Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

sinh mệnh vô thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vì anh không thể miêu tả em bằng ngôn từ của loài người, anh tự sáng tạo ra cuốn từ điển riêng của mình.

Mùi thuốc đỏ (danh từ) : không thơm như thuốc phiện nhưng là thứ duy nhất có thể đưa anh đắm chìm trong em.

Yêu (động từ) : khát khao.

Chết (động từ) : không hề mong muốn.

Chúa (danh từ) : sự lạc lối.

Nhân loại (danh từ) : sự thất vọng.

Cộng hưởng (động từ) : điều vạn vật làm khi em khóc, em cười.

Giặt giũ (động từ) : khát khao, đồng nghĩa với "yêu".

Junho (danh từ) : hạnh phúc.

Mùi thuốc đỏ xộc vào mũi anh, anh tỉnh dậy. Anh mơ về em. Anh tự hỏi liệu có thần chết nào từng trải qua việc mơ hay chưa, vì điều đó thật tuyệt vời. Anh giặt giũ tình yêu này liên hồi, kể cả có ở trong mơ hay tại đời tỉnh, anh cố gắng giữ nó mới nhất có thể, không muốn nó dính bất cứ hạt bụi trần nào. Nhưng có lẽ, càng giặt thì nó càng phai màu và tróc vải, nên anh đành ngậm ngùi ngừng tay thôi.

Những ngày này em không đến bệnh viện, anh chẳng rõ tại sao. Chỉ là thi thoảng hồi tưởng khoảnh khắc anh tia mắt thấy một nụ cười hiếm hoi đặt trên vành môi em trong giấc ngủ, Chúa biết anh lại rung động, lại nhớ nhung, người làm anh ho đến hộc máu, ép anh khạc ra hạt mầm tình yêu bám rễ trong lồng ngực.

Có lẽ điều Chúa nên làm bây giờ là giết chết anh đi.

Anh bất chợt tức tối. Anh yêu em, khát khao được yêu nhưng không thể chết đi. Con người có thể yêu hết mình rồi chết, anh sảy chân rơi vào vũng bùn ấy nhưng không thể chết. Chúa cấm anh không được yêu nhưng khi anh ngụp lặn cầu cứu, người lại bắt anh tồn tại ở tình trạng "suýt chết đuối", không giết chết anh, để anh sống trong đau khổ.

Em còn chẳng biết đến tiệm giặt là của anh cơ mà. Nhưng anh vẫn luôn mở cửa đón khách.

Phòng cấp cứu bật mở. Anh thấy nét mặt cô y tá kia hốt hoảng hơn thường ngày. Biểu tình các bác sĩ khác chợt biến dạng khi noi theo người nằm trên giường bệnh. Anh tò mò bước đến, thái độ nửa vời như con rối bị treo lỏng, rồi một cỗ cảm xúc anh chưa từng trải kéo đến, đè bẹp anh tại chỗ.

Junho?

Tóc em bết máu, anh muốn đưa tay ra gỡ rối và gội thật kĩ để màu nâu toả sáng. Mắt em nhắm nghiền, không được, anh yêu hai đồng tử nâu trầm vừa ảm đạm vừa chứa chan hi vọng nhìn bầu trời qua ô cửa nhỏ nơi bệnh viện. Đôi môi đỏ tái nhợt, hãy để anh chế ra thứ son hảo hạng nhất thoa lên xinh đẹp. Bàn tay buông thõng, dòng đào theo đó vẫn chảy rỉ rách như vòi nước đóng chưa chặt, anh sẽ khoá nó lại bằng tất cả sức lực của mình, không để giọt quý giá nào trôi mất.

Anh gào lên với đám bác sĩ kia hãy cứu em đi, nhưng chẳng ai nghe thấy anh khản cổ. Liệu đây có phải là lý do em luôn thấy có lỗi với người nhà bệnh khi việc đâm ra lỡ làng, chắc họ cũng gào thét như anh, tuyệt vọng và hốt hoảng như anh, và họ cũng mang yêu thương chuẩn bị vỡ tan như anh?

Anh định chạy trốn, nếu anh không còn ở đây thì em sẽ không thể đi đâu được, nhưng Chúa đóng đinh chân anh xuống nến nhà lạnh lẽo, bắt anh mở to mắt nhìn điểm vàng trong em xuất hiện. Anh trở nên cuồng loạn, lần đầu tiên trong cả quãng thời gian dài không đong đếm, muốn bẻ gãy lưỡi liềm của mình. Vì không còn lưỡi liềm, thần chết sẽ thực sự chết, nếu anh chết, em sẽ ở lại, em phải ở lại.

