Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đại Tông Sư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi chiếm được Lâm Châu, Bắc Cung Nguyệt cho người dọn lại phủ Tuần phủ để Bắc Cung Dụ tịnh dưỡng, lại cho mời toàn bộ đại phu trong thành tới thay hắn trị thương. Mũi tên bắn ra là của Tông sư tiễn thủ vì vậy đại phu thông thường chỉ có thể giúp hắn ngăn chặn thương tổn đến lục phủ ngũ tạng, không thể rút mũi tên kia ra.

Suốt mấy ngày, Bắc Cung Nguyệt một bên ổn định Lâm Châu, một bên lại điều binh khiển tướng, ra quân chiếm thêm hai quận Dương Châu và Thái Thương, Bắc quân hiện nay giống như một con chim ưng lớn đã mở rộng hai cánh, chỉ chờ gắp trúng con mồi.

Bắc Cung Nguyệt từ trong quân trở về đã đi tới phòng của Bắc Cung Dụ, bước vào cửa thì thấy Thương Thanh Ngọc đang bắt mạch cho hắn.

"Huynh ấy sao rồi ?" Bắc Cung Nguyệt bước tới. Nàng lúc ra chiến trường vẫn mặc áo bào gấm, tóc nàng cột cao cố định bằng một dải lụa màu đỏ, để rơi hai lọn tóc xuống trước trán.

Thương Thanh Ngọc thu tay lại : "Mũi tên đâm sâu, tổn thương đến lục phủ ngũ tạng rất nặng. Hiện tại ta chỉ có thể giúp hắn cầm máu và giảm đau, tốt nhất là nên rút mũi tên đó ra càng sớm càng tốt." So sánh với mấy tên đại phu ngoài kia, y thuật của Thương Thanh Ngọc so ra còn tốt hơn vài phần. Mấy ngày nay đều là hắn giúp đỡ chữa trị cho Bắc Cung Dụ.

Bắc Cung Nguyệt nhìn khuôn mặt tái nhợt của Bắc Cung Dụ, đáy mắt lóe lên sát khí. Nàng đã từng thề, kiếp này nếu kẻ nào dám động đến thân nhân của nàng, nàng tuyệt đối không để hắn sống yên !

"Hiện tại chỉ có thể đợi." Bắc Cung Nguyệt nhàn nhạt nói.

Sau đó, Bắc Cung Nguyệt dặn dò mấy tên hạ nhân một hồi rồi cùng Thương Thanh Ngọc rời đi. Hai người vừa bước ra khỏi viện tử, nàng đã nói : "Hoàng thượng đã ân chuẩn trao binh quyền cho ta."

Thương Thanh Ngọc giống như đã biết trước, hắn chắp tay, phong độ mỉm cười : "Chúc mừng quận chúa."

Bắc Cung Nguyệt nở nụ cười, đáy mắt lại không hề có một tia tiếu ý mà nhìn hắn thật sâu : "Có phải ngay từ đầu Tả tướng đã đợi ở đây để chờ binh quyền rơi vào tay không ?" Nàng nghĩ từng chút một, cuối cùng mới minh bạch ván cờ Bắc Cung Hành bày ra. Đáng tiếc, ông ta vì xem thường nàng nên đã hỏng cả một ván.

Thương Thanh Ngọc thản nhiên trả lời, vẫn là thanh âm xuân phong ấm áp kia : "Chỉ cần có lợi cho Bắc quốc, ta giữ hay quận chúa giữ có khác gì đâu."

Bắc Cung Nguyệt nhướn mày, bỗng nàng cười to mấy tiếng. Nàng kéo lấy cổ áo hắn, đưa môi mỏng đỏ mọng kề sát bên tai, thấp giọng nói : "Thủ quốc quân này, nếu chỉ là một đống tro tàn ngươi có muốn lấy ?"

Thương Thanh Ngọc không đáp, chỉ khe khẽ mỉm cười.

Mười ngày trôi qua, thời điểm Bắc Cung Nguyệt cùng chư vị tướng lĩnh đang bàn việc quân thì nghe trong phủ truyền tin đến : Lam Y đã trở lại. Bắc Cung Nguyệt và chư tướng đều mừng rỡ, vội vàng quay về thành.

"Chủ tử."

Lam Y và Hắc Y nhìn thấy Bắc Cung Nguyệt bước vào, liền hô. Lục Y đứng cạnh bên giường cũng đi tới : "Chủ tử."

