Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 10 - 19/03/2021

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ hôm đó, tần suất Phuwin gặp Pond ngày càng nhiều hơn trước. Yêu cầu của vòng 2 phức tạp hơn, đồng nghĩa với việc Phuwin phải lên công ty nhiều hơn vòng 1 để có thể phối hợp ăn ý với nhóm của mình. Dù cố gắng vì lí do gì đi chăng nữa, chẳng ai trong số những người ở đây muốn dừng lại cả. Thế nên, cậu và Pond thường vô tình chạm mặt nhau ở công ty. Những lúc như thế, hai người thường dừng lại nói chuyện vài câu, dù sao cũng không thể coi như không quen biết gì. Tuy nhiên, Phuwin cảm thấy mối quan hệ của bọn họ chưa thể nào gọi là thân thiết sau vài lần trò chuyện được, hoặc chí ít cậu thấy Pond sẽ nghĩ như thế. Nếu vậy, cư xử một cách vồ vập trong thời gian này có vẻ sẽ là một nước đi sai lầm.

Nhưng nếu là vô tình, việc gặp mặt nhiều lần trong vòng một tuần như vậy cũng có đôi chút kỳ lạ. Nhất là khi Pond đã là một diễn viên nổi tiếng. Phuwin chợt nhận ra rằng cậu thậm chí còn chẳng gặp được bạn cậu ở công ty một lần nào trong suốt cả tuần này. Có thể là, khi bản thân quan tâm tới một ai, sẽ dễ dàng tìm thấy người đó trong đám đông hơn hay chăng? Hay những lần vô tình gặp mặt này vốn là cố tình? Vừa nghĩ đến đó, Phuwin vội phủ quyết ngay đề xuất này của tâm trí - cậu vốn không có khả năng để sắp xếp mọi chuyện diễn ra như thế, còn Pond không có cảm xúc để sắp xếp như thế.

Nên Phuwin cứ tận hưởng những cuộc gặp vô tình ấy một cách thoải mái và đầy mong chờ, từ ngày này qua ngày khác. Tuy vậy, việc nhớ đến việc Joong có thể sẽ có mặt ở công ty này bất cứ lúc nào lại gây ra cho cậu một mối quan ngại khác, nhất là khi mới hôm trước, cậu gặp Dunk trong khi đang nói chuyện với Pond. Mọi chuyện trước sau gì cũng vỡ lở ra thôi, nhưng ít nhất nó không nên là lúc này. Dunk không có vẻ gì là ngạc nhiên lắm khi Pond và Phuwin quen nhau, bởi vốn dĩ ra vào cùng một cổng, có duyên gặp mặt rồi có duyên quen biết, không gì là không thể. Nhưng cậu không chắc trong lòng anh ấy nghĩ gì, có chút bất ngờ nào không sau vẻ mặt thản nhiên và câu nói cũng thản nhiên nốt: "Ồ hai người cũng biết nhau à?". Cậu lại càng không chắc anh ấy có vô tình hay cố ý nói chuyện Pond và Phuwin quen nhau cho Joong, hay chuyện Joong và Phuwin quen nhau cho Pond hay không, sau lời nói dối đầy sơ hở của Joong hôm trước. Con người vốn luôn có kỳ vọng truy tìm sự thật, dù nhiều hay ít, nhất là khi liên quan đến những người thân thiết xung quanh mình.

Nhưng Dunk đã không nói điều này cho bất cứ ai cả. Bằng chứng là đến ngày hôm nay, Phuwin vẫn có thể sống sót một cách thuận lợi mà chưa từng bị dựng dậy lúc nửa đêm để nghe một cuộc gọi xỉ vả nào. Và càng thuận lợi hơn nữa, sản phẩm của nhóm cậu có vẻ đang trên đã thành công rực rỡ. Quá trình quay chụp diễn ra tốt đẹp, chỉ còn chờ nhận đánh giá sản phẩm, kèm với đó là một thông báo loại trừ tiếp theo. Có lẽ những ngày sắp tới sẽ là những ngày thoải mái, đúng hơn là vừa thanh thản vừa hồi hộp - thanh thản vì đã cố gắng hết sức, hồi hộp vì nỗi lo bị loại.

