Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAPTER 24: LỜI MỜI

"Aaaaaaa, no chết tui rồi!" - Phuwin xoa bụng, thỏa mãn dựa vào ghế sau khi vừa đánh chén xong một lượng lớn đồ ăn và bánh ngọt mà Pond cật lực làm cả chiều.

"Nếu bảo mẫu trong cung mà biết tớ ăn như này sẽ lại cằn nhằn suốt thôi." - Phuwin lo lắng cho tương lai của mình. Do món ăn của Pond nấu, tuy đơn giản nhưng rất đưa miệng khiến cho Phuwin ăn quá lố so với quy định.

Bảo mẫu của Phuwin - Aniko chính là nữ hầu thân cận của Mix. Chính là người đã sửa câu ca dao "Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy" của Hoàng hậu. Aniko là một người rất chỉn chu và nghiêm khắc. Một tay bà đã lập ra kế hoạch phát triển thể chất và tinh thần không chỉ cho Phuwin mà còn cho cả Neo và Janhae. Với việc trở thành chủ nhân tương lai của Lucasta, Phuwin phải thực hiện chế độ vô cùng nghiêm ngặt, trong đó có cả việc kiểm soát lượng đồ ăn để giữ hình thể đẹp cũng như sức khỏe tốt. 

"Mai tớ sẽ đưa cậu ra khu huấn luyện, đảm bảo calo tiêu hao còn nhiều hơn lượng nạp ngày hôm nay. Giờ thì mau đứng dậy đi lại cho tiêu cơm nào." - Pond cưng chiều nhìn người yêu mình.

"Xíu nữa đi." - Phuwin phẩy tay - "À mà cứ để bát đấy. Đích thân Hoàng tử sẽ rửa." - Thấy Pond dọn dẹp bàn ăn, Phuwin liền ngăn lại - "Làm việc nhà cũng là một công việc giúp tiêu tốn nhiều calo."

"Biết mình là Hoàng tử rồi lại còn đòi rửa bát." - Pond bỏ ngoài tai lời nói của Phuwin mà tiếp tục dọn dẹp - "Tớ chưa có tiền mua bát mới đâu."

"Đừng có khinh người quá đáng!" - Phuwin bực bội, chặn đường Pond - "Neo cũng là Hoàng tử mà vẫn rửa được đấy thôi. Cậu nghĩ anh trai Louis yêu dấu của cậu sẽ để thằng bé ngồi yên mà hưởng á?"

-------------- Tại một nơi nào đó --------------

Neo đang lúi húi rửa bát thì bất ngờ hắt xì rõ mạnh. Và thế là...

"Choang!" - Một chiếc đĩa từ trên tay cậu liền tiếp đất.

"Cái gì thế hả?" - Louis từ phòng khác lao tới - "Lại vỡ bát?"

"Không, vỡ đĩa mà." - Neo trả treo - "Vô tình hắt xì nên..."

"Ngủ chuồng mèo." - Louis chỉ bỏ lại ba chữ rồi lại đi ra cày phim.

"Ơ. Anh bảo vỡ bát mới phải ngủ chuồng mèo mà." - Neo khóc ròng một dòng sông nhưng nhiêu đó thì chưa đủ để đả động Louis. Cậu nguyền rủa kẻ vừa mới nói xấu khiến cho mình hắt xì.

-------------- Quay lại nhà Pond --------------

"Nhưng tớ không muốn cậu phải động tay." - Pond nhẹ lách qua bên cạnh.

"Tóm lại là cho rửa hay không?" - Phuwin đừng khoanh tay, tặng Pond một ánh nhìn đầy "trìu mến" khiến y lạnh sống lưng.

Và thế là, dù không tình nguyện nhưng Pond vẫn phải đứng sang một bên để Phuwin tự tay rửa bát. Cũng may là trước đó, toàn bộ nồi xoong đều đã được rửa. Cho nên, nhiệm vụ của Đại hoàng tử bây giờ chỉ có những thứ trên bàn ăn vừa xong thôi.

"Ấy, cận thận!!!" - Pond nhanh chóng chụp lấy cái bát chuẩn bị rơi.

"Bình tĩnh coi. Lỗi kĩ thuật một xíu mà." - Phuwin cười trừ.

Một lúc sau...

"Đĩa này vẫn còn dính dầu." - Pond cầm chiếc đĩa lên quan sát.

"Đợi chút, đã rửa xong đâu."

"Cơm còn dính ở đầu đũa." - Pond lại chỉ vào đôi đũa đang bị vứt lăn lóc bên cạnh.