Bắc Cung Nguyệt nhìn Thương Thanh Ngọc đang ngồi bên ghế, liếc qua hắn, ánh mắt dừng lại trên người một nam tử vận thanh y. Hắn đương bắt mạch cho Bắc Cung Dụ, cả người mặc một thân vải thô, tóc buộc lại sau gáy. Chỉ thấy hắn một đôi mâu quang sáng tỏ đen nhánh, mũi đĩnh tú phong, bạc môi hồng nhuận, góc nghiêng tuấn mỹ. Song biểu tình người này lạnh băng, ánh mắt thấu triệt, giống như thiên hạ này không có gì có thể dung vào mắt hắn.

"Chủ tử, đây là sư thúc của ta, y tuyệt Cơ Mặc." Lục Y hào hứng nói.

Bắc Cung Nguyệt hướng Cơ Mặc chắp tay một cái : "Đa tạ Cơ tiên sinh."

Thương Thanh Ngọc nghe đến đại danh của nam tử kia, mâu quang lóe lên. Chư tướng tuy bình thường đều lĩnh quân sa trường, ít quan tâm đến bát quái bên ngoài nhưng nghe tới bốn chữ Y Tuyệt Cơ Mặc, khuôn mặt ai nấy đều bừng bừng ngưỡng mộ. Dĩ nhiên một hồi sau biết Lục Y chính là đương thời Dược Vương thì đối với Bắc Cung Nguyện càng tâm phục khẩu phục. Có thể thu Dược Vương làm tùy tùng, bọn hắn được tính là gì chứ !

Cơ Mặc nhìn lướt qua Bắc Cung Nguyệt, chỉ gật đầu một cái rồi chuyên chú bắt mạch, kiểm tra vết thương cho Bắc Cung Dụ.

Trong lúc đợi Cơ Mặc, Lục Y nói cho nàng biết tình hình bên phía vương phi Ngọc thị. Từ lúc Cơ Mặc đến trị bệnh cho bà, khí sắc Ngọc thị đã tốt hơn rất nhiều. Cơ Mặc nói rõ, chỉ cần tịnh dưỡng một hai năm liền có thể trị hết. Điều này khiến Bắc Cung Nguyệt rất vui mừng, ánh mắt nhìn Cơ Mặc cảm kích thật sâu.

Cơ Mặc khuôn mặt từ đầu đến cuối đều thanh lãnh, bình thản. Hắn xem xét Bắc Cung Dụ một lượt rồi nói : "Ta có thể chữa cho hắn, nhưng cần một thứ..." Hắn ngẩn lên nhìn Bắc Cung Nguyệt.

Bắc Cung Nguyệt đáp : "Cơ tiên sinh cứ nói."

Hiển nhiên có thể khiến Cơ Mặc suy tư như vậy chắc chắn không phải vật bình thường. Cơ Mặc mấp máy bạc môi : "Một cao thủ đại Tông sư giúp hắn điều hòa khí huyết trong lúc ta rút mũi tên ra."

Chư tướng giống như hít phải một ngụm lãnh khí, khuôn mặt kinh hãi.

Thiên hạ này, cửu phẩm cao thủ được xem là tuyệt thế cao thủ, mỗi một người không phải trọng quan triều đình thì là vang danh giang hồ. Cao thủ Tông sư thiên hạ chỉ có hơn một trăm danh, ai không trọng trấn một phương ? Còn đại Tông sư ? sợ khắp thiên hạ chưa có đến mười người, cho dù Bắc quốc là một trong thất đại quốc, còn chưa có đại Tông sư trấn giữ đâu !

Ninh tướng quân vội vàng : "Đã là đại Tông sư ai sẽ chịu hao tổn sức lực điều hòa nguyên khí cho thế tử ?"

Bắc Cung Nguyệt không hề tỏ ra kinh ngạc, nàng hỏi hắn : "Khi nào chữa trị ?"

Cơ Mặc đạm đạm nói : "Tốt nhất là ngay lập tức, hắn bị trễ nãi quá lâu. Thời gian càng muộn, cơ thể hắn càng không chịu nổi, kết quả xấu nhất thậm chí là nửa đời sau hắn chỉ có thể nằm trên giường."

Bắc Cung Nguyệt trầm ngâm, nàng liếc qua Thương Thanh Ngọc và đám tướng lĩnh, đáy mắt ẩn hiện tia sát ý. Nàng chợt nói : "Các vị tướng lĩnh."

Đám tướng lĩnh mặc dù đều là võ phu, nhưng không phải người ngu. Bọn hắn đáp : "Có mạt tướng."

Bắc Cung Nguyệt mỉm cười, âm thanh nhẹ nhàng : "Chuyện ngày hôm nay, ta hi vọng các vị giữ kín trong lòng. Nếu lộ ra nửa lời..." Nụ cười của nàng càng lúc càng rực rỡ, muốn khiến người ta đui mù.

Chư tướng đều run rẩy : "Chúng thần tuyệt đối không nói nhiều, nếu có...có kẻ khác biết được, chúng thần chết không chốn dung thân !"