Công ty cũng rất có tâm, ít nhất là trong thời điểm này, dù mọi thứ vẫn chưa có gì chắc chắn. Trong chuỗi ngày chờ đợi kết quả, có một số workshop diễn xuất, lớp nhảy lớp hát, thậm chí cả workshop xử lý tình huống cho các ứng viên. Chủ yếu là để mọi người quen hơn với công việc sau này, cũng quen hơn với nhau. Phuwin tham gia tất cả, thứ nhất, là vì dạo này không hiểu sao cậu rất thích đến công ty; thứ hai, có vẻ việc tham gia các hoạt động cũng góp phần đánh giá thái độ và sự phù hợp của mỗi ứng viên đối với môi trường mà họ phải đối mặt mỗi ngày nếu trúng tuyển. Và vì như vậy, Phuwin cảm thấy mình nên có một mức độ nhiệt tình nhất định, hoặc, giả vờ có sự nhiệt tình nhất định.

Kể từ lần vô tình gặp Dunk, Phuwin cũng cố để mà hạn chế gặp Pond hơn. Dù sao thì bây giờ an toàn không có nghĩa là tương lai không có thay đổi gì. Mỗi lần thấy Pond từ xa - đáng ngạc nhiên là Pond vẫn xuất hiện ở công ty với tần suất nhiều như thế - Phuwin liền chọn rẽ sang đường khác. Tất nhiên là bằng một cách duyên dáng và khéo léo nhất, để người bị tránh mặt không nhận ra rằng mình bị tránh mặt. Nhưng mà chắc gì anh ấy đã quan tâm nhiều như thế, cũng chẳng nhận ra sự biến mất của Phuwin đâu nhỉ? Hơn thế nữa, mỗi lần đi đâu loanh quanh trong công ty, cậu sẽ kéo Anton đi cùng, hoặc một nhóm đi cùng. Trải qua 2 vòng thi, cậu và Anton trở nên thân thiết hơn rất nhiều - vừa giống như bạn bè, vừa giống như anh em.

Phuwin không biết rằng, những cuộc gặp trong tuần vừa qua, quả thật có những lúc vô tình, nhưng phần lớn hơn là hữu ý. Không khó để Pond biết được lịch đặt phòng tập của các nhóm, hay lịch các workshop, lớp học. Ban đầu, anh cũng chỉ nghĩ rằng, sau giờ làm vu vơ tạt qua khu vực đó một chút, đằng nào cũng thuận đường về. Anh không hề cảm thấy đó là một sự sắp xếp gì, cũng không hề nhận ra rằng bản thân mong chờ những cuộc gặp vô tình ấy như thế nào.

Người trong cuộc không nhìn rõ đường, người quan sát lại thấy rất rõ. Dunk cảm thấy dạo này Pond cười nhiều hơn, thứ vốn dĩ chỉ thấy nhiều nhất trong các cuộc gọi với Aaron. Có hai lối ra cổng, tự nhiên Pond lại không muốn đi lối vẫn hay đi nữa. Và rồi cậu bắt gặp ánh mắt của Phuwin, trong cuộc trò chuyện của Phuwin với Pond. Một ánh mắt đẹp đẽ ngơ ngẩn và ngập tràn cảm xúc đến mức, cậu nghĩ rằng, nếu nó không phải là sự biểu đạt của tình yêu, thì chắc Phuwin đang mắc chứng hoang tưởng rằng Pond chính là tình yêu đích thực của mình. Không thể như vậy, vì em ấy trông giống một người thận trọng và tỉnh táo. Có khi đây chính là sự khởi đầu mới cho bạn cậu. Quá khứ thì cũng chỉ là quá khứ thôi, xa mặt cách lòng, sẽ tốt hơn nếu mỗi người tự hạnh phúc theo cách của riêng mình.

Nhưng rất nhanh, Dunk phát hiện mọi suy nghĩ của mình quá mức đơn giản và lý tính. Cảm xúc là một phạm trù phức tạp và rối loạn hơn rất nhiều. Cụ thể là, nếu thời gian hơn một tháng đủ để biến một người đang vô cùng đau buồn thành vui vẻ, thì sự vui vẻ ấy không có gì chắc chắn cả. Cậu cảm thấy sự hào hứng dạo này của Pond giống như một tòa tháp thủy tinh phản chiếu lại những khoảnh khắc vui vẻ trong quá khứ theo một cách méo mó và xiên xẹo, có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào. Vì thế, Dunk có thể mường tượng ra một tương lai không may mắn cho lắm, và cũng ngờ ngợ hiểu ý định của Joong. Mong là do cậu đã suy nghĩ quá nhiều. Dù cố gắng xua những suy luận không mấy tích cực ấy ra khỏi tâm trí, Dunk vẫn luôn vô tình nhắc đến Phuwin trong mọi cuộc trò chuyện với Pond, rồi hồi hộp theo dõi xem phản ứng của bạn mình có lộ ra điều gì bất trắc hay không. Xui xẻo thật, những linh cảm tốt thường không thành, linh cảm xấu lại rất đúng.

