Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Pokemon: The Scenic M #40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên này chẳng có gì cả, một căn phòng lớn đáng lẽ là nơi quản lý và chứa giấy tờ thì lại trống trơn. Tổ chức Pyramid quá cẩn thận sẽ không chọn nơi đây làm một địa điểm quan trọng gì, tóm lại vẫn là như suy đoán của tôi ở đây chỉ là một trạm trung chuyển.

Cuối hành lang là cánh cửa sắt hoen gỉ, dẫn ra bên ngoài, nơi có khu đất trống như bãi đổ xe và người đàn ông ban này đang đứng hút thuốc, chờ Pokemon của mình trở lại mà không hề hay biết nó đã bị đánh bại bởi chúng tôi.

"Ông kia". Tôi chạy xuống bao vây ông ta cùng Meowscarada và Eevee

Người đàn ông chỉ nhìn tôi một cách xem thường chỉ vì tôi nhỏ hơn ông ta vài chục tuổi và sẽ không đủ sức làm gì. Một Pokemon nữa được gọi ra để bảo vệ ổng, là Typhlosion, Pokemon khởi đầu của ông ta, mang hệ Lửa. Lại một trận đấu bất lợi cho Meowscarada rồi.

Cơ mà chưa kịp chiến đấu, một dòng điện cao áp phóng xuống từ không trung khiến cả Typhlosion và người đàn ông kia bị giật cho bất tĩnh, chúng tôi cũng ở gần nhưng lại không bị giật. Zeraora đã xuất hiện từ khi nào và làm điều đó, chỉ mình cậu ta đội chiếc mũ beret của mình có huy hiệu của Hiệp hội bảo vệ quyền lợi Pokemon mà không có Jogasaki đi cùng.

Cậu ta thu lại Typhlosion vào Pokeball, đồng thời vác người đàn ông kia trên vai trở vào bên trong khu xương, lướt ngang mặt chúng tôi mà không nói lấy một lời, đúng là chủ nào tớ nấy mà. Vì là lần hiếm hoi được gặp lại Pokemon của Jogasaki, tôi bám theo cậu ta để hỏi cho ra trong những ngày qua những người đáng lẽ có thể ngăn chặn Pyramid lại đang làm gì.

Vào lại trong xưởng, Zeraora bắt cả Hawlucha rồi cứ thế định rời đi, tôi và Emily ra sức chặn lại cậu ta mới chịu mở miệng mà cũng không vui vẻ gì.

"Ông chủ của mày gần cả tuần qua ở đâu? Sao cảnh sát Pokemon còn chưa điều tra bọn này? Thời sự cũng không đưa thông tin gì về tổ chức tội phạm Pyramid hết vậy?". Tôi không chờ được nên đặt câu hỏi dồn dập

"Mới có một người tới đây, giống như là bosa của tổ chức vậy. Bà cô đó đưa cả lô hàng đầy thuốc kích thích đi bằng cổng không gian của Hoopa. Jogasaki có biết bọn nó thu phục được cả Pokemon huyền thoại Hoopa không vậy?"

"Cậu ta có được dạy nói tiếng người không đấy? Hay tớ phải dùng tiếng mèo để phiên dịch. Meow...?"

"Haizzz... Bọn tôi vẫn đang theo dõi và điều tra. Tổ chức này càng đào sâu càng có nhiều thứ phức tạp, tầm hoạt động và cách tổ chức rất khó lường. Tôi đi được chưa?"

"Ờm... còn gì khác không?". Emily thắc mắc

"Hết rồi"

"Sao mà đơn giản như vậy được, phải có gì đặc biệt hơn chứ, Zeraora"

Cậu ta tắc lưỡi, giấu ánh mắt đi.

"Bọn tao có thể giúp mày mà. Nếu ông chủ của mày có yêu cầu gì, mày có thể tìm bọn tao. Bọn tao cũng tự mình điều tra ra được chỗ này rồi, có khi bắt được ông kia mà không có mày nữa đó". Tôi dùng hết lời để moi thông tin

"Làm như một mình tôi không làm được vậy?"

"Anh bạn có thích bạc hà không?". Meowscarada tự dương đặt một câu hỏi trông... chả có liên quan gì

"Rồi sao?"

Cô chà hai lòng bàn tay với nhau rồi thổi thứ gì đó về Zeraora, chẳng có gì bay ra cả ngoài một hương thơm tươi mát, và một chút cay nồng. Ngược lại với vẻ bình thường của tôi thì mắt Zeraora sáng hẳn lên.