Bắc Cung Nguyệt gật đầu, cười nói : "Tốt, ta tin chư vị." Nói xong nàng liếc nhìn Thương Thanh Ngọc.

Thương Thanh Ngọc không cần nàng mở miệng, ôn nhã nói : "Quận chúa yên tâm, ta sẽ không nói nhiều nửa lời."

Bắc Cung Nguyệt thấy bọn họ thức thời, rất hài lòng. Nàng thản nhiên nói với Cơ Mặc : "Hiện tại liền bắt đầu đi, ta giúp hắn điều khí." Nếu nàng đuổi bọn họ đi, chắc chắn bọn họ sẽ thắc mắc, chi bằng lấy uy danh đại Tông sư ra. Nàng tin rằng thiên hạ này sẽ không kẻ nào dám làm phật lòng cao thủ đại Tông sư !

Chư tướng há hốc mồm, khuôn mặt còn kinh hãi hơn lúc nãy. Ai có thể tin được đương triều Quận chúa thân thể yếu đuối lại là nhất thế đại Tông sư chứ !?

Khuôn mặt Thương Thanh Ngọc xẹt qua kinh ngạc, hắn tin rằng nàng lợi hại nhưng chưa từng nghĩ nàng sẽ là một vị đại Tông sư !

Lam Y hốt hoàng : "Chủ tử, ngươi không được !"

Hắc Y tiếp lời : "Đúng vậy, lần trước chủ tử bị nội thương, hiện giờ còn chưa khỏe hẳn làm sao vận khí !!!"

Bắc Cung Nguyệt hừ một tiếng : "Chỉ là giúp hắn điều khí, ta còn có thể trọng thương sao ?" Nàng liếc nhìn Cơ Mặc : "Không cần để ý bọn hắn, ngươi rút tên đi."

Lam Y, Hắc Y và Lục Y nhìn nhau, bọn hắn biết lời nàng đã nói ra tuyệt đối sẽ không thay đổi. Vả lại Bắc Cung Dụ là người thân của nàng, trong lúc này tìm đâu ra đại Tông sư thứ hai ?

Cơ Mặc ngạc nhiên, nữ tử này thoạt nhìn chỉ khoảng mười sáu vậy mà đã là đại Tông sư ? Rất nhanh hắn thu lại biểu tình, bình thản nói : "Được."

Đám người Thương Thanh Ngọc và chư tướng đều bị đuổi ra ngoài, chỉ để lại ba thủ hạ hộ pháp cho Bắc Cung Nguyệt. Nàng phía sau vận công truyền chân khí vào người Bắc Cung Dụ, phía trước Cơ Mặc một bên dùng kim châm điểm huyện đạo, một bên dùng chủy thủ rạch da rút mũi tên kia ra khỏi.

Cơ Mặc không hổ danh Y Tuyệt, so sánh với Dược Vương là Lục Y động tác thành thạo hơn rất nhiều. Qua khoảng một canh giờ, Cơ Mặc mới rút tên, thoa dược, khâu vết thương hoàn thành xong.

Sắc mặt Bắc Cung Nguyệt kém hơn rất nhiều, trên trán lấm tầm mồ hôi, môi bình thường mọng đỏ giờ phút này trắng bệch. Lam Y đỡ lấy nàng, sau đó đưa nàng về phòng, Hắc Y cũng vội vàng đi theo.

Trong phòng lúc này chỉ còn Cơ Mặc và Lục Y. Lục Y mỉm cười cung kính : "Sư thúc, ta đã chuẩn bị phòng cho ngươi. Hôm nay vất vả lão nhân gia ngươi rồi."

Cơ Mặc chấp bút viết phương thuốc đưa cho Lục Y, lạnh nhạt nói : "Mỗi ngày sắc ba lần, mỗi lần hắn dùng thuốc xong ta sẽ đến bắt mạch." Hắn đứng dậy, vừa đi được vài bước thì nói : "Ngươi thân là Dược Vương, chưởng quản Thiện Dược thiên hạ lại đi làm thuộc hạ của người khác, sư huynh nếu còn sống cũng bị ngươi tức chết." Giọng nói hắn đều đều, biểu tình bình thản.

Lục Y thở dài : "Sư thúc, chủ tử có ân cứu mạng với ta. Vả lại nàng đương nhất thế đại Tông sư, làm thuộc hạ của nàng, không mất mặt !" Nói xong hắn nở nụ cười.

Cơ Mặc trời sinh tính tình lạnh nhạt, thấy Lục Y là đệ tử của sư huynh đồng môn nên mới nói nhiều một câu. Nghe vậy thì phất tay : "Vậy thì tùy ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top