"Lần này công ty sẽ chọn partner mới cho mày nhỉ?"

"Ừm."

"Có ấn tượng với ai không?"

"Không biết." Còn chẳng thèm ngẩng đầu lên khỏi cái điện thoại, vừa lướt vừa cười một cách ngớ ngẩn.

"Phuwin Tangsakyuen...?"

"Ừ."

"Ừ là cái gì?"

"Ấn tượng."

"Bỏ cái kiểu nói cộc lốc đi."

Dunk vừa nói vừa đứng dậy khỏi ghế, giật cái điện thoại trong tay Pond để thằng bạn có thể tập trung vào cuộc trò chuyện của mình. Nhìn lướt qua, là đang nhắn tin với A... Cảm giác trong đầu như xuất hiện một tiếng còi báo cháy. Pond cũng ngay lập tức giật lại điện thoại.

"Ấn tượng như thế nào?" Dunk không biết mình đang cố gắng níu kéo cái gì, giữa một rừng dấu hiệu bất ổn như thế.

"Thì là kiểu người có thể tỏa sáng rực rỡ ấy, ánh mắt lúc nào cũng tỏa sáng. À cười rất đẹp, rất dễ thương, rất thu hút. Giống như là..."

"Như là cái gì?"

Pond không hiểu sao Dunk tự nhiên lại gằn giọng, thái độ thì như phát điên lên. Lần gần đây nhất anh thấy điều này ở bạn của mình là vào thời điểm chia tay để Aaron ra nước ngoài, cũng là thời điểm đầu tiên anh gặp Phuwin. Pond ngay lập tức nhận thức được thái độ thù địch của Dunk là dành cho ai.

"Mày thôi lúc nào cũng hậm hực khi nhắc đến Aaron đi. Dù sao cũng không gặp nữa rồi."

"Ừ đúng, dù sao cũng không gặp nữa rồi, mày quên nó được chưa?"

"Mày quá khích rồi đấy. Cũng đâu liên quan đến mày."

"Đúng là ngu ngốc."

Không hiểu sao, Dunk luôn cảm thấy ghét Aaron như thế. Có lẽ do một số người, trời sinh ra đã không hợp nhau. Điều này cũng không liên quan đến nhân phẩm của ai cả, càng không thể nói một cách rõ ràng là ai đúng ai sai.

Dunk thầm nghĩ. Joong biết Phuwin thích Pond? Cũng biết Pond không thích Phuwin? Nên mới không muốn hai người đó tiếp xúc nhiều với nhau? Mọi sự nghi ngờ đều đã được hợp lý hóa. Thế nhưng, Dunk thực sự đã đoán sai. Joong có thể biết Pond không thích Phuwin, do đã nhìn thấy mối quan hệ giữa Pond và Aaron như thế nào. Nhưng Joong thậm chí còn không biết Pond và Phuwin đã gặp nhau, sao có thể kết luận là Phuwin thích Pond mà ngăn cản cơ chứ? Tuy nhiên, dù lí do là gì, hành động cũng đều giống nhau, rõ ràng là Joong không muốn Phuwin có dính dáng gì đến Pond cả. Phuwin thì có vẻ ngược lại, cậu dường như rất quyết tâm để vào được công ty, để xây dựng mối quan hệ này. Pond thì còn đang không hiểu bản thân mình muốn gì. Tự nhiên, Dunk cảm thấy mình trở thành người thông suốt nhất, trong khi cả ba người còn lại đều chỉ biết một nửa sự thật. Điều này khiến cậu cảm thấy áp lực. Nên kể cho ai cái gì, hay che giấu giúp ai, không chắc nữa.

Thế nhưng, chính Dunk cũng không biết được rằng, ngay cả bản thân cậu cũng đã có những nhận định sai về tình huống này. Cả 4 người, không ai hơn ai, đều không hiểu rõ về đối phương, và hiểu rõ những thông tin đối phương biết được. Dunk nghĩ rằng Phuwin không biết Pond thích Aaron nên mới đâm đầu vào, nhưng, Phuwin vốn biết rất rõ. Thậm chí cậu là người cùng anh đi về vào tối hôm đó cơ mà.

—---------------------------------

mypalette3: Cái gì đến sẽ phải đến nhưng sẽ qua thôi. Dạo này tui đang gục ngã với deadline quá nma chắc từ mai sẽ rảnh hơn (hoặc không=)))) Chúc mn ai chưa ngủ thì ngủ ngon nha^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top