Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAPTER 13: GIẢI ĐỘC

Nhìn thấy cảnh Pond nằm trên giường bệnh với đống dây dợ, máy móc, trái tim Phuwin như bị bóp nghẹn. Sau khi khử khuẩn và mặc đồ, hắn đứng trước cửa, chờ được bước vào. Bỗng nhiên, như nhớ ra gì đó, Phuwin vội vã chạy ra ngoài. Ngay khi nhìn thấy đám JobLav, hắn liền quát lên:

"Điện thoại, mau, ngay lập tức gọi cho Brian."

Hai người JobLav dù không hiểu gì vẫn nhanh chóng kết nối máy, đưa cho Phuwin.

"Có chuyện gì mà em họ tự nhiên nhớ đến anh...." – Brian với một chất giọng cà chớn ở đầu dây bên kia.

"Ngay lập tức đưa tên bạn bác sĩ của anh đến bệnh viện ngay." – Phuwin không đợi Brian nói hết câu, quát vào điện thoại – "Không phải tên đó được giải về độc dược sao? Pond trúng độc, mau đưa hắn tới cứu. Thời gian không còn nhiều nữa."

"Cái gì? Pond?" – Brian bất ngờ thốt lên

"Mau đưa tên đó đến. Đừng hỏi nhiều."

"Được. 30p nữa có mặt." – Giọng nói của Brian đã trở nên nghiêm túc hơn.

Cúp điện thoại, Phuwin thầm cầu mong cho Brian và tên bác sĩ kia đến thật nhanh. Đây có thể là hi vọng cuối cùng của hắn rồi. Pond, cậu cố gắng chờ nhé.

Chưa tới 30 phút, Brian đã đưa tên bác sĩ – Dennis đến bệnh viện. Phuwin ngay lập tức ra đón 2 người họ, đưa đến phòng viện trưởng, người đã cấp cứu cho Pond. Sau khi hơn một tiếng thảo luận, Dennis cũng đã nắm được tình hình và xây dựng phác đồ tạm thời.

"Mau chuẩn bị phòng cấp cứu, 30 phút nữa bắt đầu." – Dennis nói với y tá đứng cạnh viện trưởng. Dù vẫn còn nghi kị, nhưng đây là người do Đại hoàng tử và Công tước chỉ định, viện trưởng cũng đành nghe theo. – "Ngài viện trưởng cùng tôi đi chuẩn bị một số thuốc và dược liệu." – Nói rồi viện trưởng cùng Dennis bước ra khỏi phòng. Hộ tống bọn họ còn có Job và Lav.

"Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Sao Pond lại rơi vào tình trạng nguy kịch như vậy?" – Brian hỏi ngay khi nhóm người Dennis rời đi, trong phòng chỉ còn lại mình anh và Phuwin.

"Cái này không phải là nên hỏi Công tước sao?" – Phuwin vặn ngược lại khiến Brian cảm thấy khó hiểu. Vụ tấn công này thuộc địa bàn quản lý của Brian, đáng lẽ anh phải tự mò đến trước chứ không phải để Phuwin gọi tận nơi như thế. Dù vậy, Phuwin vẫn kể tóm tắt lại vụ tấn công hồi chiều cho Brian (giờ này cũng đã là hơn 12h đêm rồi nhé) – "Anh nên xem lại địa phận của mình rồi đó." – Phuwin nhắc nhở, thái độ vô cùng không hài lòng.

"Đã hiểu." – Brian gật gù – "Nhưng cũng do cậu thôi. Đường đường là Đại hoàng tử, ra đường lại chỉ đem theo một nhúm người. Cậu thấy mình sống đủ lâu rồi chắc?"

Phuwin không thèm cãi lại tên anh họ của mình. Đúng như Brian nói, một phần cũng là do hắn bất cẩn, đem quá ít người theo. Nếu số lượng đông hơn, có lẽ họ đã không phải chật vật như vậy.

"Mau đến phòng cấp cứu, chắc là sắp bắt đầu rồi đó." – Thấy Phuwin không thèm đáp lời, Brian chỉ đành rủ rê đứa em họ mình đi chỗ khác.