"Cô... có cái này ở đâu"

"Tôi biết đường đến đó thôi chứ cũng chẳng biết chỉ bằng lời như thế nào nữa. Muốn thì tôi sẽ chỉ". Meowscarada cười gian, kế của cô hiệu nghiệm rồi

"Chỉ đi"

"Nhưng! Anh bạn nói thêm chút gì đó thú vị được không. Có qua thì phải có lại chứ"

Zeraora lúc này toát mồ hôi, vừa nãy cậu ta ra giá dữ lắm mà bây giờ tự nhiên thay đổi ý định thì lại quê quá. Cậu gãi đầu một lúc rồi cũng chấp nhận yêu cầu.

"Thật ra cũng không có gì để giấu đâu... mọi người nên biết để cảnh giác một chút... cũng được"

"Vào vấn đề đi, Zeraora". Meowscarada khoanh tay chờ đợi

"Theo những gì tôi biết, có thể sẽ xảy ra một cuộc bạo loạn bởi những huấn luyện viên trẻ khi Pokemon của họ được tăng sức mạnh nhờ vào loại thuốc kích thích đó. Có một thứ gọi là Hiệu ứng Lucifer, những người bình thường hiền lành, được giáo dục tốt, không có các vấn đề về tâm lý nhưng trong một số tình huống, cụ thể ở đây là khi có được sức mạnh đủ lớn họ có thể trở nên tàn bạo và độc ác..."

"Lằn ranh giữa thiện và ác rất dễ xóa nhòa và hầu như bất kỳ ai cũng có thể bị xúi giục vượt qua lằn ranh ấy khi bị bủa vây bởi các tác động xung quanh... Tao đã từng đọc được một câu như vậy". Emily tỏ vẻ đồng tình

"Những trận đấu Pokemon diễn ra ở mọi nơi một cách vô thường vô phạt, giờ lại trở nên nghiêm trọng hơn khi Pokemon thua cuộc kết thúc với những chấn thương từ trung bình trở lên. Nhà huấn luyện lợi dụng sức mạnh Pokemon để thể hiện sự chống đối, hay giải quyết vấn đề bằng vũ lực. Nhất là lứa học sinh mấy người". Zeraora tiếp lời

"Tao chưa thấy trường mình có vụ học sinh dùng Pokemon để tấn công giáo viên hay gì đó tương tự". Tôi ngước nhìn Emily

"Thì đâu có nghĩa là không có đâu ba"

"Vậy Jogasaki giải quyết chuyện này như thế nào?". Tôi đặt câu hỏi cho Zeraora

"Đang tìm nguồn cơn của vấn đề - người cung cấp hợp chất Phantomex. Còn lại là thuyết phục người dân, bắt giữ Pokemon dương tính để cai nghiện, cũng chỉ là tạm thời"

"Kota thì sao? Ông dược sĩ ở cái nhà đó"

"Vẫn đang tìm kiếm. Nhưng có một mối lo mới xuất hiện, trong lúc điều tra những tài liệu ít ỏi từ người đó, phần lớn manh mối chỉ về một người hay một nhóm nào đó có biệt danh là Thiên Nga Đen"

"Nếu Kota là người chế thuốc. Lucario Anubis là người thu thập nguyên liệu. Vậy cái tên này sẽ là người phán tán?"

"Tôi không biết"

"Cảm ơn mày, Zeraora"

Cậu ta gật đầu tạm biệt rồi vác người đàn ông rời đi về hướng mà chúng tôi đến lúc đầu.

"Rảnh thì tìm tôi ở bãi đất trống nhá! Cậu biết chỗ đó mà đúng không?". Meowscarada nói điểm hẹn cho cậu ta cũng không thèm ngoái nhìn

"Cậu hẹn cái gì với Zeraora mà nó chịu nói vậy"

Meowscarada đưa tay lên cho tôi ngửi rõ mùi hương đó, nó thơm như bạc hà. "Bạc hà mèo. Nhìn mặt là biết cậu ta ghiền cái đó rồi"

"Hả? Zeraora bình thường mà". Tôi cảm thấy khó hiểu

"Không phải mèo thì không hiểu đâu"

"Rồi còn bãi đất trống là chỗ nào nữa. Có bao giờ tớ thấy cậu gặp Zeraora đâu mà hẹn kiểu chung chung vậy rồi ai mà biết"

"Là mèo và có chạm cỏ thì sẽ tự biết"

"Chịu cậu thật đấy..."

"Nhiêu đó được rồi, đi về! Mà Lucario đâu rồi con". Emily dòm ngó xung quanh và trông thấy con chó đang mò mẫm mặt đất trong mấy góc tối

"Đúng là chó mà". Meowscarada che miệng cười

Lucario cứ di chuyển vô định nhờ vào khứu giác, dẫn chúng tôi trở lại phía sau khu xưởng. Cậu ta đứng dậy và chỉ về phía rừng cây rậm rạp.

