Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Picture Of You

Author:Xu vs Pop

Disclaimer: DBSK không thuộc về ai cả, họ thuộc về nhau.Nhưng trong fic kakaka số phận họ thuộc về Au 

CategoryPink (Với Au dù có chết hết thì Au vẫn thấy nó Pink)

Pairing: YunJae,YooSu, KiMin

Rating: 15+ (Tạm thời là thế vì Au chưa biết Au có mần nỗi Ya hay không, bị trong sáng quá mà=)))

Sumary: Con người sống với nhau qua từng lớp mặt nạ, nhưng lớp mặt nạ của em sẽ khiến anh phải yêu em.Cho dù anh ở đâu, bất cứ thời gian nào em vẫn tìm được anh mà thôi

Warning: Xu vs Pop là những con ngoài quái dị từ tính cách đến sở thích è cái Fic nó không thể nào bình thường được nên có chửi tụi mình nhá nhá, không nà tụi mình khóc à >"<

Picture of you

Chap 1

- JaeJoong ah con xuống ăn sáng rồi đi học đi, trễ lắm rồi đó.Con có tin là mẹ đốt ngay bức tranh đó không hả???_Tiếng vọng từ phía nhà bếp của một người phụ nữ đã đứng tuổi.

- Con xuống ngay, mẹ mà đụng gì tới chồng con, con từ mẹ ngay đó!!!_JaeJoong hậm hực hét xuống phía dưới nhà.

- Chồng ah, em đi học nhé.Trưa em sẽ về với chồng thôi_JaeJoong hôn phớt lên bức tranh, rồi tha cái cặp trên bàn đi không thương tiếc.

- Hay con ở nhà với bức tranh đó luôn đi, suốt ngày ngồi ngắm nó không thấy chán à!!!!_Bà Kim đặt 

mạnh dĩa trứng chiên xuống trước mặt cậu.

- Kệ con_JaeJoong nói gọn lỏn rồi cắm cúi chiến đấu với dĩa trứng.

- Hết nói nỗi với mày rồi._Bà Kim thở dài.Không ngày nào bà không phải nhăn nhó vì thằng con trời đánh này.Bà không hiểu vì sao thằng con bà lại có thể ngồi cả ngày trong phòng để ngắm một bức tranh vô tri vô giác.Đôi lúc bà còn thấy nó nói chuyện với bức tranh ấy, có thể thằng con bà có vấn đề thật rồi.

- Con xong rồi !!!!_JaeJoong đặt muỗng xuống rồi lôi cặp đi một nước để lại bà Kim chỉ biết lắc đầu thở dài.Có lẽ bà phải dắt nó đi bác sĩ tâm lí thôi.

Trường học

- Hôm nay đi sớm thế, không tâm sự với chồng mày ah!!!_Thằng bạn thân nhất lại ngồi bên cạnh cậu.

- Bị lôi đi, còn dọa là sẽ đốt chồng tao nữa chứ.Chị ấy mà động vô chồng tao, tao thề tao bỏ nhà đi luôn_JaeJoong nói, đôi mắt nhìn quanh lớp một cách chán nản.Phải chi không phải học hành gì hết, như thế cậu mới có thể ở nhà với anh được.Tại sao ngoài anh ra cậu thấy ai cũng thật tầm thường, phải chăng cậu đã yêu anh rồi không, yêu chàng trai trong bức tranh ấy.

- Mấy đứa trong trường này mà biết mày có chồng rồi.Mà là một thằng chồng không hề tồn tại ở thế giới này, chắc tụi nó treo cổ tự sát hết!!!!.Sáng nay nhận được mấy bức thư tỏ tình_Nó nói.

- 5, trai có gái có.Một lũ thiêu thân, chán!!!!!

- Phải chi mày chia bớt cho tao.Tao đây một mống cũng không có_Nó nói trong khi vỗ vai cậu bộp bộp.

- Tao về đây, nhớ chồng rồi!!!!_Cậu đột nhiên đứng bật dậy.

- Mới học có hai tiết thôi mà_Nó ngạc nhiên nhìn cậu, càng ngày nó càng không hiểu đứa bạn thân chí cốt của nó nữa.

- Kệ, tao về.Tí nói cô dùm tao.Cảm ơn mày trước_Vừa dứt lời cậu đứng dậy xách cặp bỏ đi một mạch.

Cậu - một Kim JaeJoong trời không sợ đất không sợ, tạo hóa ban cho cậu một sắc đẹp mà con gái thì phải ganh tị, còn những thằng con trai không thằng nào thấy cậu mà không ham muốn.Nhưng cậu không quan tâm, không quan tâm đến sắc đẹp tạo hóa đã ban cho.Mặc cho cậu có một làn da trắng mịn như sữa, đôi môi đỏ mọng như những quả anh đào, đôi mắt to và đen như bầu trời đêm, hàng lông mi cong vút, hay dáng người mà đến cả người mẫu cũng phải ghen tị.Đẹp làm gì khi anh không thể nhìn thấy được, không chạm vào được và không hề biết đến sự tồn tại của cậu.Đẹp làm gì khi chỉ có mỗi mình cậu biết đến anh, còn anh thì không hay biết đến sự tồn tại của cậu.

JaeJoong Pov

Anh - một chàng trai đứng giữa rừng mưa, đôi mắt anh nhìn xa xăm.Anh đang đợi ai, đợi ai vậy??người đó phải chăng là em.Anh đứng đó, đầu đội trời chân đạp đất, anh đứng đó bên cạnh một dòng suối thanh khiết, anh đứng đó bên cạnh con bạch mã, anh đứng đó, thanh kiếm gác ngang eo.Bộ áo giáp trên người anh làm anh trở nên mạnh mẽ.

Nhìn thấy anh, em chỉ muốn được chạm vào, chạm vào khuôn mặt như tạt tượng, khuôn mặt nam tính và góc cạnh.Đôi mắt của anh toát đầy vẽ kiêu hùng, đôi môi của anh dày và ấm lắm anh biết không.Ước gì em có thể đặt đôi môi của mình lên đó để nhận lấy hơi ấm từ anh, một lần thôi dù chỉ một lần 

Em, người mãi mãi chỉ đơn phương tìm đến anh.Vì anh chỉ là một bức tranh, em có thể nhìn nhưng không chạm vào được.

Anh là tạo vật do chính người cha đã mất của em tạo ra, tại sao không phải là do tạo hóa mà là do ba em chứ.Tại sao anh lại là sản phẩn cúa chính trí tưởng tượng của ba em, tại sao em sẽ mãi đơn phương anh như thế này.

Anh đứng trước hàng vạn binh lính, anh là một vị anh hùng thời La Mã.Anh là một đức vua uy quyền, anh đứng đó không phải để chỉ huy binh lính chiến đấu.Ba em bảo, anh đứng đó chờ đợi nữa cuộc đời còn lại của anh, nhưng làm sao đây, làm sao để em có thể đến bên anh.Làm sao nữa cuộc đời còn lại này có thể đến bên anh đây.

Mọi người bảo em có vấn đề, nhưng anh là người hiểu nhất phải không.Yêu đâu phải là có tội, dù rằng em yêu một chàng trai trong bức tranh.Nhưng em mặc kệ, vị trí của anh trong trái tim em ngày càng lớn, lớn đến mức em ước gì em có thể là nhân vật trong bức tranh ấy, là người đứng trong rừng mưa ấy, là người đứng đầu bên kia của bờ suối, là người mà anh đang tìm kiếm.

Có một vết sáng ở ngọn núi hùng vỹ phía xa kia, lạ thật trước giờ em không hề thấy nó.

Vệt sáng ấy đang lớn dần, nó bao trùm cả khung cảnh ảm đạm này, thật kì lạ.Em đang mơ ư.

Căn phòng sáng lên rồi chợp tắt, cơ thể em hình như đang bị một thế lực nào đó cuốn đi, phải chăng ba đang đưa em đến với anh.

Em mệt quá, mọi thứ quay cuồng xung quanh em.Đôi mắt nhòe đi không thể thấy gì cả, thân người em lạnh run lên, sao mà có thể lạnh đến thế.

Hình như trời đang mưa, em có thể nghe tiếng tí tách trên lá.Mắt em không thể nào mở lên nỗi, từng giọt mưa xối xã lên người, phải chăng em đang ở trong rừng mưa.Nếu vậy đây là một giấc mơ, vậy là anh đang ở trước mặt em đúng không???.Em sẽ không mở mắt đâu, vì khi mở mắt giấc mơ này sẽ kết thúc.

Em có cảm giác mình đang nằm trong một vòng tay mạnh mẽ và em không hề thấy lạnh nữa.Giấc mơ, đây có lẽ là một giấc mơ rồi.Nếu vậy em sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa, em sẽ ngủ mãi để có thể mãi nằm trong vòng tay này, vòng tay của anh.

End JaeJoong Pov

- Hoàng phi, người đã tỉnh dậy rồi ư!!!!_Một đứa con gái trong trang phục của chiến sĩ La Mã Cỗ lên tiếng.

- Đây là đâu???_JaeJoong nhăn mặt, đầu óc tại sao vẫn còn nặng trĩu.

- Đây là hoàng cung, hoàng phi tỉnh dậy thì thần mừng rồi.Hoàng phi đã ngủ ba ngày ba đêm rồi đó!!!_Đứa con gái quỳ bên cạnh giường cậu, nhưng tại sao cô ta ăn mặc kì lạ thế còn xung quanh nữa.

Mọi thứ nhìn rất kì lạ, chiếc giường cậu đang nằm sao lại êm đến thế nhỉ lại rộng nữa.Nhìn căn phòng giống như trong fim ấy, những bộ phim về thời kì La Mã, lạ thật cậu vẫn còn mơ ư.Nếu mơ thế này thì ngộ thật.

Mùi hương thảo mộc thoang thoảng trong căn phòng, dễ chịu thật.

- Hoàng phi_Cô gái đang quỳ bên cậu lên tiếng.

- Cô…cô là…._Cậu ấp úng nhìn cô gái, nhìn thoáng qua không thể biết được đó là con gái đâu, cậu nhận ra được là nhờ giọng nói.Mặt ngầu thế nhưng giọng nói lại rất trong.

- Thần là thái y và cận vệ của hoàng phi.Người còn mệt không????_Cô bé nói, một tay nắm lấy tay cậu, hình như là để xem mạch.

- Tôi chỉ cảm thấy hơi choáng thôi, không sao đâu???.Mà sao tôi lại ở đây????_Cậu nói trong khi vẫn ngơ ngác nhìn cảnh xung quanh, cảnh này rõ ràng là thời xưa rồi.Chắc xem nhiều phim thần thoại rồi nên mới có thể mơ mình về thời La Mã này, hay thật.Vậy sao ngày nào cũng ngắm chồng thật lâu rồi mới ngủ, mà không bao giờ mơ thấy chồng, tức ghê.

- Ngài đã đem người về.Người ngất xỉu ở rừng._Cô bé nói .

- Ngài…..rừng…Có phải tôi ngất xỉu ở rừng mưa không????_Cậu liền ngạc nhiên hỏi_ “vậy mình đang mơ được gặp chồng hả, thế này thì không được tỉnh rồi.”

- Dạ, mà người không phải là hoàng phi Young Woong.Người là con trai, nhưng tại sao người lại giống hoàng phi Young Woong đến thế_Cô bé quay lưng lại tìm kiếm thứ gì đó bên cái túi xách mang theo của cô.

Nhưng tại sao nó biết cậu là con trai nhỉ, trước giờ ai nhìn vào cậu cũng nghĩ cậu là con gái hết.Vội kéo tấm mền đang đắp ngang ngực ra, cậu mới tá hỏa, cậu đang mặc cái thứ gì đây trời.Váy, trời ơi cậu đang mặc váy, mà nếu như cậu không nhầm là váy của những hoàng phi thời La Mã cổ đại.

- Tại sao…tại sao ta lại mặc cái này???_Cậu lắp bắp chỉ vào chiếc váy mỏng dệt bằng tơ trên người mình.

- Thần đã nhờ người mặc cho người đấy, nếu không mặc cái này thì người đã rơi đầu từ lâu rồi???_Cô bé quay đầu lại nhìn cậu.

- Tại sao????

- Người rất giống hoàng phi đã mất Young Woong, giống đến kì lạ.Chỉ khác mỗi chỗ người là con trai.Dù hoàng phi đã mất nhưng hoàng thượng luôn chờ đợi hoàng phi, ngài vì thương nhớ hoàng phi đến mất ăn mất ngủ.Và khi gặp người, ngài đã tưởng người là hoàng phi nên đem về đây, nếu bây giờ ngài biết người không phải là hoàng phi thì chắc chắn người sẽ bị rơi đầu.Thần đã giúp người che giấu thân phận, tạm tời bây giờ ngài vẫn chưa biết.

- Tại sao ngươi giúp ta???

- Vì người rất giống hoàng phi.Và bàn tay người rất ấm.

- Bàn tay ấm thì liên quan gì chứ.

- Bàn tay ấm nghĩa là người tốt.Thần mong rằng người có thể ở bên cạnh lấp đi khoảng trống trái tim của ngài, ngài không nên mãi thương nhớ người đã mất.Nhưng bây giờ muốn giữ được mạng sống thì trước tiên người phải giả làm hoàng phi, sau đó chinh phục trái tim của ngài bằng chính con người của người.

- Ngươi tin ta sao.Nếu mọi việc lộ ra và ngài không yêu ta thì chắc chắn ta và ngươi sẽ chết.

- Thần không quan tâm, chết sớm đầu thai sớm.Thần tin người, vì ở bên cạnh người thần có cảm giác như ở bên hoàng phi vậy, rất ấm áp và thần sẽ giúp người che đậy thân phận.

- Vậy rốt cuộc ta chỉ là người thế thân.

- Không, không bất kì người nào có thể thay thế một người nào khác.Người chỉ là tạm thời đang mang lên mình vỏ bọc của người khác.Và một ngày nào đó chính người sẽ xé toạt nó đi.

- Ngươi tên gì????

-

Thần là Xuxu, là cận vệ thân tín của hoàng phi.Và bây giờ là của người, mạng sống của thần là do người quyết định

- Nói gì nghe ghê vậy, đúng là thời xưa.Xem ra giấc mơ này có vẻ thú vị nhỉ????

- Người nằm nghĩ đi, thần không làm phiền.

- Uhm.

Bóng Xuxu vừa khuất đi, bao nhiêu câu hỏi ập về trong đầu cậu.

 JaeJoong Pov

Ngài có phải là chồng không, nhưng rừng mưa, ngài đem mình về từ rừng mưa mà.Nếu không phải là chồng thì mình tỉnh dậy luôn, không thèm mơ tiếp nữa, dậy ngắm hình chồng còn hơn là ở đây phải giả gái thế này.

Mặc cái này vui ghê, tơ gì mà mát thật, mặc mà giống như không mặc vậy á.Mai mốt tỉnh dậy kiếm mấy bộ mặc mới được.

Cái phòng này rộng thiệt, đẹp nữa.Mấy cái chậu bông kia lạ ghê, nhìn đẹp đẹp.Cung điện có khác nhìn oai ra phết, ta cứ mơ đến khi nào chán thì dậy, tốt nhứt là đừng để bị đau không thì tỉnh lại uổng lắm.

Đôi lúc thấy đẹp hơn con gái cũng tiện.Mà mệt quá, ngủ một giấc rồi dậy, cái giường này chắc làm bằng lông thiên nga, êm quá, y như nằm trên mây ấy.Haizzz ngủ thôi.

End JaeJoong POV

Vườn thượng uyển

- Giờ phải làm sao, nếu việc này lộ ra thì sẽ rơi đầu đó.Em tính làm thiệt hả???_Changmin lo lắng nói

- Anh không liều làm sao biết.Chỉ cần không cho ngài đụng vô người là được thôi_Xuxu tỉnh bơ nói.

- Hoàng phi của ngài mà không cho ngài đụng vô, em đùa như thật á!!!!_Changmin tức giận nói.

- Em là thái y của người mà.Thiếu gì lý do để tránh việc đó.

- Chẳng lẽ tránh hoài được sao????

- Đến khi ngài yêu con người thật bây giờ chứ không phải là hoàng phi quá cố.Mà bây giờ anh là cận vệ của người, mà không giúp người à.

- Có chắc là ngài sẽ yêu người không????

- Chắc

- Sao chắc?????

- Không biết, chỉ nghĩ vậy thôi.Giờ có giúp không????

- Không, anh không liều cái đầu này đâu.

- Vậy em sẽ mét Kibum anh nhìn trộm anh ấy tắm.Giờ nói lại, có giúp không???

- Giúp.

- Ah, ngài đến thăm hoàng phi kìa.Tùy cơ ứng biến đó nha, cận vệ trung thành của hoàng phi.

CHAP 2

- Dậy đi JaeJoong_Là tiếng của mẹ.

- Con không dậy đâu????_Cậu nhừa nhựa.