"Đã bảo chưa rửa xong rồi mà."

"Ăn dâu tây không?" - Pond cầm đĩa dâu tây, đưa trái dâu đến trước mặt Phuwin.

"Đã bảo..." - Phuwin đang chuẩn bị tinh thần cãi lại - "Có ăn chứ." - Hắn há miệng ra cắn quả dâu mà Pond đưa tới. Ăn trước đã, cãi nhau sau.

-------------- Một lúc lâu sau --------------

"Xong!" - Phuwin lau mồ hôi trán, ngắm nghía thành quả của mình sau một hồi vật lộn - "Thế mà cậu cứ nói là tớ không làm được cơ đấy." - Nói vọng ra ngoài cho Pond nghe thấy.

"Uhm, cậu rất giỏi." - Pond mỉm cười, cưng chiều nhìn Phuwin. Trên tay y là chổi với đồ đựng rác. Thực ra Pond mới đem đống mảnh sứ và thủy tinh được tạo nên trong lúc Phuwin rửa bát ra ngoài.

"Chỗ đồ vỡ..." - Dù không muốn thừa nhận nhưng Phuwin vẫn cảm thấy ngại ngùng vì đã làm tủ bát nhà Pond nhẹ nhàng hơn 1 chút.

"Không sao." - Pond an ủi - "Nếu đó đã không là sở trường của cậu thì đừng có bận tâm. Hơn nữa, còn có tớ mà. Tớ sẽ rửa cho cậu cả đời." - Thơm má Phuwin.

"Ờm, vậy cũng được." - Mặt Phuwin có dấu hiệu hơi bị hồng hào - "Rửa tay sạch sẽ vào. Tớ ra xem phim." - Chạy đi mất dạng.

"Đáng yêu ghê." - Pond cười cười, cúi người rửa tay.

Đúng lúc này, chuông cửa bỗng vang lên. Có vẻ như là một vị khách đến thăm.

"Để tớ ra mở cửa." - Phuwin nhanh nhảu chạy ra. Cũng hợp lí vì Pond lúc này đang bận rửa tay. Thế nhưng, mục đích của Phuwin lại khác. Hắn muốn xem xem kẻ nào lại muốn tìm đến người yêu của mình vào đêm tối như vậy. (Mới có 8h thôi mà anh).

"Nếu mà là tên Dennis thì mình thề sẽ đuổi thẳng cổ." - Phuwin lầm bầm.

"Ai đó?" - Phuwin nói với ra, dù chỉ mới gần tới cửa - "Ông là..." - Vừa nói vừa mở khóa cổng. Do trời tối nên hắn vẫn chưa thể biết được người trước mặt là ai.

"Ôi, Đại hoàng tử." - Người đàn ông liền hành lễ với Phuwin ngay cánh cổng mở ra - "Thần, Thượng tướng William xin được diện kiến."

"Thượng tướng William?" - Phuwin liền đỡ ông dậy - "Không cần câu nệ. Mau vào, mau vào." 

"Dạ, cảm ơn Điện hạ." - William theo chỉ dẫn của Phuwin mà cùng hắn đi vào.

"Dạo này ông vẫn khỏe chứ hả?" - Phuwin vừa đi vừa nói - "Về hưu chắc cũng nhẹ đầu đi nhiều?"

"Thần vẫn khỏe, thưa Điện hạ." - William kính cẩn nói - "Về nhà chỉ có chăm cây chăm cối, chơi đùa cùng con cháu chứ không phải bận tâm nhiều."

Dù bằng tuổi Đại tướng Tay, thế nhưng William giờ đã nghỉ hưu. Một phần là vì vết thương trong trận chiến cuối cùng vào 25 năm trước ảnh hưởng. Vậy nên, ông được đưa vào diện đặc cách nghỉ hưu sớm của triều đình. Trong khi đó, ngài Tay của chúng ta vẫn chạy nhảy ngược xuôi, nịnh nọt vợ nhưng cà khịa đám người mình ghét không xót một ai. Chưa kể còn đi khắp nơi khoe khoang về đồ đệ kiêm con nuôi của mình.

Thượng tướng William, nếu như không vì thương tích trở nặng thì có lẽ đã cũng ngài Tay trở thành trụ cột vững chắc cho triều đình Watthanasetsiri. Ngoài những chiến công lừng lẫy, ông còn được nhắc đến nhiều bởi tính cách khẳng khái, ngay thẳng. Ông luôn là một tấm gương sáng cho toàn bộ binh sĩ tại Lucasta. Ngay cả khi đang tận hưởng trạng thái nghỉ hưu không màng chính sự thì vẫn có nhiều người nói về ông và đến thăm vào mỗi dịp đặc biệt. Hơn tất cả, ông khiến Đại tướng Tay khá cay cú và ghét mặt vì được nhận xét là trưởng thành. Trong khi đó, quý ông Tay của chúng ta, vẫn còn đi đôi co với trẻ con như Nanon thì đủ hiểu như nào.