"Nó đi về hướng này"

Cả đám nhìn vào cánh rừng rồi trả lại Lucario sự khó hiểu.

"Nhưng làm gì còn Pokemon nào khác"

"Em đánh hơi được gì, Lucario?". Emily kiễn nhẫn hỏi

"Nó có mùi cỏ..."

"Eh!". Meowscarada che thân lại

"Không! Nó đi bằng bốn chân. Từ đây vẫn nghe được mùi của nó"

Tôi và Emily quyết định theo Lucario, vẫn còn uẩn khúc gì ở đây và mọi chuyện vẫn chưa kết thúc

Dưới ánh sáng mờ ảo của buổi chiều, chúng tôi theo sát Lucario, mặc cho vẫn không chắc chắn về nơi mình sắp đến. Từng bước chân lặng lẽ tiến vào cánh rừng dày đặc. Những tán cây cao vút che khuất ánh nắng, tạo nên một không gian huyền bí và bất an. Âm thanh của côn trùng rả rích vang lên, hòa quyện với tiếng lá xào xạc dưới chân.

Lucario, với sự tập trung cao độ, dẫn bọn tôi qua những lối mòn quanh co, thỉnh thoảng lại sờ vào thân cây, ngó nghiêng bốn bề xanh mướt màu lá. "Đi sâu như vậy có biết đường về không?" tôi nói, giọng rụt rè. "Chuyện đó không thành vấn đề đâu, Minoru". Meowscarada đáp.

"Đây rồi"

Lucario dừng lại sau khi trèo qua một bụi rậm, trước mắt là một khoảng sân rộng rãi với một căn nhà cổ kính ngự trị ở giữa. Hình như bụi rậm chúng tôi đang đứng cũng từng là một bồn hoa thuộc nơi này.

Nó là một căn nhà phong cách Châu Âu. Những bức tường phủ đầy rêu phong, màu xanh lục nhạt như một lớp áo choàng tự nhiên, toát lên cảm giác trường tồn theo thời gian. Những ô cửa sổ bằng gỗ cũ kỹ, với những khung cửa sổ mờ sương, ánh lên một màu vàng nhạt, như thể đã luôn chờ đợi ở đây.

"Có một cái nhà hoang giữa rừng hả? Tớ chưa từng tìm ra nó". Meowscarada kinh ngạc

"Nó chắc chắn ở trong cái nhà này". Lucario quả quyết

"Mà đây chỉ là nhà hoang thôi, Pokemon hoang dã vô đây ở thì cũng bình thường mà. Thôi về mẹ đi, Minoru... Minoru?". Emily không cản được sự tò mò của tôi và Meowscarada khi bọn tôi đã mò tới tận cửa chính của căn nhà. Emily và Pokemon của cô ấy thì ở lại bên ngoài

Vừa bước vào căn nhà, một cảm giác trống vắng và đen tối bao trùm. Có những ô sáng hắt lên nền gạch giả gỗ cho tôi hình dung được một chút cấu trúc của căn nhà. Eevee nhút nhát đã nhảy vào vòng tay tôi khi bước vào nơi này.

"Không có ai hết". Meowscarada cảnh giác

"Vậy sao Lucario bảo là có Pokemon"

"Ai mà biết được thằng đó, vào khám phá thử xem"

Đột nhiên, một làn sóng nước mạnh mẽ phun ra, Meowscarada dễ dàng đập tan nó bằng tay không. Thật sự có Pokemon hoang dã ở đây, thân hình màu xanh biển và có vây cũng như mang trên cổ, đó chính là Vaporeon, ẩn mình trong sau góc khuất của bức tường, tấn công bất ngờ.

Vaporeon nhảy về phía chúng tôi, lộn trên không trung và dồn lực vào chiếc đuôi của nó để giáng xuống đầu, mà tôi nhanh trí lách được. Meowscarada đánh trả bằng một đường lá chặt vào người Vaporeon, Flower Trick trong tay sẳn sàng cho nó nếm mùi phấn hoa thì tay cô như bị một lực vô hình giữ lại. Cơ thể tôi cũng bị đè xuống mà không động đậy được, mở miệng ra nói cũng khó.