- Dậy đi nhanh lên, con còn phải đi học nữa mà_Tiếng của bà lặp lại lần nữa.

- Con đã nói là không dậy mà, con sắp gặp được chồng rồi, con phải ngủ nữa???_Cậu kéo mền lên trùm lấy đầu.

- Bây giờ không dậy là mẹ đốt bức tranh đó, dậy ngay!!!!!!!_Tiếng của bà vang vọng.

- Á mẹ không được đốt con dậy ngay!!!!!_Cậu vội bật dậy chạy về hướng bức tranh ngự trị trong phòng mình.

Nhưng không có bức tranh nào cả, đây cũng không phải phòng của cậu.Nó trông giống một căn phòng thời La Mã hơn, lạ thật vậy là cậu không mơ hay sao.

Cậu đập đầu mình vào bức tường để chắc chắn rằng đó không mơ.Xoa xoa cục u trên đầu, đau thật đó vậy cậu không mơ à.Mà cái tường này làm bằng đá hay sao vậy, đau muốn chết luôn à

- Hoàng phi!!!!!_Tiếng kêu quen quen ngân lên.Khiến cho cậu giật mình quay lại

- Hoàng phi người không sao chứ, sao người lại đập đầu vào tường như thế!!!!!_Là tiếng của con bé Xuxu, bên cạnh nó còn có hai người con trai nữa.Một tên đang ôm bụng cười ngặt ngẽo còn người còn lại…

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa_Cậu hét lên rồi lại ngất.Trong mê man cậu vẫn có cảm giác vòng tay ấm áp lúc trước lại bế cậu lên.Vòng tay rắn chắc ấy chắc chắn là của chồng rồi, tự nhiên lại xỉu chi haizzz giờ làm sao mà ôm chồng đây.

Đặt JaeJoong lên giường, Yunho chỉ khẽ mỉm cười.Người gì mà lạ thật nằm nói mơ đã, tỉnh dậy thì lại bang đầu vào tường, dễ thương thật.

Vuốt nhẹ sợi tóc trên trán cậu, anh cúi xuống hôn nhẹ lên.Không phải là mùi hương hoa thoang thoảng của nàng, mà là mùi của thảo mộc.Nó làm anh nghĩ ngay đến một thảo nguyên vào sáng sớm, trong xanh và bình yên.Đúng cảm giác bình yên, từ khi bế cậu ở cánh rừng mưa lòng anh luôn dậy lên cảm giác bình yên, rất bình yên.Lúc đó anh đã nghĩ phải chi anh có thể bế cậu mãi.

Siết nhẹ lấy bàn tay thon dài và mịn màng của cậu, anh mỉm cười nhìn vào khuôn mặt đang say ngủ của cậu.Trực giác đã cho nhận ra cậu không phải là nàng, nhưng tại sao anh vẫn mang cậu về, phải chăng để lấp đầy khoảng trống trong tim mình.Anh không biết, nhưng ngồi bên cạnh cậu thế này anh cảm thấy vui, rất vui.Và anh chưa hề xem cậu là thế thân của nàng, đã từ rất lâu anh đã biết rằng nàng không còn tồn tại trên đời này.Nhưng có lẽ cái cảm giác đứng đợi trong rừng mưa chỉ để anh quên đi sự ra đi của nàng.Anh thật ngốc phải không!!!!

Cậu và 2 tên cận thần kia muốn làm gì anh biết hết, nhưng anh không thèm nói.Hãy để anh ích kỉ một thời gian thôi, hãy để anh nhìn thấy nàng một thời gian, để anh có thể quên đi nàng.Khi đó anh sẽ cố gắng yêu em!!!!!

- Ta về cung, khi nào hoàng phi tỉnh thì cho người báo cho ta biết ???.Mà Changmin đừng cuời nữa, sẽ làm hoàng phi thức giấc đó_Yunho quay sang nói với Changmin vẫn còn đang ôm bụng cười.

- Dạ!!!!_Changmin trả lời cố gắng nén để không cười nữa.

- Chăm sóc hoàng phi thật kỉ, nếu nàng có chuyện gì ta sẽ xử lý hai ngươi_Yunho ra lệnh rồi quay người bước đi.Sau khi tiếng bước chân xa dần, Xuxu vội lại thì thầm vào tai JaeJoong.

- Hoàng phi tỉnh dậy đi, hoàng thượng đi xa rồi.

- Xem ra hoàng phi xỉu thật rồi_Xuxu quay lại nói với Changmin.

- Sao tự nhiên thấy hoàng thượng hoàng phi lại ngất nhỉ, vui thật!!!_Changmin nói.

- Chồng…ư.ư..ư..chồng…_JaeJoong lắp bắp, mắt mở dần dần ra.

- Hoàng thượng vừa đi rồi hoàng phi_Xuxu nói.

- Cái gì, chồng..chồng đi rồi hả.Không biết đâu, sao hồi nãy ngươi không kêu ta dậy.Ta chưa được đụng vào chàng mà, không biết đâu, oaoaoaoa_JaeJoong liền giãy nãy.

- Ngài có đi luôn đâu mà hoàng phi phải lo.Chút nữa đến giờ ăn ngài sẽ sang thăm người nữa mà_Changmin nói, cậu bắt đầu thích vị hoàng phi mới này rồi.

- Vậy ah.Vậy giờ ta phải đi tắm thôi.Mà hai đứa không được gọi ta là hoàng phi nữa, nghe mệt tim lắm.Cứ gọi là là JaeJoong hay JaeJae gì cũng được, giờ mình là anh em.Không có cận vệ hay hoàng phi gì hết ta không thích_JaeJoong tuột xuống giường đi lại gần Xuxu và Changmin.

- Nhưng…._Hai đứa ấp úng.

- Còn nhưng nửa là ta…là ta…xỉu cho hai đứa bây coi !!!!_JaeJoong vừa nói vừa cố gắng kéo hai đứa đang quỳ trước mặt mình.

- Hoàng thượng sẽ chém đầu chúng thần đó_Changmin nói.

- Dậy khi nào có chồng thì xưng như lúc nãy, còn chỉ 3 chúng ta xưng hô khác đi.Cứ gọi là JaeJae, ta sẽ gọi hai đứa là Changmin và Xuxu, ok…nhưng nữa là xỉu típ cho coi_Cậu cười nói.

- Dạ_Changmin lắc đầu.Ngày xưa hoàng phi Young Woong tính tình rất hiền, dịu dàng.Người không nói nhiều, cả ngày chỉ nhoẻn miệng cười mà thôi.Ngày đó người cũng không cho phép xưng hô như hoàng phi hiện tại vì người lớn lên cùng anh em cậu.Cả 3 là bạn thân từ nhỏ.

- Ta đi tắm, và lần này ta cảnh cáo không ai được vô hầu hạ ta như lần trước, không thoải mái tí nào_JaeJoong lên tiếng.

- Để thần chuẩn bị nước tắm cho người.Changmin sẽ đứng bên ngoài canh.Người đừng lo, ngoài Kibum ra anh ta không nhìn trộm ai đâu_Xuxu nói mặc cho Changmin đang liếc xéo cô bé.

- Chuẩn bị y phục cho ta, kiếm bộ nào kín kín á.Bộ này thật sự quá mỏng_JaeJoong chỉ vào chiếc váy dệt bằng tơ trên người mình.Nói nó trong suốt thì cũng không phải, nhưng nó giống như một màn sương quấn lấy thân thể cậu vậy, nhìn sexy quá sức.

- Như vậy thì hoàng thượng mới động lòng chứ_Changmin cười nói.

- Vậy ah, vậy may bộ nào mỏng hơn nữa đi.Ý mà không được, lỡ mà chồng không kiềm chế được rồi nhào vô, như thế là lộ hết, không được không được_JaeJoong lắc đầu ngầy nguậy.

- Thì lúc hoàng thượng nhào vô thì hoàng phi ngất là xong chứ gì_Changmin nói tiếp.

- Uh ha, mình phải khiêu gợi chứ_JaeJoong gật gù đồng ý.

- Nước đã xong rồi hoàng phi_Xuxu bước ra từ phòng tắm nói.

- Thôi ta đi tắm đây, không cho ai vô đó biết chưa_JaeJooong nói rồi bước vào phòng tắm.Căn phòng gần như mờ ảo trong sương khói, phía bồn tắm hơi nước thoát lên.Căn phòng này đến giờ vẫn khiến cho cậu ngạc nhiên, rộng đến phát sợ.Cậu có cảm tưởng là cậu có thể bơi mấy vòng trong này luôn.

Gỡ nhẹ xiêm y trên người ra, cậu bước chậm xuống hồ.Một cảm giác dễ chịu vô cùng, có lẽ là suối nước nóng.Vua chúa thời xưa toàn tắm suối nước nóng không nên cậu có thể đoán được.

Dựa vào thành bồn tắm, cậu suy nghĩ về những việc xảy ra.Cứ như một giấc mơ, không lẽ bây giờ đập đầu vào bồn tắm để kiểm định lại lần nữa cho chắc nhỉ???.

JaeJoong POV

Màn khói lại bốc lên trong vô thức mình lại nhớ đến hình ảnh của chồng lúc nãy.Tuy chỉ lướt qua nhưng mình vẫn có thể chắc rằng chồng đẹp hơn trong tranh nữa.Ủa mà đây là trong tranh mà, nếu không phải là mơ thì mình đang ở trong bức tranh.Vui thật nhỉ, có lẽ ba đã giúp mình.Nhưng sao ba không giúp mình sớm sớm nhỉ, để mình tương tư đến tận giờ.Ba à ghét ba quá đi.

Tí nữa là được gặp chồng rồi, phải làm sao đây.Run quá đi, sao có cảm giác giống như con gái mới về nhà chồng vậy trời.Mà không đúng mình là con trai mà, sao lại có cảm giác đó nhỉ?????Mà bây giờ mình đâu phải gặp chồng ở thân phận là JaeJoong, mình chỉ đang đóng vai của người khác thôi.Sao lại thoáng chút buồn, nhưng thôi chỉ cần được ở bên chồng, được gặp chồng là đủ rồi.Mình bất chấp tất cả, mình sẽ cố làm cho chồng yêu mình.Dù là 5ngày, 5tháng hay 5năm mà có 50 năm 500 năm cũng được, chỉ cần được ở bên chồng mà thôi.

Chồng có giống như mình từng tưởng tượng ra không nhỉ, có là một chàng trai mạnh mẽ, bên ngoài vẻ lạnh lùng là một trái tim ấm ap.Nhưng lỡ chồng là một tên hôn quân bạo chúa thì sao, mình mặc kệ lúc đó mình cũng sẽ làm thay đổi chồng bằng tình yêu của mình.Thật là vui quá đi.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - End JaeJoong Pov- - - - - - - - - - - - - - - 

Mặc bộ xiêm y được chuẩn bị sẵn ở góc phòng, chưa bao giờ JaeJoong lại tự hào về dáng của mình như thế này.Không biết người đẹp vì lụa hay lụa đẹp vì người nữa đây không biết.

- Wow_Changmin mở to mắt nhìn cậu.

- Bộ này nhìn rất hợp với ta, Xuxu chọn chuẩn thật đấy_JaeJoong mỉm cười_ “nhìn mình lộng lẫy không khác gì một nữ hoàng.Haiz lại nghĩ gì không biết, mình là con trai mà nghĩ gì thế này, khùng quá sức”

- Dáng của người không khác gì của hoàng phi quá cố cả.Nên việc chọn y phục cho người cũng không khó khăn gì.

- Vậy ah.Giờ ta muốn đi tham quan một chút.Qua giờ toàn ở trong phòng ngộp quá đi mất.

- Để chúng thần dẫn hoàng phi…à JaeJae đi quanh vườn thượng uyển được chứ.JaeJae còn yếu nên không đi xa được_Changmin liền đổi cách xưng hô sau khi thấy cái luờm đến rách mắt của JaeJoong.

Vườn thượng uyển

- Mấy bộ giáp sắt đứng đó làm gì vậy???_JaeJoong ngơ ngác nhìn vào mấy binh lính đứng yên ở các góc vườn thượng uyển.

- Mấy người đó là binh lính để bảo vệ JaeJae đó.Á đừng có lấy cây chọt người ta như thế chứ JaeJae, là người đó không phải tượng đá đâu!!!_Changmin liền chạy lại ngăn cản JaeJoong đang ra sức chiến đấu với binh lính nữa, hiazz không biết người có phải là hoàng phi không nữa.

- Á, hoàng phi người đang mặc váy mà.Đừng có leo lên cây như thế chứ, người xuống dùm thần đi.Hoàng thượng mà thấy là thần bay đầu đó.Người nhảy xuống đi, thần sẽ đỡ_Changmin đứng bên dưới gốc cây mà la hét.

- Hoàng phi ơi, người làm ơn chỉ đi dạo thôi dùm thần được không.Tim thần sắp hết đập nỗi nữa rồi nè_Changmin xoa xoa tim rồi thở phào khi thấy JaeJoong cuối cùng cũng chịu ngồi yên.Nhưng không lâu sau đó.

- Hoàng phi ơi, cá đó của hoàng thượng tự tay thả xuống đó.Người làm ơn đi mà_Xuxu liền chạy lại ngăn cản JaeJoong đang đánh tới tấp vào những con cá trong hồ.

- Cá này là cá mập, nuôi nó lỡ sau này nó ăn thịt ta thì sao.Phải giết_JaeJoong vẫn ra sức dùng cây kiếm vừa giựt được của binh lính và chọt vào con cá.

- Cá kiểng của hoàng thượng mà hoàng phi_Xuxu nói như khóc.

- Lần nay ta tha cho ngươi đó.Gặp ở thời của ta, ta dùng súng bắn mi chết thảm luôn_JaeJoong trừng mắt nhìn con cá to đùng dưới hồ.

- Hoàng phi ơi, người làm ơn dịu dàng dùm thần.Ngày xưa hoàng phi Young Woong chỉ suốt ngày ngắm hoa rồi đi dạo trong vườn chứ không có đi phá vườn như người.Người chịu khó một tí đi, không bị lộ là cả đám mất đầu như chơi đấy.Hoàng phi làm ơn cố gắng kiềm chế lại được không_Changmin thì thào thở không ra hơi.

- Được rồi, được rồi ta hiểu mà.Tại lâu đến giờ ăn tối quá nên ta kiếm chuyện gì làm cho vui ấy mà.Giờ về phòng, mà vườn này có nhiều cái để chơi thật đấy, ta thích nó rồi_JaeJoong mỉm cười rồi nghoe ngẩy đi vào hậu cung, để lại Xuxu và Changmin không biết những ngày sau này sẽ phải như thế nào đây.

Bữa tối

- Nàng ăn đi, sao cứ nhìn ta hoài vậy!!!_Yunho nói với cái con người nãy giờ chỉ nhìn anh chăm chăm, đôi mắt đen láy đó cứ tròn xoe mà nhìn anh.

- Ah, ah, uhm…_JaeJoong liền hoàn hồn rồi cặm cụi ăn thức ăn của mình.Nhưng lâu lâu vẫn ngước lên nhìn trộm anh.

- Young Woong này!!!!_Anh nói.

- Hả…à không Dạ, chàng cứ nói đi_Cậu liền giật mình rồi ngước lên nhìn anh_ “Người gì mà đẹp trai quá sức”

- Tối nay ta ngủ ở đây, nàng chuẩn bị đi_Yunho nói.

- HẢ???_Đồng loạt ba cái miệng tròn vo đáp trả.

- Có chuyện gì à_Yunho quay sang nhìn hai tên cận vệ đứng phía xa.

- Dạ, không có gì.Tại thần thấy hoàng phi còn mệt nên không biết có đủ sức hầu hạ ngài không_Changmin ấp úng nói.

- Ta thấy nàng khỏe rồi mà.Vừa nãy nàng còn đánh nhau được với cá kiểng của ta mà_Yunho nói trong khi nhìn JaeJoong đang cúi gầm mặt xuống bàn vì ngượng.

- Chàng thấy hết rồi à, ngại ghê á!!!_JaeJoong lầm bầm.

- Được không Young Woong????_Yunho hỏi lại, miệng cười tươi rói.

- Hả…uhm uhm. _JaeJoong liền gật đầu, không biết tại sao lại không thể từ chối thế này.

- KHÔNG ĐƯỢC_Tiếng hét lanh lãnh của Xuxu.

- Có chuyện gì hả Xuxu, hai người bị làm sao vậy???_Yunho gằn giọng với hai con người mặt mày đã tái mét và đang khua tay múa chân với JaeJoong.

- Giờ ta đi tắm.Chuẩn bị phòng tắm cho ta, tối này ta sẽ ở đây????_Yunho nói.

Ngay sau khi Yunho vừa khuất trong phòng tắm thì Xuxu và Changmin liền bay lại chỗ JaeJoong.

- Trời ơi người hai chúng thần rồi, nếu tối nay ngài ngủ ở đây không phải là lộ hết hay sao_Xuxu nói.

