Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAPTER 19: THỪA NHẬN

"Đang yên đang lành sao lại muốn tới đó? Cậu có biết nơi đó như nào không?" – Phuwin gần như phát cáu.

"Đất đai khô cằn, khí hậu khó chịu, thường xuyên tranh chấp với nước bên." – Pond không nhanh không chậm nói. Làm sao mà y không biết được cơ chứ? Vài năm trước đích thân Pond đã đến đó giải quyết tranh chấp giữa 2 nước mà. Tuy nhiên, Pond vẫn muốn đến đó. Đơn giản là vì, nơi đó cách xa Nolan nhất. Sau cuộc cãi vã vừa rồi, y thật sự không dám nhìn mặt Phuwin và Đại đế thêm một lần nào nữa.

"Cậu biết vậy mà còn muốn đến đó. Cậu không nghĩ đến cảm nhận của tớ à?"

"Cảm nhận?" – Pond khó hiểu nhìn Phuwin. Hắn nhắc lại câu hỏi giống như lúc tranh cãi vừa xong. Pond thật sự không hiểu Phuwin muốn làm gì nữa. Định hỏi lại về tình cảm của y hay sao?– "Thực ra nếu Điện hạ muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi ạ. Ngài là bề trên, không cần phải lòng vòng như vậy." – Đúng vậy, nên nói thẳng đi, Pond không thể chịu được cái cảm giác quả tim treo lơ lửng nơi cuống họng nữa rồi.

"Nói thẳng sao? Được!" – Phuwin kiên định nhìn Pond – "Tớ yêu cậu, Pond. Tớ rất yêu cậu."

"Hả?" – Pond ngớ người trước lời nói của Phuwin. Có phải y đang nghe nhầm hay không? Pond cảm giác tai mình tự nhiên ù đi. Vốn dĩ y đang chuẩn bị sẵn tinh thần nghe Phuwin chất vấn, hoặc nhìn thấy biểu cảm chán ghét của hắn khi biết được tình yêu thầm kín của mình. Vậy mà bây giờ lại...

"Tớ nói là tớ yêu cậu nhiều lắm, Pond à." – Phuwin bước tới, nắm chặt đôi tay của Pond – "Đừng rời xa tớ nữa được không? Tớ không thể chịu được cảm giác khi thấy cậu lao mình vào khó khăn chỉ vì muốn tránh mặt tớ."

"Phuwin, cậu... Cậu không đùa đúng không? Thật sự yêu tớ đúng không?" – Tay của Pond run lên, siết chặt lại. Thật sự y không còn dám tin vào tai mình nữa. Như này là sao? Tình huống gì đang diễn ra thế này? Liệu có phải y lại rơi vào giấc mơ lặp đi lặp lại bao nhiêu năm không?

Không một lời nói nào đáp lại câu hỏi của Pond. Nhưng thay vào đó, Phuwin đã tiến tới, đặt lên trao cho Pond một nụ hôn. Nụ hôn rất nhẹ nhưng đã nói cho cả 2 biết rằng đây chính là sự thật, không còn là viễn cảnh trong mơ nữa. Pond dù ngạc nhiên cũng không hề trốn tránh, thậm chí còn giữ Phuwin lại, hai tay ôm lấy hắn, làm nụ hôn sâu thêm. Tình cảm dồn nén bao lâu nay đã được giải phóng thông qua nụ hôn này – nụ hôn đánh dấu cho tình yêu của bọn họ.

"Ey, ey, ở đây có trẻ nhỏ nha." – Louis không biết từ đâu xuất hiện. Nấp trong bụi nãy giờ, anh và Janhae đã ăn quá nhiều cẩu lương rồi. Cần phải ngăn cản hành vi "ngược đãi" người khác này ngay lập tức mới được.

"Anh này, em 20 tuổi rồi, đủ tuổi để xem nhiều thứ "thú vị" hơn nữa đó." – Janhae nhăn mặt nhìn ông anh già hơn mình 10 tuổi này – "Anh lên tiếng sớm quá. Hừmmmmmm." – Cô nhóc còn đang muốn hóng chuyện nhiều hơn mà.

Nghe tiếng động, 2 con người đang đắm chìm trong nụ hôn tình yêu liền tách nhau ra, nhìn về hướng Louis và Janhae với ánh nhìn chết chóc, sắc như lưỡi kiếm. Nhưng không hiểu tại sao cả 2 đều mặt đỏ và ho khá là nhiều.

"Lại là hai người à? Sao lại vào được đây?" – Phuwin biết Pond không muốn ra mặt nên mở lời trước.

"Có gì làm khó được tôi sao?" – Louis lắc lắc sợi thép trong tay. – "Em nhanh chóng thay ổ khóa tốt hơn đi." – Anh nhắc nhở Pond.