"Đừng tấn công nữa Sereia. Không phải mấy người muốn săn Pokemon đâu, cậu ta chỉ vô tình đi đến đây". Giọng nói nghe thanh thoát, Pokemon hoang dã nhưng đã biết nói chuyện sao

"Mysti! Chị bảo thằng Leafy đi nó cứ mang người lạ về. Em điên với nó quá". Vaporeon trả lời giọng nói phát ra từng bóng tối kia

Một Eeveelution nữa xuất hiện, lần này là Espeon với bộ lông tím hồng mĩ miều. Nó nhìn tôi một lúc trước rồi mới giải trừ áp lực lên cơ thể tôi, để tôi có thể di chuyển trở lại

"Chào cậu, Minoru"

Tôi sững sốt. "S-Sao... biết được tên tôi?"

"Không điều gì giấu được khỏi tôi cả. Cậu đã đến được đây rồi xin đừng đồn đoán lung tung về nơi này né, đây là nhà của chúng tôi"

"Hả?". Tôi lẫn Meowscarada đồng thanh

Đôi mắt Espeon sáng lên, nó dùng khả năng tâm linh để bật đèn cho cả căn nhà. Khác với vẻ cũ kĩ bên ngoài, nội thất lại tương đối mới mẻ và ấm cúng, Espeon mời tôi vào phòng khách nơi có cả bộ ghế sofa để tiếp khách. Bọn tôi thân là khách nên cứ thuận theo lời chủ nhà.

"Bảo Leafy mang nước ra đây, nếu nhà còn Coca". Espeon nói nhỏ với Vaporeon rồi nó đi vào bếp

Sau đó lôi ra Leafeon cùng hai lon nước ngọt, nó có trông nhút nhát hơn đàn chị của mình nên trở ra sau lưng của Espeon và ngồi khép nép. Vaporeon thở dài, ngồi lên ghế và đặt chiếc đuôi lớn về phía trước

"Tôi là Mysti, hai em của tôi lần lượt là Vaporeon – Sereia, Leafeon – Leafy..."

"Yeah... Chào mừng đến với The Underground Eevee". Sereia ngắt lời

"Thôi đi chị, em nói cái tên đó dở rồi mà". Leafy phản bát

"Không ai ý kiến gì chỉ có mình em đó, nghĩa là mọi người đồng ý rồi. Em có giỏi thì đặt tên hay hơn xem, đúng không chị Mysti?"

"Bọn tôi không theo nhà huấn luyện nào cả, sống nương tựa nhau trước giờ. Nếu cậu có nhu cầu cần Pokemon để tham gia giải đấu hay làm bất cứ công việc gì thì có thể nhờ chúng tôi, giá cả tùy vào công việc được yêu cầu"

"Bọn tôi là lính đánh thuê đó, nghe oách không?". Sereia dõng dạc

"Uhhh...". Tôi nhìn Meowscarada bằng tính hiệu cầu cứu, tôi phải làm gì trong trường hợp này bây giờ

"Mấy người là chị em ruột hả?". Meowscarada hỏi

"Thật ra... có chị Mysti với anh Blake là chị em ruột, còn tụi em được hai anh chị cho sống cùng như người nhà". Leafy rụt rè đáp

"Là Umbreon..."

"Có cả Umbreon luôn hả? Vậy Jolteon, Flareon, Glaceon?". Tôi bắt đầu thấy những Eeveelution này cũng thân thiện

"Flareon – Amber và Jolteon – Taren bận ở với chủ của hai đứa nó rồi chắc tối mới lẻn đi được. Glaceon thì..."

"Chị Isa ngủ nướng trong tủ đông rồi". Leafy có vẻ rất thích chị Glaceon của mình

"Ủa? Mysti mới nói là không có nhà huấn luyện mà, vậy Amber với Taren thì sao?"

"Chuyện đó thì cậu có thể hiểu mà. Muốn dễ sống chung với con người mà không cần con người thì bất tiện lắm. Chủ của Amber và Taren còn là chủ hội quán nữa, chúng tôi hưởng ké được biết nhiêu thứ". Sereia trả lời tôi

"Vậy... tại sao mấy cô cậu không muốn có nhà huấn luyện?". Meowscarada hỏi đúng ý tôi

"Có nhà huấn luyện chúng tôi bị rằng buộc nhiều thứ lắm, có khi bị chia cắt nữa, chưa kể mấy tên huấn luyện viên nhiều khi muốn sẽ muốn chúng tôi làm mấy thứ mà chúng tôi không hiểu nổi. Cho nên là cứ như vậy sẽ thoải mái hơn không"

"Mà nếu có ai muốn bắt tôi đi nữa thì cả bọn sẽ đá đít đứa đó cho bỏ ghét". Sereia tự tin vỗ ngực

"Chị à..."

