Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 3: KẺ ĐỘC TÀI XINH ĐẸP


Taeyeon mở tủ quần áo, ngẫm nghĩ một chút rồi lấy ra một chiếc theo ý mình. Hôm nay, Taeyeon chọn cho mình một chiếc áo sơ mi màu hồng  và quần bò đen.

Yoona đang nằm nghiêng người trên ghế sô pha, cô rời mắt khỏi tivi nhìn theo Taeyeon vừa mở cửa bước ra. Vẫn là Taeyeon của những buổi sáng trong tuần ăn mặc chỉn chu đến công ty, nhưng lần này thì khác, Yoona không nhịn được lên tiếng:

"Chị vẫn muốn đi làm sao? Em không tin là bà chị sếp đó của chị có khả năng khiến chị thất nghiệp cả đời, nghe cứ như mấy cảnh tổng tài uy hiếp nữ chính trên phim ấy."

Có lẽ không có sự kiện ngày hôm qua thì hôm nay chiếc miệng xinh xắn của Yoona sẽ không linh hoạt đến thế, cô ngồi phắt dậy diễn lại một nét "tổng tài" mà mình vừa nói:

"Này em gái! Em thật thú vị! Em chính là của tôi, nếu không, tôi sẽ khiến em cả đời này đau khổ! Đó, y như vậy đó!"

Taeyeon trong bếp vẫn tập trung ăn vội miếng bánh mì cuối cùng cho bữa sáng gồm trứng ốp la và hai mẫu bánh mì nướng của mình. Cô lắc đầu không nghe Im Yoona nói gì, hay nói đúng hơn là không muốn nghe.

Diễn viên không được ai chú ý, Yoona hét lên khi Taeyeon chẳng những bỏ mặc lời thoại sâu sắc của mình mà còn đang chuẩn bị đi ra đến cửa:

"Em nói đến vậy mà chị vẫn bơ em à? Kim Taeyeon!"

Taeyeon ngồi xuống mang giày vào, chốt hạ:

"Tiffany là kẻ độc tài, nhưng mà là kẻ độc tài xinh đẹp."

Taeyeon vẫn còn nhớ lúc gương mặt đó cách mặt mình 5cm vào hôm qua, tự nhủ là không sao, đi làm với kẻ độc tài nhưng xinh đẹp sẽ được tha thứ.

"Chị sẽ bị sai khiến như sai vặt và phải nghe lời chị ta răm rắp cho coi, Kim Taeyeon, tiền đồ của chị tối như đêm ba mươi vậy á!" Yoona bực tức hét lên lần nữa.

Từ khóa "bị sai khiến" của Im Yoona khiến Taeyeon chợt nhận ra điều gì đó, cô nhìn xuống áo của mình đang mặc – áo màu hồng!

"Em mc áo màu hng này rt đẹp! Mc thường xuyên đi."

Giọng nói của Tiffany vang lên trong đầu Taeyeon, dù ngẫu nhiên chọn hay cố tình chọn thì cô cũng phải thay ra ngay, không thể ngày đầu đi làm chính thức với màu áo mà Tiffany đã nói thích được, như vậy chẳng khác nào khiến chị ta càng thêm đắc ý. Nghĩ vậy, Taeyeon từ sau cánh cửa dứt khoát quay ngoắt trở vào.

"Sao quay lại? chị đổi ý rồi đúng không?"

Yoona thấy người chị  yêu quý của mình quay lại còn đi thẳng vào phòng đóng cửa thì được một phen vui mừng, cô hí hửng chạy đến cửa phòng Taeyeon liến thoắng nói:

"Em biết ngay chị sẽ đổi ý mà, hihi..."

Yoona chưa kịp vỗ tay tán dương vì hành động giác ngộ của Taeyeon thì Taeyeon đã trở ra chỉ với một thay đổi duy nhất, là từ áo màu hồng chuyển sang màu tím pastel đoan trang, lướt ngang và chẳng hề đếm xỉa gì đến gương mặt đang nghệch ra của cô em gái cùng nhà.

Đến cửa, Taeyeon nhớ ra điều đó rồi đứng lại quay đầu vào nói:

"Im Yoona, sau này bớt mua vé số lại."