- Giờ ta phải làm sao.Tự nhiên nhìn thấy nụ cười đó ta lại không từ chối được!!!Nhưng ôm chồng ngủ thì làm sao mà lộ được_JaeJoong ấp úng.

- Trời, người là hoàng phi của ngài đó.Có vợ chồng nào ngủ mà chỉ ôm nhau hay không, lúc thoát hết xiêm y là lộ hết_Changmin nhăn trán nói.

- Giờ phải làm sao????.

- Haizzz, chiêu cũ.Ngất_Changmin nói.

- Ngất, nhưng phải ngất khi nào đây_JaeJoong ngây thơ hỏi.

- Chắc thần chết sớm quá.Người ngất ngay khi ngài chạm vào biết không.Người ngất thì ngài không làm gì được đâu_Xuxu nói.

- Uhm, hiểu rồi.Ngất, chồng vừa chạm vào là ngất đúng không??Hiểu rồi.

- Ngài ra rồi kia.Hoàng phi cứ làm như lời chúng thần dặn biết chưa.Chúng thần rút đây, trăm sự nhờ vào hoàng phi_Changmin nói rồi lui ra ngoài cùng với Xuxu sau khi nhận được hiệu lệnh bằng mắt của Yunho.

- Hoàng phi~~~~~~~_Yunho bước ra từ phòng tắm.

- Hả…dạ..dạ_JaeJoong liền quay lại.Và mất 5phút để có thể cử động được sau khi chết lâm sàn vì chồng quá khiêu gợi, trên người độc có một cái khăn tắm.

- Ngất…đúng rồi ta phải ngất….Nhưng chồng như thế mà không cho ta đụng vào bắt ta ngất là sao, ooaoaoa_JaeJoong khóc thầm.

CHAP 3

- Nàng làm sao thế???_Yunho nhìn JaeJoong ngạc nhiên.

- Thiếp tự nhiên thấy mệt, tự nhiên thấy choáng váng quá.Chàng đỡ thiếp với!!_JaeJoong đi xiêu vẹo về phía Yunho, tay đặt lên thái dương ra vẻ lắm.

- Nàng không sao chứ???_Yunho giả bộ lo lắng, tất nhiên anh biết thừa là cậu muốn gì rồi.Muốn diễn kịch à vậy ta sẽ diễn với em.

- Thiếp mệt quá!!!!_Miệng thì nói tay thì ôm cứng lấy Yunho.

- - - - - - - - - - - JaeJoong Pov- - - - - - - - - - - - - - 

Wow, da chồng săn chắt ghê.Có cơ bắp nữa nè, cơ sáu múi luôn ấy chứ.Ôi rờ sướng quá.Chồng của mình có khác, chả bù với thằng Hansuk người gì mà sẹp lép như con tép, nhìn yếu đuối chán chết, còn mơ mới được một góc như chồng.

Mở mắt ti hí thế này mà thấy chồng vẫn đẹp trai khủng khiếp, Kim JaeJoong ta đúng là không yêu nhầm người mà.Trời ơi sao chồng đẹp trai thế nhỉ, tiếc là mình phải ngất chứ không là được hôn cái mặt đẹp trai tàn bạo vô nhân đạo kia rồi.Xuxu, Changmin lần này xem như ta cố gắng chịu đựng vì hai đứa đó nghe chưa, hai đứa bây phải nhớ ơn này của ta đó.Haizzzz làm người tốt thật khó quá đi mà.

- - - - - - - - - - End JaeJoong Pov- - - - - - - - - - - 

- - - - - - - - - - - Yunho Pov- - - - - - - - - - - - - - - - - 

Trời ơi có ai choáng váng sắp xỉu mà như em không chứ.Không những sờ soạng tùm lum mà còn ti hí mắt ra nhìn ta nữa.Em diễn kịch tệ thế là cùng.

Lần này ta tha cho em đấy, lần sau thì đừng mơ đó nghe chưa.

Trời cái mỏ chu chu thấy ghét, Young Woong chẳng bao giờ chu mỏ với ta cả.Tại sao càng ngày ta càng thấy sự khác biệt giữa em và Young Woong thế nhỉ.Cũng hình dáng đó mà sao tính cách gần như khác biệt, kì lạ thật.Liệu ta có thể yêu em hay không, điều này không hề đoán trước được rồi.

Ngất rồi ư, ngất mà vẫn ôm ta cứng ngắt thế này à.Ta chịu thua em rồi.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - End Yunho POV- - - - - - - - - - - - - - - - - - - 

Khẽ siết nhẹ JaeJoong vào lòng, Yunho mỉm cười rồi hôn phớt lên trán cậu.Bất giác anh cảm thấy vui, lần đầu tiên từ khi nàng mất đi mà anh có thể ngủ một cách ngon lành như lúc này.

Young Woong có phải em đã đưa thiên thần này xuống bên cạnh anh.

Vườn thượng uyển

- Anh liệu hoàng phi có thể qua được đêm này không, em lo quá_Xuxu nói.

- Anh không chắc.Ngài tinh tế lắm, hoàng phi lại quá ngây thơ bị lộ là chuyện không tránh khỏi.Chỉ không biết là sớm hay muộn mà thôi_Changmin thở dài nói, tim cậu đập muốn bể lồng ngực đây.

- Em có thể chắc một điều là hoàng phi yêu ngài.Nhưng hoàng phi chỉ mới gặp hoàng thượng sáng nay, làm sao người có thể yêu ngài nhanh đến thế_Xuxu thắc mắc.

- Em không nghe tình yêu sét đánh à.Không như ta khi thấy Kibum thì đã……_Changmin nhìn ra xa xăm nói.

- Nghe thấy ghê.Chỉ mong là hoàng thượng sẽ cố gắng yêu người, thật sự em không muốn người bị tổn thương đâu.Lâu rồi em mới có cảm giác muốn bảo vệ cho một ai đó.

- Anh cũng mong vậy.Anh rất sợ cái cảm giác người cũng sẽ bỏ ta mà đi giống như hoàng phi Young Woong.Lúc đó chắc chắn anh sẽ không trụ nổi nữa đâu.

- Việc làm duy nhất bây giờ mình có thể làm là bảo vệ người, điều mà chúng ta đã không làm được với hoàng phi Young Woong.Giữ mãi nụ cười của người dù có phải hi sinh bản thân này.

- Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta mà.Dù có phải bán rẻ cái linh hồn này, chà đạp lên cái thân xác thì cũng phải bảo vệ người, bảo vệ nụ cười ấy, đến chết cũng phải hoàn thành ước nguyện của hoàng phi.Và đừng nhắc đến hoàng phi Young Woong nữa.Đặc biệt là trước mặt người hiểu không???

- Uhm.Mà hình như tới giờ Kibum tắm rồi phải?????

- Thế à.Nãy giờ lo nói chuyện quên mất.Ở đây canh chừng nhá, có gì thì ra tín hiệu anh đến ứng cứu.

- Ra tín hiệu.Liệu lúc đó có biết mà đến ứng cứu không???

- Cái đó còn tùy vào Kibum.Anh đi đây, hohohoho.

Sáng hôm sau

- Hoàng phi, hoàng phi_Tiếng gọi vang vọng của của hai đứa cận vệ kèm theo mấy cái lay người muốn rớt giường.

- Ta dậy rồi nè, Hai đứa nhẹ tay dùm ta có được không????.Ủa chồng đi rồi hả_JaeJoong nheo nheo mắt.

- Giờ gần giữa trưa rồi.Ngài thì có đủ chuyện để làm nên làm sao có thể ngủ tới giờ này chứ_Xuxu nói.

- Chán thật.Mà có chuyện gì không mà gọi ta dậy hả.

- Có chuyện lớn rồi.Haizzzz cứ vầy miết chắc chúng thần treo cổ chết cho rồi.Tể tướng tức là anh họ của hoàng phi Young Woong sắp vào thăm hoàng phi đó._Xuxu nói, mặt nó lấm lét.

- Thì vào thăm thôi chứ sao, mắc gì phải lo lắng!!!!_Cậu nói tỉnh queo.

- Tuy là thần bảo hoàng phi bị mất trí nhớ tạm thời.Nhưng tể tướng Yoochun là một người vô cùng nhạy bén và sắc sảo, với ông ta thì không thể nào đùa được đâu._Xuxu nói tiếp.

- Tể tướng, ta coi phim thấy mấy ông tể tướng lúc nào cũng ác với già khú đế.Haizzz ta không muốn gặp đâu, bảo ta bệnh rồi đi!!!!_JaeJoong nói rồi liên tưởng đến mấy ông tể tướng trong phim cậu hay xem.

- Hả coi phim, phim là gì.Mà hoàng phi làm ơn bé tiếng dùm thần, người khác nghe được là thần bay đầu như chơi đó_Changmin méo mặt.

- Mấy cái đó mấy người không biết đâu.Ta giải thích lại thêm mắc công.Nói chung là ta không muốn gặp tể tướng, cáo bệnh cho ta đi.

- Nhưng hoàng phi đâu có thể cáo bệnh mãi được_Changmin nói.

- Kệ, né được nhiêu hay bấy nhiêu.Giờ ta đói bụng rồi, ta muốn ăn sáng.

- Thần chuẩn bị ngay.Nhưng từ bây giờ hoàng phi phải học cách cư xử sao cho đúng mực và giống như hoàng phi Young Woong nữa.Người có thể thoải mái trước mặt chúng thần nhưng trước mặt văn võ bá quan chỉ cần sơ suất nhỏ là có chuyện đó_Xuxu lí nhí nói.

- Rắc rối thật đó, ở bên chồng thôi mà đủ chuyện khó khăn.Thôi ta đói lắm rồi dọn ra cho ta ăn lẹ đi.Tại mấy người mà tối qua ta không được ôm chồng ngủ đó, hận_JaeJoong hờn dỗi.

- Chúng thần chỉ muốn tốt cho người thôi mà!!!_Changmin nói mà muốn khóc, rốt cuộc thì đến bao giờ cậu mới có thể sống mà không phải nơm nớp lo sợ đây.

- Ta muốn ra vườn chơi!!!_JaeJoong nói sau khi đặt đũa muỗng xuống chiếc khay bằng ngọc.

- Nhưng hôm nay người phải học lễ nghi mà_Changmin trả lời.

- Mai học đi, giờ ta còn mệt.Muốn thư giảng đầu óc một tí, Changmin mà bắt ta học là ta xỉu cho coi.

- Thần sợ người rồi.Chỉ cần lần này hoàng phi đừng trèo cây và đánh nhau với cá kiểng là được_Changmin nói mà lòng thấp thỏm.Cậu đang không biết mình là cận vệ hay là bảo mẫu của hoàng phi nữa.

- Ta nghĩ lại rồi.Giờ ta muốn xuống bếp, ta muốn chuẩn bị đồ ăn cho chồng_JaeJoong cười tươi.

- Thật hả, người biết nấu ăn hả.Dậy mà thần cứ nghĩ người chỉ biết phá, haizzz ít ra người còn có một điểm giống hoàng phi Young Woong_Changmin ngạc nhiên nhìn JaeJoong.

Ngay sau đó cậu được Xuxu và Changmin dẫn xuống nhà bếp của hoàng cung.

Không lâu sau đó

…………Xoảng………………xoảng……rầm���……..phựt………………..aaaaaaaaaaaaaaaa aaaaaaaaaaaaa

- Hoàng phi, chúng thần xin người.Chúng thần còn mẹ già con nhỏ ở nhà, xin người….._Một loạt các đầu bếp quỳ rạp trước mặt cậu.

- Ta…ta chỉ muốn nấu ăn thôi mà_JaeJoong ngạc nhiên nhìn mọi người.Mấy người này kì thật, mới làm đổ bể có một tí thôi mà, có cần làm quá lên thế không.

- Hoàng phi đốt luôn cả cái bếp của người ta mà con ngơ ngác như thế à.Thần cũng thay mặt mọi người ở đây xin hoàng phi quá cố ra vườn dạo_Changmin đau khổ nói.

- Ta có cố ý đâu, tại mấy cái thứ này nó bắt lửa chứ bộ.Ở nhà ta toàn xài bếp điện chứ có xài củi đâu.Ngươi xem nè, người ta đen nhẻm hết rồi!!!_JaeJoong chỉ chỉ vào cái mặt lọ lem của mình.

- Vậy giờ người về tắm nha.Hôm khác mình nấu ăn cho hoàng thượng cũng được mà.Mình về thôi hoàng phi_Xuxu vừa nói vừa ra sức đẩy JaeJoong ra khỏi bếp.

- Lần sau ta vô nấu ăn với mọi người nha.Trời có cần vui đến mức khóc nức nỡ thế không????

- Từ lúc nào mà hoàng phi hoàn hảo của chúng ta trở nên như thế này chứ_Một người mặt bộ đồ đã từng trắng, chính xác là bây giờ bị cháy xém kéo lên lau nước mắt.

- Từ cái hồi người mất tích trong rừng mưa.Có lẽ do mắc mưa nên người phát bệnh chăng.Trời nhìn căn bếp thân yêu của chúng ta nè_người còn lại tức tưởi nói rồi chỉ quanh căn bếp hoàng gia rộng lớn.Giờ không khác gì lốc xoáy vừa dạo qua, mọi thứ ngổn ngang và bốc khói.Họ đang không biết nên phục hoàng phi của họ hay không nữa, vì trên đời này mấy ai có được sức công phá như người.

- Tắm xong thoải mái quá.Trưa nay chồng có qua dùng cơm với ta không???_JaeJoong cười toe sau khi bước ra khỏi phòng tắm.May là đang giả làm hoàng phi nên mặc đồ này vừa mát vừa tiện, chứ giờ bắt cậu nong mấy bộ áo giáp như Changmin hay bọn lính canh kia, cậu thà nhảy xuống hồ mà đánh nhau với bọn cá mập còn hơn.

- Ngài phải bàn việc với tể tướng nên không qua được.Người có muốn ra vườn thượng uyển dùng cơm không.Ngoài đó có lẽ thoải mái hơn trong phòng ạ_Xuxu nói trong khi choàng lớp ao choàng mỏng qua vai JaeJoong.

- Uhm được á.Ta thích ngoài đó.Với lại ta phát hiện ở ngoài đó nhìn lên có thể thấy được chồng.Vừa ăn vừa ngắm chồng vui hơn_JaeJoong cười thích thú.Cứ nghĩ đến cái cảnh ngồi ăn giữa trăng thanh gió mát à không trời xanh gió mát, được ngắm chồng đang say sưa làm việc thì trên đời này có việc gì sung sướng bằng chứ.

Nhưng nếu hoàng phi Kim JaeJoong của chúng ta chịu ngồi ăn giữa trời thanh gió mát, ngắm chồng làm việc say sưa thì đâu còn gì để nói, thì đâu còn việc để Xuxu và Changmin làm chứ.

- Hoàng phi ơi, người ngồi ăn được rồi.Bọn cá tí nữa sẽ có người cho ăn mà_Changmin hì hụi ôm cái dáng bé nhỏ mà có võ đó để ngăn cho cậu ta thôi quăng chén bát đũa muỗng xuống.

- Cái gì mà chờ người cho ăn, hai đứa không thấy là nó nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống à.Ta đã bảo lũ chúng nó là cá mập mà hai đứa không tin là sao_JaeJoong giãy nãy khi bị Changmin lôi tuột vào bàn ăn.

- Tụi nó không phải cá mập mà hoàng phi.Cá mập ở ngoài biển, còn đây là hồ làm sao nuôi cá mập được.Với lại tụi nó là cá, làm sao lên bờ mà ăn thịt hoàng phi chứ.Người đang nhào vô dụ nó ăn thì đúng hơn_Xuxu vừa hét vừa lao ra cái dáng đang đạp vào mặt mấy con cá, vừa ngoi lên vì tưởng có người mang thức ăn tới.

- Tụi nó mập ú vầy không phải là cá mập thì là cá gì.Ta không biết, nó có răng nghĩa là nó biết ăn thịt.Lỡ đâu nó mọc chân lên đây ăn thịt ta thì sao!!!!_Cậu vẫn ra sức đạp gãy mũi mấy con cá.Tưởng là cá kiểng của chồng thì cậu đây sợ chứ gì, đừng có mà mơ.Cậu đây phải đẹp gấp mấy trăm lần cái bọn có vây không chân như chúng bây.Ta còn đẹp hơn cả nàng tiên cá chứ nói gì bọn cá không thành tinh nỗi như chúng bây, hứ.

- Người làm ơn dùm thần đi mà.Hoàng thượng đang ở với tể tướng trên kia kìa, hoàng phi cáo bệnh bảo không gặp tể tướng được mà giờ ở đây đánh nhau là lộ hết.Người làm ơn dịu xuống, người muốn đánh nhau thì chút nữa chúng thần dắt người sang chuồng sư tử mà giải khuây.Chứ người như thế này, thần nhắm thần chết trước mấy con cá đó luôn quá_Changmin vừa thở vừa lôi JaeJoong về lại bàn ăn.