Có thể nói, Pond - Nanon chính là hình ảnh kế nhiệm của ngài William - ngài Tay. 

"Quả đúng là vậy." - Phuwin cười cười - "Ngài uống trà táo đỏ nhé. Pond pha ngon lắm!" - Chẳng mấy chốc mà cả 2 đã ngồi tại phòng khách.

"Thượng tướng William, lâu quá không gặp ngài." - Pond mang trà táo và bánh ngọt đến - "Ngài vẫn khỏe chứ ạ?"

"Khỏe chứ, khỏe chứ!" - Ngài William cười tít mắt khi thấy Pond quan tâm đến mình.

"Như vậy thì thật tốt." - Pond cười cười.

"Ta thì như vậy nhưng hai người thì sao hả?" - William bắt đầu trở về dáng vẻ tiền bối - "Vụ tấn công mấy tháng trước, ta có nghe qua, thưa Điện hạ. Ta biết điều đó là không ai muốn thế nhưng..."

"Nhưng?" - Phuwin tò mò. Tự nhiên cho ông ấy vào nhà làm chi để giờ lại bị dạy dỗ thế này chứ. Riêng việc bị papa bắt nghe giảng dạy trong 1 tuần trời ngay khi mới trở về đã khiến cho Phuwin muốn phát điên rồi. (Lúc đó Pond còn nằm viện nên thoát nạn). Giờ lại là ngài William, không biết sẽ phải nghe những gì đây.

Dù trong bụng nghĩ vậy, nhưng Phuwin, và cả Pond nữa, vẫn rất tôn trọng lời nói của ngài William. Đặc biệt là một binh sĩ như Pond. Vậy nên, cả hai nín thở, hồi hộp đón nhận lời nói tiếp theo của ngài.

"Hai người quá là bất cẩn." - Ngài William không hề mắng mỏ, chỉ lắc đầu - "Chỉ tiếc lúc đó ta đang đi điều trị vết thương. Nếu không,.... Haizzz. Ta sẽ dạy hai người một bài học nhớ đời. Xin lỗi vì đã phạm thượng, thưa Điện hạ." - Vì thật tâm lo lắng, nên ông mới nói thẳng. Nó giống như cách ông bà dạy con cháu trong nhà. Thế nhưng, sự nghiêm túc đã ngấm vào máu, nên William ngay lập tức xin lỗi Phuwin về sự "vượt cấp" của mình.

"Ngài nói đúng." - Phuwin gật gù - "Quả thực là ta đã sơ suất quá nhiều. Cũng may lúc đó có Pond bên cạnh." - Nhìn sang phía Pond - "Nhưng không may là cậu ấy cũng bị thương rất nặng. Nếu cậu ấy mà có mệnh hệ gì, ta sẽ hối hận đến chết mất."

"Điện hạ nghĩ vậy là đúng." - Ngài William gật gù, nhấp một ngụm trà - "Mà lúc nào 2 người cùng đi với nhau nhỉ? Ngay từ ngày bé đã chơi thân với nhau rồi." 

"Quả thực là vậy." - Pond cười cười.

"Ta nhớ hồi đó còn có cả Công tước Brian nữa." - Ngài William hồi tưởng -"Ba đứa trẻ chạy loạn, làm náo động cả hoàng cung. May mà Pond nhập bọn sau, còn có chút trưởng thành hơn, nếu không thì...Chắc Đại đế phải cải tạo cung điện nhiều lần rồi. Hahahaha."

"Tuổi nhỏ còn chưa biết gì nên quậy phá thôi." - Phuwin cũng cười cười. Nhớ đến hồi đó, bọn họ chỉ còn là những đứa trẻ vô lo vô nghĩ, thoải mái biết bao.

"Nói đùa chứ, nhiều khi nhìn hai người thân thiết như vậy, lão già này cứ nghĩ... Hai người có quan hệ gì đó." - William xoa cằm - "Nhưng cả 2 đều là Alpha nam mà, làm sao có chuyện đó được."