Yoona ngớ người không hiểu gì sất. Đến khi Taeyeon rời khỏi cô mới chợt hiểu ra và rồi gân cổ bức xúc trong muộn màng:

"Chị đổ thừa cho em đấy à!? Hôm đó ai là người đòi em khao cho bằng được vậy? Em trúng số mà cho chị ăn đến bị lỗ luôn á Kim Taeyeon!"

...

Taeyeon đeo túi ra ngoài, cô không quên kiểm tra lại Ipad trong túi, một thứ quan trọng phải có để phục vụ cho công việc của cô. Tất cả lịch trình đã được cô check lại vào tối qua, Taeyeon vì hành độngnày của mình lại tự suy nghĩ:

"Mình như thế này có mất sĩ diện quá không? Sao mình phải răm rắp nghe theo lời chị ta nhỉ? Chỉ là tăng 80% lương thôi mà."

"Nếu mình nghỉ việc, chị ta sẽ trắng trợn chặn hết con đường tương lai của mình sao?"

"Vì sao Tiffany lại muốn tăng lương cho mình chỉ vì muốn níu giữ mình lại? đuổi xong lại níu à? Bị điên hả?"

Taeyen tạm dừng những câu hỏi liên tục trong đầu mình vì điện thoại cô reo lên:

"Con nghe đây mẹ."

"Công việc sao rồi con?" Mẹ Kim vừa đẩy mấy khung vải thêu của mình sang một bên vừa hỏi thăm con gái.

"Vẫn tốt mẹ ạ! Con...đang trên đường đi làm."

"Ừm, mà này, sáng chú con lại sang đây đòi tiền, ông ta nói được một chút là to tiếng. Từ lúc ba con mất là ông ta đổi thái độ ngay, chẳng còn nể nang gì nữa."

Taeyeon nghe xong, bắt đầu bực tức:

"Lại nữa sao? Ông ta thật không biết xấu hổ! rõ ràng cũng là tiền của ông nội."

"Ông ấy ỷ mình là con trai trưởng, lúc ông nội còn sống luôn ở cùng ông ta nên mặc định tiền của ông nội cũng là tiền của ông ấy, ông nội đưa tiền cho gia đình mình thì ngang nhiên xem như nhà mình mượn tiền của ông ta, thực sự là người ngang ngược, dòng họ thân cận ông ấy cũng lật lọng được thì có nói lý lẽ cũng chỉ là đàn gãy tai trâu thôi."

"Con biết rồi! Mẹ yên tâm đi, mẹ cứ nói với ông ấy tháng sau nhất định sẽ có tiền trả ông ấy. Cũng có bao nhiêu đâu, trả xong coi như không còn quan hệ gì với ông ấy nữa."

"Con lấy tiền đâu ra?"

"À, tháng này con làm tốt nên được tăng lương."

"Này Taeyeon, con không có đi mượn nợ giang hồ đấy! dù đường cùng cũng không được, nhất định nghĩ cũng không được nghĩ đến, mẹ cũng chỉ là nói với con vậy thôi! Con yên tâm, ông ấy chỉ được cái miệng chứ không làm gì nhà ta được."

Taeyeon bật cười:

"Không có đâu mẹ! Không có giang hồ nào dám cho con gái mẹ mượn tiền đâu. Thôi, con đến giờ làm rồi, nói với mẹ sau."

Taeyeon ngắt máy, bất đắc dĩ buông ra một tiếng thở dài, cô nhìn cái ipad trong tay rồi quyết tâm nói:

"Không, là 80% lương lận đó Kim Taeyeon! một con số lớn nhất từ trước đến nay, mày không quan trọng, gia đình mới quan trọng, Tiffany không quan trọng, tiền mới quan trọng."

Gia đình luôn là điều ưu tiên nhất trong cuộc đời của Taeyeon, cô đương nhiên sẵn sàng bỏ qua tất cả rào cản vì họ.

Và cũng đương nhiên, cô thà nghĩ mình mê tiền hơn là "mê" Tiffany Hwang.

...

"Hwang tổng, 80%..."