"Hình như còn thiếu một thành viên nữa đúng không? Sylveon ấy". Hình như tôi vừa nói gì đó không đúng chăng mà Sereia và Leafy đứng hình, nhìn về Mysti mà tái mặt.

Mysti vẫn giữ sự điềm tĩnh. "Chúng tôi không có đứa em Sylveon nào"

"Ồ..."

Không khí bỗng nhiên ngượng ngùng khó chịu, Sereia và Leafy giống như đang cảm thấy khác lạ trong thái độ của Mysti. Để giải quyết sự im lặng này, Meowscarada bế Eevee của tôi lên giới thiệu với mọi người

"Nhà bọn tôi cũng có Eevee nữa. Em ấy... chỉ là Eevee thôi, chào mọi người đi, anh chị của em không đó"

"Hiii...". Eevee vui vẻ vẫy tay chào

Mysti gật đầu đáp lại.

"Ngầu lắm nhóc". Sereia đùa giỡn với em ấy bằng mấy biểu cảm hài hước

Eevee được đặt xuống liền mạnh dạng chạy đến Espeon, rất thích thú với chiếc đuôi kì lạ của cô ấy. Eevee hồn nhiên chơi đùa như một đứa trẻ.

"Eevee của cậu như thế nào"

"Hmm... Khoảng cấp ba mươi mấy rồi, sáu tuổi kể từ lúc tôi nhận em ấy"

"Sao Eevee của cậu vẫn chưa tiến hóa chứ. Cậu không dùng đá tiến hóa sao?"

"Thật ra là có, tôi đã để em ấy chọn, nhưng có vẻ Eevee không hứng thú với việc tiến hóa lắm. Ẻm thích được làm Eevee như vậy thôi"

"Cái gì?! Có Eevee nào mà lại không thích tiến hóa chứ? Chắc em chưa trãi nghiệm đủ nhiều để hiểu việc tiến hóa tiện cỡ nào rồi. Cơ thể chị có thể hóa lỏng gần như hoàn toàn để cho bất kì bộ phần nào vô miệng người khác mà người đó không biết luôn đó"

"Ghê quá, chị Sereia. Nó không đáng tự hào đâu"

"Nếu cậu mong muốn tìm một hình dạng tiến hóa phù hợp cho Eevee của mình thì chúng tôi có thể giúp huấn luyện em ấy. Là dân anh chị, tôi hiểu tâm lý của những Eevee như thế nào mà". Mysti đề xuất ý kiến với tôi như một lời mời gọi

"Nhưng tôi không có tiền nhiều, chỉ mới là nhà huấn luyện nghiệp dư, còn phải đi học nữa"

"Vậy thì tôi có ý này. Chúng tôi sẽ giúp đỡ cậu huấn luyện Eevee, và cậu sẽ phải thực hiện lại yêu cầu của chúng tôi trên danh nghĩa nhà huấn luyện hợp pháp. Nhưng nếu cậu cần thêm gì đó thì tôi sẽ tính thêm nha, giao kèo này chỉ bao gồm việc huấn luyện Eevee thôi"

Tôi thấy kèo này cũng ngon đấy chứ, sáng thì tôi bận đi học, chiều tối thì cứ cắm đầu vào việc điều tra tổ chứ Pyramid, không có nhiều thời gian dắt Eevee đi dạo nữa. Eevee thì lại không mạnh mẽ như Meowscarada, Milotic hay Cáo Tuyết để tự mình đương đầu với các Pokemon mạnh mẽ của những huấn luyện viên khác. Thật tốt khi có người kèm cặp Eevee kể cả khi tôi bận.

"Em thích không Eevee?"

Nhìn con bé mãi mê nghịch với Sereia thế kia, có khi không những thích mà có khi quên luôn tôi không chừng.

"Tôi đồng ý". Tôi nói với Mysti

"Cảm ơn vì cậu đã hợp tác. Chúng tôi sẽ đảm bảo Eevee luôn an toàn". Cô ấy dùng sức mạnh tâm linh để mang giấy và bút ra ghi lại thông tin giao kèo, những điều cam kết và ký tên

Cây bút tự viết nhanh thoăn thoắt, chữ cũng rất đẹp và ngay hàng thẳng lối. Đúng là làm ăn chuyên nghiệp có khác, cô ấy đẩy giấy và bút cho tôi kí, sau khi đọc lại một lần nữa tôi đặt chữ kí của mình vào.

"Đứa em của tôi... ngày nào, giờ lớn sắp khôn rồi". Meowsacarada giả với cảm động như phụ huynh lần đầu thấy con mình đi học

"Xàm quá ní ơi..."

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top