọn họ trở lại vừa kịp lúc. Linh Mộc chưởng lão cùng người của Thảo Mộc phong đã tới nơi từ chiều nay.

  "Sư phụ cùng các chưởng lão đi gặp bạn cũ rồi." Diêu Thừa Phụng vừa nhận được thông linh của sư phụ, bảo bọn họ tự mà kiếm cơm ăn.

  "Biết thế lúc ở kinh thành ăn luôn cho xong!" Lệ Chi xoa xoa cái bụng trống rỗng, còn kêu lên tiếng ọc ọc.

  "Người của Thảo Mộc phong đều rất có kỷ luật, giờ chắc cũng lên giường đi ngủ rồi." Đổng Khoái buồn bực nói.

"..." Cả đám lại nhìn nhau không nói lên lời.

"Nè, mấy người ngồi đó làm gì vậy." Giọng nói quen tai vang lên.

Bọn họ quay ra, lại là đệ tử kia, hiện tại bọn họ rất đói, không có nhu cầu nghe xỉa xói.

Nàng ta tới gần, mùi khoai lang nướng thơm phức cũng gần hơn.

  Ọc...ọc...ọc...

"Các ngươi không về lúc cơm chiều, ta đoán các ngươi mải chơi chưa ăn gì đúng không?"  Nàng đưa một túi giấy lớn ra trước mặt bọn họ, ngượng ngùng nói. "Cái này cho các ngươi, chỉ là... là ta lỡ tay mua... mua quá nhiều, không ăn hết thì phí lắm!"

   "..." Đúng là miếng ăn là miếng nhục mà!

   "Đa tạ đã giúp đỡ bọn ta." Mặc dù nhịn đói cũng được nhưng sẽ rất khó chịu. "Xin lỗi, chiều nay là bọn ta thất lễ rồi."

   "Không... có gì! Ta... ta không để bụng chuyện đó!" Dù sao ở môn phái cũng thường xuyên bị người ta làm lơ như thế.

Diêu Thừa Phụng nhận lấy túi giấy, nàng ta lập tức chạy trối chết.

  "Ế? Ta thấy người này là thích đại sư huynh rồi?" Hà Mục khoác vai Đổng Khoái trêu chọc y.

   "Lúc đầu ta còn nghĩ rằng vị tỷ tỷ rất đanh đá đấy."

"Người ta chỉ là muốn kết bạn thôi." Diêu Thừa Phụng dở khóc dở cười nói.

   Y đã nhìn ra, dạo chơi kinh thành bọn họ đều là đi cùng đồng môn, nhưng cô nương này lại lủi thủi đi chơi một mình.

   "Ăn đi, ăn đi."

   Dạ Huyên:"..."

Hắn không cần ăn cũng được nhưng mà... mẹ nó, có cần thơm như vậy không!

___________________________

 
   "Con trai đệ chết rồi?"

Trong một gian phòng kín ở tửu lâu, những người ngồi bên trong mang bộ dáng chỉ mới hơn hai mươi nhưng lại toát ra khí chất như mấy trăm tuổi đang an ủi nam nhân trung niên.

  "Đúng, còn bị hoàng đế chém chết."

  "Nói vậy chắc hẳn có lý do chứ?" Tuy rằng bọn họ sớm đã không để tâm tới triều đình nhưng có một sư đệ đồng môn làm quan ở Thái y viện.

  "Ta cũng không rõ, hiện tại ta chuẩn bị tới biên cương để xin bệ hạ cho một câu trả lời." Trần Uất mệt mỏi nói.

   "Biên cương?" Diêu Hạc phát hiện ra sự bất thường.

   "Ngự giá thân chinh?" Linh Mộc đồng thời phát hiện ra điểm ấy.

   "Cũng không thể nói là như vậy, bệ hạ xuất cung lại không cho ai biết, cũng là do có người đưa tin A Thăng bị người khác chém chết nên ta mới vào cung hỏi bệ hạ cho ra nhẽ, lúc ấy công công trưởng quản mới nói cho ta biết."

"Ồ, một tháng không thiết triều thần tử cũng không thắc mắc sao?" Hồng Lý châm chọc.

   "Đương nhiên là có, nhưng ai dám nói gì chứ? Hoàng đế trẻ tuổi ngang tàng, lên chiến trường từ nhỏ, thần tử không ai dám nói chuyện với ngài ấy!"

   "Sao ngươi nói chuyện được thế?"

   "Ta là thái y, đương nhiên tiếp xúc với bệ hạ nhiều, ngài ấy cũng đâu có ác độc hở tí là chém đầu đâu. Nhưng ta nói thì các triều thần không tin." Trần Uất thở dài bất lực.
 
  "Thì ra lời Trần thái y nói là thật sao? Ta nhìn qua bệ hạ còn nghĩ rằng y là kiểu người tàn nhẫn thật chứ." Nhuận Ngọc im lặng nãy giờ lên tiếng, hắn là người quản lý đình Quốc học của Tu Linh quốc.

   "Là ngài ấy không giỏi thể hiện cảm xúc, lúc nào cũng có một cái mặt ấy thôi. Con trai ta rốt cuộc là làm ra chuyện gì động trời khiến ngài ấy tức giận như vậy chứ!" Trần Uất cay đắng lên tiếng. "Thời gian không còn sớm nữa, ta phải lên đường rồi. Các vị sư huynh, sư tỷ cáo từ!"

  "Thượng lộ bình an."

Bọn họ vốn định rằng lâu ngày không gặp, muốn cùng nhau uống chén rượu, ai ngờ lại xảy ra việc này.

   "Ài, tại hạ cũng không ngờ rằng Hoàng thượng lại lén lút giấu thần tử chúng ta chạy ra biên cương như vậy. Chúc Trần đại nhân thượng lộ bình an, như ý có được câu trả lời của bệ hạ."

   "Đa tạ, cáo từ."

  "Chậc chậc, cứ phải dính vào triều đình làm gì."

  "Thế gian có nhiều loại người, cũng có nhiều lý tưởng khác nhau. Lý tưởng của Hồng chưởng lão là tự do, thoải mái ngao du thì lý tưởng của Trần đại nhân lại là cứu thật nhiều người, mà muốn cứu được nhiều người thì phải dạy y cho nhiều người khác." Nhuận Ngọc nhấp một ngụm trà nói.

  "Vậy còn ngươi?"

"Lý tưởng của Nhuận Ngọc rất đơn giản, truyền bá học thuật, tạo nên nhân tài"

  "Linh Mộc, nghĩ cái gì thế?" Diêu Hạc thấy nãy giờ nàng cứ đờ người ra.

  "Hả, không có gì."

  "Chúng ta cũng nên về thôi, mai sẽ bắt đầu sớm đây."

   "Được.''

   "Nhuận Ngọc xin cáo lui trước."

______________________________

  Diêu Thừa Phụng trở về phòng, bấm Thanh Tẩy quyết để làm sạch sau đó đặt lưng liền ngủ.

    Một luồng ma khí tụ lại thành hình người đứng trước giường y.

  "Người ngươi rõ ràng nóng như lửa vậy, sao lại không đổ mồ hôi?"

  Lúc ở trong ngực áo Diêu Thừa Phụng, ngoài nhịp tim của y ra hắn còn cảm nhận được y rất nóng. Nóng tới nỗi hắn suýt chui ra ngoài. Nhưng hiện tại y lại rất an ổn nằm ngủ.

  Rốt cuộc là tại sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top