Taeyeon từ đoạn đường đi làm đến phòng làm việc của Tiffany trong đầu cứ nghĩ mãi đến con số 80% lương của mình nên khi đứng trước mặt Tiffany, vốn dĩ như thường lệ cô sẽ chào và báo cáo lịch trình ngày hôm nay thì cô lại buột miệng nói "80%" cũng may ba chữ "lương ca tôi " đã kịp thời nuốt xuống bụng.

"À, không...là lịch trình hôm nay."

Tiffany đang ngồi trên một ghế thư giãn cạnh cửa kính, cô bắt chéo chân, ánh mắt tập trung vào quyển tạp chí trên tay. Ở đây thoáng đãng không khí tốt như vậy nên dù không nhìn đến nhưng câu nói của Taeyeon sớm đã lọt vào tai cô rồi.

"Yên tâm, tôi không phải người chỉ thích hù dọa, 80 là 80, không sót một đồng."

Giọng điệu như thường lệ của Tiffany vang lên rõ ràng rành mạch giữa không gian, lời nói chắc nịch mang đầy sự tự cao của địa vị xã hội này cô nghe từ hôm qua đến nay đã ngán tận cổ, cô thật sự là loại người xem tiền là trên hết nhưng không đến mức đánh mất liêm sĩ vì chúng, cô luôn có tự trọng nhất định của riêng mình.

"Tôi nói nhầm, tôi không có ý định đó." Taeyeon bối rối xen lẫn chán nản phân trần.

"Vậy à! À mà, sau này không cần gọi tôi là Hwang tổng, gọi tôi là chị như hôm qua thư ký Kim trách móc tôi ấy." Buông ra một câu nặng mùi mỉa mai, Tiffany không để mắt đến Taeyeon một lần mà vẫn dán mắt vào tạp chí.

"À, thật ra tôi..." 

Taeyeon bối rối định giải thích thì Tiffany đã chen ngang:

"Gọi là chị thì phải xưng em." Tiffany lật tiếp một trang mới vừa nói.

"À, được, chị, em." Taeyeon lại lú lẫn rồi.

Tiffany lúc này mới ngẩng đầu đưa mắt nhìn đến Taeyeon, một nụ cười khẽ trong khi hỏi:

"Sao nào? Chúng ta làm gì đầu tiên?"

Câu hỏi của Tiffany như nắm một đầu dây tháo được đống chằng chịt rối nùi trong đầu của Taeyeon. Như chỉ chờ có vậy, Taeyeon lập tức nói:

"Dạ vâng, 10h có hẹn gặp với nhà thiết kế Jeon..."

"Được, đi thôi, chị cũng chưa ăn sáng." Tiffany đứng lên cắt ngang lời Taeyeon.

Chưa nói xong lại bị cắt lời, Taeyeon bối rối lần ba. Chưa ăn sáng thì sao nhỉ?!

Tiffany đi đến cầm lấy túi xách trên bàn vừa nói:

"Chìa khóa ở trên bàn, sau này thư ký Kim cứ giữ nó vì tôi thích người hiểu tôi chở tôi hơn."

Taeyeon bất ngờ nhìn về phía bàn, chiếc chìa khóa xe hơi mới cáu đang nằm yên ở đó đợi cô. Tiffany đúng thật tài tình trong việc xoay cấp dưới mình như chong chóng, lúc nãy vẻ mặt còn khiến người ta nội tâm cồn cào mà bây giờ lại thoải mái tươi tắn cười cười nói nói. Quái đản!

Là sao đây, Tiffany Hwang?

Taeyeon nhìn theo bóng dáng Tiffany đang sải bước đi trước, từng bước đi của người này như mang theo hào quang, mỗi bước tỏa sáng thu hút. Vì Tiffany trãi đồ hiệu trên người? không, là do khí chất thiên bẩm.

"Sao ông trời lại cho chị ta tất cả rồi đổi lại tính khí thất thường này vậy?" Taeyeon nhăn mặt tự hỏi.

...

Tiffany vừa bước đi vừa mỉm cười mãn nguyện, nụ cười này chính là vì hôm nay vẫn nhìn thấy Taeyeon đứng trước mặt mình, đúng là không uổng công cô hôm qua bùng nổ khí thế như vậy.

...

Taeyeon đứng giữa garage xe bấm nút chìa khóa mới phát hiện chiếc xe hơi màu trắng mới tinh nháy đèn ở bên tay phải.

