Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Phượng Hoàng trùng sinh.

Phượng Thiên Hi sau khi đóng cửa phòng lại thì, khẽ thở dài, ánh mắt có chút mong lung, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Mặc kệ chuyện gì đang xảy ra, nhưng mà đều có thể làm duy nhất chính là phải khôi phục tu vi trước đã, gia tộc thì... tính sau đi." Phượng Thiên hi lẩm bẩm, sau đó liền vào không gia Phượng Minh. Nó vẫn như cũ không có gì đổi thay, đều này làm nàng yên tâm đi rất nhiều, không gian Phượng Minh chứa tất cả những gì của nàng, mất nó coi như là đánh mất hết 1000 năm công sức của nàng a!

Khóe môi khẽ cong, nàng nhanh chóng đi đến linh tuyền quen thuộc, đây không phải vật phàm, nàng tìm được nó trong thánh địa Quang Minh giáo. Nước của linh tuyền chứ linh khí đậm đặc, có thể chữa bách độc, hơn nữa còn có thể tái tạo lại thân thể phế vật, đáng tiếc... Linh tuyền này chỉ có mình nàng dùng được.

"Linh Linh."

"..."

"Linh Linh?" Lạ quá! Linh  Linh đâu rồi? Tại sao lại không thấy? Linh Vật bảo quản linh tuyền tại sao lại không thấy đâu? Chẳng lẽ... Không thể nào? Không! 

"Linh Linh! Linh Linh!! Ngươi có còn ở đây không? Trả lời ta đi." Phượng Thiên Hi hét lên, nhưng không có ai đáp lại. Nàng nhíu mày lại  suy nghĩ, Linh Linh có khế ước đặc thù với nàng, nhưng tu vi của nàng mất hết, không còn liên lạc với Linh Linh được nữa, muốn xem thử Linh Linh còn sống hay không, thì bắc buộc phải tăng tu vi đến Thiên Mãn cấp.

"Linh Linh... ngươi nhất định không được xảy ra chuyện gì đó." Phượng Thiên Hi lẩm bẩm, sau  đó nhảy vào trong linh tuyền, ngâm cả người vào trong đó.

----------------------Dãy phân cách-------------------------

[Đây là ở đâu vậy?]

[Tại sao lại không thể liên kết được với chủ nhân?]

Linh Linh cố gắng thoát ra khỏi sự đè ép không biết từ đâu ra này, mở mắt ra nàng không khỏi nhíu mày, cái gì đây? Nàng đang ở đâu a??? Đây rõ ràng không phải là Phượng Minh không gian! Hơn nữa, liên kết giữa nàng với chủ nhân hầu như không cảm nhận được? Tại sao  ở đây linh khí yếu ớt quá vậy? Linh  Linh không khỏi nhíu mày đánh giá xung quanh,  đây cũng là một không gian, nhưng không phải là Phượng Minh không gian!

"Này!!! Có ai không???" Linh  Linh hét to lên, hét càng to càng tốt, có thể gây chú ý của chủ nhân không gian này.

Một lúc sau, một tiểu hài tử 15 tuổi, khuôn mặt còn yêu nghiệt hơn cả chủ nhân nữa, dáng người thẳng tắp, mái tóc màu vàng kim, đôi dị mâu lạnh lẽo, cuốn hút.

"Ngươi là thứ gì? Tại sao lại ở trong không gian của ta?" Thiếu niên lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt không một chút cảm xúc.

"Ta là ai ngươi không cần biết, nhưng tại sao ta lại  ở đây thì đến ta còn không biết nữa, nói với ngươi cũng vô ích." Linh Linh cao ngạo nói, người được biết tên nàng chỉ có chủ nhân thôi! Không một ai có quyền được biết đến!

"Vậy ngươi là Linh Vật?" Thiếu niên nhìn Linh Linh rồi lạnh lùng nói.

"Hứ! Thứ gì cũng không đến lượt ngươi quản, nói đi! Đây là ở đâu vậy? Ta có thể ra ngoài không?" Linh Linh cao ngạo hất mặt nói.

"Không." Thiếu niên lạnh lùng phun ra một từ rồi xoay người đi ra khỏi không gian.

Linh Linh trừng mắt nhìn thiếu niên biến mất "Này! Này! Nhóc con! Yêu nghiệt!"

