Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 27 - 31/01/2023 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là một ngày đẹp trời rất phù hợp để hẹn hò. Pond cảm thấy, kể từ lúc anh ra nước ngoài thăm Phuwin trở về, mọi thứ đều vô cùng suôn sẻ. Có lẽ, khi tâm trạng con người trở nên tốt hơn, tự khắc đều thấy mọi việc thuận theo ý mình, cũng tự khắc đón nhận được nhiều điều may mắn. Và chắc chắn, ngày mai sẽ lại là một ngày còn tốt hơn cả hôm nay. Mấy năm rồi, sinh nhật Pond đều không được như ý, theo cách này hay cách khác. Có vẻ vận xui ấy sẽ chấm dứt từ năm nay, vì mọi dấu hiệu của thời tiết hay lòng người đều đang chỉ dẫn đến một kết quả tốt đẹp mà.

Dẫu mọi khả năng xảy ra đối với mối quan hệ của họ sau ngày hôm nay đều có triển vọng tốt đẹp, Pond vẫn hơi hồi hộp. Thực tình, việc con người chấp nhận yêu nhau không thể hiện ra một cách sòng phẳng như hợp đồng, kiểu chỉ bằng một lời tỏ tình và một lời đồng ý. Nó là cả một quá trình dài, và lời tỏ tình cuối cùng có được chấp thuận hay không, người trong cuộc cũng đã có những linh cảm nhất định từ trước rồi. Pond thầm nghĩ, lần này linh cảm của anh cho thấy mọi chuyện đều rất tốt. Cầu mong rằng giữa đường không nhảy ra thêm một chướng ngại vật gì.

"Phuwin!"

Từ đằng xa, Pond đã phát hiện ra người anh yêu, mà sớm muộn gì cũng trở thành người yêu anh. Pond đưa tay lên vẫy và gọi cậu, trước khi giật mình nhận ra nơi này là nơi nào. Phuwin sẽ lại mắng anh mất. Mà đấy là trong trường hợp không ai nghe thấy tiếng gọi của anh lúc nãy thôi. Còn nếu có người phát hiện ra bọn họ thật, có khi buổi hẹn hò ngoài không gian mở này - một buổi hẹn hò vừa lãng mạn vừa liều mạng, sẽ bị hủy luôn. Nhưng không sao, kể cả trong trường hợp đó, Pond cũng có hàng tá không gian kín khác có thể dẫn em đến. Đương nhiên vẫn sẽ lãng mạn không kém việc đi dạo cùng nhau dưới bầu trời lấp lánh đầy sao như thế này.

Pond thấy Phuwin ngẩng đầu lên nhìn anh, do nghe được tiếng gọi. Em ấy không vồ vập lắm, chí ít thì sẽ không nhảy cẫng lên hoặc làm những điều tương tự như thế. Nhưng sự chào đón này có phải hơi lạnh nhạt rồi không? À, hóa ra Phuwin còn đang nói chuyện với người khác. Một người có cảm giác không ăn nhập lắm với khung cảnh này. Biết nói như thế nào nhỉ? Giống như một vị khách phương xa đến đây vậy. Không biết là người quen hay chỉ vô tình hỏi đường.

"Phu..."

Pond lại gần chỗ họ và gọi Phuwin thêm lần nữa. Tuy nhiên, lời nói đang cất lên đột ngột dừng lại, bởi sự hoảng hốt và ngạc nhiên. Hình như Phuwin của anh đang khóc thì phải? Đúng rồi, nhưng tại sao em lại khóc thế?

"Phuwin, em làm sao thế? Có vấn đề gì, nói cho anh nghe được không?"

Anh bỏ qua sự có mặt của người bên cạnh, cũng không có thời gian nhìn xem người nọ là ai, hay người này anh có biết không, tiến đến thẳng chỗ của Phuwin. Hai tay đặt lên vai cậu, hơi cúi người, hai mắt cũng nhìn thẳng vào mắt cậu. Cái lay khẽ của Pond như kéo Phuwin choàng tỉnh khỏi một cơn mơ, và phải suy nghĩ xem nên phản ứng với tình huống này như thế nào. Cậu nhẹ nhàng kéo tay Pond xuống khỏi vai mình, gạt hết nước mắt đang chực rơi, ngẩng đầu hít thở sâu để bình tĩnh lại.

"Không có vấn đề gì cả, Pond."

Rõ ràng là cậu đang không nói thật, vì trong một hoàn cảnh bình thường như thế này, điều gì có thể làm cho cậu khóc được chứ? Chẳng lẽ lại dùng cái lý do ngớ ngẩn như bụi bay vào mắt? Pond vốn định cố hỏi tiếp, nhưng thứ nhất, anh sực nhớ ra nơi này không chỉ có hai người bọn họ, thứ hai, Phuwin đang muốn dừng lại câu chuyện khóc lóc này. Ngụy trang hoàn hảo thành một con người hào hứng vui vẻ. Như vậy, Pond đành phải đè nén sự tò mò và sốt ruột của bản thân, để trở thành một người bình tĩnh giống Phuwin bây giờ. Nhưng anh cũng chẳng cần phải chờ lâu, vì dù không hỏi, anh cũng biết được nguyên nhân cậu khóc, chỉ sau vài lời trò chuyện.

"Phuwin, đây là ai vậy?"

"À... Đây là..."

Phuwin lúc đầu hơi lăn tăn, nhưng bỗng nhiên lồng bàn tay vào tay của Pond, siết chặt. Anh hiện giờ giống như một điểm tựa để cậu đứng vững vậy. Khẽ mỉm cười, nhìn vào mắt anh, nói:

"P'Pond, đây là P'Anas, bạn của em."

Dứt lời, Phuwin tiếp tục quay sang nhìn Anas, nhưng vẫn không buông tay người bên cạnh.

"P'Anas, đây là P'Pond..."

"Anh biết, đồng nghiệp của em."

"Vâng... nhưng... sao anh biết vậy?"

"Anh đã hứa là sẽ luôn dõi theo em mà."

Pond và Anas hơi gật đầu nhìn nhau, coi như lời chào. Căn bản cũng không biết nói gì thêm nữa. Việc Anas xuất hiện ở đây nằm ngoài tầm kiểm soát của Pond. Nhưng thực lòng, anh cũng không cần biết nguyên nhân một người đã mất vẫn đứng sờ sờ ở đây là gì. Phuwin có lẽ cũng không biết, cảm xúc của em ấy đã bộc lộ rất rõ điều đó. Pond chỉ muốn biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Chắc sẽ không có vấn đề gì bất ngờ đâu nhỉ? Chắc tình huống xấu nhất, đối với anh thôi, sẽ không xảy ra đâu nhỉ?

"Anh sẽ đi một lát, để hai người có thời gian trò chuyện nhé."

Pond quay sang nhìn Phuwin, khẽ nói. Rồi không để cậu kịp trả lời, anh quay người rời đi. Trái ngược với suy nghĩ của Pond, Phuwin đưa tay ra níu lại, như một phản xạ có điều kiện. Lúc đó cậu chỉ cảm thấy, dường như việc Pond đứng ở đây sẽ làm cậu yên tâm và bình tĩnh hơn, cũng để cho cuộc trò chuyện không đi vào ngõ cụt. Đã ba năm rồi, Phuwin không biết rằng bản thân nên nói gì với Anas khi một mình đối diện với anh. Hỏi anh lý do vì sao phải giấu cậu ư? Thật bất khả thi, anh sẽ lại nói đó là bí mật quân sự thôi, như trước kia Anas vẫn thường hay nói. Hay hỏi anh sau này định tính thế nào? Cũng không nên lắm, cậu là gì mà muốn sắp xếp cuộc sống của người khác chứ? Vậy nên, việc Pond ở đây, vô tình hay cố ý thì cũng biến cuộc trò chuyện của cậu và Anas thành một cuộc trò chuyện xã giao thông thường. Đơn giản hơn, cũng tiết chế hơn, càng đỡ phải suy nghĩ. Nếu Pond đi mất, nó sẽ bắt buộc phải trở về thành một cuộc trò chuyện của hai người thân thiết - hoặc từng thân thiết nhưng không gặp nhau trong ba năm.

Nhưng Phuwin lại thả tay ra ngay. Suýt nữa thì, thêm một lần, cậu định dựa vào Pond như một cách để trốn tránh việc phải giải quyết vấn đề. Vấn đề này là do chính cậu tạo ra, nên chính cậu phải kết thúc nó một cách dứt khoát và tử tế. Để cho tất cả, bao gồm cả cậu, có một kết cục tốt đẹp trên hành trình tình cảm của mình.

"Vâng, em cảm ơn."

Câu này, là nói với Pond. Nếu anh để cho cậu một không gian riêng, đương nhiên là muốn cậu suy nghĩ một cách độc lập và quyết đoán.

Pond rời đi một đoạn, Phuwin vẫn đứng im nhìn theo mà chưa bắt đầu thực hiện bất cứ điều gì khác. Cậu cũng không nhận ra ánh mắt của Anas đang nhìn mình. Nhưng bỗng nhiên, Pond quay lại, gần như là chạy tới, ôm cậu rất chặt. Điều này cũng đáng ngạc nhiên không kém gì lúc cậu quay đầu lại và nhìn thấy Anas đứng ở phía sau mình. Vì Pond chưa từng làm thế, trong trạng thái cậu không hề biết trước, dù ở chỗ đông người hay chỗ không người.

"Pond?"

Pond vẫn ôm chặt lấy Phuwin, trước sự chứng kiến của người cậu đã từng thích rất nhiều. Rồi anh ghé sát vào tai cậu, nói với tông giọng vừa phải, chỉ đủ cho một mình Phuwin nghe thấy, nhưng rõ ràng từng chữ.

"Phuwin à, là em đã níu tay anh lại trước, đã cho anh hy vọng trước. Nên nếu em lại một lần nữa lưỡng lự, vậy thì không thể được với anh đâu."

"Được rồi, chờ em một lát."

Phuwin bật cười. Việc gặp lại Anas bất ngờ như thế này đã đẩy cậu vào mớ cảm xúc và suy nghĩ hỗn độn. Nhưng khi những chấn động ban đầu qua đi, Phuwin nghĩ bản thân biết mình nên làm gì và phải làm gì.

Nhưng mà Pond nói thế, là đang đe dọa cậu đấy à?

Phuwin và Anas ghé vào một quán cafe ở gần đấy. Quán cafe nhỏ ẩn mình sau giàn hoa giấy phơn phớt hồng cùng những chùm đèn trang trí lung linh rực rỡ, thật lãng mạn, cũng rất nên thơ. Nhưng tất nhiên, Phuwin chẳng có tâm trí đâu mà để ý. Rốt cuộc thì, Anas có vấn đề gì vậy? Và tại sao anh biết những chuyện xảy ra xung quanh cậu, cả những người xuất hiện trong cuộc đời cậu?

"Anh không thể tiết lộ cụ thể được, Phuwin à. Anh thực sự xin lỗi, nhưng trong hoàn cảnh đó, anh không thể không giấu em và mọi người được."

Mọi chuyện đúng như cậu dự đoán. Dù ba năm trước hay ba năm sau, lý do của anh vẫn luôn chỉ có một. Cậu đã từng rất yêu, rất thông cảm, nhưng không chờ đợi được. Cuộc sống của hai người quá khác nhau.

"Vậy thì suốt thời gian qua, sao anh vẫn biết được..."

"Anh hiểu em định nói gì. Anton từng là đồng đội cũ của anh, một người em trong đội."

Ồ, thì ra là vậy. Nhưng mà đúng thật, họ rất giống nhau, nhất là trong khoản giữ bí mật.

"Anton cũng rất hào hứng với một cuộc đời nghệ sĩ, thật giống em. Nên anh đã nhờ cậu ấy quan tâm em một chút."

"Ra là vậy, nhưng mà..."

"Cho đến khi, em tìm được một sự quan tâm khác mà em muốn nhận được hơn."

Phuwin không biết bước tiếp theo mình cần phải làm gì. Nhưng có vẻ, Anton là một ngã rẽ bất ngờ đưa cậu ra khỏi con đường hơi mịt mù này.

"Nhưng mà người anh nhờ vả có vẻ từ bỏ quá sớm đấy. P'Anton đã coi em như một thằng bạn lớn xác vô tích sự chứ không phải đứa em trai cần lo lắng từ lâu lắm rồi. Bây giờ Anton và Joong chẳng khác gì nhau cả."

"Haha. Do Anton bận yêu đương thôi. Cái này anh không lường trước được thật."

Cách để biến một cuộc trò chuyện đang có xu hướng trở nên phiền muộn thành một đoạn đối thoại vui vẻ chính là kể truyện cười. Hoặc, vừa nói một câu chuyện ngớ ngẩn vừa tự cười để nó trở thành truyện cười.

"Wow, điều này thật sự đáng ngạc nhiên đó anh."

"Thế còn em thì sao?"

Phuwin im lặng. Anas lại đưa cuộc trò chuyện trở về đúng tình huống mà nó nên xảy ra. Thậm chí, đột ngột mà không hề có sự báo trước nào. Nên nói gì đây nhỉ? Mọi việc cứ rối lung tung và không có gì là rõ ràng. Khoảng lặng đầy âu lo khiến Anas phải quay sang một chủ đề khác.

"À mà... vườn hoa cẩm tú cầu anh nhờ em..."

"Vẫn rất đẹp ạ."

"Cảm ơn em nhé."

"Không cần cảm ơn em, thực ra, em đã thuê người đến chăm sóc nó mỗi tuần."

"Ừm. Cũng tốt. Chắc là em bận lắm phải không?"

"Không bận đến thế đâu ạ. Chỉ là, em hơi lười, không thể để tâm hết được nhiều thứ đến vậy. Với cả..."

"Với cả?"

Phuwin đặt ly nước xuống bàn, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ánh mắt của Anas. Ánh mắt vẫn dịu dàng và bình tĩnh như ngày nào, cũng không để lộ cảm xúc gì nhiều. Giọng anh điềm đạm như đang trong một buổi tâm sự thường nhật, và vẫn luôn mỉm cười.

"... Em sợ sẽ không tìm được người yêu. Có người đã nói với em như thế."

Không gian lại rơi vào tĩnh lặng. Nếu Phuwin để tâm hơn, có lẽ cậu sẽ thấy sự mất mát thoảng qua trong ánh mắt của Anas. Nhưng tất nhiên, anh khôi phục sự bình tĩnh chỉ trong thời gian một cánh hoa rơi.

"Anh hiểu rồi, cảm ơn em."

"P'Anas. Chúc anh sinh nhật vui vẻ. Em phải đi rồi."

Phuwin bước ra ngoài cửa. Nhìn qua cánh cửa kính bản thân vừa mới bước qua, cậu có thể nhìn thấy Anas đang ngồi quay lưng về phía mình. Anh chưa có vẻ gì là muốn đứng dậy. Nhưng đó là lựa chọn của anh ấy. Còn lựa chọn của cậu lúc này là quay đầu nhìn ra ngoài trời. Để trong hai người, không ai còn nhìn ai nữa.

Ngoài trời đã bắt đầu hơi mưa. Mưa mùa xuân nhỏ nhẹ, bay bay, giống như hòa tan mọi nỗi buồn tích góp trong lòng bao nhiêu lâu nay. Một cơn mưa khiến cậu có khả năng phải hủy mấy phương án đi chơi, nhưng lại mang đến sự nhẹ nhõm, yên lòng. Muốn bước xuống giữa cơn mưa này quá.

"Sao lại dầm mưa nữa rồi?"

Một chiếc ô lớn và trong suốt bỗng xuất hiện trên đầu. Xuyên qua tán ô, Phuwin vẫn có thể nhìn được những giọt nước vỡ tan dưới ánh trăng sáng dịu nhẹ.

"Pond!"

"Một lát của em có vẻ không giống một lát của mọi người gì cả, quá lâu rồi đấy."

"Anh đã ở đâu thế?"

"Ra xe đi đã, mưa càng lúc càng lớn rồi này."

Mưa càng lúc càng lớn, nhưng khi lòng người vui, thì tiếng mưa cũng chỉ như tiếng reo vui.

"Anh không ghen à?"

Phuwin đột nhiên quay sang hỏi, khi cả hai người đã yên vị trong xe. Suốt cả buổi ngày hôm nay, cậu đã gặp toàn người bình tĩnh đến mức nào vậy chứ.

"Không..."

"Hóa ra anh không thích..."

"Không phải là không thích em. Anh biết thừa em định nói gì đấy."

"Ồ vậy luôn sao?"

"Vì anh tự tin vào bản thân mình nhé."

Pond vừa nói vừa cười vừa cài dây an toàn. Cuộc trò chuyện nghiêm túc lại sắp trở thành một trò đùa rồi. Anh nghĩ rằng bản thân sẽ đưa ra cho người mình yêu một lý do bất ngờ, nhưng lại nhận được một bất ngờ còn lớn hơn thế. Một nụ hôn nhẹ nhàng, không báo trước, ngay khi Pond vừa ngẩng đầu lên và quay sang nhìn Phuwin.

Và ngay trong khi Pond còn chưa kịp hoàn hồn, Phuwin đã lại tách ra, nhìn thẳng về phía trước.

"Mau đi thôi, em đã xin phép để có thể đi chơi từ ngày sinh nhật đến ngày lễ tình nhân rồi đấy."

—---------------------------------

mypalette3: tui sẽ cố gắng để chap cuối trong tuần này nhó^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top