Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAPTER 10: MOJITO DÂU TÂY

Đã 2 tuần kể từ ngày phái đoàn của Đại hoàng tử Phuwin đến thị trấn Russel. Công việc điều tra vẫn liên tục được tiến hành, việc lấy lời khai từ các nhân chứng, moi thông tin từ những kẻ bị bắt chưa bao giờ dừng lại. Thế nhưng, mọi nỗ lực đều không thể giúp phái đoàn có thêm bất cứ thông tin gì. Nhóm bạo động xuất hiện, và biến mất không một giấu vết. Quả thật, kẻ đứng sau bọn chúng vô cùng tài giỏi, xóa sạch toàn bộ mọi dấu vết, không để lại chút sai sót nào trong kế hoạch. Điều này khiến cho cả Pond và Phuwin đều vô cùng đau đầu. Dù mục đích của chuyến đi này khi được công bố ra ngoài là thăm hỏi các nạn nhân, trấn an, động viên và hỗ trợ nhân dân sau vụ bạo loạn đã thành công, nhưng mục đích quan trọng nhất mà Đại đế phân phó lại không có bước tiến triển nào.

Hơn nữa, thời gian 2 tuần chỉ để trấn an lòng dân là khá dài, bọn họ kì thực cần trở về cung điện trước khi người ngoài có sự nghi ngờ về mục đích của phái đoàn.

- "Cậu nghĩ sao về vụ này?" – Phuwin quay qua hỏi Pond – "Toàn là những thông tin rác rưởi." – Hắn tức giận ném xấp tài liệu trên tay lên bàn làm việc. Đó toàn bộ đều là những thông tin thu thập được, ngày qua ngày vẫn không có thêm cái gì hữu ích. Không lẽ bỏ tiền nuôi đám người trong phái đoàn chỉ để làm những thứ vô dụng như này hay sao.

- "Quả thực nếu để lấy thông nhân chứng không phải là cách hay. Dù sao khi có việc xảy ra, tốt nhất là nên bỏ chạy cứu mình chứ không ở lại chứng kiến làm gì. Hơn nữa, sau một cơn hoảng loạn, trí nhớ con người cùng giảm đi ít nhiều." – Pond cầm tập tài liệu lên xem xét kĩ lưỡng – " Đáng ngạc nhiên là 7 tên bị bắt lại đều không khai ra nửa lời. Tớ nghĩ..."

- "Bọn họ vô cùng tin tưởng vào mục đích của vụ bạo động, quyết không để lời nói của mình ảnh hưởng đến kế hoạch?" – Phuwin chen lời.

- "Đúng, với cách dọn dẹp gọn ghẽ như này, đằng sau bọn họ phải là một thế lực khá lớn và tên cầm đầu vô cùng khôn ngoan. Thế nhưng chưa đủ. Giữa lý tưởng và tính mạng, có lẽ con người ta chọn vế sau nhiều hơn. Vậy nên, còn có 1 khả năng, đó là họ bị kiểm soát một cách không thể chống cự, ví dụ như thứ quan trọng hơn cả tính mạng bị đe dọa."

- "Ý cậu là..."

- "Dù không có được nhiều thông tin, nhưng chí ít, tớ thấy được 4 trong số 7 người bọn họ đều đã lập gia đình. Như điều tra tại nơi sinh sống thì những gia đình đó vô cùng hòa thuận, hạnh phúc." – Pond dừng lại rồi nói tiếp – "Hơn nữa, bọn họ đều đến từ Alsara."

- "Alsara?" – Phuwin vô cùng ngạc nhiên trước thông tin mà Pond vừa mới đưa ra.

- "Một ngôi làng nhỏ ven biển, phía Đông Titus. Đàn ông sau khi kết hôn ở đây thường có một hình xăm đặc trưng, thể hiện cho lời thề thủy chung, yêu thương bạn đời. Trước đây tớ từng gặp một người lính quê ở Alsara đã kết hôn và được nghe kể về một số tập tục truyền thống liên quan đến hôn nhân tại đó. Đáng ngưỡng mộ nhỉ?" – Câu nói sau cuối có mang theo một chút hi vọng và trông mong đến từ tận sâu bên trong Pond.

- "Và cậu nhận ra hình xăm đó, rồi cho người tới đó điều tra?"