--------------------Ta dãy phân cách------------------

Phượng Thiên Hi đang ngâm mình trong linh tuyền thì ngủ quên lúc nào cũng không hay, đến khi tỉnh lại thì nàng mơ màng nhìn xung quanh. À đúng rồi, mọi chuyện đó không phải là một giấc mơ, Thiên Hi à! Ngươi đừng mơ tưởng đó chỉ là một giấc mơ nữa. Sự thật chính là sự thật, xảy ra rồi thì chỉ có cách chấp nhận và cố gắng giải quyết thôi. Cơ mà bây giờ nàng cảm thấy thật mệt mỏi, như là một người sống không có mục đích vậy, thật cô đơn làm sao.

"Phượng Thiên Hi! Ngươi phải tỉnh táo lại nào! Ngươi, không chết là phúc phận của ngươi, lão thiên đã cho mày một cơ hội để sống tiếp thì mày phải lo mà nắm chắc chứ!" Phượng Thiên Hi tự an ủi bản thân một hồi rồi đứng lên đi ra khỏi linh tuyền, sau đó ngay lập tức ngồi xuống thử hấp thụ linh khí, không biết sau khi tắm linh tuyền xong thân thể này có biến hóa gì không nữa, chắc hẳn nó sẽ tái tạo lại, nhưng mà tái tạo ra sao thì nàng không biết.

2 giờ sau, trong không gian Phượng Minh, mọi thứ đều rất êm ả, ở đây dù không có mặt trời nhưng vẫn sáng chói như bình thường, không khí đang ổn định, chậm rãi. Bỗng nhiên, không khí dao động mãnh liệt, mọi linh khí đều dồ hết về thân hình nhỏ bé đang ngồi thiền tu luyện, vẻ mặt đau đớn, đôi chân mày thanh tú nhíu lại, mặt trắng bệch. Nhưng kì lạ là cô không rên ra một chữ, chỉ âm thầm chịu đựng.

Phượng Thiên Hi bây giờ đang chịu đựng sử tẩy rửa và tái tạo thân thể của linh khí, đan điền, kinh mạch như đang vỡ ra rồi đắp lại, cứ như thế mà tuần hoàn. Việc nhận tảy rửa và tái tạo cơ thể bằng linh khí rất nguy hiểm, nhưng đây cũng là cách nhanh nhất để hấp thụ linh khí và thiên lực nhanh nhất có thể, nếu thất bại. Nàng sẽ thành phế vật trong phế vật, phải nằm trên giường cả cuộc đời này. Nhưng nếu thành công, nàng sẽ là thiên tài trên thiên tài. Bởi vậy, nàng đang đánh cượt với tử thần. Chết hoặc sống, chỉ có một đường đi, thành công hoặc thất bại.

Mặt Phượng Thiên Hi càng ngày càng trắng bệch, mồ hôi chảy ào ào. Thân thể cũng bắt đầu biến đổi, làn da màu đen liền bắt đầu chuyển trắng, thân thể cũng bắt đầu phát triển đầy đặn, mái tóc ngắn và sơ rối chuyển thành dài mượt ống ả, màu vàng kim sáng chói. Khuôn mặt dần dần chuyển thành khuôn mặt lúc nhỏ của nàng kiếp trước, trên mi tâm xuất hiện một hình xăm ngọn lửa màu đỏ chói, lúc ẩn lúc hiện, tà mị kinh người, nổi bặt lên làn da trắng trẻo mịn màn của nàng. Tất cả chứng tỏ nàng sắp thành công, nhưng chỉ là sắp thôi, chưa phải là thành công, còn một bước cuối cùng nữa.

Bí pháp của Phượng gia, chỉ có gia chủ biết: "Phượng Hoàng Niết Bàn! Dục Hỏa Trùng Sinh!"

Câu này mọi người của Phượng gia đều biết nhưng lại không biết ý của nó là gì, may thay nàng biết! Biết trong một lần cận kề với cái chết.

Phá giải câu đó chính là "Tìm đường sống trong cái chết."

Tương truyền rằng, tộc Phượng Hoàng vốn bất tử, nó không chết mà trường tồn vĩnh cửu với Thiên Địa. Mỗi Phượng Hoàng 1 vạn năm sẽ phải tắm trong biển lửa mà sống lại, tăng tuổi thọ. Tự thiêu đốt bản thân, cho bản thân trở thành tro bụi rồi lấy linh khí từ thiên địa mà đắp lại thân thể cho mình. Phượng Hoàng vốn không mạnh bằng Long tộc, nhưng Phượng Hoàng chủ yếu chỉ tu luyện hồn thức, chỉ cần hồn thức tồn tại thì nó sẽ không bao giờ chết, cho nên nói Phượng Hoàng hồn thức cường đại hơn tất cả mọi chủng tộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top