Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAPTER 15: LÀM RÕ

Sau bữa trưa, Đại đế Earth muốn cùng Pond và Phuwin thảo luận một chút về thông tin của đám phản quân nên liền kêu y ở lại và cho người đưa Hoàng hậu về nghỉ ngơi, thuận tiện kéo luôn cả Louis đi theo. Một lúc sau, Đại tướng Tay cũng xuất hiện.

"Ông đã đọc những tài liệu mà ta gửi chưa?" – Đại đế hỏi Tay.

"Thưa điện hạ, thần đã nắm rõ rồi ạ." – Tay đáp lời – "Từ những gì chúng ta đang có và thông tin mà Pond điều tra ra, có vẻ như hậu duệ của phiến quân 25 năm trước đã bắt đầu hành động rồi."

"Hậu duệ?" – Phuwin thắc mắc

"Phải. 25 năm trước, Đại đế và ngài Orson, cha của công tước Brian, đã trực tiếp dẫn quân đến hang ổ của bọn chúng là bãi sậy miền Tây Titus nhắm tiêu diệt tận gốc phiến quân. Kẻ cầm đầu đã bị giết chết ngay tại chỗ. Vợ hắn đã dẫn theo con trai chạy trốn, 3 ngày sau đã bị chính thần tìm được. Nhưng ả ta đã tự sát và đứa con thì trốn đi mất. Trước khi chạy trốn, ả ta đã hủy toàn bộ thông tin về đứa trẻ, nên chúng ta cũng không thể biết bất cứ gì về nhân dạng hay giới tính của nó, cũng như việc nó còn sống hay đã chết." – Ngài Tay tường thuật ngắn gọn trận chiến năm xưa – "2 tháng vừa qua, người của chúng ta đã quay trở lại khu vực bãi sậy và tóm được một số kẻ là tàn dư trong quá khứ của phiến quân. Dù có bị bức hay tra tấn thì bọn chúng cũng không hé răng nửa lời. Có điều, trước khi chết, một kẻ trong lúc tức giận mà nói rằng hậu duệ của kẻ cầm đầu sẽ quay trở lại, xây dựng một đế chế mới cho Titus."

"Theo một số thông tin ít ỏi thu được từ một mẩu nhật kí còn sót lại trong lò sưởi thì năm đó, hậu duệ của chúng còn rất nhỏ tuổi." – Đại đế tiếp lời.

"Tại sao chúng ta không tìm thông tin trong giấy khai sinh trên cơ sở dữ liệu?" – Pond lên tiếng.

"Năm đó, bọn chúng đã chuẩn bị cho cuộc nổi dậy vô cùng kĩ càng. Vậy nên, khi đứa trẻ được sinh ra, chúng đã giấu đứa bé đi và không làm khai sinh cho nó. Có lẽ là do muốn đề phòng bất trắc." – Quý ông Tay nói.

"Thông tin bây giờ là quá ít ỏi, chúng ta còn chưa khoanh vùng hang ổ của chúng ở đâu. Giờ có lẽ chỉ biết ngồi yên chờ chúng hành động." – Phuwin nói – "Có điều, địch trong tối, ta ngoài sáng, thật sự cần cảnh giác cao độ. Hơn nữa, có vẻ như một số người trong triều đình đang tiếp tay cho chúng."

Những gì Phuwin vừa nói chính là điều mà cả 4 người đều đang trăn trở. Nhưng quả thực, thế trận vẫn rối như tơ vò, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

------------ Giải phân cách ------------

Cuộc thảo luận diễn ra rất lâu, không chỉ xoay quanh phiến quân phản loạn mà còn nói đến nhiều vấn đề khác xảy ra trong vương quốc. Đến khi Đại đế chịu buông tha cho họ thì cũng đã quá 4 giờ chiều. Ngay khi kết thúc cuộc họp, Phuwin đã ngay lập tức xin lui và bỏ đi thẳng.

Phuwin đi thẳng đến hoa viên, nơi tổ chức yến tiệc mừng chiến thắng. Louis đã đứng đợi hắn tự bao giờ.