Giữ vị hoàng phi xem ra còn khó khăn hơn cả ra trận đánh giặc chứ chẳng chơi.Mà ra chiến trường ta còn được cầm kiếm mà chém, chứ còn với người thì chỉ biết đứng đó mà chờ chết.

- Ngài đang nhìn người kia, ăn nhỏ nhẹ nhanh lên_Xuxu vội nói nhỏ vào tai JaeJoong.

- Chồng đang nhìn hả???Đúng rồi ăn nhỏ nhẹ!!!_Ngay khi vừa nhắc tới chữ Ngài thì cậu bỗng ngoan như một chú thỏ, ngồi ăn nhẹ nhàng miệng lẩm nhẩm hát, lâu lâu toét miệng cười thật tươi.Y như vừa lột xác vậy.

- Cuối cùng thì cũng tìm ra cách kiềm chế người rồi_Xuxu vuốt nhanh mồ hôi trên trán mà thì thầm với Changmin.

- Kiểu này chắc anh chết sớm quá_Changmin vuốt nhẹ ngực, nhìn hoàng phi tự nhiên ăn nhẹ nhàng hiền dịu thế kia lại cảm thấy rợn tóc gáy_ “ Thấy người quậy phá cũng lo, người hiền dịu cũng lo riết rồi mày cũng tưng tững luôn rồi, haizzz”.

Và không lâu sau đó

- Hoàng phi ơi để thần bắt nó lại cho, hoàng phi làm ơn ngồi đó nhìn dùm thần đi_Changmin liền rượt theo cái dáng nhỏ nhỏ phía trước.

- Không được con hoàng yến này ngươi bảo là chồng thích nhất mà.Nếu ta làm bay mất, chồng giận ta cho xem_JaeJoong vừa cầm váy vừa chạy.

- Người làm ơn thả váy xuống dùm thần đi.Người là hoàng phi mà, ai lại vén váy lên rồi chạy hì hục như thế chứ.Để thần bắt được rồi mà_Xuxu cũng chạy theo phía sau.

- Tại ta lỡ tay mà con chim bay mất.Ai làm người đó chịu, ta làm mất thì ta phải tìm lại_JaeJoong ngoái đầu lại nói.

- Vậy người làm ơn thả váy xuống đi.Rồi chạy chậm lại dùm thần, chúng thần bắt được mà.Ngài đang nhìn người kìa_Changmin hét lớn.

- Chồng đang nhìn ta hả.Đúng rồi không được chạy nữa, à thả váy xuống, đi đứng nhẹ nhàng uyển chuyển.Cười thật tươi ăn nói nhỏ nhẹ _JaeJoong vừa nghĩ vừa đứng yên lại chờ Changmin và Xuxu chạy đến.

- Hai đứa bắt hộ ta nha.Ta sẽ ngồi đây chờ_Cậu vừa nói vừa cười duyên.

- Dạ.Để thần.Hoàng phi ngồi đó đi_Changmin rùng mình.

Và ở đâu đó ở trên cao

- Yoochun, khanh đừng cười nữa được không????_Yunho nói trong khi mắt dán sát vào cái thân hình nhỏ nhắn đang cầm váy mà chạy kia.

- Trời ơi, ngày xưa Young Woong nó hiền hậu bao nhiêu thì bây giờ cô bé này quậy bấy nhiêu.Thần chết mất_Yoochun vẫn ôm bụng cười.

- Thật sự không còn gì để nói nữa_Yunho quay vào trong.Anh mà còn đứng nhìn nữa chắc anh chết vì cười mất.

- Người không định để cô bé này làm thế thân cho Young Woong chứ, như thế là ác với cô bé lắm đó_Yoochun bỗng nhiên nghưng cười rồi nghiêm túc nói.

- Tất nhiên là không.Ta cũng có lý trí của ta chứ.Mà không phải là cô bé đâu, là con trai đó.

- Hả, con trai.Làm sao ngài biết, nhìn y hệt con gái mà!!!!

- Ta cũng mới biết tối qua thôi.Mới đầu cũng hơi choáng vì không ngờ tới.Nhưng giờ thấy cũng bình thường, và cảm giác cậu ta cũng thú vị.

- Thần cũng thấy thú vị.Nếu không có Junsu u sầu thì thần đã……ý đừng nhìn thần thế chứ.

- Động vào đi là ta cho Junsu u sầu của nhà người tiến cung luôn.

- Hoàng thượng không được chơi xấu thế chứ.Người chỉ được có một vợ thôi, nên đừng có mơ mà đụng vào Junsu u sầu của thần.

- Ngày mai đưa Junsu u sầu nhà ngươi vào nhờ hoàng phi của ta chữa bệnh đi.Thấy hoàng phi của ta tràn đầy sức sống như thế, ai như thê tử của mi.Suốt ngày ngồi bên cửa sổ, mắt nhìn xa xăm, miệng thì không hé nữa lời, một nụ cười cũng chẳng có.Ta nhìn thôi cũng muốn trở thành hoàng đế u sầu luôn.

- Đem vào cho hoàng phi của ngài chữa bệnh, rồi Junsu của thần bị lây luôn thì sao.Thần nghĩ tới cái cảnh thần chạy theo mà lo như hai tên cận vệ phía dưới là thần muốn tự sát rồi.

- Vậy thì cứ để thê tử của ngươi ngồi bên cửa sổ làm thơ đi.Rồi cả ngày đến cả cười với ngươi cũng không có.Ngày xưa tuy Young Woong của ta ít nói nhưng nàng cười nhiều, giờ làm thiên thần ở trên đó không biết nàng ra sao rồi, nhiều lúc ta cũng muốn đi theo quá

- Thôi được rồi, mai thần đem em ấy vô là được chứ gì.Làm ơn đừng hát bài hát nhớ thương vợ đó với thần nữa, thần sắp thuộc luôn rồi nè

 - Ta không tưởng tượng được cái cảnh Junsu u sầu và hoàng phi sung sức của ta gặp nhau thì nó sẽ như thế nào đây.Mong là đàn cá kiểng của ta sống sót qua ngày mai, haizzzz

CHAP 4

- Junsu à, ngày mai em vô cung với anh được không???_Yoochun nói trong khi đang dọn chăn nệm ở dưới sàn, phải là ở dưới sàn đó.

- Lý do???_Junsu nói bằng cái giọng lạnh như băng tảng của mình.

- Hoàng thượng muốn em vào chơi chung với hoàng phi của ngài.Anh đã cố từ chối nhưng không được, ngày mai em cố gắng đi được không????_Yoochun nói, mắt anh nhìn lên phía giường, dường như để dò xem cảm xúc của cậu.Nhưng vẫn là khuôn mặt vô cảm đó.Cơ mặt không hề hoạt động trừ cái miệng đang phát âm một cách máy móc.

- Tùy!!!_Cậu trả lời.

- Junsu à, anh có thể lên đó không????.Nằm dưới này thật sự rất đau lưng, em cho anh lên đó nha!!!!

- Lên đi_Cậu nói, giọng vẫn lạnh tanh.Ngay khi tên tể tướng kia đang hí hững ôm gối bò lại gần cậu thì…

- Tôi xuống_Cậu nói, khuôn mặt vẫn vậy, vẫn giọng nói lạnh tanh đó.Lạnh nhưng lại mang tính đả thương rất cao khiến cho khuôn mặt hí hửng của Yoochun ngay lập tức mất đi.Ngay sau đó anh lí nhí gì đó rồi ấn cậu xuống trở lại giường mình rồi anh lủi thủi ôm gối về lại địa bàn lúc nãy.Khuôn mặt buồn thiu, nhưng không buồn sao được, cậu là thê tử của anh nhưng từ trước đến giờ anh chưa hề đụng được đến cậu.Mà cần gì phải đụng ngoài những câu trả lời sáo rỗng của cậu thì đến cả một nụ cười, xem như là ban phát tình thương cho anh thôi cũng không có.

Người ta hay gọi cậu là Junsu u sầu vì cậu gần như không bao giờ mở lời trước, và tuyệt nhiên cậu không hề cười với ai.Họa chăng thì ít ra những con chó con mèo mới có được cái diễm phúc đó.Ngẫm lại anh thấy đau lòng, anh đường đường là tể tướng của cái vương quốc này nhưng lại không bằng một con chó, một con mèo.

Anh yêu cậu, rất yêu.Anh yêu cậu mặc dù cậu không hề yêu anh.Nhưng anh mặc kệ chỉ cần anh được nhìn thấy cậu, được ở cạnh cậu và được ngủ chung phòng với cậu như lúc này thôi cũng đã đủ lắm rồi.

Junsu ah, đến khi nào em mới có thể cười với anh đây.

Ngày hôm sau 

- Hoàng phi ơi, dậy đi hoàng phi.Hôm nay hoàng phi có khách đó, hoàng phi dậy để chuẩn bị đi_Xuxu lay cái kén tròn vo kia.

- Nếu bắt ta gặp tên tể tướng già khú đế và ác độc đó thì ta không gặp đâu.Bảo ta bệnh đi!!!!!_Cậu nói rồi thu mình vào sâu hơn trong chiếc chăn.

- Nhưng chút nữa Ngài, tể tướng và thê tử của tể tướng cũng sẽ qua đấy.Cả Ngài nữa đó hoàng phi_Xuxu nói và hình như tới chữ Ngài thì âm vực của nó cao hơn hẳn thì phải.

- Chồng cũng qua hả.Sao ngươi không nói sớm.Chuẩn bị nước cho ta nhanh lên, ta phải tắm liền_Cậu liền vùng dậy, mắt mở sáng trưng.

- Dạ thần chuẩn bị xong hết rồi.Y phục của người thần cũng đã chọn rồi, người đi tắm lẹ rồi ra dùng điểm tâm._Xuxu nói rồi bụm miệng cười nhìn cái dáng luống cuống tuột xuống giường mà bay vào phòng tắm kia.Cứ đụng tới Ngài là hoàng phi thế đấy, thật là hết biết.

- Hoàng phi, đây là tể tướng và phu nhân của khanh ấy_Yunho mỉm cười nhìn JaeJoong rồi chỉ về phía Yoochun.

- Thần là Park Yoochun_Yoochun mỉm cười rồi hôn nhẹ lên bàn tay của JaeJoong vẫn còn đang bàng hoàng.

- Đây là vợ của thần_Yoochun liền chỉ về phía Junsu, một chàng trai trắng trẻo và vô cùng dễ thương với đôi má phúng phính.

Junsu chỉ cúi đầu rồi nhìn JaeJoong, tuyệt nhiên không hề hé môi.

Còn JaeJoong nhà ta thì nãy giờ gần như đơ toàn tập, ôi cái gì là tể tướng già khú đế chứ, nhìn tên này tuy không đẹp bằng chồng ta, đúng hơn là thua xa nhưng ít ra cũng nhìn được.Cái bọn làm phim đúng là không biết xây dựng nhân vật gì hết.

- Hoàng phi, nàng làm sao vậy!!!_Yunho khẽ lay JaeJoong.Tự nhiên anh khó chịu, mắc gì cậu cứ nhìn chăm chăm tên tể tướng đó vậy, tuy là hắn có đẹp trai thiệt nhưng còn mơ mới bằng anh mà.

- Tối qua chàng không qua với thiếp!!!!!_JaeJoong liền ôm lấy cánh tay Yunho.Tự nhiên nhìn mặt anh thì thấy anh lại đẹp trai ghê gớm, tên tể tướng mặt chuột kia thua xa.

“Tối qua chàng không qua với thiếp”_Phải chi Junsu nói với mình câu này, Yoochun thầm nghĩ.Dù anh biết anh có chết bờ chết bụi ngoài đường thì cậu cũng chả quan tâm.

- Tại ta bận việc mà.Tối nay sẽ ôm nàng ngủ chịu chưa_Yunho vuốt nhẹ lên má cậu rồi cười, tự nhiên anh thấy vui lắm.

- Giờ ta phải đi bàn việc với Yoochun.Junsu sẽ ở đây với nàng, 2 người muốn làm gì cũng được chỉ làm làm ơn đừng giết chết cá kiểng của ta, khó khăn lắm ta mới tìm được giống cá đó đấy_Anh mỉm cười rồi bất giác tự nhiên anh ôm cậu vào lòng, hít hà lấy hương thơm thoang thoảng trên người cậu.

“Ước gì Junsu cũng nhõng nhẽo với ta vậy, ước gì ta cũng có thể ôm cậu ấy như vậy.Nhìn vợ chồng người ta sao mà tủi thân quá”_Yoochun lại ngậm ngùi nghĩ.

- Junsu mình ra vườn chơi nha!!!_JaeJoong liền nắm tay Junsu kéo đi.Mặt cậu vẫn còn đỏ bừng khi vừa nãy đã rướn người lên hôn vào má Yunho, hôn chồng thôi mà ngại thế đấy.

- Junsu thích đánh nhau với cá mập không???_JaeJoong một tay chỉ chỉ vào bọn cá đang nhìn cậu với ánh mắt đầy căm thù, tay còn lại siết chặt tay của Junsu.

Nhưng Junsu không trả lời, cậu chỉ lắc đầu rồi nhìn chăm chăm vào bàn tay của mình.Bất giác cảm thấy vui, trước giờ rất ít người quan tâm đến cậu, họ xa lánh xua đuổi và chà đạp cậu.Cái nắm tay này làm cậu thấy ấm áp, giống như là gia đình vậy.

Nhìn khuôn mặt cười hí hửng khi đá vào mấy con cá của JaeJoong, bất giác cậu cũng muốn mỉm cười theo.Không phải cậu vô tri vô giác, chỉ là cậu chọn cách im lặng để tránh cho bản thân khỏi bị tổn thương, quá khứ nó đã làm cậu trở nên như hiện tại.

Đôi lúc rất muốn cười, rất muốn nói một câu nào đó tình cảm với anh ta.Nhưng đến khi cậu sắp nói ra thì nó gần như nghẹn lại rồi trôi tuột vào trong.Không phải cậu không yêu anh mà là rất yêu, yêu hơn cả bản thân của cậu.Nhưng cái vỏ bọc cậu đang mang không thể xé ra được, cậu sợ cái cảm giác phải bộc lộ lòng mình trước mặt người khác, sợ rất sợ.

- Junsu ah, đừng có nhăn nhăn như thế.Cười lên đi chứ_JaeJoong liền vuốt nhẹ đôi má bầu bỉnh của Junsu, ánh nắng dường như làm cho cậu trở nên giống thiên thần hơn bao giờ hết.

- Tôi không thích_Junsu nói, vẫn là khuôn mặt trơ như tượng đá, đôi mắt có vẻ tinh nghịch kia vẫn thoáng nét buồn.

- Như thế mau già với tổn thọ lắm.Cười lên đi, ta không thích nhìn người ta buồn tí nào.Phải giống ta nè, cười nhiều người ta mới thương!!!!_JaeJoong vẫn tiếp tục luyên thuyên, bàn tay của cậu vẫn siết chặt bàn tay của Junsu.

- Cười lên đi!!_JaeJoong cười tươi hơn như muốn khiến cậu vì chính nụ cười của mình mà hạnh phúc.

Bất chợt Junsu mỉm cười, một niềm hạnh phúc nào đó len lỏi trong tim cậu.

Junsu có thể cảm nhận được hương thơm trên người JaeJoong khi JaeJoong ôm chầm lấy cậu.Một mùi hương thật nhẹ, nhưng bình yên.

- Junsu cười rồi nè, Xuxu Changmin hai đứa có thấy không, Junsu cười với ta rồi nè.Junsu cười dễ thương lắm, ta rất thích nụ cười của Junsu.Junsu phải thường xuyên cười với ta đó biết chưa, ta không thích Junsu buồn đâu_JaeJoong nói trong khi ôm chặt lấy Junsu.Bàn tay JaeJoong đang vẫy vẫy với hai tên cận vệ khiến cho chúng cũng bật cười theo.

Lần đầu tiên Junsu cười với một người nào đó, à không người cậu đang cười tươi đó, không phải là người mà là thiên thần.Một thiên thần đã để quên đôi cánh ở đâu đó và đến thế giới này.

- Ta vừa nghĩ ra trò này, vui lắm.Junsu chơi chung nha_JaeJoong nắm lấy tay Junsu lắc lắc.

- Thần không chơi đâu ạ!!_Junsu nói.

- Không!!! Junsu phải chơi với ta, đây là lệnh.Với lại Junsu không chơi thì sẽ thiếu người.Junsu không chơi là ta khóc à_JaeJoong liền biểu môi.

- Thần…_Junsu ấp úng.

- Xuxu lấy quả banh mà ta làm tối qua ra đây_JaeJoong nói rồi chỉ chỉ về phía cung của mình.

- Dạ_Xuxu đáp trả rồi chạy nhanh về lấy .

- Dạ đây hoàng phi_Nó vừa thở hỗn hển vừa nói.