- "Cũng không hẳn. Tớ giao nhiệm vụ đó cho cậu lính kia luôn. Dù sao thì cậu ta cũng nghỉ phép sau cuộc chiến, hơn nữa, tạo cơ hội cho cậu ta đi thăm mọi người." – Pond nói với một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

- "Đến nghỉ phép cậu cũng không tha sao? Đừng biến người khác thành một kẻ cuồng công việc như cậu." – Phuwin cảm giác như bị thao túng tâm lý vậy. Hành vi tiền trảm hậu tấu của Pond lại được hợp lí hóa một cách vô cùng tài tình. Tuy nhiên, Phuwin biết Pond không hề có ý đùa. Việc để một người địa phương đi dò hỏi sẽ tốt hơn cử một đám người đến đó, vừa tránh bứt dây động rừng, vừa có được nhiều thông tin hơn.

- "7 người đó đều là những Beta mạnh mẽ nhất của vùng, có sức khỏe, nhanh nhạy. Gia đình bọn họ chỉ gồm 2-3 thành viên. Hoặc là chồng-vợ-con, hoặc là mẹ già-con trai. 3 tháng trước, cả 7 hộ đều có việc chuyển đi nơi khác, không một lời từ biệt." – Mặc kệ câu nói đùa có phần nhạt nhẽo của Phuwin, Pond vẫn tiếp tục báo cáo những gì mình thu thập được.

- "Có thể họ đã bị nhắm tới, 7 người đó sẽ làm tốt thí mạng trong khi người thân duy nhất của mình bị đe dọa tính mạng?" – Nghe đến đây, Phuwin đã quá hiểu diễn biến tiếp theo của cậu chuyện.

- "Phải" – Pond gật đầu, thể hiện sự đồng tình với những gì Phuwin nói – "Điều quan trọng chúng ta cần chú ý, đó là... Alsara thuộc Titus – hang ổ của phiến quân phản loạn 28 năm trước."

- " Vậy nên có thể nói, vụ này cũng như những sự việc xảy ra gần đây chính là những bước đệm đầu cho sự trở lại của phiến quân Titus. Khoảng thời gian trùng khớp với 3 tháng trước, khi mẹ tấn công." – Nhắc đến đây, Phuwin nắm chặt tay, khống chế lửa giận.

- "Nhưng manh mối của chúng ta đến đây là đứt đoạn. Có lẽ nên để mắt đến Titus nhiều hơn."

- "Và ngay cả Radley. Tớ không tin là chúng tấn công vào đây một cách ngẫu nhiên. Nếu đã cất công chuẩn bị nhiều sự kiện mở màn như vậy, chắc hẳn mọi thứ đã được lên kế hoạch một cách chỉn chu và có mục đích rõ ràng."

- "Nếu vậy, ta nên cử những người đáng tin cậy nghe ngóng. Nhưng phải thật khéo léo, tránh gây chú ý. Hơn nữa, những gì tớ điều tra được hôm nay, có lẽ chỉ nên báo lại cho Đại đế và ngày Tay."

- "Được" – Phuwin rất đồng tình với cách nghĩ của Pond – "Vẫn là nên đến hiện trường bạo động thêm một lần nữa, tránh để chúng nghi ngờ rằng chúng ta đã có thông tin. 3 ngày nữa sẽ rút về." – Phuwin tính toán

- "Vậy không bằng sáng ngày mai, chúng ta sẽ đến đó. Giờ vẫn nên bày ra một bộ dáng bế tắc thì hơn."

- "Quyết định vậy đi."

------------ Giải phân cách ------------

8h30p sáng, quảng trường trung tâm thị trấn Russel – nơi diễn ra vụ bạo động

Phuwin cùng với Pond và một số thành viên trong phái đoàn tiến đến quảng trường trung tâm. Do quảng trường luôn có nhiều người tập trung, nên họ đã mặc thường phục, cải trang thành những công dân bình thường. Nhìn khung cảnh vui tươi, tấp nập này, ai mà nghĩ được gần 1 tháng trước đã có một vụ bạo động đã diễn ra tại đây cơ chứ.