"Ờm, không phải anh có tình cảm với..." – Pond ngập ngừng, đánh mắt về hướng Phuwin như ám chỉ về người mà Louis thích. Vốn dĩ y có vẻ đã quên nhưng khi nhìn thấy Louis, Pond bỗng nhớ đến những cuộc trò chuyện của 2 anh em về Phuwin, về những chuyện mà hai người họ đã trải qua cùng nhau. Thật sự y không thể thôi thắc mắc về điều đó. Dù cho như thế nào đi chăng nữa, nếu Louis thực sự thích Phuwin, Pond sẽ rất khó xử. Bởi lẽ, đây là người vô cùng thân thiết của y. Hơn thế nữa, Đại tướng Tay có ơn với Pond rất nhiều. Nếu Louis thực sự có tình cảm, y sẽ cố gắng không làm anh ấy phải buồn bằng việc..... rời xa Phuwin.

"Hu hu hu 😭😭😭" – Nghe Pond hỏi, Louis bắt đầu bộc lộ kĩ năng diễn lố của mình – "Phuwin chưa bao giờ hồi đáp anh cả. Là do anh tự mình đa tình. Nhưng đó là vì anh rất yêu ngài ấy. Thấy 2 người như vậy, anh...anh... hu ...hu"

"Anh tin tôi nói với Neo là anh muốn vượt tường, cắm sừng em tôi không hả?" – Nghe điệu khóc giả trân của ai đó khiến hắn thật đau đầu mà. – "Ngay hôm đó, tớ đã hẹn anh ta ra để nói rõ tất cả, rằng tớ có tình cảm với một người, chính là cậu đó." – Phuwin ngay lập tức tóm lấy Pond, bắt y phải đối diện với mình. Hắn biết rõ Pond sẽ phản ứng ra sao nếu như Louis thật sự có tình cảm với mình - "Đừng nghe ông già đó nói. Anh ấy vốn chẳng có tình cảm gì với tớ đâu. Thậm chí, Louis với 2 đứa em tớ cấu kết với nhau, diễn một màn kịch..." - Phuwin tóm tắt lại trò chơi 'thâm nách' của nhóm Louis.

"Để chúng ta ghen tuông, rồi tức giận và tuôn ra tất cả mọi thứ?" – Pond liền bổ sung vế sau của câu nói mà Phuwin còn chưa hoàn thiện.

"Thực ra là chọc cậu ghen chứ không phải tớ." – Phuwin tự hào vỗ ngực.

"Hẳn là không ghen cơ đấy." – 2 Omega nào đó tặng cho Phuwin bộ mặt kinh bỉ.

"Còn phải nói sao? Lúc cãi nhau, Pond rõ ràng là ghen tôi với anh." – Phuwin lườm lại Louis - "Còn tôi làm tất cả, cáu giận đi nữa cũng chỉ vì muốn tốt cho danh tiếng và sự nghiệp của Pond mà thôi."

"Đúng. Tớ ghen khi 2 người đứng cạnh nhau." – Pond tiến sát lại Phuwin – "Tớ thật ngốc mà. Rõ ràng là yêu như thế, nhưng lại sợ sẽ phá hỏng tình bạn vốn có, sợ bị cậu xa cách nên chọn cách giấu đi." – Pond thở dài nói.

"Phải, ngốc lắm." – Phuwin nở một nụ cười thật tươi, nhân cơ hội tặng cho Pond thêm một nụ hôn. Điều này khiến cho 2 con người đằng kia cảm thấy thật buồn nôn mà.

----------------- Sáng hôm sau -----------------

Sáng hôm sau, Pond quay trở lại cung điện, tiếp tục là cánh tay phải đắc lực cho Đại hoàng tử Phuwin. Thế nhưng, hình như có gì đó không đúng lắm thì phải.

"Ey, cậu nói xem, hình như hôm nay Thiếu tướng có vẻ yêu đời hơn thì phải." – Một binh sĩ gác cửa (X) thì thầm với đồng nghiệp của mình.

"Đừng nói là Thiếu tướng, ngay cả Đại hoàng tử cũng như mới được uống thần dược ấy, xuân sức phơi phới." – Người binh sĩ khác (Y) lên tiếng.

"Rõ ràng là ta thấy 2 ngài ấy mới gây lộn hôm qua mà."- Binh sĩ Z xen vào cuộc trò chuyện. – "Không biết cãi nhau việc gì nhưng Thiếu tướng Pond bỏ đi với vẻ mặt vô cùng tức giận. Hơn nữa giấy tờ trong phòng thì loạn hết cả lên." - Z tỏ vẻ nguy hiểm.

"Hừm." – Cả 3 người chống cắm suy nghĩ, tại sao hôm qua mới cãi nhau mà nay lại có thể hạnh phúc ở cùng nhau như vậy cơ chứ.

Một bóng hình từ từ tiến lại đám người đó, giơ tay lên và rồi...

"Au, ai dánh đánh ta." – 3 người đồng loạt la lên và – "Ôi, ngài Dilys!"

"Không lo canh gác mà đứng bình phẩm về chủ nhân, có tin ta..." – Dilys lạnh lùng nhìn 3 người lính. Dù cho cô bé có nhỏ tuổi hơn thật nhưng sau một thời gian dài hầu cận bên Đại Hoàng tử và Thiếu tướng, ít nhiều cũng học được khí chất dọa người của bọn họ.