- Rồi.Giờ chia phe nhá, Xuxu với Junsu một đội.Ta và Changmin một đội.Hai đứa làm thủ môn nha, ta với Junsu sẽ là tiền đạo.Ok_JaeJoong hí hững nói.

- Thủ môn là gì hoàng phi, còn tiền đạo nữa.Chúng thần phải chơi như thế nào!!!_Changmin ngơ ngác hỏi.

- Ta quên mất, ở đây làm gì có trò này.Để ta nói rõ, giờ phải tìm cái gì để làm gôn nữa.Ah đúng rồi Changmin ngươi bê mấy cái chậu kiểng kia đến đây cho tay_JaeJoong chỉ chỉ xuống chỗ cậu vừa đến.

- Để làm gì hả hoàng phi_Changmin vừa ì ạch bê chậu kiểng của Yunho tới vừa thắc mắc.

- Làm đi rồi ta nói sau .

- Bê hai chậu đặt vào chỗ này nữa_JaeJoong chỉ vào chỗ đối diện của hai chậu hoa Changmin vừa đặt lúc nãy.

- Bây giờ á, Changmin sẽ lo giữ chỗ này, chỗ hai chậu kiểng này.Đừng cho Junsu đá quả banh kia vào hiểu không ???_JaeJoong nói tay chỉ vào phía giữa của hai chậu kiểng.

- Còn Xuxu giữ chỗ này, không cho ta đá quả banh này vào biết không_Cậu chạy về phía đối diện chỗ Changmin đang đứng.

- Dạ_Xuxu đáp, nó vẫn không biết hoàng phi của nó đang bày trò gì nữa đây.

- Còn Junsu, nhiệm vụ của cậu là đá banh vào phía giữa hai chậu kiểng của Changmin nha.Đá vào sẽ được tính điểm.

- Tất cả hiểu chưa_JaeJoong hứng khởi hét lớn.

- Dạ hiểu_Cả bọn đồng thanh.

- Á hoàng phi, người làm gì vậy.Sao người lại cột váy lên, người làm ơn thả váy xuống dùm thần đi mà_Xuxu liền nói sau khi thấy JaeJoong đang loay hoay cột váy lên.

- Chơi cái này phải chạy, không cột chạy té thì làm sao.Mấy người không biết gì hết.Nào bắt đầu chơi thôi, hai đứa bây mà còn đứng đó không lo chụp banh là ta nhảy xuống hồ đó cho cá mập ăn thịt ta luôn, biết chưa.Junsu nữa em mà còn đứng đó nữa là ta khóc cho em xem_Cậu biểu môi nói.

Và trận chiến diễn ra quyết liệt giữa một người khí thế hừng hực và 3 người sắp bị chém đầu đến nơi.Nhưng mà ai có thể ngăn cản được vị hoàng phi này ngoài...

- Young Woong em đang làm gì vậy.Thả váy xuống mau_Yunho nghe thấy tiếng la hét của JaeJoong liền đi xuống xem thử cậu đang làm gì mà hứng khởi thế, ai dè trước mắt anh là vị hoàng phi chạy đến toát mồ hôi đầm đìa, Junsu u sầu cũng thế.Hai tên cận vệ thì mặt mày méo sẹo và đáng nói đống chậu kiểng mà anh mất công sưu tầm gần như tiêu tùng, cành không ra cành, lá không ra lá nữa.

- Junsu em làm gì mà người ướt đẫm mồ hôi thế này !!!_Yoochun liền chạy vội đến chỗ Junsu, dùng tay gạt lấy mồ hôi trên trán cậu.

- Không sao_Nụ cười liền tắt ngay trên môi Junsu, cậu gạt mạnh tay Yoochun ra và mang lại lớp vỏ bọc thường ngày.

- Young Woong nàng đang làm gì thế_Yunho bước lại gần giúp cậu kéo váy xuống, không biết cột thế nào mà giờ không thả ra được.

- Em chỉ giúp cho Junsu cười thôi mà.Cậu ấy lúc nãy đã cười rất vui đó !!!_JaeJoong vừa nói vừa cười toe toét. 

- Lần sau có chơi gì thì nàng cũng không được cột váy lên như thế này chứ.Đây đâu phải là chốn không người, ta không thích nàng như thế đâu_Yunho gằn giọng nói, cột váy gì mà lên tới tận đùi thế kia.Bọn binh lính kia làm sao mà có thể làm việc được khi cậu thế này chứ.

- Em biết rồi, lần sau sẽ không vậy nữa_Cậu ấp úng, mặt cậu lại đỏ nữa rồi.Cứ đụng tới chồng là đỏ mặt vầy à.

- Hai đứa kia lần sau không cho hoàng phi chơi những trò này nữa biết chưa.Nếu còn tái phạm ta sẽ chém đầu hai đứa _Yunho quay sang nhìn trừng trừng vào Xuxu và Changmin, cứ nghĩ đến việc cậu bị ngã là anh thấy bực rồi.

- Dạ...dạ_Hai đứa nó lắp bắp nói.

- Chồng không được trách hai đứa, là do em ép chứ bộ.Chồng mà la hai đứa là em xỉu cho chồng coi_Cậu bỉu môi nói.

- Rồi rồi biết rồi.Giờ nàng vào tắm đi, người toàn mồ hôi thôi nè.Hết thơm rồi !!!_Anh nói trong khi dụi đầu vào cổ cậu, càng ngày anh càng không kiểm soát được bản thân rồi, làm sao mà có thể kiểm soát với vị hoàng phi bé bỏng tựa như thiên thần này chứ.

- Dậy hả.Dậy em đi tắm liền đây, mà tối chồng có qua ôm em ngủ không ???_JaeJoong nhìn Yunho chờ đợi.

- Ta còn nhiều việc lắm nên chắc không qua được.Ngoan đi nha, khi nào xong hết ta sẽ qua thăm nàng, thôi mà đừng có chu mỏ như thế xấu lắm.Đi tắm đi hôi quá !!!_Yunho một tay bịt mũi một tay đẩy đẩy cậu về phía trước.

- Junsu ta đi tắm nha, khi nào rảnh em vô chơi với ta nữa nha !!!Ta thích em lắm_JaeJoong quay đầu nói với Junsu trong khi bị Xuxu đẩy về phía trước.Còn Yunho thì mỉm cười nhìn theo cậu rồi quay sang nhìn Yoosu.

- Sờ soạng xong chưa, tôi mệt tôi muốn về_Junsu nói với cái tên nãy giờ loay hoay kéo tay áo của cậu lên xem coi có vết thương không.

- Uhm, để anh đưa em về_Yoochun vội kéo tay áo xuống rồi nói.

- Hoàng thượng, thần xin phép về trước.Tối nay thần sẽ nghĩ về việc đó, nhưng thần nghĩ là không dễ đâu._Yoochun cúi đầu chào rồi kéo Junsu đi.

- YAAAAAAAAAAA, SHIM CHANGMIN ANH ĐÃ ĐẦU ĐỘC GÌ tới hoàng phi vậy hả ???????????????????_Xuxu bay lại chỗ Changmin rồi hét lớn.

- Có làm gì đâu_Changmin nói tỉnh bơ.

- Không làm gì ah hả, anh nói gì mà hoàng phi bây giờ đòi đi nhìn trộm Ngài tắm hả.Anh dám đầu độc cái tư tưởng đen tối đó vào đầu óc hoàng phi hả, trời ơi là trời, giờ anh lo khuyên can người đi, em không biết đâu_Xuxu tức tưởi nói.

- Làm gì có, hoàng phi đen tối sẵn không phải do anh.Tự nhiên hoàng phi hỏi cảm giác nhìn trộm người ta tắm thì như thế nào.Anh chỉ bảo là nó vừa hồi hộp, vừa hấp dẫn lại rất thú vị nữa_Changmin mơ màng nói và dám cá 100% là cậu đang nghĩ tới Kibum.

*BỐP* 

Xuxu tẩn vào đầu Changmin không thương tiếc.

- Trời ơi là trời, bộ anh nghĩ là mình còn ít chuyện để làm quá hả.Trời ơi em chết mất, giờ làm sao mà ngăn cản hoàng phi đây cơ chứ !!!!_Xuxu nói.

- Anh không biết_Changmin giờ mới sực tỉnh, Ngài là hoàng thượng không phải Kibum.Với Kibum nhìn trộm mà bị phát hiện thì quá lắm là bị chửi rồi bị giận, còn ngài mà bị phát hiện thì ta về với đất là chắc.Một phút lỡ lời mà cả đời đi tong như vậy sao. 

- Em không biết, tự làm tự chịu, cho chừa, hohohoho_Xuxu nói.

- Hoàng phi ơi, ai đời vợ lại đi nhìn trộm chồng tắm hả.Lỡ bị phát hiện thì làm sao_Xuxu khổ sở nói với cái dáng bé nhỏ đang loay hoay chuẩn bị để đi nhìn trộm.

- Ta thích, như vậy nó mới hồi hộp, hấp dẫn và rất thú vị nữa.Ta quyết rồi, hai đứa bây mà không giúp ta thì ta nhảy xuống hồ cho cá ăn thịt cho hai đứa bây coi_Tiếp tục giở trò đe dọa.

- Nhưng hoàng phi..._Changmin lắp bắp.

- Không nhưng gì hết, hai đứa không giúp ta thì ta đi một mình.Cửa sổ phòng tắm chắc cao lắm nhỉ, lỡ mà trượt chân té rồi không ai đỡ.Sau đó ngã xuống đập đầu vào đá rồi chết luôn cũng vui à nhen_Cậu hí hửng nói mặc cho mặt của Xuxu với Changmin đang bắt đầu đổi màu.

- Tụi.... tụi thần đi với người được chưa.Thần không biết sẽ sống được bao lâu nữa_Xuxu nói trong khi liếc Changmin đến rớt con mắt.

- Vậy ta đi thôi.Nhanh lên không thôi trễ mất đoạn hay_JaeJoong hí hững nói.

- Xuxu ơi, em đặt mua quan tài trước đi nha_Changmin nói lí nhí.

Wow....

.

.

.

.

Wow....

.

.

.

.

.

Wow....

.

.

.

.

- AI ĐÓ?????

---------------------------------------

CHAP 5

- Wow

.

.

.

- Wow

.

.

.

- Wow

.

.

.

.

- AI ĐÓ ??????

*BỊCH*

*RẦM*

- Hoàng phi, hoàng phi người không bị làm sao chứ????_Tiếng của Xuxu đầy hốt hoảng.

- Oaoaoao đau quá trời nè, á máu, oaoaoa chân ta chảy máu rồi nè_JaeJoong nhăn nhó, giơ bàn tay ướt ướt của mình lên để xem.

- Hoàng phi nhỏ nhỏ tiếng thôi.Để Xuxu thoa thuốc cho người, người mà la lớn là chúng thần tiêu đời luôn đó_Xuxu vừa nói vừa lôi một đống lọ trong cái túi bên hông của mình ra.

- Hoàng phi đỡ đau chưa.Chắc là trầy sơ sơ thôi, không sao đâu.Thuốc của Xuxu công dụng lắm, xức là hết liền, người chịu khó nha.Để thần cõng người về_Changmin vừa nói vừa nheo nheo mắt nhìn thử vết thương của JaeJoong, ánh đuốc lập lòe hình như làm cho cậu nhìn không được.

- Cõng ta về đi, chân ta đau !!!!_JaeJoong nói, hình như miệng cậu đang bặm lại để ngăn cho tiếng rên không phát ra.

- Xuxu đỡ hoàng phi lên vai ta đi_Changmin khom người xuống đưa cái lưng dài ngoằng của mình ra.

Nhưng khi JaeJoong vừa chạm đến lưng của Changmin thì có một lực nào đó bế bỗng cậu lên.Và tất nhiên là khi lực ấy vừa chạm vô người mình thỉ cậu biết ngay là ai rồi.

- Hoàng….hoàng thượng_Một lúc âm thanh từ ba cái miệng cùng phát lên.

- Đang làm gì ở đây???_Yunho gằn giọng nói, dưới ánh lập lòe của những ngọn đuốc khuôn mặt giận dữ của anh hình như còn hằn rõ hơn.

- Tụi em đi ngắm trăng ah chồng!!!!_JaeJoong lắp bắp nói, cậu biết chắc là hai tên cận vệ của cậu chắc đang chết lâm sàng rồi, bất giác thấy có lỗi quá.

- Ngắm trăng gì ở trong phòng tắm của ta hả????Nàng giỏi lắm.Hai tên cận vệ kia còn giỏi hơn, bọn người bày trò gì thế này_Yunho quát .

- Dạ, chúng thần biết tội rồi!!!_Xuxu với Changmin lúc này quỳ gối, mặt cúi gầm xuống đất.

- Không phải do hai đứa đâu chồng, là do em bắt tụi nó theo á.Chồng không được xử tội hai em ấy_JaeJoong khều khều má Yunho để tránh cái nhìn sát thủ của anh về phía hai đứa đang quỳ dưới đất.

- Nàng im cho ta_Yunho nạt khiến cho JaeJoong trong tay anh khẽ giật mình_Chân còn đau không????

- Không, không có đau tí nào hết_JaeJoong lắc đầu ngoầy ngoậy.

- Đúng là không biết nói dối tí nào, cái mặt nói lên hết rồi kìa.Hai đứa kia về cung hoàng phi ở đó mà sám hối đi, ngày mai ta sẽ xử tội hai đứa_Yunho nói.

- Nhưng …nhưng còn hoàng phi_Xuxu run run hỏi.

- Tối này sẽ ở lại phòng ta.Cho nàng ta về cung, rồi tối nay chủ tớ chúng bây dắt nhau bỏ trốn à.

- Hoàng thượng để thần bôi thuốc cho hoàng phi đã.Rồi Ngài muốn chém giết gì thần cũng được_Xuxu vừa nói vừa lôi lọ thuốc trong cái túi bên cạnh ra.

- Để ta.Hai người về cung đi, mai ta sẽ xử tội_Yunho giựt lấy lọ thuốc từ tay Xuxu.

- Chúng thần xin phép_Xuxu với Changmin nói rồi lùi về phía sau, xem ra mặt chúng nó cắt không còn giọt máu nữa thì phải.Mà cũng đúng mặt của Yunho nhìn tức giận đến thế kia mà.

- Đau không????_Yunho dịu dàng hỏi trong khi chăm chú rắc bột trong chiếc lọ lấy từ tay Xuxu.

- Không!!!!!_JaeJoong trả lời mà không thèm nhìn mặt Yunho.

- Giận ta ah, bình thường líu rít mà nãy giờ không thèm nói một câu.

- Giận_JaeJoong nói, mặt quay ngoắt sang phía khác.

- Sao lại giận ta????Vì hai đứa kia mà nàng giận ta à_Yunho ngướt mặt lên nhìn cậu ngạc nhiên.

- Tụi nó chỉ vì nghe lời em thôi chứ bộ.Mắc gì chồng đòi chém tụi nó chứ, ghét…. giận…hứ.

- Vậy chủ trương nhìn trộm ta tắm là của nàng sao????Mà ta đòi chém tụi nó hồi nào!!!_Anh vừa nói vừa nhẹ nhàng dùng cuộn băng trắng quấn quanh chân cậu, chỉ trầy nhẹ thôi mà lòng anh thấy xót xót thế nào ấy.

- Của em đó thì sao, em ngắm chồng em tắm thì mắc tội khi quân à.Mà chồng đòi mai xử tội hai đứa thì không phải chém đầu hay sao, ghét chồng, không thèm ôm chồng ngủ nữa, xí_Cậu nói.

- Vì hai tên cận vệ mà giận ta sao!!!_Anh bước lại ngồi cạnh cậu.

- Ừ.Giận chồng luôn.Nhờ có Changmin với Xuxu mà em không chán đến chết ở cái nơi này, giờ mà chồng xử hai đứa ấy.Em…em xỉu cho chồng coi, xỉu không thèm tỉnh dậy nữa luôn_Cậu chu mỏ nói, mặt vẫn quay sang chỗ khác, không thèm nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh luôn.

- Ta hứa là không chém đầu của tụi nó được chưa.Quay sang nhìn ta đi_Yunho cười nói, nhìn cái mặt của cậu làm anh không nhịn cười được.

- Chồng hứa không chém mà chồng chặt, hay chồng đày ải tụi nó ra biên giới hoặc chồng đuổi ra khỏi cung cũng vậy à.Chồng phải hứa là không xử tội nữa em mới chịu, không là lần sau em ứ nhìn trộm chồng tắm nữa.

- Rồi rồi ta hứa.Đừng có chun mũi như vậy nữa.Ngoan đi ha, không là ta không ôm nàng ngủ đâu!!!!!

- Hứa đó, quân tử nhất ngôn_Cậu liền mỉm cười rồi quay sang phía anh chìa ngón tay út ra.

- Hứa mà_Yunho mỉm cười rồi móc vào ngón tay của cậu.

- Chân còn đau không????

- Đau, đau chết đi được.Nhưng chồng ôm em ngủ là em hết đau liền_Cậu cười tươi rồi ôm chầm lấy anh.