- "Đông đúc như này, muốn tìm được dấu vết cũng khó." – Pond nhìn khung cảnh xung quanh và đánh giá. Quả thực đây là lần đầu tiên Pond đến nơi này, bởi lẽ trong suốt 2 tuần vừa qua, nếu không cũng Phuwin đi thăm hỏi và trấn an người dân, đặc biệt là gia đình của các nạn nhân thì Pond cũng chỉ quanh quẩn ở khu giam giữ 7 kẻ bạo động.

Nhóm người chia nhau ra lần tìm những manh mối còn xót lại, cũng lấy thông tin từ những cửa hàng, khu nhà xung quanh quảng trường. Phuwin và Pond cũng ghé vào một số quán café, hiệu sách để dò la tin tức. Thoáng cái cũng đã qua 3 tiếng, mặt trời cũng bắt đầu trở nên gay gắt hơn. Dù không kiếm thêm được thông tin gì, Phuwin cũng quyết định cho nhóm người giải tán nghỉ trưa.

Pond đang định đi kiếm một nơi nghỉ ngơi thì bị Phuwin túm tay, kéo về hướng một quán ăn trông có vẻ khá sạch sẽ.

- "Tớ thấy thị trưởng Hall nói rằng ở quán này có đồ ăn rất ngon, chúng ta đến thử xem sao. Dù sao mấy ngày nữa cũng về rồi, không đến thì sẽ rất tiếc." – Phuwin nói khi cả 2 đã yên vị trong quán.

- "Nhưng mà..."

- "Không có nhưng nhị gì hết." – Phuwin bỗng hạ giọng xuống – "Không phải việc điều tra hôm nay chỉ mang tính chất làm màu thôi sao. Cậu cứ thoải mái chút đi. Hơn nữa, nếu cậu không vào đây cùng, thì ai sẽ bảo vệ tớ. Mấy tên kia đều bỏ đi nghỉ ngơi chỗ khác hết rồi." – Khuôn mặt Đại hoàng tử ánh lên tia mất mát vì bị thuộc hạ bỏ rơi, kèm với đó là ánh mắt cún con đẫm lệ.

- "Chỗ khác, ý là cách chúng ta 2 bàn?" – Pond nhìn quanh rồi bất lực hỏi Phuwin. Y biết, dù có là 1 Đại hoàng tử cao cao tại thượng, mưu mô tàn nhẫn, thì có đôi lúc, Pond cảm thấy Phuwin vô cùng tùy hứng và khó hiểu. Điển hình như hôm nay, Phuwin nhất quyết phải lôi kéo Pond vào quán cho bằng được và làm trò như không có ai thèm để ý đến vị Đại hoàng tử này vậy. Tại một nơi xa lạ như thế này, đám thuộc hạ có cho tiền cũng không dám để Phuwin lại một mình. Ngồi cách 2 bàn cũng chính là do hắn yêu cầu bọn họ làm như vậy. Riết rồi Pond không thể hiểu trong đầu Đại hoàng tử đang toan tính điều gì, có thể đây là một kế hoạch đánh lạc hướng kẻ thù chăng?

- "Ờm thì, nói chung là cậu cứ ngồi ăn chung với tớ đi. Không phải cậu thích dâu tây nhất sao? Ở đây có món Mojito dâu tây vô cùng nổi tiếng, nếu không nếm thử là sẽ tiếc lắm đó." – Phuwin chủ động lấy việc đồ ăn để đánh lạc hướng Pond. Có lẽ không nhiều người biết về niềm đam mê với dâu của Pond. Quả thực, hình ảnh một vị Thiếu tướng anh dũng, oai phong, một Alpha với sức chiến đấu phi thường của Pond gần như không thể gắn liền với đủ các loại thức uống, bánh ngọt từ dâu tây. Kể cả những cây dâu tây được Pond chính tay chăm sóc cũng đều được đặt tại nơi ít chú ý nhất trong vườn.

- "Nhưng chúng ta đang làm nhiệm vụ, mojito lại có rượu bên. Nếu thích thì cậu cứ gọi, còn tớ sẽ không uống." – Pond nghiêm túc đáp lại Phuwin. Trong món đồ uống đó vẫn có chứa rượu, dù ít nhưng là một Thiếu tướng với nhiệm vụ bảo vệ Đại hoàng tử, y không cho phép bản thân được lơi là cảnh giác, không được khiến lực chiến bị giảm đi chỉ vì một chút rượu trong đồ uống.