"Ấy, đừng mà" – 3 tên lính xúm đến, rối rít – "Lương không được bao nhiêu, ngài mà cắt đi thì chúng tôi biết sống sao đây?" – Nói rồi 2 người giơ tay lên thề - "Chúng tôi hứa sẽ không có lần sau đâu ạ."

"Hừm, vậy mau đi làm việc đi, đừng có mà chểnh mảng." – Dù không thấy đủ độ uy tín trên 3 khuôn mặt kia nhưng Dilys cũng cho qua. Cô nhóc cũng không phải loại người quá hạch sách.

"Dạ dạ, chúng tôi đi ngay ạ." – 3 người bỏ đi ngay lập tức, nhưng được vài bước liền quay lại – "Nhưng ngài có thấy Đại hoàng tử và Thiếu tướng..."

"Trừ (lương)..." – Dilys lườm

"À đừng, chúng tôi đi ngay ạ." – Nói rồi 3 tên lính vắt chân lên cổ chạy biến mất hút.

"Tại sao Đại Hoàng tử có thể nuôi những tên lắm lời như vậy cơ chứ?" – Dilys thở dài bất lực rồi rời đi. Nhưng quả thật thì cô cũng khá tò mò về vấn đề vui tươi bất thường của 2 chủ nhân. 

(Dilys ơi, em chỉ là nhân viên của Phuwin thôi mà, từ khi nào đã nhận Pond làm chủ nhân nữa vậy?)

---------------- Ba tuần sau ----------------

Phòng làm việc của Phuwin

"Đại hoàng tử." - Dilys hành lễ.

"Như nào?" - Phuwin vẫn chăm chú nhìn vào tài liệu trước mặt.

"Về vấn đề liên quan đến làng Alsara, người của hoàng gia vẫn chưa có thêm thông tin gì. Trừ gia đình của những kẻ bị bắt kia thì dân chúng vẫn sinh hoạt bình thường và có vẻ không biết gì về những việc xảy ra gần đây." - Dilys đưa lên 2 bản báo cáo - "Đây là báo cáo hàng tuần do người của ngài gửi về và bản sao báo cáo của quân hoàng gia tại đó."

"Như cũ?" - Phuwin liếc qua đống giấy tờ.

"Quả thực là như vậy. Có lẽ vụ tấn công phái đoàn đã tạo ra trận kinh động lớn nên chúng chưa dám hoạt động quá nhiều." - Dilys không ngần ngại nói ra suy luận của mình.

"Có lẽ vậy." - Phuwin không lộ quá nhiều biểu cảm.

"Còn về người kia, bên chúng ta đã gửi thông tin về rồi ạ." - Dilys dâng lên một phong bì khá dày - "Trong đây là toàn bộ tư liệu về người đó, nhìn chung không có gì khác so với công tước Brian và bệnh viên hoàng gia cung cấp."

"Ta nên nói bọn chúng quá sạch sẽ và mưu mô..." - Phuwin chầm chầm nói, tay xoa cằm, ánh mắt đăm chiêu nhìn 2 bản báo cáo - "... hay là nên nói các người quá vô dụng? Mạng lưới của ta chưa đủ lớn để các người có thể tìm được thông tin có ích hơn ư?"

"Thần..." - Dilys không biết nên nói gì. Nhưng quả thực, lũ phản động hay cả người kia đều rất hoàn hảo. Một đám mật thám cũng không thể soi ra được kẽ hở nào - "Một phần của chúng ta vẫn còn nằm dưới sự kiểm soát của Đại đế. Nếu mà huy động tất thì..."

"Nhắn xuống dưới: Đừng để thua kém người khác. Ta không nuôi những kẻ ăn hại." - Người khác mà Phuwin muốn nói chính là Pond. Theo như hắn được biết, Pond không có nhiều tay sai. Ấy thế mà, đám người mà Phuwin nuôi cũng chẳng hơn được gì. Dù cho có 1 phần bị giới hạn bởi đại đế, hắn vẫn nghĩ rằng người của mình sẽ tốt hơn.

"Được rồi, lui đi. Đừng để Pond biết gì về việc ta điều tra kẻ đó." - Phuwin cầm phong bì lên xem xét.

"Thần đã hiểu, thưa Điện hạ. Thần xin phép cáo lui." - Dilys ngay lập tức rời khỏi, trở về dáng vẻ một cô bé 20 tuổi ngây thơ, nhí nhảnh và có chút mỏ hỗn.

-------------------- Góc sì poi --------------------

Là như này.

Tui chỉ muốn nói là, 2 bé đã giãi bày được tình cảm và.... ờmm, đã ở bên nhau gòi.

Thế nên là đừng ai đòi đốt nhà tui nữa nhé!

Thêm vào đó, CẢNH BÁO đường siêu cấp ngọt ngào sẽ được rải ở các chap sau. Đừng có kêu là ngọt nhiều không thích.

Thân ái 😊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top