- Nàng y như con nít ấy, thôi được rồi ngủ nào!!!!_Anh nói rồi ôm cậu vào lòng, khẽ siết chặt cái dáng nhỏ bé đang dụi dụi đầu vào lòng mình anh lại cảm thấy hạnh phúc.Và anh phải công nhận sức kiềm chế của mình nằm ở mức đáng nể khi chỉ ôm cậu như thế này.Nhưng anh lại không muốn nói ra việc mình đã biết thân thế của cậu, anh sợ khi đó cậu sẽ hỏi rằng anh yêu Young Woong hay cậu hơn.Phải, anh rất sợ khi gặp câu hỏi đó.

Nụ cười cứ nằm trên môi anh đến khi cả hai chìm vào giấc ngủ.

Cung của hoàng phi

- Xuxu em nghĩ hoàng thượng sẽ chém đầu mình, hay là chặt chân, móc mắt, đày mình ra biên giới bắt làm thân trâu ngựa nhỉ….._Changmin đi qua đi lại nói.

- Xử sao thì mai biết liền chứ gì.Anh làm em chóng mặt quá đi à, dừng lại đi._Xuxu ngồi nói trong khi đang kiểm tra lại số thuốc trong cái giỏ bên hông mình.

- Em không lo hả.Ngày mai sẽ bị xử đó, giờ mà con ngồi đó chơi được à!!!

- Anh nghĩ với tính cách của người mà để cho ngài xử tội mình à.Mà nếu muốn thì khi nãy ngài đã giải quyết luôn rồi, đợi để đến ngày mai sao.

- Uh ha.Sao mình không nghĩ ra, nãy giờ còn đang tính qua rũ Kibum bỏ trốn chung chứ!!!!!!!!

- Anh ấy không bao giờ chịu bỏ trốn theo anh đâu, mắc gì phải lo cho tên suốt ngày rình trộm mình tắm chứ.

- Hứ, kệ anh.Không cần em lo.

- Đi đâu á!!!!

- Qua bên Kibum.

- Giờ đã giữa khuya rồi, anh ấy đâu có điên đâu mà giờ đi tắm để anh rình chứ.

- Bộ qua đó chỉ để rình tắm thôi hả.Còn có khối chuyện để làm, biết đâu mai chết thì tối nay phải tỏ tình để người ta biết lòng mình chứ.Anh đi đây.

- Rốt cuộc ai mới là người không biết sợ đây!!!!!!Haizzzz

Phủ tể tướng

- - - - - - - - Flash back- - - - - - - - - - - - - - - - - - 

- Junsu đi theo tao_Một người đàn ông lực lưỡng vẫy tay với Junsu.

- Đi đâu hả ba, con đang lặt rau mà_Junsu trả lời trong khi tay vẫn thoăn thoắt lặt những cọng rau.

- Qua bên nhà tể tướng.Tao bán mày cho tể tướng rồi, ngài ấy rất thích mày, ngài ấy muốn lấy mày làm thê thử_Lão cười sằng sặc, hơi thở nồng nặc mùi rượu.

- Con không đi đâu, con ở nhà với mẹ, mẹ đang ốm mà.Con không muốn đi lấy chồng đâu, ba để con ở nhà với mẹ đi, con sẽ đi làm kiếm tiền về nuôi ba mẹ mà.Ba đừng bán con_Junsu thụt lùi về sau miệng không ngừng van xin.

- Mày làm thì kiếm được bao nhiêu.Mày có biết quà cưới của tể tướng là bao nhiêu không, mày làm cả đời cũng không đủ đâu con à.Đi theo tao, qua đó làm phu nhân tể tướng tha hồ ăn sung mặc sướng, lúc đó đừng quên ơn của tao nghe chưa_Lão tiến lại gần cậu rồi lôi đi.Cậu tuy là thanh niên trai tráng nhưng so với một tên to con như hắn ta cộng với sự kích thích của rượu khiến cho cậu có ra sức thì cũng không thể chống cự được.

- Mẹ ơi, cứu con.Mẹ ơi ba muốn bắt con đem bán, mẹ ơi cứu con đi_Junsu ra sức vùng vẫy rồi la hét.

- Ông thả con ra đi, nhà mình có bao nhiêu ông cũng đem bán hết rồi.Giờ còn mỗi đứa con ông cũng bán luôn là sao, tôi van ông, ông tha cho nó đi_Bà Kim bò lết dưới sàn để cố gắng giữ Junsu lại.

- Đàn bà chỉ biết ăn hại như bà thì im đi, tránh ra cho tao.Con tao đẻ ra tao muốn bán cho ai thì tao bán, tránh ra_Lão đá không thương tiếc vào bà sau đó lôi xềnh xệch cậu đi.

- Mẹ, mẹ ơi, mẹ tỉnh lại đi, mẹ ơi, mẹ tỉnh lại đi, mẹ đừng làm con sợ mà_Junsu vùng tay ra khỏi lão rồi bò nhanh về phía bà.

Máu, có rất nhiều máu.Máu từ đầu bà cứ chảy, chảy thành dòng thấm đẫm chiếc áo cậu đang mặc.

Bà không nói gì nữa, chính xác là bà không nói được nữa.

Bà không thở nữa, tim bà cũng nghừng đập rồi.

Và cậu cũng không còn sức nữa rồi, tim cậu cũng không đập nữa rồi.Nước mắt cứ rơi, miệng cậu gào thét tên mẹ mặc cho người đàn ông mà cậu vẫn gọi là ba đó lôi đi.

Bất giác cậu cảm thấy sống làm gì nữa khi cuộc sống của cậu bị chính tên tể tướng kia hại.Sống làm gì khi phải lấy chính tên đã gián tiếp giết mẹ mình, hủy hại cuộc sống của mình chứ.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - End Flash Back- - - - - - - - - - - - - - - - - - 

- Junsu, Junsu em không sao chứ, Junsu!!!!!!!!_Là tiếng gọi của người mà cậu hận nhất nhưng lại là người cậu yêu nhất.

- Junsu, em tỉnh lại đi, em không sao chứ!!!!!!!!_Anh vẫn lay cậu thật mạnh.Em nằm mơ thấy cái gì mà lại khóc và la hét như thế chứ.

Đôi mắt ươn ướt của cậu dần dần mở ra, hình ảnh đầu tiên cậu thấy là hình dáng nhạt nhòa của anh.Tại sao cậu lại yêu anh chứ, tại sao lại yêu chính cái tên khiến cho cuộc sống cậu trở nên như thế này.

- Junsu, em ổn chứ_Anh ôm cậu vào lòng.Bất giác cậu thấy ấm áp quá, mọi nỗi đau lại trôi đi mất._ “Kim Junsu, mày thật là yếu đuối”

- Tôi không sao_Cậu khó khăn để gạt hắn ra, dùng một tay gạt dòng nước mắt của mình.

- Anh không buông, nhất định không buông.Nếu em đau hãy để anh đau cùng em có được không, đừng xua đuổi anh ra khỏi cuộc đời em, ít nhất là đêm nay.Hay để anh ôm em, che chở cho em thôi, anh không cần em phải đáp lại đâu, đừng xua đuổi anh, anh xin em đấy_Anh siết chặt cậu vào lòng hơn, từng lời nói của anh thốt ra nghẹn ngào, anh đang khóc ư, anh vì cậu mà khóc ư.

- Anh buông ra_Cậu yếu ớt nói, tại sao vòng tay này có thể khiến cậu quên hết đi bao hận thù, vòng tay này có thể làm cậu ấm áp đến như thế._ “Junsu mày quá yếu đuối rồi”

Khẽ vòng tay choàng qua anh, đôi tay cậu đặt lên vùng lưng rộng lớn và vững chãi của anh, cậu khóc.Khóc đến ước đẫm chiếc áo anh đang mặc.

Mẹ ơi hãy tha thứ cho con, hãy cho con ích kỉ đêm nay thôi được không.

Sáng hôm sau

- Chồng, bế em đi!!!!Chân em đau, đi không nổi nữa rồi_JaeJoong ngồi đong đưa chân, mắt nhìn anh chớp chớp.

- Chân em chỉ bị xước sơ sơ thôi mà.Có đến mức đi không nổi không đây????_Yunho nhìn cậu nữa ngạc nhiên, nữa như trêu chọc.

- Em không biết, chồng ơi chân em đau, chân em đau chồng ơi.Chồng bế em đi, chân em đau chồng ơi_Cậu vẫn đong đưa chân, miệng chu ra gần tám thước.

- Ta sắp phải thiết triều mà nàng còn hành ta nữa sao.Hay ta bảo Changmin sang cõng nàng về được không???Tại nàng mà tối qua ta phải bỏ hết một đống công việc đó, nếu không giải quyết. nhân dân đói khổ là tại nàng hết đó_Anh cười nói trong khi đang choàng áo vào và giắt thanh kiếm bên hông mình.

- Vậy nếu hoàng phi bị đau chân rồi chết, nhân dân vì quá đau khổ mà không thiết làm ăn.Vậy lúc đó đừng đổ cho em đó nha!!!!!_Cậu ngênh mặt lên trần nha sau khi hứ 1 cái rõ to.

- Ta chịu thua nàng rồi.Lần này thôi nha, không có lần sau đâu đó.Mà nếu muốn thấy ta tắm thì vô tắm chung với ta luôn, hơi sức đâu mà nhìn trộm là gì để rồi té_ Anh bước lại bế cậu lên, sẵn tiện nhéo luôn cái mũi đang chun lên của cậu.

- Changmin bảo nhìn trộm mới vui, lại thú vị và vô cùng hấp dẫn nữa._Cậu đưa tay choàng lấy cổ anh.

- Vậy có đúng như thế không????

- Chính xác, lần sau em sẽ nhìn trộm chồng tắm tiếp.

- Có cái này Changmin không biết, đó là vô tắm chung thì hấp dẫn và thú vị tăng lên gấp đôi.Muốn thử không????

- C....o...à không, em thích nhìn trộm hơn!!!!

- Thôi ta bế nàng về trả lại cho hai tên cận thần của nàng nữa.Cái này không biết là cận thần dạy hư hoàng phi hay hoàng phi dạy hư cận thần nữa.

- Mà chồng đã hứa là không xử tội hai đứa nhóc rồi đó nha.

- Rồi mà, ta là hoàng đế mà.Hứa thì phải giữ lời, nhưng lần sau còn làm nàng bị thương thì ta chém không tha.Mà nàng ăn nhiều vô, càng ngày càng nhẹ đó, nếu mà còn nhẹ đi nữa là ta sẽ chém con bé Xuxu vì tội không biết chăm sóc chủ nhân.

- Hôn quân, ăn rồi đòi chém người ta không hà .

- Chồng nàng mà!!!!!!!!!!!

- Xuxu, Changmin ta về rồi nè_Vị hoàng phi bé nhỏ của chúng ta sau khi được hoàng đế bỏ xuống trước cửa thì chạy thẳng vào trong cung của mình.

- Chân người hết đau rồi hay sao mà chạy như thế chứ_Xuxu nói. 

- Ngươi nhắc ta mới nhớ, ui da đau quá.Tại ta xin tha cho hai đứa nên tức tốc chạy về đây báo, hức giờ chân đau quá đi, oaoaoaoa_JaeJoong liền ngồi thụp xuống mà ôm lấy chân mình.

- Người ngồi im nha, để thần thoa thuốc cho người rồi thay băng luôn._Xuxu cầm lấy cái lọ nhỏ được đặt sẵn trên bàn cùng với bông băng tiến lại chỗ JaeJoong ngồi.

- Nhìn người vui tươi như thế này thì chắc là tối qua không bị lộ rồi.Ngài siêu thật, ở bên cạnh hoàng phi thế này mà vẫn kiềm chế được, đúng là Ngài thì có khác_Changmin đứng vòng tay dựa vào tường.

- Làm như ai cũng dê như anh .Hoàng phi đau nói thần nha, may là chỉ bị trầy sơ thôi_Xuxu vừa nói vừa nhẹ nhàng gỡ băng ra.

- Ý gì đây_Changmin gằn giọng.

- Tự hiểu_Xuxu nói tỉnh như không, miệng thì thổi thổi vào vết thương của cậu.

- Chút nữa người phải đi gặp quan tư tế đó, nên cố gắng im lặng, tốt nhất là đừng nói, đừng làm gì hết.Quan tư tế là người không hề đơn giản và thích làm khó người khác lắm_Changmin nói.

- Không gặp có được không?????_JaeJoong ngước lên hỏi.

- Không, vì sắp tới có nghi thức rất quan trọng.Người cố gắng chịu khó, chúng thần sẽ cố gắng tiếp ứng cho người.

- Quan tư tế rất độc tài và khó chịu đó hoàng phi.Ông ta là người quyết định hoàng phi và cả việc truất ngôi hoàng phi đó.Thần nghĩ chỉ cần người làm phật lòng ông ta, sự việc sẽ rất nghiêm trọng_Xuxu vừa rắc thuốc lên chân JaeJoong vừa nói, khuôn mặt của nó có lẽ là không đùa một tí nào.

- Nghiêm trọng đến vậy à.Mà ông ta làm cái trò gì trong cung hả???_Cậu tự nhiên cảm thấy run.

- Ông ấy giống như là nhà chiêm tinh, là người quan sát các vì sao sau đó dự đoán tương lai của đất nước.Được xem như là thần linh phái xuống, vì thế nên không được xúc phạm tới đâu.Hoàng thượng và tể tướng có thể bỏ qua sai lầm của người nhưng ông ta thì không đâu, vì thế nên người phải cẩn thận_Changmin nói, khuôn mặt của cậu lúc này không phải là nghiêm túc mà lo lắng,

- Ta thật sự phải đến sao???Sao ta không nghe chồng nói gì hết_JaeJoong gặn hỏi, bất giác cậu thấy lo lo.

- Thật.Ngài không biết đâu, vì việc này do chính hội đồng tư tế quyết định.Người cẩn thận _Xuxu và Changmin cùng trả lời.

-----------------------------------------------------

 CHAP 6

- Hai đứa nói nghe ghê quá à.Vậy ta không đi nữa đâu, ngu gì thấy chết mà cứ lao đầu vào_JaeJoong rùng mình nói.

- Nhưng không đi không được hoàng phi à.Hôm nay người phải tắm nước thánh rồi sau đó làm gì thì quan tư tế mới biết_Xuxu nói.

- Cái gì, tắm.Tắm bên đó thành ra lộ hết hay sao.Không ta không đi, chết cũng không đi_JaeJoong giãy nãy, mặt cậu nhăn nhó nhìn Xuxu.

- Người đừng lo, người tưởng làm cận thần của hoàng phi như chúng thần chỉ là cái mã thôi à.Bên quan tư tế chúng thần đã chuẩn bị hết rồi, người đừng lo bị lộ_Changmin hểnh mũi lên mà nói.

- Hả, chẳng phải sáng nay mới biết tin hay sao, làm sao Changmin xử lí kịp hả_JaeJoong mở tròn xoe nhìn mắt nhìn Changmin.

- Thần biết tin này lâu rồi, chỉ là không nói cho người biết thôi.Người biết rồi bỏ trốn nữa thì chết thần, giờ thì mọi chuyện đã được giải quyết.Thần mất hết bao nhiêu mồ hôi xương máu luôn đó_Changmin cười toe.

- Chứ không phải anh giành giựt đòi làm hay sao.Được kiếm chuyện để gặp Kibum là hào hứng lắm, người gì mà mê trai hết biết_Xuxu khoanh tay nói, miệng thở dài ngao ngán, sao bên cạnh nó toàn những người mê trai thế này, haizzzz.

- Có thật là hai đứa lo hết bên đó rồi không.Vậy sao không nói sớm, làm ta lo muốn rớt tim ra ngoài!!!!!_JaeJoong vội thở phào, trước giờ cậu đánh giá thấp hai tên cận vệ này quá thì phải.Cứ tưởng chúng nó chỉ biết than thở đòi chết với cậu không chứ.Bất giác tự nhiên yêu hai đứa nhỏ này quá đi.

- Không hù người trước để người quậy ngoài tầm kiểm soát của chúng thần.Lúc đó không tiêu mới lạ đó.Nên người làm ơn, người chỉ cần thoải mái là được rồi, đừng cố gắng gồng người lên mà phá nát cái cung của quan tư tế dùm thần, thần linh thì không đùa được đâu đấy_Xuxu nói.

- Xí, làm như ta phá lắm không bằng.Với lại làm ơn ngừng cái bài ca ngoan ngoãn của hai đứa đi.Đúng là không coi hoàng phi này ra gì cả_JaeJoong chu mỏ lên nói.

- Vốn chúng thần đã không còn xem người là hoàng phi từ lâu rồi_Changmin nói, nụ cười trên môi nó bỗng dưng tắt đi.

- ...

- Vì bây giờ chúng thần đã xem người là gia đình.Người ở đây*Chỉ vào tim* chứ không ở đây*Chỉ lên đầu*

- Hai đứa….._Rưng rưng nước mắt.