Câu nói của Brian thực sự rất đúng với tâm trạng hắn lúc này. Phải mau đến phòng cấp cứu thôi, Pond của hắn đã có thêm nhiều cơ hội được cứu hơn rồi. Cũng may, trong lúc ăn trưa, Pond có kể cho Phuwin nghe về Dennis và những thành tích của anh ta. Điều đó, ngay lúc này đã giúp ích cho y. Dù không có nhiều thiện cảm với Dennis, nhưng Phuwin tin chắc rằng anh ta sẽ cứu được Pond.. Có thể là do cách Dennis trao đổi với viện trưởng đã khiến hắn phải nhìn anh ta với một con mắt khác. Cũng phải cảm ơn Brian vì đã kết giao được với một bác sĩ như vậy, vì bình thường Brian cũng đâu có giao du với những kẻ đầu nhiều chữ như vậy.

------------ Giải phân cách ------------

Phuwin và Brian ngồi chờ tại phòng cấp cứu đã được 3 tiếng. Thực tế thì hắn không cần Brian kè kè bên cạnh như thế. Tuy nhiên, Brian tỏ vẻ mình là người có trách nhiệm và hết lòng vì bạn bè, vậy nên, dù đã đuổi thẳng mặt thì anh vẫn không nhấc mông rời đi.

"Nếu có trách nhiệm thì anh không nên để việc này diễn ra." - Phuwin càu nhàu.

"Thì giờ đang bù đắp nè." - Brian nhún vai, tỏ vẻ ta đây vô tội. Phuwin cũng lười nói chuyện với tên anh họ vô lại trước mặt này.

Cuối cùng thì cánh cửa phòng cấp cứu đã được mở ra. Dennis với gương mặt mệt mỏi cũng xuất hiện. Chưa đợi Phuwin lên tiếng, Dennis đã tự nói:

"Hoàn thành giải độc, cầm máu thành công, không còn nguy hiểm đến tính mạng, giờ đã được mang đến phòng hồi sức đặc biệt, chỉ cần đợi tỉnh lại." – Dennis vô cùng kiệm lời, sau đó liền theo viện trưởng đến phòng nghỉ ngơi. Giờ đã là 7 giờ sáng, lại còn đứng trong phòng cấp cứu hơn 6 tiếng đồng hồ, quả thật là mệt mỏi cho Dennis rồi.

Nghe được mấy lời của Dennis, Phuwin và Brian đồng thời thở hắt ra. Pond đã được chữa khỏi một cách chắc chắn chứ không cần "dựa vào nghị lực" như vài tiếng trước nữa. Dennis đã lập được đại công. Tuy nhiên, đó không phải điều quan trọng, ngay lúc này, Phuwin muốn đến thăm Pond ngay lập tức. Nhưng ngay khi muốn bước đi, trước mắt Phuwin bỗng nhiên tối sầm lại.

"Điện hạ, người làm sao vậy? Điện hạ, Phuwin..." – Những âm thanh đó cứ lùng bùng quanh tai hắn.

------------ Lại là giải phân cách ------------

Từng ánh nắng len lỏi vào căn phòng VIP tại bệnh viện. Trên giường là một Alpha với gương mặt vô cùng điển trai đang yên giấc, trên tay vẫn còn cắm ống truyền nước. Giờ đã là quá trưa, nhưng có lẽ cậu trai này vẫn chưa có biểu hiện muốn thức dậy.

Alpha nặng nề mở mắt, làm quen với ánh nắng buổi trưa đang chiếu sáng căn phòng. Alpha đó chính là Phuwin. Lúc đó, sau khi nghe được tình hình của Pond, Phuwin đã yên tâm mà ngất xỉu. Sau cuộc rượt đuổi, hắn vô cùng mệt mỏi. Nhưng do tính mạng của Pond còn gặp nguy hiểm, hắn không dám buông lỏng tinh thần. Vậy nên, ngay khi nghe tin báo Pond đã bình an, cơ thể và tâm trí của Phuwin đã đạt đến cực hạn, không chống đỡ thêm được nữa.

Ngay sau khi định hình được tình huống hiện tại, Phuwin lập tức ấn chuông đầu giường. Lav liền xuất hiện ngay cửa phòng.

"Pond sao rồi?"

"Thưa Điện hạ, ngài ấy vẫn chưa tỉnh, đang nằm trong phòng hồi sức ngay bên cạnh, tuy nhiên mọi chỉ số đều báo rất tốt." – Lav nhanh chóng báo cáo một cách ngắn gọn và đầy đủ nhất.