"Kính chào Đại hoàng tử. Không biết ngài hẹn ta ra chỗ này là có việc gì muốn căn dặn sao?" – Nghe tiếng động, Louis quay lại và phát hiện người đi tới chính là Phuwin.

Tua ngược về hơn 1 tiếng trước, ngay khi Louis vừa rời khỏi cung Hoàng hậu, một nữ Beta vô cùng đáng yêu đã chặn cô lại, nói rằng Hoàng tử muốn gặp mặt làm rõ một số chuyện. Để tiện đường rời cung, Louis ngay lập tức chọn địa điểm là vườn hoa này. Vừa có cảnh đẹp, vừa có chỗ ngồi, dại gì mà đợi hắn chỗ khác chứ. Vì để không làm lớn chuyện, Dilys đã đồng ý cùng cô tới đó.

Về lí do vì sao Dilys lại chặn đường, đơn giản là vì sau khi Hoàng hậu cùng Louis rời đi, Phuwin đã liên lạc cho cô nhóc đi theo và chờ ở cửa cung Hoàng hậu. Hắn lệnh cho Dilys phải làm mọi cách để đưa được Louis đi mà không làm kinh động đến papa mình. Bởi lẽ, hắn còn có chuyện muốn làm rõ với Louis ngay lập tức.

"Tôi không muốn có bất cứ quan hệ gì với anh." – Phuwin mặt không đổi sắc nói.

"Hả?" – Louis vô cùng ngạc nhiên trước câu nói của Phuwin - "Thẳng thắn đến vậy sao" - Sau khi đứng hình mất 5s, anh đã lấy lại phong thái sang chảnh, kiêu ngạo của mình.

"Đừng ngạc nhiên như vậy." – Phuwin nhìn anh, ánh mắt không có lấy một tia cảm xúc. Nhưng Louis vẫn luôn cảm thấy chủ nhân của mắt đó có ý muốn giết anh nếu như anh dám phản kháng lại lời hắn nói. – "Dù khi nãy 2 người cha của tôi có nói gì, tốt nhất anh nên quên hết đi. Chúng ta không có khả năng."

"Tại sao lại thế nhỉ?" – Louis vân vê chiếc nhẫn trên ngón cái, nghiêng đầu, nhìn Phuwin với một cái nhìn đầy tinh nghịch – "Tôi thấy Hoàng hậu nói cũng có lí mà. Chúng ta dù gì cũng đã lớn, ngài và tôi vừa hay đến lúc nên tính đến chuyện kia. Hơn nữa, ngài cũng đâu có ai bên cạnh, nên tôi cũng không bị tính là kẻ chen ngang. Tôi thấy bản thân mình cũng không thiếu điểm tốt, sao ngài không thử để mắt một lần xem sao. Biết đâu..."

"Tôi không muốn nói nhiều. Dù anh có là người như thế nào ta cũng không quan tâm. Anh chỉ cần biết tôi đã, đang và sẽ không bao giờ có hứng thú với anh, vậy nên đừng phí công vô ích." – Phuwin nhìn anh với một ánh mắt vô cùng lạnh lùng pha chút giận dữ. Hắn đã nói đến như vậy, tại sao Omega này vẫn luôn cố chấp không chịu hiểu. Không lẽ là được trời ban cho da mặt dày nghìn lớp?

"Sao ngài có thể khẳng định chắc chắn như vậy?" – Louis bước gần về phía Phuwin – "Không lẽ, chỗ này của ngài..." – Chỉ ngón tay vào nơi tim của Đại hoàng tử –"...đang có sự hiện diện của ai đó?" – Anh nói lớn như thể để cho ai đó ở đằng xa có thể nghe thấy – "Tôi có thể biết được không?" – Anh nói với một vẻ tính nghịch, chứa đầy sự trêu chọc.

"Không phải việc của anh." – Phuwin ghét bỏ mà hất tay Louis ra – "Quản cái miệng của mình cho tốt đi. Đừng có mơ mộng hão huyền."