- "Dù sao cũng chỉ có tầm 10ml, đừng cứng nhắc như vậy chứ." – Phuwin nói rồi vẫn order món đồ uống đó cho cả hai người. – "Hôm trước Brian mời cậu uống rượu được, không lẽ tớ không thể bảo cậu uống 1 chút được chắc."

Phuwin đã nói đến như vậy, Pond cũng không biết tranh cãi như nào. Trong bữa ăn, cả hai gần như không nói với nhau được nhiều. Dù sao đây cũng là bên ngoài, nếu có bàn chuyện chính sự cũng không thể. Cả bữa ăn có lẽ chỉ xoay quanh vấn đề Phuwin ép Pond phải uống loại đồ uống kia. Hắn muốn Pond có thể được thoải mái, chiều nay là phái đoàn sẽ quay trở về kinh thành, hắn muốn cho Pond được trải nghiệm một chút thú vui tại thị trấn du lịch Russel này hơn là để y cứ đắm chìm mãi vào công việc. Trước sự dụ dỗ, thuyết phục của Phuwin, Pond cũng đành phải tiêu thụ hết 2 ly Mojito dâu tây, nhưng mà, rất ngon, rất hợp với khẩu vị của y.

Do không thể thu thập thêm bất cứ thông tin hữu ích nào, Đại hoàng tử Phuwin ra quyết định cho mọi người trở về nhà khách thị trấn chuẩn bị đồ đạc, đến đúng 4 giờ chiều sẽ khởi hành về cung điện. Được lệnh, nhóm người nhanh chóng rời khỏi quán ăn, lên xe, hộ tống Đại hoàng tử trở về.

Gần đến nhà khách, một chiếc ô tô màu đen với năm mô tô đi ngược chiều bỗng nhiên dừng lại, chặn đường xe của Phuwin và Pond. Phát hiện có bất thường, Pond ngay lập tức ra lệnh cho xe rẽ hướng. Quả nhiên, đám người và xe kia lao tới, đuổi theo bọn họ, Hơn chục người bịt mặt với trang phục giống bọn phản động không nói không rằng liên tiếp xả súng. Đám thuộc hạ của Phuwib, trừ người lái xe nhanh chóng phản kích, nhưng lực chiến quá chênh lệch, bởi nếu trừ Pond ra, hôm nay Phuwin chỉ mang theo 4 thuộc hạ. Hơn nữa, với mục đích là đi điều tra nên 6 người họ đều không mang theo nhiều vũ khí. Dù cho xe có được làm bởi vật liệu chống đạn thì với sức công phá như thế này, không sớm thì muộn cả 6 người sẽ đều gặp nguy hiểm.

- "Rẽ trái." – Pond hét lên với tài xế - "Sau khúc cua này có 1 ngã năm, trừ 1 đường đi thẳng sẽ có 3 đường rẽ. Nhớ kĩ, tăng tốc, chọn 1 lối rẽ bất kì." – Pond căng thẳng tính toán. Nếu có 3 hướng rẽ như vậy, chắc chắn bọn chúng sẽ phải chia ra để đuổi theo, như vậy có thể giảm bớt chênh lệch giữa 2 bên, may ra mới có đường thoát. – "Điện hạ, sau khi rẽ ở ngã năm, nếu sau 5 phút vẫn chưa cắt đuôi thì hãy phát tín hiệu cầu viện binh cho ngài Hall. Có thể tin được." – Pond quay sang nói với Phuwin. Nếu ngay lập tức phát tín hiệu cầu cứu và định vị, nếu như có nội gián, chắc chắn kế hoạch của Pond sẽ không thành công. Chỉ hi vọng có thể cắt đuôi bọn chúng càng sớm càng tốt. Còn đối với ngài Hall, Pond đã cho người điều tra kĩ lưỡng, hiện tại có thể tin được ông ta.

- "Thiếu tướng, phía trước là ngã năm rồi ạ" – Tài xế run rẩy thông báo cho Pond. Mạng sống của 6 người có thể sẽ phụ thuộc vào lần rẽ này rất nhiều.

- "Bên phải, ngách phía trên." – Phuwin bất ngờ lên tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top