"Được rồi, mau lui ra đi. À không, chuẩn bị cho ta cơm trưa." – Phuwin phất tay với Lav. Nghe được những báo cáo đó, thâm tâm hắn vô cùng mừng rỡ. Phuwin phải mau chóng lấy lại tinh thần, để còn sang bầu bạn với Pond nữa. (Ảnh biết là giờ mình có đòi đi thăm thì cũng không được nên mới ngoan thế)

Sau một hồi lâu vật lộn với việc chải chuốt, ăn uống và kiểm tra sức khỏe, giờ đây Phuwin đang ngồi bên cạnh giường của Pond. Giống như ngày hôm qua, Pond vẫn nằm đó cùng một đống dây dợ, máy móc; trên người là những miếng băng trắng. Nhưng hôm nay, miếng băng trắng ấy đã không còn màu đỏ của máu, sắc mặt Pond dù không tươi tắn nhưng cũng không trắng bệch như hôm qua. Nhìn bằng mắt thường,Phuwin cũng thấy tình trạng của Pond đang đi theo một chiều hướng vô cùng tốt. 

Phuwin say sưa ngắm nhìn Pond, đôi bàn tay nhẹ nhàng mân mê từng đường nét trên gương mặt y. Đây chính là khuôn mặt mà Phuwin luôn mong nhớ, khuôn mặt của người mà hắn đã trao cả trái tim nhưng người ấy lại không biết. Hoặc có lẽ là đã biết, nhưng lại tìm cách xa lánh, tránh mặt. Dù có như thế nào, đến cuối cùng vẫn là tự hắn đơn phương mà thôi.

"Thần tham kiến Điện hạ" – Dennis bước vào trong phòng, hành lễ với Phuwin.

"Ngươi đến có việc gì." – Phuwin ngay lập tức thu tay lại, bởi lẽ Pond không muốn bọn họ có cử chỉ thân thiết trước mặt người khác.

"Thần đến xem tình trạng của Thiếu tướng." – Chưa cần sự cho phép của Phuwin, Dennis đã tự đứng dậy, tiến lại gần. – "Thần xin phép." – Nói rồi Dennis tiến hành một loạt các kiểm tra cho Pond. Để tránh gây ra phiền phức, Phuwin đành ngồi ra bàn trà, mắt vẫn không ngừng quan sát nhất cử nhất động của Dennis.

"Cậu ấy sao rồi?" – Cảm thấy Dennis đã kiểm tra xong, Phuwin ngay lập tức cất tiếng hỏi.

"Thưa Điện hạ, Thiếu tướng đang hồi phục rất tốt. Trong vài ngày nữa có thể sẽ tỉnh lại."

"Vậy người cứ lui xuống trước đi. Khi nào cần thiết thì hãy xuất hiện." – Phuwin không thương tình mà đuổi Dennis ra khỏi phòng. Dù rất tán thưởng tài năng của Dennis, nhưng hắn vẫn cảm thấy không muốn để anh ta lại gần.

"Vậy thần xin phép lui." – Dennis hành lễ với Phuwin rồi bước đi không ngoảnh đầu lại.

"Job, nếu có việc gì cần xử lí, ngươi cứ mang đến đây, ta sẽ ở cùng với Pond. À còn nữa, cho người chuyển đồ của ta sang đây, 2 người chung một phòng sẽ tiện quan sát hơn." –Phuwin nói qua điện thoại. Hắn thật sự muốn được túc trực bên cạnh Pond, muốn được là người đầu tiên mà y nhìn thấy ngay sau khi tỉnh lại.

"Báo về cung điện rằng chúng ta sẽ ở lại thêm, tránh cho Đại đế và Hoàng hậu ngóng trông." – Cũng vẫn là nên báo với bọn họ một tiếng, không thể nào mà trốn việc vô lí được.

1 tuần sau đó, Phuwin luôn ở trong phòng Pond. Trừ những lúc kiểm tra hàng ngày, hắn không để cho Dennis có cơ hội xuất hiện và ở lại căn phòng này quá lâu. Dennis vẫn có điều gì đó khiến Phuwin chưa muốn tiếp nhận. Không lẽ là do Dennis và Pond có mối quan hệ tốt sau bữa tiệc tại bar của Brian. Phuwin không tin mình là một kẻ vô lý, ích kỉ và hẹp hòi như thế, nên đã loại ngay khả năng đó ra khỏi đầu.