"Ngài thật là phũ phàng, trái tim tuổi mới lớn của ta cũng biết đau đó." – Louis ôm lấy tim, giả bộ đau đớn, hai mắt rơm rớm. Phuwin nghe đến đây thì thật sự bó tay. Tên đàn ông trước mặt này dù sao cũng đã hơn hắn 2 tuổi, nếu gọi là mới lớn thì có hơi...

"Nhưng hồi nãy, tôi thấy ngài cứ luôn muốn ngăn Hoàng hậu nói ra những điều tốt đẹp về đôi ta. Không lẽ.... ngài sợ ai đó trong phòng nghe thấy và hiểu lầm hay sao?" – Ngay lập tức thu hồi lại vẻ đau lòng có chút làm lố vừa rồi, Louis hạ giọng chỉ đủ cho 2 người nghe thấy, ánh mắt đầy sự dò xét phóng về phía Đại hoàng tử.

Ánh mắt của Phuwin trở nên âm trầm hơn hẳn. Omega này đang nghĩ cái gì. Nam nhân này quả thực không đơn giản. Anh ta có lẽ đã đoán ra được tình cảm của hắn giành cho Pond, phát hiện có người đang quan sát họ từ xa nhưng vẫn cố tình sáp lại gần. Hơn nữa, Louis còn có tình nói to những câu nói dễ gây hiểu lầm, không lẽ là đang muốn show ân ái, lan truyền tin đồn tình cảm của 2 người sao? 

Phuwin  chỉ lo rằng Pond sẽ nghe được những lời đồn đó. Nếu điều đó xảy ra, Pond sẽ luôn cảm giống như mẹ hắn, cảm thấy 2 bọn họ vô cùng hợp đôi, và chắc chắn sẽ không bao giờ nghĩ tới tình cảm của hắn.

Chưa để Phuwin đáp trả, Louis lướt qua hắn và bỏ đi, để lại một bóng lưng vô cùng kiêu ngạo. Sau cuộc nói chuyện này, anh cảm thấy mình càng có hứng thú với vị hoàng tử nào đó.

"Cuộc vui bắt đầu rồi đây. Game on." – Louis tự nói với mình.

------------ Giải phân cách ------------

Đúng như Louis nói, đằng xa có đôi mắt đang dõi theo nhất cử nhất động của bọn họ. Người đó không ai khác chính là Pond. Y không cố tình bám theo, mà chỉ vô tình bắt gặp 2 người đó trên đường xuất cung. Dù biết sẽ có thể nhìn những cảnh tượng đau lòng, Pond vẫn cố chấp đứng đó và quan sát. Có vẻ y đang mong chờ rằng Phuwin sẽ không có chút rung động nào với Louis chăng? 

Nhưng sự thật đã đi ngược lại mong đợi thầm kín, Pond đã nhìn thấy khoảng cách giữa Phuwin và Louis ngày càng được thu hẹp. 

Vốn dĩ Pond biết rõ, Phuwin không phải là người thích tiếp xúc với người khác. Vậy nên, việc này chứng tỏ Louis dường như đã trở thành ngoại lệ của hắn. Dù không rõ biểu cảm của Phuwin nhưng nhìn gương mặt tươi cười, tinh nghịch của anh trai mình, Pond cũng cảm nhận được câu chuyện giữa 2 người thú vị như nào. 

Hoàng hậu đã đúng, Phuwin và Louis rất hợp nhau, có lẽ họ đã tìm ra điểm chung giữa mình và đối phương. Bảo sao Điện hạ lại rời khỏi phòng vội vã như vậy là để gặp anh của y. Pond nở một nụ cười chua xót rồi quay lưng rời đi. Dù có là một Thiếu tướng với tinh thần thép thì trái tim của Pond không muốn chứng kiến cảnh này thêm một phút giây nào nữa. Pond không muốn xuất hiện những suy nghĩ đen tối khi chứng kiến người mình yêu đứng bên người khác. Y đau, đau lắm, nhưng y chấp nhận nỗi đau này nếu đó là vì hạnh phúc của Phuwin và anh trai của mình.