"Thượng tướng cứ khéo đùa." - Pond cười cười. - "Mà không biết nay ngài ghé qua có việc gì quan trọng không ạ? Không lẽ chỉ đến để dạy dỗ hậu bối sao?" - Vốn dĩ Phuwin định lên tiếng phản đối quan điểm của ngài William, nhưng Pond đã nhanh miệng mà chen lời. Y không muốn 2 người họ phải cãi nhau chỉ vì mấy vấn đề đó. Khoảng cách thế hệ có thể khiến cho tư duy khác nhau. Hơn nữa, điều ngài ấy nói, không hẳn là không có căn cứ.

Suy nghĩ của ngài William giống với quan điểm chung của hầu hết mọi người. Bởi lẽ, 2 Alpha nam, dù có đến được với nhau, cũng không thể có con chung. Đặc biệt, Pond và Phuwin đều được xem là "hạt giống" mạnh mẽ và hoàn hảo nhất tại Lucasta. Điều đó đồng nghĩa với việc, gen của họ, phải được tiếp tục duy trì và phát triển, chứ không thể chặt đứt. Nếu như gen của hai người được kết hợp với nhau, như vị y tá lần trước đã nói, thì đó sẽ là sự kết hợp hoàn hảo. Thế nhưng, 2 Alpha nam thì...

Đó là còn chưa kể, xét về mặt tự nhiên, Alpha với Alpha đã là không hợp. Đặc biệt là 2 Alpha nam có sức mạnh kinh người như Pond và Phuwin. Như lần cãi nhau tại phòng Phuwin, pheromone của cả hai còn khiến cho Neo phải choáng váng, khó thở. Dù cho Neo có huyết thông gần với 1 trong 2 nhưng cũng vẫn bị ảnh hưởng vô cùng nặng. Điều đó đủ để hiểu sức mạnh của Pond, Phuwin đã đạt đến mức độ nào. Bình thường thì có thể không sao, nhưng khi phóng thích pheromone hay kì dịch cảm, bọn họ có thể lao vào đánh nhau một sống một chết. Bởi lẽ, Alpha càng mạnh thì càng có bản năng lãnh thổ cao. Chỉ e... tình yêu của PondPhuwin không thể đánh bại nổi thứ gọi là tự nhiên và bản năng.

"Hahaha, tất nhiên là không rồi." - Ngài William rút từ trong tay ra hai tấm thiệp mời - "Ngày mai là sinh nhật Keva, con gái út của ta. Năm nay con bé 25 tuổi." - Ngài đưa thiệp cho hai người - "Nay tiện đường qua đây, nên ta muốn đích thân đi mời Pond. Thật may mắn là gặp Điện hạ ở đây."

"Vậy thì quý hóa quá." - Phuwin nhận thiệp, mặt cười nhưng trong lòng có vẻ không được vui.

"Có gì đâu. Đằng nào ta cũng phải đến cung điện buổi sáng mai. Nhưng hôm nay được gặp và ngồi nói chuyện với cả hai thì thật là may mắn của lão già này." - Ngài William ăn một quả dâu rồi đứng dậy - "Cũng muộn rồi, thần xin phép được ra về, thưa Điện hạ. Không biết ngài có muốn đi cùng xe với ta để về cung không?"

"Không cần." - Phuwin xua tay - "Ta còn việc cần bàn với Pond, Thượng tướng đi thong thả."

Lời Phuwin vừa dứt, Pond đã ngỏ ý muốn tiễn ngài William ra xe. Cuộc nói chuyện đến đây dừng lại...

--------------------------------------------------

Hậu trường....

Oame: Hãy thú nhận rằng cậu đã làm vỡ bao nhiêu đồ?

Phuwin: Hả? Vỡ gì cớ?

Oame: Còn giả ngu?

Phuwin: 2 chiếc đĩa sứ, 1 ly nước, 1 muỗng sứ. *càng nói âm thanh càng nhỏ*

Oame *ánh nhìn nghi ngờ*: Hết chưa?

Phuwin: 4 chiếc bát, cả to cả nhỏ. *Ngượng ngùng*

Oame: Nếu đũa làm từ sứ hay thủy tinh, chắc cũng gãy hết 1 nửa nhỉ?

Pond: Chả liên quan đến cậu.Phuwin biết xắn tay rửa được bát là tuyệt vời rồi. *Cưng chiều với Phuwin nhưng phát điên với tui.*

Oame: Phuwin ơi, hít thở xem nào!

Phuwin: *Hít sâu, thở dài*

Pond *Vỗ tay*: Bé cưng của tui giỏi quá!!!!!

Oame: Chê! *chạy khỏi 2 kẻ điên tình*. Tôi sẽ ngược chết 2 người *nghĩ thầm trong bụng*.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top