- Nên chút người đừng đập phá cây kiểng, hay tượng thờ, hoặc đánh nhau với binh lính bên đó dùm tụi thần.Chúng thần có duy nhất 1 cái đầu thôi đó_Xuxu nhìn cái mặt rưng rưng nước đó mà cười khúc khích.Còn bên cạnh Changmin đã lăn ra sàn mà cười.

- Hai đứa bây, vừa mới thương được tí thôi mà đã…..tức, ghét hai đứa luôn.Khi nào qua bên đó_JaeJoong tức giận nói, bực mình thì bực mình thật nhưng sao lòng cậu lại thấy vui vui và vô cùng ấm áp thế này.Mà cũng phải vì ở đây cậu chỉ có hai đứa nó làm bạn mà thôi, với lại trên đời này có mấy người có thể biết chết mà vẫn cứ lao đầu vì cậu như chúng nó chứ.

Đã từ lâu cậu cũng xem hai đứa nó là gia đình rồi.

- Giờ người thay kính phục vào rồi chúng ta đi luôn.À mà người đã ăn sáng chưa????

- Chưa, đói muốn chết luôn nè.Qua đó hai đứa phải luôn theo cạnh ta đó nghe chưa _JaeJoong xoa bụng nói.

- Giờ thì ăn sáng đi rồi đi tu nữa_Changmin nói sau khi đẩy đống thức ăn lên bàn và ấn JaeJoong xuống.

- Donghae nhờ cả vào cậu nhé!!!_Xuxu nói nhỏ vào tai của Donghae.

- Bạn bè cả mà, không có gì đâu.Chỉ là em kêu Changmin lần sau đừng lộ liễu quá, không là Kibum nó giết anh vì cái tội bán đứng bạn bè!!!_Donghae thì thào vào tai Xuxu rồi sau đó đưa JaeJoong về phía một căn phòng rộng lớn, được trang trí rất cầu kì với những đường nét tinh xảo nhưng lại không kém phần uy nghiêm.

Cái lành lạnh ôm sát lấy người JaeJoong khiến cậu khúm núm lại như trẻ con.

- - - - - - JaeJoong Pov- - - - - - - - - - - - - - 

Biết rằng đây là nơi uy nghiêm nhất hoàng cung, nhưng có cần phải rùng rợn như nhà mà thế này không chứ.Còn cái lão quan tư tế tên Heechul gì nữa, người gì mà quái dị.Hai đứa kia giỏi thêu dệt lên thôi chứ có thấy ổng sắc sảo, uy nghiêm cái quái gì đâu đúng hơn là khùng thì có.

Bảo là bàn cho lễ rửa tội cái gì không biết, rửa tội thì liên quan gì đến cách chăm sóc da, làm sao để có mùi thơm như mình, haizzzz hai cái đứa đó chỉ giỏi hù ta.Hừ giỏi lắm, rồi anh em nhà người sẽ biết tay ta, lần nay ta không xử hai đứa bây ta không làm Kim JaeJoong nữa.

Woa, phòng tắm nước thánh này còn ok hơn nữa.Rộng hơn cả cái phóng tắm của ta luôn.Trong này thơm thật đó, phòng tắm ở đây giống phòng tắm lộ thiên ghê, ngước lên thấy trời luôn, xung quanh toàn là cây cỏ nữa chứ.Ước gì có mấy con vịt nhựa bỏ vào nhìn cho vui nhỉ.

Mai mốt chắc buồn buồn thì qua đây tắm quá, nếu rủ chồng tắm chung chắc vui lắm.Bữa nào phải rủ chồng mới được.Haizz mà khi nào mới được chứ, không biết đến khi nào mới cho chồng biết thân thế đây, không lẽ ngắm trộm quài, mỏi chân với cổ muốn chết.

Thôi mình đành cố gắng một thời gian nữa vậy, không biết vô cung làm hoàng phi để hưởng hay vô đây để tu nữa.Tự nhiên buồn ngủ quá, ngủ thôi.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - End JaeJoong’s POV- - - - - - - - - - - - - - - - - - - 

- Hoàng phi ơi, người dậy đi.Hoàng thượng qua thăm người nè_Xuxu lay nhẹ người JaeJoong.

- Chồng, á chồng qua hả.Nhưng ta đang tắm mà.Sao chồng vô được_JaeJoong giật mình ngồi bật dậy.

- Còn tắm gì nữa hả hoàng phi.Người ngủ quên trong phòng tắm, làm tụi thần tưởng người xỉu lo sốt vó lên, ai dè…người thật là biết cách hại chúng thần_Changmin đứng ở đầu giường nói.

- Ngủ, ta ngủ quên trong đó hả.Ta nhớ ta ngủ có tí xíu thôi mà.Mà chồng đâu, sao ta không thấy chồng đâu hết vậy!!!!_JaeJoong nhìn quanh quất hỏi.

- Ngài về rồi.Ngài không cho chúng em đánh thức hoàng phi.Nếu ngài giải quyết xong cái đống đê điều cho nhân dân thì tối nay ngài sẽ qua với hoàng phi.Nhưng theo thần thì cái đống đó thì còn lâu mới xong nỗi nên người đừng chờ_Xuxu đỡ JaeJoong xuống giường, mặc cho cậu vẫn nhìn quanh quất kiếm Yunho.

- Ghét hai đứa, tại sao không kêu ta dậy chứ.Chồng giận ta nên không thèm qua với ta nữa rồi, bắt đền hai đứa luôn đó, ứ chịu đâu oaoaoaoa_JaeJoong bắt đầu giãy nãy, không cho Xuxu choàng áo lên người.

- Ngài bảo nhìn người ngủ rất đẹp nên chỉ ngồi đó ngắm rồi đi.Làm sao chúng thần dám hó hé chứ, chúng thần còn yêu cái mạng già này lắm.Người lại ăn tối đi nè_Changmin đặt thức ăn lên chiếc bàn nhỏ làm bằng ngọc ở phòng khách của cậu.

- Lúc ngủ ta có nói mớ gì không???_JaeJoong bắt đầu cầm đũa lên_Hai đứa bây sao lại cười hả, bộ ta có nói thật hả.

- Chồng ơi em yêu chồng nhất…chồng vô tắm chung với em đi, nước ở đây dễ chịu lắm.Chồng ơi sao em yêu chồng quá đi….._Xuxu nhái lại cái giọng nhừa nhựa của cậu trong khi Changmin đập mạnh vô tường để nín cười.

- Có…có chuyện đó…đó …sao.Rồi chồng có nói gì không????_Cậu bắt đầu đỏ mặt.

- Ngài chỉ bụm miệng cười thôi_Xuxu nói.

- Sao hai đứa không bịt miệng ta lại hả, sao lại để ta nói những câu mất mặt vậy hả????_Cậu nhét nguyên muỗng thức ăn vào miệng, hình như ăn cho bỏ tức thì phải, à mà bỏ quê mới đúng.

- Người đang ngủ, Ngài đang ngồi đó thần mà hó hé thì liệu giờ thần con đứng đây không.Mà nhìn trộm Ngài tắm người còn làm được thì nói mấy câu đó đã bõ bèn gì_Changmin liền nín cười sau khi thấy cậu có biểu hiện của việc chọi chén.

- Ta ghét hai đứa.Cận thần gì mà không biết thương chủ nhân gì hết, ghét, hứ…._JaeJoong liền chu mỏ, đầu nghoảnh đi phía khác.

- Chúng thần không phải Ngài nên người khỏi cần xài mỹ nhân kế.Chúng thần chỉ vì tương lai của con em chúng ta thôi nên người đừng lẩy nữa.Không là mai người chỉ có bọn cá bầu bạn thôi đó_Xuxu cười cười rồi đẩy chén tổ yến ra trước mặt JaeJoong, tụi nó bây giờ lờn với mấy cái vụ hờn dỗi của cậu rồi.

- Ghét hai đứa bây.Mai không thèm chơi với tụi bây nữa, thà chơi với cá mập còn hơn.Nhưng dạo này lũ chúng nó càng ngày càng ốm, đánh nhau cũng chán.Riết rồi chẳng ai thèm thương ta nữa, oaoaoaoa_JaeJoong nhăn nhó, một muỗng nuốt gọn hết chén tổ yến.

- Người ghét chúng thần thì mai chúng thần không rước Junsu vô chơi với người nữa đâu???_Changmin dõng dạc, ngực ưởn ra phía trước, mắt sáng rực như vừa làm cái gì đó.

- Junsu, mai Junsu vô đây chơi với ta hả.Ye ye Changmin đúng là dễ thương nhất trên đời này, Changmin ơi ta yêu ngươi nhất đó…._Cậu hứng khởi ra mặt.

- Ngài mà nghe câu đó thì thần không bị xử đẹp mới lạ.Nên người làm ơn, đừng yêu thần, tội thần lắm.Kibum còn chưa chấp nhận tình cảm của thần mà, người đừng để thần phải ra đi trong lòng ôm nỗi đơn phương chứ.Tình yêu của thần còn chưa được đáp lại mà, nó chỉ vừa nhen nhóm thôi nên người đừng để chỉ vì một câu nói của người mà bị dập tắt chứ.Tình yêu……_Changmin ôm ngực đau khổ.

- Tên sến rện này ở đâu ra vậy Xuxu!!!_Cậu cắt ngang lời nói của Changmin.

- Ở dưới đất mới chui lên thì phải.Để thần lấy đồ quét ra, nghe ổng rên một hồi chắc thần trúng gió quá_Xuxu rùng mình nói, phớt lờ cái nhìn sát thủ của Changmin.

- Nhớ đó, lần sau đừng hòng Changmin này qua bên Kibum lấy tin tức về cho hai người nữa.

- Chứ không phải trước giờ xung phong đi à.

- Hứ.

- Mà hai đứa này.Ta thấy hình như vợ chồng tể tướng không được ân ái cho lắm, lạnh nhạt thế nào ấy_JaeJoong nhìn hai đứa cận thần đang nhìn nhau mà như sắp ăn tươi nuốt sống nhau đến nơi.

- Theo như thông tin thần thu nhặt được, này đừng nhìn Changmin đẹp trai này bằng ánh mắt đó chứ.Theo như thông tin thần thu nhặt được thì tể tướng rất yêu thê tử nhưng thê tử của người lại vô cùng lạnh nhạt với mình.Và thông tin mật thần gom góp được đó là họ ngủ chung phòng nhưng không ngủ chung giường, cụ thể là tể tưởng ngủ dưới đất_Changmin hào hứng kể.

- Cái gì, tên tể tướng mặt chuột đó mà chịu ngủ dưới đất luôn á.Junsu thật là không biết hưởng thụ gì cả, như ta muốn ôm chồng ngủ muốn chết đi được, dậy mà cậu ấy…_JaeJoong liền trầm tư suy nghĩ.

- Nhìn hai người đó thần cũng đau lòng lắm.Được ở bên nhau mà không chịu tận dụng gì hết, như thần muốn lấy Kibum miết mà không được, haizz thần mà………….

- Bớt lạc đề đi_Xuxu gắt.

- Nhưng ta cảm nhận là Junsu rất yêu Yoochun, thật đó.Ánh mắt của Junsu nhìn Yoochun nói lên tất cả, vừa yêu vừa hận.Có lẽ do hận mà Junsu lạnh nhạt với Yoochun đó, haizzzz.Kim JaeJoong ta phải giúp hai người này thôi, ta là ta chúa ghét mấy người ở bên nhau mà không hiểu nhau đó.

- Vậy người nhìn vào mắt Kibum xem thử ảnh có ý gì với thần không.Để thần có liệu mà tỏ tình_Changmin nhìn JaeJoong đắm đuối, mắt long lanh chờ đợi.

- Người mặc kệ anh ta đi.Người có cách nào giúp không???_Xxuxu liền chen ngang Changmin .

- Ta có cách rồi, nhưng cần có sự giúp đỡ của hai đứa.Đến lúc chúng ta phải diễn kịch rồi!!!!!_JaeJoong nói với đôi mắt sáng trưng.

Xì…. xào…. xì …xào

Xì…. xào…. xì …xào

Xì…. xào…. xì …xào

Sáng hôm sau

- Junsu vào chơi với Young Woong ấy hả_Yunho tươi cười nhìn Junsu đang tiến tới.Mỗi lần anh nhìn thấy cậu là bất giác thấy lành lạnh, mà lần này đi một mình chứ cậu đi với Yoochun thì nó lại lạnh gấp bội.

- Chồng, tới giờ thiết triều rồi đó.Đi lẹ đi_JaeJoong liền đẩy mạnh anh ra ngay khi anh đang tính choàng tay ôm lấy cậu.

- Junsu vào đây đi_JaeJoong nói, giọng nói lạnh tanh, không một chút biểu cảm.Bất giác Junsu cảm thẩy hẫng, cậu cứ nghĩ lần này Young Woong sẽ tươi cười mà ôm chầm lấy cậu chứ.

- Ngồi xuống đó đi_JaeJoong chỉ vào chiếc ghế trước mặt mình, cậu bây giờ không còn là hoàng phi nhí nhố nữa.Việc gì mà cậu lại nghiêm nghị như vậy chứ.

Young Woong ah, có chuyện gì sao_Junsu khẽ nói, tự nhiên cậu cảm thấy sợ.Vậy mà cậu cứ tưởng đây là nơi cậu có thể thả lòng mình ra chứ.

- Ta có chuyện muốn hỏi.

- Người hỏi đi.

- Có phải Junsu yêu chồng à không Yunho phải không ????

- Hả..._Junsu mở mắt tròn xoe nhìn JaeJoong.

- Xuxu nói đi_Cậu quay sang nhìn Xuxu đang đứng bên cạnh.

- Theo như chúng thần quan sát, thì người đã nhìn trộm Ngài 15 lần, cười mỉm với ngài 1 lần, cười tươi 1 lần.Khẽ liếc ngài 5 lần, ......._Xuxu nói.

- Hả.....

- Changmin nói tiếp đi.

- Theo như thông tin thần thu thập được, người không hề yêu tể tướng.Vậy lý do người không yêu tể tướng là gì, phải chăng người yêu hoàng thượng ??????

- Hả.....

- Junsu ta không trách em đâu, ta biết.Nếu em thấy tên tể tướng đó quá nhàm chán, xấu xí, tẻ nhạt thì em vào đây với ta.Ta rất thích em nên em vào đây ta vẫn sẽ đối tốt với em.

- Người ....người.....nói gì em không...không hiểu.

- Junsu em không yêu Yoochun đúng không ???.Vì không yêu nên em mới lạnh nhạt với cậu ta.Vậy em vào đây với ta, ta sẽ chia sẽ Yunho với em.Em không yêu Yoochun đúng không..................

- Em...em.....

- Không nói thật lòng mình thì ta chết cho em coi.Vậy là em yêu Yunho chứ gì, nên em thấy ta cản đường quá thì ta sẽ chết đi, ta sẽ nhường Yunho cho em.đừng bất ngờ vì điều đó, vì ta rất yêu em nên ta không muốn em chung sống với người em không yêu.Nói đi Junsu em có yêu Yoochun không ???????????

CHAP 7

- Không nói thật lòng mình thì ta chết cho em coi.Vậy là em yêu Yunho chứ gì, nên em thấy ta cản đường quá thì ta sẽ chết đi, ta sẽ nhường Yunho cho em.Đừng bất ngờ vì điều đó, vì ta rất yêu em nên ta không muốn em chung sống với người em không yêu.Nói đi Junsu em có yêu Yoochun không ???????????

- .....

- Vậy là em không yêu Yoochun đúng không ?Thế thì ta sẽ giúp em bỏ hắn ta_Giọng cậu bắt đầu quạu lên.

- Không...không phải như thế.Em..... yêu...yêu anh ta.Người đừng hiểu nhầm em được không, em...em ... không có để ý tới Ngài đâu..._Junsu ấp úng, đôi mắt cậu tránh đi ánh nhìn của JaeJoong.

- Yoochun ngươi ra được rồi đó !!!!!!!!!!!_JaeJoong chợt lên tiếng.

- Á..aaaaaaaaa_Junsu giật mình quay ra phía sau, đôi má cậu bắt đầu đỏ ửng lên.Nhưng ngay sau đó một vòng tay ôm choàng lấy cậu, nhưng vòng tay đó là của JaeJoong không phải Yoochun, đơn giản vì.....

- Ta có thể làm vậy nhưng ta vẫn không làm.Ta muốn chính em tự nói với Yoochun chứ không phải do bị gài.Nên đừng lo không có Yoochun ở đây đâu_JaeJoong siết chặt lấy con người đang run rẩy dưới tay cậu.

- Người...người_Junsu nấc lên.