Thế nhưng, mỗi ngày trôi qua, Phuwin càng trở nên sốt ruột. Không phải bọn họ luôn nói là Pond đang hồi phục nhanh chóng sao.

"Đã 7 ngày rồi, đến bao giờ cậu mới chịu tỉnh đây hả Pond." – Phuwin nắm chặt bàn tay Pond thì thầm. Hắn thật sự không muốn nhìn thấy một Pond cứ nằm bất động trên giường như vậy.

Bỗng nhiên, ngón tay của Pond có phản ứng. Phuwin không dám tin vào cảm giác của mình, chăm chú nhìn vào 2 bàn tay đang nắm vào nhau, chờ đợi phản ứng tiếp theo xuất hiện.

"P..Phu...Win... Phuwin" – Giọng Pond khàn đặc, thều thào gọi Phuwin.

Ngay lập tức, Phuwin vui mừng, bấm chuông liên hồi gọi người tới. Pond được đưa đến phòng kiểm tra tổng quát, nhận được kết quả hoàn toàn bình thường, trong 1 đến 2 ngày tới có thể ngay lập tức trở lại kinh thành.

"Cho người chuẩn bị, 3 ngày nữa xuất phát." – Phuwin truyền lệnh xuống. Nếu như có thể, hắn muốn đưa Pond trở về, dù gì nơi này cũng rất bất ổn. Hơn nữa ở cung điện, các trang thiết bị vẫn luôn tốt hơn ở đây.

3 ngày sau, phái đoàn hoàng gia do Đại hoàng tử Phuwin dẫn đầu thuận lợi quay trở về cung điện.

------------ Giải phân cách ------------

Trong một căn phòng tối, thứ ánh sáng duy nhất là ánh trăng ngoài cửa sổ. "Cạch", tiếng cửa gỗ nặng nề được mở ra, một bóng người bước vào, đứng giữa luồng sáng duy nhất trong phòng.

"Mấy kẻ mà ngươi huấn luyện vứt mắt cho chó ăn rồi à? Tại sao lại khiến cậu ấy ra nông nỗi đó. Ta cấm ngươi đụng vào cậu ấy rồi cơ mà." – Giọng nói tức giận xuất phát từ một bóng người cao lớn, bước ra từ trong bóng tối, túm lấy kẻ nhỏ con hơn mới tiến vào phòng.

"Ngươi nghĩ ta muốn như vậy à? Chẳng phải "cậu ấy" của ngươi vẫn còn sống sao? Đừng có làm loạn lên như vậy" – Tên nhỏ con hất tay tên cao lớn – "Bình tĩnh lại đi, đừng cư xử như một đứa nhóc mới lớn như thế. Cái chết của tên kia là điều mà tất cả chúng ta đều muốn. Ta cũng không cố ý làm trái ý ngươi, là do tên Thiếu tướng đó ngu ngốc lấy thân mình đỡ đạn.

"Ta cấm ngươi nói cậu ấy như vậy" – Tên to lớn gằn giọng, phun ra từng chữ.

"Đừng để ý đến tiểu tiết đến thế." – Tên nhỏ con bực bội – "Nhưng nhờ sự sai sót này, ta lại nghĩ ra một cách tốt hơn để tiêu diệt tất cả con mồi, chỉ là... sẽ mất thêm chút thời gian thôi. Đây là cuộc chiến lâu dài, đừng ham cái lợi trước mắt mà hấp tấp. Đối thủ của chúng ta cùng không vừa đâu. Hơn nữa ngươi còn muốn bảo vệ tên Pond đó. Hừm." – Tên nhỏ con dừng lại rồi nói tiếp – "Người cứ ở đó chờ tin tốt từ ta, chỉ cần hành động những lúc cần thiết thôi. Hãy tin tưởng ta, từ trước đến giờ ta cũng chưa từng làm ngươi thất vọng mà. Ta và ngươi sẽ đều đạt được mục đích của mình thôi." – Kẻ đó nở một nụ cười giễu cợt, cầm lấy ly rượu trên bàn, một hơi uống cạn rồi bỏ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top