"Hôm qua nói nhiều như vậy cũng không thuê nỗi một tài xế mới, cái gì mà muốn người hiểu tôi chở tôi, chị ta vẫn muốn hành xác mình thì có."

Taeyeon vừa vào trong xe đã không ngừng trách móc. Cô sẽ còn nói nhiều hơn nữa nhưng nội thất xe khiến miệng cô ngậm lại một chút, cô không rành về xe hơi nhưng nhìn từng chi tiết bên trong này cũng đủ để cô há hốc mồm và hiểu rằng chiếc xe này nhất định là thuộc hàng đắt tiền.

"Đúng là người giàu tiêu tiền có khác." Taeyeon xoa xoa vô lăng có hình ngôi sao ba cánh sáng bóng thầm ngưỡng mộ.

Taeyeon cẩn thận tìm rồi vặn nút máy lạnh, xong xuôi cô chạy xe và đón Tiffany ở sảnh chính công ty.

Taeyeon bước ra chuyên nghiệp mở cửa xe cho sếp mình rồi nhẹ nhàng đóng lại. Tiffany ngồi vào xe, không khí bên trong táp vào người khiến cô nâng môi khẽ cười, vẫn là mùi hương quen thuộc này chui vào mũi cô.

"Hwang tổng, à... chị muốn đi ăn ở đâu?" Taeyeon hỏi, mắt vừa nhìn thấy nụ cười của Tiffany ở phía sau xe.

...

Tiffany vừa ăn món ăn của mình vừa để mắt đến thư ký Kim của mình trước mặt, cô nhìn cách Taeyeon dùng nĩa đẩy từng miếng cà rốt trong đĩa cơm xào sang một bên dĩa rồi bật cười.

"Con không thích ăn cà rốt." giọng đứa trẻ cằn nhằn vừa bỏ hết cà rốt vào đĩa của chị gái kế bên.

Taeyeon đang nhai một cách thận trọng đến nỗi hai cánh môi khép chặt vào nhau, nhưng mắt cũng đã nhìn thấy biểu cảm lén cười kia vội vàng nuốt hết rồi lên tiếng:

"Không phải là nghe lời chị đâu mà là dù sao đây cũng là phép lịch sự, nhai chóp chép trước mặt người khác rất mất lịch sự." Taeyeon cố gắng thanh minh.

Mặc dù cười vì lý do khác nhưng Tiffany đương nhiên vẫn hiểu vì sao Taeyeon lại tự động thanh minh với mình, cô nghiêng theo chiều gió nói:

"Nhưng thư ký Kim đang lịch sự một cách thái hóa, nếu người khác nhìn vào sẽ nghĩ em bị dị tật cơ miệng đấy!"

"Sao vậy được!?" Taeyeon vừa bị đánh ngay con "quê độ" vào mặt nên cúi đầu tránh ánh mắt của Tiffany vừa lí nhí nói.

Tiffany nhìn dáng vẻ kia lại tiếp tục mỉm cười.

Lát sau, Tiffany ăn xong cô tao nhã chậm khăn giấy lên môi vài cái rồi cất tiếng:

"Thư kí Kim này!"

Taeyeon nghe gọi giật mình dạ một tiếng, cô luôn là người hiểu rõ nhất mỗi khi Tiffany thay đổi tông giọng của mình theo từng ngữ cảnh. Bây giờ cũng vậy, hình như sắp có chuyện nghiêm trọng. Cô thẳng lưng dậy, bật chế độ lắng nghe.

"Chuyện hôm qua thư ký Kim nói chị là kẻ độc tài..."

Taeyeon chột dạ nuốt nước bọt, xem ra Tiffany sắp móc mỉa trả thù rồi, dù gì bây giờ cũng đã chung một thuyền với người phụ nữ này nên có thế nào cũng phải chín phần nhịn một phần chừa về nhà xả giận sau. Tự nhủ "tránh voi chẳng xấu mặt nào", giọng cô hiền lành giải thích:

"Chỉ là lời nói trong lúc nóng giận, hôm qua là do em có chút không kiềm chế." Taeyeon nói cũng như vừa chính thức đem hết sự oai phong của mình hôm qua đổ sông đổ biển.

"Không, chị định nói là em nghĩ đúng rồi." Tiffany tỉnh táo đáp.

"Dạ???"

"Taeyeon và chị làm việc với nhau gần 2 tháng rồi đúng không? Em cũng đừng giữ kẽ nữa nhé vì chị sẽ bắt đầu không tốt lên đây. Chị cũng tự cảm thấy bản thân mình khó chiều, hiếu thắng và luôn coi ý mình là trên hết, vậy nên em tốt nhất là nên quen với điều đó đi."

Tiffany cười chưa đầy 2 giây đã nói tiếp:

"À, đừng nghĩ là chị có ý định đối đãi tốt với em, chị không có ý định đó đâu nên là hãy làm việc thật chăm chỉ vào vì không ai ở vị trí của chị mà có thể dễ dàng bỏ qua việc cấp dưới hét vào mặt mình cả."

Taeyeon không thích đối diện với những lúc Tiffany như thế này, trông không ưa một xíu nào. Tiffany đã nói xong, cô giả vờ bày ra vẻ mặt gật gù như hiểu vấn đề rồi vén tóc cúi mặt ăn tiếp phần ăn của mình.

"Huống hồ chi năm 10 tuổi ai đã từng chửi vào mặt chị chị vẫn nhớ như in. Vậy nên, thư ký Kim, nhớ bảo trọng!" Tiffany ngắt nghỉ rất đúng chổ, đợi Taeyeon cắn cọng rau rớt xuống dĩa cô mới nói tiếp -"Cẩn thận, lỡ khi thấy chị không tốt tính cũng đừng bỡ ngỡ."

Taeyeon gượng cười gật đầu vâng dạ như mình rất hiểu ý. Đôi môi phủ đầy màu son đỏ mọng kia cười "từ thiện" thêm một lần nữa rồi xách túi đứng lên:

"Được rồi, xem như đã rõ ràng. Chúng ta đi thôi."

Taeyeon hoàn toàn cạn lời trong trường hợp này, không biết nên nói gì vì cũng không hiểu gì. Tiffany Hwang thực sự có biệt tài xoay chuyển cảm xúc nhanh như cách người yêu cũ trở mặt. Taeyeon chưa nuốt trôi mấy cọng mì trong miệng đã chửi đổng một câu:

"Đúng là điên thật! 10 tuổi ai mắng chị thì đi kiếm người đó đi chứ? Nói với tôi làm gì?"

...

Ngày đầu tiên đi làm chưa bao giờ là dễ dàng, điều này rất sai đối với Taeyeon vì ngày nào đi làm với cô cũng chưa từng được dễ dàng, ít nhất là cho đến thời điểm được (bị) làm cấp dưới của Tiffany Hwang.

Taeyeon chống càm nhìn qua cửa kính trong suốt, bàn làm việc của Taeyeon chỉ cách phòng Tổng giám đốc một lối đi và một cửa kính nên nếu Tiffany không tắt tầm nhìn thì cô có thể mỗi phút mỗi giây nhìn thấy được dáng vẻ lẫn thái độ của người phụ nữ quyền lực nhất của tòa nhà này. Bây giờ cũng như vậy, Tiffany đang tập trung làm việc với chiếc máy tính in logo trái táo cắn dở cỡ bự của mình, còn Taeyeon, cô bâng quơ suy nghĩ rồi tiện thể thu dáng vẻ nghiêm chỉnh kia vào tầm mắt, đột nhiên lại ao ước:

"Vừa giàu có lại vừa có nhan sắc, ước gì mình cũng được một phần như người ta nhỉ!"

Vừa thơ thẩn thẩn thơ suy nghĩ, kết quả Tiffany bên trong lại đưa mắt nhìn đến Taeyeon. Mắt chạm mắt nhưng chẳng có tia lửa điện trong truyền thuyết nào xẹt qua giữa cả hai, Tiffany rất bình tĩnh còn người có tật giật mình đương nhiên là Taeyeon. Taeyeon ngay lập tức bỏ ngay tư thế vừa chống càm vừa nhìn lén người khác đó gấp gút thẳng lưng chỉnh tề quay lại vùi đầu vào bàn làm việc.

Bên trong ngực trái, nơi trái tim của Taeyeon đang liên hồi đập bịch bịch như muốn hét lên với Taeyeon rằng: "What's wrong with you Taeyeon Kim?"

Taeyeon nào có định nghĩa được con tim đập nhanh này là vì điều gì đâu, chẳng qua là sợ hãi việc bị bắt "gian" tại trận này quá thôi.

...

Tiffany nhìn người vừa mới bị giật mình kia môi tự nhiên mỉm cười, cầm ly nước uống một hơi liền nghĩ ra một điều khiến cô cười thật ma mãnh.

...

Taeyeon đang trở lại tập trung làm việc sau khi bị phát hiện "nhìn lén", Tiffany bước đến còn vừa ung dung vừa cầm ly nước trái cây ưa thích của mình, uống bằng ống hút để sát khóe môi phải chính là phong cách của Tiffany Hwang.

Taeyeon vội vã đứng dậy trình diện thì Tiffany đã nói:

"Cứ làm việc đi không cần để ý đến tôi."

Tiffany bước vào tận bàn làm việc của Taeyeon, đứng phía sau quan sát một chút rồi đột nhiên lên tiếng:

"Chỉnh chổ này lại đi, sai lỗi ngớ ngẩn như vậy mà thư ký Kim cũng không phát hiện ra?"

"Chổ này, chổ này, và cả chổ này nữa."

Tiffany cúi người một tay vòng qua bên trái Taeyeon tựa xuống bàn, tay còn lại chỉ chỉ vào màn hình.

Bị Tiffany "tấn công" vào tận "sào huyệt" của mình, Taeyeon còn chưa xong ngạc nhiên thì cự ly giữa hai người đã rút ngắn đến vải áo đều chạm vào nhau, đỉnh đầu của Taeyeon đã cảm nhận được vải áo lụa đắt tiền kia chạm lên rồi. Taeyeon kịch liệt nín thở khi bị áp sát, không phải vì Tiffany có độc nhưng là vì Tổng giám đốc quá gấp gáp tiến đến khiến nhân viên như cô như bị tóm hết dưỡng khí trợn mắt kéo theo một đợt nín thở, sau đó mới lắp bắp:

"Vâng, em...sửa ngay ạ!"

"Vẫn chưa đâu vào đâu cả." Tiffany chậc lưỡi lắc đầu thẳng người lên vừa nói.

Tiffany đứng ra xa mình Taeyeon mới có cơ hội thở ra một hơi nhẹ nhõm hết cả người, bị sếp thình lình kiểm tra như thế này vài lần nữa thì chắc cô sẽ cần gấp một máy trợ tim cho mình.

Chưa được bao lâu, Tiffany lại xuất hiện trước mặt Taeyeon. Tay gõ gõ lên bàn nói:

"À, đến chiều thư ký Kim nhớ đón Prince của tôi về nhé!"

Nói xong Tiffany thoải mái bước đi, còn khuyến mãi cho Taeyeon nụ cười thân thiện. Người đã đi rồi Taeyeon mới dám thở ra thêm một hơi nhẹ nhõm hoàn toàn, nụ cười vừa rồi giống như dồn hết sự xinh đẹp đang có vào, đôi mắt cong lên trông cũng thật thu hút.

"Mới mắng người ta xong lại cười như thế?! Chị bị đa nhân cách à?!" Taeyeon bất mãn nói.

...

"Mày đừng có kêu nữa trước khi chị nổi điên lên."

Taeyeon đang lái xe vừa chậm rãi nói, chú chó lông trắng được nhốt trong ba lô dành cho thú cưng ấy vẫn ư ử rên lên.

"Mày có biết chị rất thích chó không nhưng vì mày là con của Tiffany Hwang nên chị chẳng thích thể nào thích nỗi không? nhìn là muốn đấm cho phát rồi!"

"Đúng rồi rên lên đi con chó tội nghiệp! Làm chó nhà giàu mà chẳng có nổi một lần được cảm giác đưa đón của chủ đúng không? Đúng rồi, vì Tiffany Hwang có chị mày đây để làm nhiệm vụ đưa đón mày rồi nè."

"gâu gâu!" Con chó sủa lên hai tiếng lớn.

"Thôi đừng có giả vờ nữa, chị đã mấy lần đưa đón em rồi mà. Em nên thấy đồng cảm với chị vì chúng ta đều nằm dưới trướng của Tiffany Hwang đi."

"Cũng may còn xinh đẹp để vớt vát lại được tình hình."

"Chị nói Tiffany chứ chẳng phải nói em đâu, xin lỗi nhưng mặt em quá xấu để được đặt tên Hoàng Tử đó!"

Taeyeon một mình vừa lái xe vừa nói chuyện với con chó, một chốc cũng đã đến nơi của Tiffany.

Từ xa cô đã thấy cô đã thấy người quản gia đứng trước chờ sẵn như thường lệ, phía sau còn có hai người nữa. Tổng cộng có đến ba người phụ nữ ra đón cô, hay nói đúng hơn là đón con chó tên Prince thú cưng của chủ nhân căn nhà.

"Thư ký Kim, cám ơn cô đã đưa Prince về." Bà quản gia đã ở tuổi trung niên, khóe mắt lúc cười đã đầy nếp nhăn.

"Không có gì ạ!" Taeyeon cười đáp.

Lên xe trước khi rời khỏi, Taeyeon vẫn còn tò mò nhìn sâu vào trong căn biệt thự rộng của Tiffany qua cánh cửa. Đó là một căn biệt thự màu trắng ngà rộng lớn mang hơi hướng cổ điển, xung quanh đều là tường cao bao quanh khiến nó trở nên biệt lập với tất cả căn khác xung quanh, từ cánh cửa ở ngoài nhìn vào có thể nhìn thấy cây cây cối bên trong cao lớn phủ đầy, căn biệt thự khắp nơi đều đóng kín cửa im lìm, dường như là chẳng có ai ngoài ba người vừa rồi. Theo như Taeyeon quan sát có lẽ căn biệt thự này lâu đời nhất so với mặt bằng chung các căn dành cho giới thượng lưu gần đây, cũng là căn nhà nổi bật nhất, nhìn có chút bí ẩn có chút tĩnh mịch.

"Sao mình nhìn qua lại thấy có chút đang sợ, nhìn cô quạnh thế nào ấy nhỉ! Chị ta sống ở đây một mình sao?"

...

Garage xe.

Taeyeon vừa đậu xe vào đúng nơi quy định, vừa đeo túi xách đi ra đã bắt gặp Tiffany đi đến.

"Chào Hwang tổng! tôi vừa đưa Prince của chị về nhà!"

Tiffany hỏi:

"Sao thư ký Kim lại ở đây?"

"Dạ?"

"Ý tôi là sao chưa về?"

"Dạ em chuẩn bị về đây ạ!"

Tiffany nhìn chiếc xe hơi trắng, đưa ánh mắt thắc mắc cho Taeyeon:

"Tôi đã nói là thư ký Kim cứ sử dụng xe đi mà."

Taeyeon có chút bất ngờ:

"Sao ạ? Sử dụng xe sao?"

"Ừ, dùng nó đi, lúc tôi cần thư ký Kim cũng có thể dùng ngay. Với lại, cô dùng xe này ngày mai đưa đón tôi đi làm đi."

Taeyeon hơi ngập ngừng:

"Việc này..."

"Chẳng phải thư ký Kim đi làm bằng xe bus sao? Việc này ảnh hưởng đến công việc."

Taeyeon nghe đến đây thì nói:

"Vâng, xin cám ơn ý tốt của Hwang tổng nhưng tôi đang ở nhà thuê, thật sự không có chổ đậu xe hơi thế này. Nhưng mà, tôi sẽ không đi làm trễ nữa đâu ạ! Cám ơn Hwang tổng đã nghĩ cho tôi, tôi nghĩ xe để ở đây vẫn tốt khi nào cần tôi vẫn có thể chở chị ngay. Thật ra đi taxi hay xe bus đều không ảnh hưởng mấy." Taeyeon nói xong thì nở một nụ cười thật tự nhiên, cúi đầu chào Tiffany rồi rời đi.

Tiffany ở đây nhìn theo dáng đi đó, khẽ thốt lên một câu:

"Vẫn y như cũ."

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top