Bàn tay nắm lưỡi liềm đến tuôn máu, anh đau, nhưng Chúa không biết rằng nỗi đau này người mang đến còn không bằng một phần triệu nỗi đau khi yêu em, đơn phương.

Anh từng nghe con người bảo yêu đơn phương rất đau, thậm chí còn đau gấp bội lần cái đau ấy khi người anh yêu chẳng biết anh là ai. Thần chết như anh tồn tại từ buổi sơ khai, buổi khai sáng đến tận buổi chiến tranh loạn lạc, buổi phát triển, buổi hiện tại và có lẽ là cả buổi tương lai. Thần chết phục vụ Chúa, chẳng vì lẽ gì cả, họ không đòi hỏi được tồn tại nhưng cũng chẳng đoái hoài đến việc được chết đi.

Anh thì khác. Từ ngày gặp em, vạn vật thay đổi. Anh biết yêu, anh mơ, anh đắm chìm vào mùi hương, anh muốn chết, anh lo giặt giũ, anh cộng hưởng, anh nghi ngờ Chúa, anh nhận thức về nhân loại theo một cách khác. Và anh thấy em, cảm nhận con người em, Junho. Phải chăng là anh đã hạnh phúc, điều mà một thần chết đáng lẽ ra không bao giờ được hưởng?

Chúa nhìn xuống, rủ lòng thương hại anh, cuối cùng cũng cho anh sức mạnh để bẻ gãy lưỡi liềm. Nhưng nếu anh dám cả gan đi ngược lại với ý của người, là lấy đi mạng sống của em, người sẽ đến và đòi một tồn tại khác.

Là anh đây, anh đây, anh đây, để anh thay em đối mặt với cơn cuồng phong.

Đôi chân anh được giải thoát. Người đã cắt nó đi. Anh run rẩy bò đến bên em, cố rướn người lên để được nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp một lần cuối. Anh đã tham lam và nắm lấy tay em, điều trước đây anh chỉ dám tưởng tượng trong mơ. Dường như ở giữa ranh giới của sự sống và cái chết, em trở nên vô thường, cảm nhận được anh. Một khoảnh khắc kì diệu khi linh hồn em bắt gặp ánh mắt nơi anh, anh bùng nổ như bom đặt đến hẹn giờ và oà khóc. Vạn vạn vì tinh tuý hoá vào những giọt nước mắt của thần chết, gửi đến em. Chúa lấy đi đôi tay của anh, bàn tay em lại buông thõng. Bỗng cổ họng anh thông suốt sau một tràng nức nở, anh lại gào tên em.

"Junho? Anh là thần chết, và anh yêu em."

Em vẫn chưa nhận ra anh, Chúa nhồi xuống họng anh con dao trừng phạt vì đã làm trái quy luật tự nhiên. Nhận ra mình chẳng thể làm gì được nữa, anh lại nghĩ đến đây là kết thúc rồi sao? Hoá ra yêu đơn phương, đau đến chết nhưng người thương vẫn chẳng thể thấu. Hai đường thẳng may mắn đồng quy tại một điểm, rồi sau đó, chúng sẽ mãi mãi không gặp lại nhau.

Anh kịp viết thêm một từ vào cuốn từ điển lưu trong tâm thức trước khi lụi tàn.

Yêu đơn phương (động từ) : không hề nuối tiếc.

Điểm vàng bay lơ lửng trong chiều không gian nhảy múa leo lắt một hồi cuối cùng cũng trở lại vào trong người em, nhịp thở đầu tiên phả ra. Đồng thời, có một thần chết vĩnh viễn biến mất, Chúa gạch tên "Lee Eunsang - Thần chết" ra khỏi cuốn sổ "Sinh mệnh vô thường" của mình.

Trước khi đưa tất cả mọi thứ vào quên lãng, Chúa nán lại, viết thêm một dòng cạnh tên anh, "Thành ra, thần chết cũng có thể yêu."

Trước khi tỉnh dậy và Junho sẽ buộc phải xoá nhoà khoảnh khắc em bắt gặp ánh mắt của Eunsang, một giọt nước mắt rơi, theo gò má lăn xuống nền vải trắng muốt, pha màu đào.

Vạn vật, cộng hưởng.

————————————— E n d.

Hmmmm mình cũng không biết nên gọi chiếc threeshot này là gì nữa, nhưng mong là mọi người thích nó :)))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top