Sau ngày hôm đó, không ít lần Pond chạm Phuwin trong hoàng cung. Y hiểu, anh mình lại đi tìm "anh rể tương lai rồi". Có đôi khi Pond cũng bắt gặp Louis và Phuwin ở riêng với nhau, trên mặt anh luôn là nụ cười vô cùng vui vẻ và hạnh phúc. Cũng có vài lần, Louis nhắn tin trao đổi với y về những sở thích của Phuwin, những điều thú vị mà anh phát hiện ra liên quan đến tính cách, sở thích của hắn. Thâm tâm dù không muốn nhưng Pond cũng cung cấp cho Louis những gì y biết về Phuwin, từ lần gặp đầu tiên đến tận bây giờ. Đôi lúc Louis cũng hỏi về Dilys - người hầu thân cận của Phuwin. Có lẽ là muốn hiểu thêm về những người tương lai sẽ thuộc quyền quản lí của anh, giống như người hầu của Đại đế giờ đã nghe theo Hoàng hậu hết rồi.

Mọi chuyện cứ diễn ra như vậy. Pond biết, cái ngày mà y sẽ đứng từ xa chúc phúc cho 2 người sắp đến rồi. Dù không cam tâm, nhưng Pond biết rằng mình nên làm vậy vì hạnh phúc của 2 người mà mình yêu thương nhất. Mà kể cả không chấp thuận thì y cũng đâu thể làm gì...

------------ Giải phân cách ------------

"Cậu có biết một số lời đồn gần đây không?" - Phuwin ngước lên hỏi Pond sau khi xem báo cáo. - "Xuất phát từ bệnh viện Hoàng gia."

"Lời đồn?" - Pond thắc mắc. Y không có quá quan tâm những câu chuyện bình thường, vì chỉ xét riêng vấn đề công vụ, Pond đã có quá nhiều thứ để lo lắng rồi.

"Xem ra cậu không biết gì. Tuy nhiên cậu là nhân vật chính đó, Pond." - Phuwin buông tài liệu, nghiêm mặt nhìn Pond - "Làm gì thì cũng đừng để ảnh hưởng đến danh tiếng Thiếu tướng của mình. Dù cho tớ biết cậu không phải kiểu người thiên vị, nâng đỡ vô lí nhưng người khác nghĩ như nào thì tớ không dám chắc."

"Ý cậu là gì?" - Pond vô cùng khó hiểu với những gì Phuwin nói. Quả thật, tính cách cộng với chiến tích đã giúp Pond trở thành một vị Thiếu tướng không chỉ tài giỏi mà còn vô cùng thanh liêm, chính trực trong mắt người dân. Y cũng dám nói rằng mình chưa từng làm điều gì trái với lương tâm, đi lệch lại những gì trong lòng dân suy nghĩ, vậy thì làm sao có thể....

"Không dài dòng nữa. Không ít người biết cậu đã gửi thư giới thiệu đến tận tay viện trưởng để đề cử tên bác sĩ Dennis trở thành thực tập sinh trong đợt tuyển lần này của viện."

"Anh ta có tài thì tớ đề cử, đâu có gì là sai đâu?"

"Thế nhưng cậu với anh ta lại quá thân thiết." - Phuwin cố gắng kìm chế để không quát vào mặt Pond- "Đang trong giai đoạn tuyển chọn nhạy cảm, nếu cậu quá coi trọng một người sẽ có thể dẫn đến những sai lệch trong việc đánh giá cũng như suy nghĩ không tốt về kết quả của kì thi. Dù cậu không phụ trách về y tế, nhưng ai cũng biết cậu là người có tiếng nói. Vậy nên, dù cho tớ tin cậu thì cậu cũng nên biết tiết chế."

"Tớ hiểu rồi. Nếu không còn việc gì nữa thì tớ đi đây." - Pond đã hiểu điều Phuwin muốn nói là gì.

"Ừ, đi đi." - Phuwin nhìn theo bóng lưng Pond. Điều hắn làm chỉ là đang muốn bảo vệ Pond chứ không hề liên quan đến vấn đề cá nhân. Hi vọng rằng y sẽ hiểu cho Phuwin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top