- Nhưng để trả giá cho việc ta không lừa em.Em phải giúp ta việc này, không ảnh hưởng gì đến em đâu.Chỉ là ta muốn em biết Yoochun đã yêu em đến thế nào.Nếu trong lòng em có uẩn khúc gì thì tất cả chỉ là quá khứ, đừng bao giờ để quá khứ chà đạp tương lai, em hiểu không.Con người sống được bao lâu, mà em không biết hưởng thụ mà chỉ lo hận thù chứ.Và cái quan trọng hơn em đã nhìn rõ được sự việc chưa mà vội kết tội nó, mở lòng mình ra và soi sáng mọi thứ, em hiểu ý ta không ????_JaeJoong siết chặt lấy Junsu trong lòng.

- Em...hức....._Junsu bắt đầu khóc.Đã lâu lắm rồi cậu không khóc, tự hứa với lòng cậu sẽ cố gắng mạnh mẽ, cậu sẽ không khóc.Nhưng tại sao càng ngày cậu càng yếu đuối, càng yêu anh ta cậu càng yếu đuối.Trái tim khao khát được ôm anh ta vào lòng nhưng lý trí lại không cho phép.Nếu là con người mạnh mẽ thì có bao giờ con tim lại bất lực đến thế.

- Vậy giờ tiến hành theo kế hoạch của ta nhé.Em không có quyền lựa chọn đâu, nếu không ta giận cho coi.Hiểu không, chỉ cần đứng đó và quan sát thôi, cấm hó hé gì đó._JaeJoong vuốt nhẹ tóc của Junsu, mỉm cười rồi gỡ nhẹ cậu ra.

- Xuxu, Changmin kế hoạch chính thức bắt đầu_Cậu quay lại nói với hai tên cận vệ.

- Hoàng thượng ơi, không hay rồi, hộc hộc_Xuxu chạy vội vào phòng, nơi Yunho và Yoochun đang thảo luận gì đó.

- Có chuyện gì vậy Xuxu, ngươi làm gì mặt tái mét vậy_Yunho ngạc nhiên nhìn Xuxu.

- Junsu...Junsu người ấy bị ngã vào hồ cá rồi.Changmin và binh lính đang ra sức kéo người lên_Xuxu thở gấp.

- Cái gì, cá đó ăn được thịt người đó.Té xuống đó làm sao sống nỗi_Yunho hét lớn.

Một phần giây nào đó, mọi thứ gần như bất động.

Tiếng giấy rơi rõ mồn một.

Và ngay sau đó không ai nói gì, chỉ một hướng mà thẳng tiến.

Tiếng tim đập có lẽ còn to hơn cả tiếng bước chân.

Và một ai đó gần như không cần chính mạng sống của mình nữa.

Tại sao yêu lại đau khổ đến thế này, nghe người ấy gặp chuyện mà tim thắt lại, đầu óc không hoạt động nữa.Chạy, chạy về cái nơi mà cảm giác cho biết rằng linh hồn mình đang ở đó.

- Junsu....Junsu....ngươi buông ta ra, người để ta nhảy xuống cứu em ấy_Tiếng hét của JaeJoong vọng lên từ phía xa.

Nhưng Yoochun không nghe thấy gì cả, anh chỉ nhìn thấy nhạt nhòa bóng dáng đang nằm dài dưới đất, bên cạnh đó là một dáng người cao cao đang ra sức nâng dậy.Nhưng anh không quan tâm, vì đó không phải cậu.

Hồ nước rộng kinh khủng, lúc trước anh đã từng thắc mắc vì sao Ngài lại cho đào hồ nước rộng lớn thế này.Và bây giờ anh đã hiểu, hồ nước rộng để có thể dễ dàng cướp lấy cậu từ tay anh phải không, sâu để nhấn chìm linh hồn anh đúng không.

Mảnh áo, là mảnh áo của cậu.

Máu, tại sao lại có máu trên mảnh vải ấy chứ.Không, không phải.Mắt anh bị mờ rồi, mọi thứ nhạt nhòa rồi.Tại sao cái màu sắc đó có thể đập vào mắt anh được chứ, anh mù màu rồi, là mù màu.Đó không phải là máu của cậu đúng không.

Một bàn tay cứng rắn nắm chặt lấy tay anh, buông ra đi.Buông ra để anh nhảy xuống mà cứu cậu, buông ra đi.Anh phải cứu cậu mà.

Khóe miệng hình như vừa bị ai đó đánh vô thì phải, nhưng không đau, chẳng đau chút nào hết.Nó làm sao đau bằng chỗ này chứ, Junsu....Junsu của anh không sao đâu đúng không.

- Yoochun tỉnh lại đi, nhảy xuống là cầm chắc cái chết đó_Yunho ôm lấy thân hình đang chuẩn bị nhảy xuống.

- Buông ra, ...ngài buông ra, thần phải cứu em ấy.Thần phải cứu em ấy, người buông ra...ở lâu dưới đó em ấy sẽ lạnh mất, em ấy rất ghét cái lạnh người biết không ???.Máu kìa người thấy máu không, em ấy rất ghét máu, em ấy rất ghét máu ngài biết không...để thần xuống với em ấy, Junsu em đang rất sợ đúng không ????Anh sẽ xuống với em, dù em có đuổi anh, lạnh nhạt với anh thì anh cũng sẽ xuống đó với em_Yoochun gào lên và kháng cự để cố thoát ra khỏi vòng tay của Yunho.Yoochun đĩnh đạt, phong thái gần như đã chết rồi thì phải, ở đây chỉ còn một Yoochun điên cuồng vì yêu mà thôi.

*BỐP*

- Thân là tể tướng như khanh chẳng lẽ chỉ vì một tên nhóc con như cậu ta mà phải chết lên chết xuống thế này không_Yunho đánh mạnh vào mặt Yoochun, khiến cho vết thương khi nãy lại rách ra to hơn, máu chảy từ khóe miệng dài xuống áo.

- Mặc kệ thần, ngài có biết là quá khứ của em ấy đau thương đến thế nào không.Nếu thần không cứu kịp thì ba em ấy đã bán em ấy cho bọn buôn người???Ngài có biết việc làm tưởng như giúp em ấy lại thành hại em ấy của thần không, ngài có biết chính việc làm của thần đã làm mất đi người mẹ thân yêu của em ấy.Người có hiểu không, thần nợ em ấy rất nhiều, rất nhiều.Nhưng hơn hết em ấy là cuộc sống của thần, là linh hồn của thần._Yoochun vừa nói vừa đập mạnh vào ngực trái của mình, từng lời nó tựa như những nhát cắt, cắt nát trái tim anh.

Nỗi đau đó mấy ai hiểu được chứ, muốn bù đắp cho người mình yêu, nhưng bù đắp thế nào đây, khi chính mình là người đã gây ra nó chứ.

- Ngươi là tể tướng, không phải một thằng vô công rỗi nghề, chỉ biết ở đó mà nói chuyện yêu đương.Ngươi hiểu không ???Ngươi phải sống, bắt buộc phải sống, đây là lệnh_Yunho nói, khuôn mặt anh đanh lại.

- Đến cả người mình yêu còn không giữ được, vậy thì làm sao mà lo cho dân, cho nước được chứ.Một tên tồi tệ như thần không đáng_Yoochun vùng mạnh người, hất mạnh sự kìm kẹp của Yunho.Anh bước lại gần bờ hồ, đôi mắt nhắm lại một cách thanh thản.

- Junsu, anh đến với em đây.Có lẽ người đời sẽ bảo anh là một tên hèn nhát, một kẻ chỉ biết lụy vì tình, nhưng anh mặc kệ, anh chỉ cần em mà thôi. 

- Yoochun, anh đứng yên đó cho tôi.Anh mà nhảy xuống thì đừng nhìn mặt tôi nữa_Junsu bước ra sau bụi cây trong khi JaeJoong đang lăn lộn dưới đất, Xuxu và Changmin thì lắc đầu ngao ngán.Cảnh cảm động như thế mà hoàng phi của chúng nó lăn ra đất mà cười như thế đó, không biết người giống một hoàng phi ở cái chổ nào nữa.

- Em đừng cản anh, anh sẽ đến bên em ngay_Yoochun nói tiếp trong khi một chân anh bước về phía mấy con cá nhìn anh sắp khóc.

- Nhảy xuống đi, rồi sống dưới đó với mấy con cá cũng được_Giọng lạnh tanh phát lên một lần nữa khiến cho Yoochun giật mình quay lại, mắt dụi dụi mắt để kiểm tra tình hình.

- Junsu....Junsu........_Một tay anh quẹt lấy dòng nước mắt trên mặt, anh chạy như bay đến chỗ cậu ôm chồm lấy.Hình như là để xác minh xem mình đang ở trên bờ hay dưới nước.

- Anh làm tôi mất mặt quá, leo lên được tới cái chức tể tướng mà sao lại yếu đuối như thế hả.Đòi chết theo mới ghê chứ, thật là không còn gì để nói, tại sao ba tôi lại ép tôi lấy tên như anh chứ_Junsu lập tức xỉ vả nhưng trên môi cậu vẫn còn nguyên nụ cười hạnh phúc, và tay cũng đã ôm lấy hắn.

- Anh mặc kệ, anh chỉ cần có em thôi._Yoochun siết chặt cậu vào lòng hơn.

Sau một hồi ôm khóc chán chê, Yoochun mới bắt đầu quay sang thanh lí môn hộ hai vợ chồng đang ôm nhau cười mà không hề có biểu hiện nghừng kia.

- Hoàng thượng như thế đó hả, hoàng phi như thế đó hả.Bật mẫu nghi của đất nước mà lôi người ta bày trò như thế hả, hai người có coi thần ra cái gì không_Yoochun tức giận quát.

- Vậy có tể tướng nào mà đòi tự tử vì thất tình không, mất mặt không chịu được_Yunho cười lớn rồi ôm lấy JaeJoong.

- Tụi này chỉ muốn giúp thôi mà.Chỉ là không ngờ Yoochun khanh diễn xuất ngoài mức tưởng tượng.Chồng ơi, nếu em mất chồng có dậy không ???_JaeJoong quay sang nhìn Yunho.

- Young Woong, anh đến với em đây.Có lẽ người đời sẽ bảo anh là một tên hèn nhát, một kẻ chỉ biết lụy vì tình, nhưng anh mặc kệ, anh chỉ cần em mà thôi. _Yunho cười nói, đôi mắt đau buồn để diển tả cảm xúc.

- Chồng phải khóc nữa nó mới giống nguyên bản chứ !!!!_JaeJoong nhéo nhẹ lên mũi Yunho, miệng thì cười tét ra.

- Nè,thần sợ hai người rồi.Còn hai tên cận thần kia nữa, chủ tớ mấy người quá đáng.Tức, Park Yoochun nghĩ việc, không thèm làm tể tướng nữa, làm để rồi mấy người hứng lên làm thêm vài trận nữa thì làm sao thần sống nổi_Yoochun hét lớn trong khi tay kia vẫn ôm Junsu cứng ngắt.

- Cái này giao cho nàng xử lí !!!_Yunho đưa mắt nhìn JaeJoong.

- Cái này giao cho em xử lí đó Junsu_JaeJoong đưa mắt nhìn Junsu.

- Anh bỏ việc thì tôi sẽ bỏ anh_Junsu quay lại nói với Yoochun.

- Thần rút lại câu vừa nãy_Yoochun nói mà không cần nghĩ_Mà ngài làm ơn xử lí mấy con cá này đi, nuôi cá gì mà như quái vật vậy !!!!!!!

- Đó là tại khanh xớn xác thôi.Chứ cá mà ăn thịt người được thì ta dám nuôi để cho hoàng phi ta tập võ à.Tụi nó chỉ được cái lớn xác thôi_Yunho bụm miệng lại nói để cho tiếng cười không phát ra, cái mặt chuyển màu liên tiếp của Yoochun khiến cho anh không tài nào nhịn cười được..

- Về thôi Junsu, anh mà còn nói chuỵên với hai vợ chồng này, anh nhắm anh sống không nổi_Yoochun nắm lấy tay Junsu rồi kéo đi một nước.

- Khi nào rảnh vô chơi với ta nha Junsu_JaeJoong gọi với theo.

- Dạ, hôm nay em cảm ơn hoàng phi rất nhiều_Junsu nói, môi cậu vẽ lên một nụ cười nhẹ.Nhẹ nhưng ấm.

- Đáng lẽ Yoochun còn phải cám ơn mình chứ, sao lại dám nói vợ chồng mình kì quặc nhỉ_JaeJoong ôm lấy Yunho thì thào.

- Thì vợ chồng mình kì quặc thật mà, kì quặc nhưng đáng yêu, hahaha_Yunho cười lớn rồi siết chặt cậu vào lòng.Anh đang suy nghĩ không biết trong đầu cậu có những gì, mà sao toàn làm những chuyện không giống ai, không giống ai nhưng dễ thương.

- Cái hoàng cung này, từ hoàng đế, hoàng phi đến tể tướng không có ai bình thường hết, vậy mà sao vẫn yên bình đến tận bây giờ nhỉ_Xuxu ngao ngán nói.

- Vì không bình thường nên khó đoán, mà khó đoán thì ai dám chạm vào chứ.Không bình yên mới lạ, mà hoàng phi của mình càng ngày càng đáng yêu nhỉ.Thước đo chắc chắn nhất chính là nụ cười của ngài, có lẽ ngài đã yêu gia đình của chúng ta mất rồi_Changmin nhìn về phía JaeJoong đang tựa vào vai Yunho ngủ ngon lành.

- Với con người như vậy, sắt đá còn yêu nói gì là con người chứ.Không bao lâu nữa, người đã có thể dùng chính thân phận của mình mà yêu ngài rồi.Mong là ngài sẽ vượt qua được nỗi đau cũ.

- Ngài sẽ vượt qua thôi, vì hoàng phi Young Woong muốn Ngài như thế mà.Cuộc đời mình đã gặp đến hai thiên thần, thật là may mắn nhỉ.

Changmin vừa dứt câu thì Xuxu cùng cậu xua hết bọn binh lính xung quanh đi, một mình cậu từ phía xa nhìn anh và cậu ngủ.Một giấc ngủ bình yên và hạnh phúc..

Mọi thứ sóng gió dù có to lớn thế nào đi nữa, thì cũng sẽ vượt qua được thôi.

- Hoàng thượng_Heechul lên tiếng. 

- Quan tư tế xinh đẹp của chúng ta, người lại muốn đưa hoàng phi đi tắm nước thánh nữa à_Yunho ngước đầu lên nhìn Heechul.

- Đem tướng quân Han về ngay cho thần.Ngài mà không đem về thì biết tay thần đó_Heechul vào vấn đề ngay, nói vòng vo không phải là sở thích của cậu.

- Nhưng khanh ấy đang lo đi dẹp loạn mà.Làm sao ta có thể kêu khanh ấy về được_Yunho trả lời sau khi đặt đống bản đồ đang xem dỡ trên tay xuống bàn.

- Đất nước đang thanh bình, Ngài cho Han ra đó dẹp lọan gì hả.Bọn cướp biển hay gì gì đó quân Ngài tự lo được, đường hoàng là tướng quân mà ngài bắt anh ấy đi là sao hả.Không đem anh ấy về thần sẽ phế truất hoàng phi cho ngài xem_Heechul nhìn Yunho thách thức.

- Khanh uy hiếp ta à_Yunho cười nói.

- Ngày xưa khi Young Woong mất tích Ngài quá đau khổ thì là việc của ngài mắc gì thấy chúng thần đang hạnh phúc thì lại đày anh ấy đi.Giờ Young Woong về rồi sao không đem ảnh về cho thần hả .Chúng thần còn chưa tổ chức đám cưới nữa???

- Quan tư tế đâu được lấy vợ đâu.

- Nhưng thần lấy chồng, không phải lấy vợ.Thần linh cấm lấy vợ chứ không cấm lấy chồng !!!!!.Không đem chồng tương lai của thần về đây, thì thần sẽ không nể tình anh em gì với ngài hết, truất phế hoàng phi thẳng tay.

- Em nỡ đối xử với ông anh họ đẹp trai như thế này à.Ta là vua đấy, hiểu không ????

- Mặc kệ, thần cho ngài 3 ngày nữa.Han mà không về đám cưới với thần thì việc đầu tiên là tin hoàng phi hiện tại không phải Young Woong, tiếp theo sẽ là hoàng phi là con trai, vậy tiếp đến sẽ là gì nhỉ..........

- Heechul.

- 3 ngày, đem chồng về cho em đó!!!!

- Haizzzz, chủ tớ mấy người giấu thân phận theo cái phong cách gì vậy.Sao ai cũng biết hết vậy trời.

- Junsu ơi, anh lên nha_Tiếng Yoochun lí nhí.

- .....

- Không nói gì là đồng ý đó nha!!!!!!!!!!_Yoochun liền ôm gối hí hửng nhảy cái chóc lên giường, sướng ra mặt.

- Junsu à....

- Hả.

- Em tính để cho hai vợ chồng đó lừa gạt vợ chồng mình vậy sao!!!!!!

-Tất nhiên là không rồi.Quân tử có thù phải trả. 

 ------------- TBC --------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: