Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Trăng soi lối cũ


"Cậu ngồi vững xem nào, ở yên một chút thì sẽ chết à." Chung A Thần một bên nâng tay của Lê Nhã Phong xem vết thương, một bên luôn miệng càu nhàu hắn.

"Nhanh tay một chút đi Tam gia." Lê Nhã Phong thấy Chung A Thần cứ ngẫm ngẫm mãi cũng dần trở nên sốt ruột thay y.

"Cậu than phiền một tiếng nữa là tôi bỏ đi ngủ đấy!" Y cộc cằn đáp lại.

Chung A Thần kéo tay hắn đến gần ngọn đèn dầu để nhìn rõ hơn, y phải tốn nhiều thời gian như vậy là do vết thương của Lê Nhã Phong có hơi bất thường. Lê Nhã Phong có nói với y là do hắn ngã lăn xuống dốc núi, Chung A Thần đoán những vết thương như vậy tuy có rách nặng thì vẫn sẽ sơ cứu theo cách cũ được, nhưng đằng này cả người Lê Nhã Phong đã đóng vảy lại, ở giữa những chỗ bị tổn thương sẽ chảy bạch huyết liên tục thay vì máu tươi.

"Thôi thì cứ băng bó lại trước vậy." Chung A Thần nói sau khi đã bôi thuốc. Vết thương của đối phương đóng vảy đen kịt, ở giữa lại trồi lên một phần thịt non để rỉ máu trắng, trông không khác gì Lê Nhã Phong bị mọc mắt quỷ khắp người, nhìn nhiều lại thấy nổi da gà.

"Thưa Phúc gia, phía Nhị gia có mời Tam gia đến chẩn bệnh." Người hầu bên ngoài chạy đến nói với hai người.

Lê Nhã Phong xoay sang nhìn Chung A Thần, vừa rồi hắn cũng đoán trước được sớm muộn gì Trần Phổ Minh cũng sẽ cần đến Tam gia.

"Xem ra cậu muốn ngủ cũng không được rồi, mau đi đi."

Chung A Thần bực mình, chỉ có thể giậm chân xuống nền đất lạnh cóng để xả giận. "Trách thay cái số một mình làm nghề y ở cái thành này, nửa đêm muốn nghỉ cũng không xong. Hừ hừ, Lê Nhã Phong tôi nói cậu nghe, cậu với Trần Phổ Minh mà chuyển về sống chung với nhau thì có phải tiện cho tôi không, cả ngày đỡ phải chạy đi chạy lại tốn thời gian như thế này!"

Lê Nhã Phong không đáp, chỉ liếc nhìn y một cái rồi đẩy hộp thuốc, ý bảo người mau đi đi.

Chung A Thần cắp hộp thuốc, tuy tỏ vẻ không bằng lòng là thế nhưng sau đó cũng sốt sắng chạy đến nhà của Nhị gia.

Đi một đoạn không dài là tới, Chung A Thần từ xa đã thấy được bóng dáng của Trần Phổ Minh đang đứng ở cửa chính đợi hắn, còn vì lo lắng mà cứ bước qua bước lại, hàng lông mày sắc sảo cũng tự động cau có đi nhiều.

"Tam gia thứ lỗi, giờ này mà còn làm phiền cậu." Trần Phổ Minh sốt sắng nói với hắn.

Chung A Thần lắc đầu, vừa đi vào trong vừa đáp. "Dù gì tôi cũng có cái đức của ngành y, thấy người bệnh không thể nào không cứu. Nương tử của cậu sao rồi? Vừa nãy có biểu hiện gì? Từ sáng đến giờ có làm việc nặng không?"

"Không có, Tiểu Na vẫn làm công việc trong nhà như hằng ngày, tôi vốn không để nàng động tay động chân nhiều. Vừa rồi nàng theo ta đánh đàn, sợ rằng đã trúng gió đêm, cứ ho liên hồi, sau đó cũng thổ huyết một lúc lâu."

"Tôi hiểu rồi, Nhị gia cứ để tôi chẩn bệnh." Chung A Thần nói khi đứng trước buồng ngủ của phu nhân.

Trần Phổ Minh gật đầu rồi lùi lại. Từ trước đến nay khi khám bệnh y luôn để Chung A Thần có không gian để tập trung, chỉ sợ y đứng kế bên sẽ lại vì lo lắng mà sẽ làm phiền đến hắn.

Chung A Thần bước vào phòng, trên giường là Y Na đang nằm đắp chăn che quá nửa người, khuôn mặt vì thiếu máu mà trở nên trắng bợt. Vừa rồi ở sân khấu nhỏ Y Na trông vẫn còn khoẻ mạnh, ấy mà lại chuyển bệnh nhanh đến mức vậy, chính Chung A Thần cũng cảm thấy đáng lo ngại.

"Tam gia." Nàng nhỏ giọng chào.

"Cô cứ nằm đi." Chung A Thần ngồi xuống bên cạnh giường. "Cho tôi xem mạch."

Y Na chìa tay ra, hắn thuần thục bấm mạch. Động tác hai người đều nhanh chóng, không để thừa một giây nào, vì vốn dĩ Chung A Thần đã tới đây khám bệnh đến quen, dù không muốn nhưng việc thuốc men này đã trở thành chuyện bình thường của hai người họ.

"Dạo này cô vẫn uống thuốc đủ chứ?"

Y Na gật đầu. "Nhị gia vẫn canh cho tôi uống thuốc đúng giờ, không bỏ buổi nào."

Chung A Thần thở dài. "Xem ra thuốc này đã quen với người cô rồi, trong nay mai tôi sẽ thay đơn mới. Hiện tại việc cô thổ huyết nhiều hơn tôi vẫn chưa thể chỉ ra nguyên nhân vì mạch không thay đổi nhiều, chỉ có thể tạm xem là do nhiễm thêm phong hàn, cộng với việc thuốc đã dần hết tác dụng."

"Thưa Tam gia, tôi có chuyện muốn thỉnh..." Y Na nói khi thấy hắn suy tư.

"Cô nói đi."

"Y học phương Tây của các ngài, có thứ gọi là, gọi là thuốc giảm đau đúng không?"

"Phải, hằng ngày tôi vẫn đưa tá dược giảm đau để Nhị gia sắc thuốc cho cô."

"Không, tôi đang nói đến thuốc Tây. Tôi nghe nói thuốc Tây có thứ giảm đau hay lắm, uống vào thì đau như thế nào cũng không cảm thấy khó chịu nữa."

Chung A Thần lắc đầu. "Không hẳn đâu. Nghe có hơi phức tạp nhưng nếu cô muốn nghe thì tôi sẽ giải thích sơ qua. Trong những đơn thuốc Tây mà tôi giữ sẽ có hai loại thuốc giảm đau là đề-xa và mã phiến, nhưng tôi sẽ không kê thuốc này vì chúng sẽ có tác hại rất rõ ràng. Đối với đề-xa, nếu uống không đúng cách hay uống trong thời gian dài sẽ làm người phù nề, nghiêm trọng hơn là gây tai biến về xương. Còn mã phiến là một loại thuốc giảm đau bằng cách tác động lên hệ thần kinh, bản chất là một chất gây nghiện giống như bạch phiến, dùng nhiều sẽ bị phụ thuộc, nói chung cả hai thuốc này đều không thích hợp với thể trạng của Nhị phu nhân. Không biết cô hỏi là vì tò mò hay có mục đích gì khác đây?"

Y Na cố nặn ra một nụ cười trấn an. "Tam gia, tôi muốn xin ngài một chuyện quan trọng, mong ngài có thể đáp ứng cho tôi. Hiện tại cơ thể Y Na đang rất suy nhược, chỗ nào cũng đau, mỗi ngày đều phải đấu tranh chật vật. Tôi tự biết mình không thể sống được bao lâu nữa, căn bệnh quái ác này thật sự làm phiền quá nhiều người, khiến Nhị gia nhà chúng tôi suy tâm bấy lâu. Hiện tại Y Na chỉ mong rằng mình có thể sống thêm vài ngày trọn vẹn, không lâu cũng được, nhưng tôi mong tôi có thể vui vẻ ở bên cạnh ngài ấy, không làm ngài ấy đau lòng nhiều nữa..."

"Ý cô là..."

Y Na trèo xuống giường, dồn hết sức để cúi gập đầu van lạy hắn. "Tôi muốn xin Tam gia cho tôi uống thuốc giảm đau, các đơn thuốc hiện tại đang dùng đều không cần nữa. Y Na tự biết thân mình, cũng quá mệt mỏi vì những cơn đau này rồi. Tôi tin Tam gia cũng sẽ biết rằng tôi hoàn toàn không có hi vọng khỏi bệnh, nên tôi mong Tam gia giúp tôi có một đoạn kết đẹp, tránh dây dưa kéo đêm dài lắm mộng."

"Cô-" Chung A Thần định mở miệng nhưng lại nói không nên lời. "Cô đứng dậy trước đi."

Y Na ngược lại vẫn gập đầu trên sàn nhà.

"Y Na, mạng của cô không phải do cô quyết định, cũng không phải do tôi quyết định. Chuyện này thật sự rất phức tạp, tôi không thể đáp ứng ngay cho cô. Cô chán sống như thế nào tôi không biết, nhưng chính tôi cũng cần mặt mũi để nói chuyện với Nhị gia ở ngoài kia. Còn có..."

"Còn có?" Y Na ngẩng đầu lên, hoang mang nhìn hắn.

"Tôi nói cho cô biết, mạng của cô thật sự quý giá lắm đấy. Phúc gia ở nhà đã dặn tôi nhất định phải chữa hết bệnh cho cô, không được làm Nhị gia phiền lòng. Nếu cô có mệnh hệ gì, bản thân tôi cũng không còn chốn để dung thân nữa."

Y Na nắm chặt lấy gấu áo mình, bối rối nói. "Phúc gia, ngài ấy đúng là một người vô cùng tốt." Nàng dừng một chút, xong lại nghẹn ngào tiếp lời. "Tôi tự thấy sự xuất hiện của mình đã làm ảnh hưởng đến tình bạn của Phúc gia và Nhị gia. Người xuất sắc như Nhị gia đáng ra phải bầu bạn với những bằng hữu tốt như vậy, bản thân tôi vẫn luôn thấy áy náy trong lòng."

Chung A Thần đứng dậy rồi phẩy tay. "Chuyện tâm tư của các người như thế nào tôi không cần biết. Còn thuốc giảm đau, tôi xin phép không tự mình quyết định cho phu nhân."

Hắn cầm cốp thuốc rồi rời đi.

"Tam gia, mong ngài suy nghĩ thêm!" Tiểu Na khẩn thiết nói trước khi hắn bước qua ngạch cửa.

"Tam gia, bệnh tình của nàng ấy như thế nào rồi?" Trần Phổ Minh sốt sắng hỏi khi thấy hắn vừa bước ra khỏi buồng.

Chung A Thần thở dài rồi nói. "Hiện tại tôi chẩn đoán là do thuốc cũ đã lờn với người phu nhân, trong vài ngày tới tôi sẽ cho người đưa đơn thuốc mới. Nhị gia nhớ ở bên cạnh động viên phu nhân, đừng để người bệnh suy nghĩ bi quan nhiều quá."

Trần Phổ Minh gật đầu. "Rõ rồi, cảm ơn Tam gia."

Hắn gật đầu, thấy dáng vẻ lo lắng vì thê tử của Trần Phổ Minh mà càng trở nên sầu não. Y Na nói đúng, tất nhiên là Chung A Thần biết được tình trạng của nàng. Y Na xấu số mắc bệnh lao, bấy giờ khắp nơi vẫn chưa có thuốc chữa, khi xưa hắn đi học vẫn nghe các lương y khổ não tìm cách chữa trị cho bệnh này, nhưng từ đầu đến cuối chỉ có thể đưa ra thuốc cầm cự để kéo dài mạng sống, song người bệnh sớm muộn cũng sẽ chết trong sự đau đớn.

Nếu là người thường, Chung A Thần sẽ theo đạo đức và lòng trắc ẩn mà đồng ý làm theo ý nguyện của bệnh nhân. Nhưng Y Na lại khác, nàng một bên được Nhị gia bảo bọc che chở, bên kia lại có Phúc gia lưu tâm không muốn để Trần Phổ Minh đau lòng, bây giờ Chung A Thần muốn giúp nàng cũng không thể, cắn răng nói thật bệnh tình với Trần Phổ Minh lại càng khó hơn, đây rõ ràng là kiếp nạn lớn trong cuộc đời hành nghề của hắn.

"Khoan đã." Trần Phổ Minh nói khi thấy hắn sắp rời đi. "Vừa rồi ta thấy Phúc gia không khoẻ cho lắm, không biết rằng phủ họ Lê có đang gặp khó khăn gì không?"

Chung A Thần mới đầu còn nghĩ mình nghe nhầm, rằng làm sao mà có chuyện Nhị gia chủ động hỏi thăm Phúc gia. Xong hắn lại cười khúc khích trong đầu, nghĩ đến hàng trăm biểu cảm và phản ứng của Lê Nhã Phong khi nghe được tin bằng hữu cũ hôm nay lại để ý đến mình.

"Nhã Phong trưa nay xuống núi, vừa rồi nói rằng trên đường trở về thì gặp tai nạn, không may ngã xuống dốc. Ban đầu tôi nghĩ là vết thương ngoài da, cùng lắm tịnh dưỡng vài tháng là sẽ lành, nhưng mới nãy xem qua thì thấy biểu hiện có hơi bất thường, chỉ kịp băng bó lại, để tôi về phủ theo dõi thêm xem sao." Hắn đáp theo những gì mình biết được.

"Ra là vậy. Không làm phiền Tam gia nữa." Trần Phổ Minh cúi đầu chào hắn, sau đó bước vào nhà.

Trần Phổ Minh nhanh chóng đến phòng ngủ của vợ, vừa hay ngay lúc nàng đã lim dim trong giấc ngủ.

"Nhị gia..." Y Na nhỏ giọng gọi khi thấy y đến gần.

"Em nằm yên là được." Trần Phổ Minh ngồi lên giường, lưng tựa vào thành, đỡ đầu của đối phương gác lên lồng ngực mình. "Ta đến dỗ em ngủ."

Y Na híp mắt, nhoẻn miệng cười trước cảm giác an toàn mà y mang đến. "Anh vất vả nhiều rồi."

Y Na trước đó thấy Trần Phổ Minh nhìn chăm chăm vào cây đàn cổ cầm cất trong buồng ngủ, không hỏi cũng biết rằng y muốn quay về biểu diễn cho người dân thành Đại Bình xem. Nàng có nghe tin Phúc gia vắng mặt trong đêm Trung thu, Nhị gia thấy sốt ruột lo cho ngày lễ của người dân chắc là cũng vì lẽ ấy. Nghĩ đi nghĩ lại, nàng quyết định mở lời đề nghị Nhị gia năm nay thay Phúc gia biểu diễn, còn nàng sẽ đi theo đánh cổ cầm phụ hoạ cho tiếng hát của chàng. Y Na biết sơ qua về đàn, trước đây cũng từng bí mật nhìn phổ nhạc mà Trần Phổ Minh cất trong tủ để học đánh theo, nên khi nàng tự đánh lên khúc "Bạch Nguyệt Bách Tinh", chính Phổ Minh cũng bất ngờ không thôi.

Sau một hồi thuyết phục, Trần Phổ Minh cũng chịu mở lời biểu diễn. Chỉ là Y Na không ngờ chính nàng sẽ là người phá hoại buổi diễn bằng sức khỏe khốn đốn của mình, tốn công như vậy rốt cuộc chỉ càng làm Nhị gia não lòng thêm.

"Em ngủ đi, muộn rồi." Trần Phổ Minh nhẹ nhàng vuốt dọc mái tóc của người trong lòng, tay còn lại vỗ vỗ lên lưng nàng theo từng nhịp.

"Nhị gia, cảm ơn anh." Y Na nói rồi vùi mặt vào lòng y, dần dà cũng vì mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ sâu.

Sau khi xác nhận Y Na đã nghỉ ngơi, Trần Phổ Minh mới yên tâm rời khỏi buồng.

Vừa rồi không để ý thời gian, xoay đi xoay lại thì giờ đã đến canh hai. Trần Phổ Minh đứng trầm ngâm thêm một lúc lâu, qua một lúc cũng quyết định ghé nhà của Lê Nhã Phong một chuyến.

Trên đường đi, Trần Phổ Minh chợt thấy lòng mình là lạ. Đường đến nhà Lê Nhã Phong không quá ngắn cũng không quá dài, vừa đủ quen để chứa kỷ niệm từng có của hai người, cũng vừa đủ xa lạ để Trần Phổ Minh tự động ngoảnh đầu mỗi lần phải bước qua.

Như y dự đoán, bấy giờ Lê Nhã Phong vẫn đứng trước nhà. Người như hắn, một khi có chuyện là sẽ không tài nào ngủ sớm hay nằm yên một chỗ được.

"Phổ Minh?" Lê Nhã Phong bất ngờ kêu lên khi thấy y tiến lại gần.

"Phúc gia." Trần Phổ Minh đáp, trên mặt không bày ra biểu cảm nao núng nào.

"Khuya rồi, cậu còn tới đây làm gì?" Hắn hỏi, bối rối trong giọng nói cũng là thật.

"Tôi nghe Tam gia nói qua tình hình, tự biết sự việc không đơn giản nên muốn ghé qua nhắc nhở Phúc gia một chút."

Trần Phổ Minh nhìn vết thương trên người hắn, tuy Lê Nhã Phong đã băng bó và thay y phục nhưng những chỗ như khớp ngón tay thì vẫn lộ ra.

"Có chuyện gì thì xin Nhị gia chỉ bảo." Nhận thấy thái độ cứng nhắc của đối phương, Lê Nhã Phong buộc phải nén lại cơn thất vọng mà tiếp lời y.

"Chuyện vừa rồi e là Phúc gia cũng nhận thấy rằng không phải là do người làm. Ma quỷ là thứ chúng ta không thể trêu đùa, hiện tại mọi thứ vẫn đang diễn ra ở ngoài thành, mong Phúc gia tự biết chừng mực, đừng quá dấn thân vào. Một khi có biến cố xảy ra bên trong cổng thành, e rằng Đại Bình sẽ còn gặp nạn lớn hơn."

Lê Nhã Phong lo lắng đáp lại. "Nhưng dù gì cũng đã cận kề, dù không muốn thì cũng đã ảnh hưởng đến người dân, tôi chỉ sợ nếu có thêm chuyện gì thì cũng không thể nhắm mắt làm ngơ."

"Phúc gia, xin nhớ lời của tôi, đây không phải là chuyện mà người thường có thể liên can vào." Trần Phổ Minh chậm rãi nói.

Chợt trời nổi một trận gió lớn, Lê Nhã Phong theo phản xạ mà định cởi áo khoác trên người mình xuống để khoác cho đối phương.

"Đừng cởi áo khoác." Trần Phổ Minh ngoảnh mặt đi, như thể biết rõ hắn định sẽ làm gì. "Vào trong từ từ nói chuyện là được."

Y bước vào gian trong, Lê Nhã Phong cũng chầm chậm đi theo.

Không châm trà, hắn rót cho y một ngụm nước ấm.

"Rốt cuộc là tôi nên làm thế nào, Nhị gia có thể gợi ý không?"

Trần Phổ Minh nhận lấy chén nước ấm, trầm ngâm lắc đầu. "Âm tào khó đoán. Nếu muốn mọi chuyện sáng tỏ, Phúc gia có thể tìm một pháp sư lành nghề về."

Lê Nhã Phong cười khổ, không đành kể chuyện xuống núi vừa rồi cho y nghe.

Chợt, Trần Phổ Minh chìa tay ra. "Cho tôi xem vết thương."

"Hả?" Hắn bật ra tiếng kêu trong vô thức.

"Vết thương." Trần Phổ Minh hất mắt lên cánh tay của hắn.

"À, được." Lê Nhã Phong đặt tay lên bàn.

Trần Phổ Minh liếc nhìn qua một chút là đã hiểu được vấn đề, sau đó lấy từ trong vạt áo ra một lọ thuốc.

"Cái này là..."

"Phúc gia bị quỷ để ý rồi. Vết thương của ngài có âm khí, là chất dơ bẩn, ngày mai khi tắm nhớ đun nước với lá trầu, sau đó lau khô người rồi bôi thuốc này lên."

Lê Nhã Phong mỉm cười, tự nhận định rằng Trần Phổ Minh thì ra vẫn còn để ý hắn một chút ít.

"Cảm ơn, Phổ Minh."

Trần Phổ Minh lại hơi bất ngờ vì cách gọi tên vừa lạ vừa quen này, song vẫn giữ một biểu cảm không mấy đặc sắc, tiếp lời. "Ngoài ra vết thương vẫn cần được chăm sóc cẩn thận, không chỉ bôi thuốc này là đủ. Ngài nhớ nhờ Tam gia xem qua, bôi chồng thêm thuốc của y như thường."

"Tôi hiểu rồi."

"Vậy thôi. Tôi xin phép về trước, việc còn lại nhờ Phúc gia, sau này tôi cũng sẽ không đi đi lại lại như thế này nữa."

Lê Nhã Phong chợt trở nên khẩn trương, níu kéo theo. "Dạo này cũng không an toàn lắm, hay để tôi đưa Nhị gia về phủ."

"Không cần."

Trần Phổ Minh vừa dứt lời, bên ngoài lại vọng đến tiếng kêu la xé trời.

Hắn theo quán tính mà chạy về nơi phát ra âm thanh - lại là phía cây cổ thụ ở cổng thành. Trần Phổ Minh sau đó cũng đi theo hắn.

Lê Nhã Phong phóng như bay trên con đường hoang vắng, hắn vẫn luôn nâng cao cảnh giác cho những tình huống như thế này. Càng lại gần cổng thành, hắn càng nghe rõ tiếng kêu thảm thiết kia. Lần này không phải là tiếng kêu thất thanh do hoảng hốt mà là tiếng kêu khóc triền miên, nghe lâu sẽ cảm thấy văng vẳng trong đầu, vô cùng nhức óc.

Bước tới cổng thành, Lê Nhã Phong buộc phải dừng chân lại. Phía dưới gốc cây cổ thụ là một người không rõ mặt mũi, đầu tóc rối tung, vừa khóc vừa cầm cưa cưa đứt chân của mình, máu cũng vì vậy mà chảy thành dòng, thấm ngược xuống gốc.

Lê Nhã Phong nghe tiếng bước chân phía sau vọng tới, chắc rằng là Trần Phổ Minh đang đến gần. Tuy không biết làm gì với tình huống trước mắt nhưng phản xạ đầu tiên của hắn là xoay người lại, ôm lấy Trần Phổ Minh rồi che đi mắt của y.

"Phía trước xấu xí lắm, đừng nhìn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top