Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAPTER 41: THẨM VẤN

"Công tước, ngài tỉnh rồi sao?" - Job đứng dậy khỏi ghế ngồi cạnh giường.

"Ngươi là..." - Brian lấy tay xoa đầu.

"Thần là Job, trợ lý của Thiếu tướng Pond." - Job đặt tay trước ngực, cẩn trọng cúi chào Brian.

"À, tôi biết cậu." - Brian không cảm xúc mà nhìn Job - "Cứ tưởng được cứu viện ai dè... vẫn là bị tóm thôi."

Quả thực, khi mới mở mắt dậy, Brian đã nghĩ rằng bản thân được cứu thoát. Bởi lẽ, nơi mà anh ta đang nằm không hề giống thứ gọi là nhà giam. Nơi đây được trang trí vô cùng đẹp mắt, thậm chí còn có chút xa hoa, đắt tiền. Trông không khác gì những căn phòng cao quý trong Cung điện Hoàng gia.

"Thì ra là Cung điện sao?" - Nghĩ tới điều này, Brian không thể không bật cười - "Xem ra ở Lucasta này, đãi ngộ cho tù nhân tốt như vậy."

"Đại đế và Đại hoàng tử chưa từng coi Công tước là tù nhân." - Job thành thật đáp lại - "Họ không hề cho phép chúng thần có bất kì hành động nào sai lệch với ngài."

"Không phải tù nhân? Công tước?" - Brian cười lớn - "Giả tạo. Bày vẻ nhân từ với ai kia chứ." - Ánh mắt không giấu nổi vẻ khinh thường.

"Vậy đây là cái gì?" - Brian đưa đôi tay đang bị gắn 2 chiếc vòng kim loại - "Còn đây nữa." - Anh ta chỉ vào chiếc vòng cổ.

Bề ngoài, những thứ đồ kia trông thật vô hại. Thế nhưng, chúng thực chất lại là công cụ kiểm soát tù nhân cực mạnh mẽ. Bình thường, những thiết bị này sẽ không gây ra cho tù nhân cảm giác bị xiềng xích. Tuy nhiên, chỉ cần ra lệnh, hai chiếc vòng tay liền tạo ra lực hút lẫn nhau và trở thành chiếc còng tay vô cùng chắc chắn.

Đó là còn chưa kể, chiếc vòng cổ cũng là thiết bị áp chế đỉnh cao. Sau khi bị đeo vào, nếu vật chủ có cảm xúc giận dữ bất thường hoặc ra khỏi phạm vi được đánh dấu sẵn thì sẽ bị giật đến ngất đi. Cùng với đó, nó cũng giúp chủ nhân theo dõi sức mạnh thể chất cũng như tinh thần của vật chủ một cách chính xác nhất.

"Chỉ là biện pháp phòng ngừa mà thôi." - Job lúng túng.

"Xin chào, anh họ." - Phuwin tiến vài phòng, đến gần Brian - "Cậu ra ngoài đi!" - Nói với Job.

"Thật không dám nhận 2 tiếng 'Anh họ' từ điện hạ." - Brian quay lại nhìn người đang tiến lại gần mình.

"Vậy ư?" - Phuwin nhếch lông mày - "Tôi cứ tưởng trên đời này chẳng có chuyện gì mà anh không dám làm cơ đấy."

"Điện hạ đánh giá thằng này cao quá rồi!" - Brian cười chế giễu - "Nếu mà như thế thật, cái mạng của Đại đế chắc chẳng thể giữ nổi đến giờ này." - Ánh mắt anh ta trở nên chết chóc, gương mặt tràn đầy sát khí.

"Quào!" - Phuwin làm bộ ngạc nhiên - "Vậy mà đến giờ cha tôi vẫn sống rất vui vẻ. Còn anh... thì lại trong tình trạng như thế này."

"Quả không hổ là con của lão cáo già kia mà." - Brian đã thu lại sát khí của mình - "Lời nói sắc bén, giả nhân giả nghĩa. Luôn đưa tay ra giúp người nhưng thực chất lại biến họ thành con rối trong tay."

"Ăn nói hàm hồ." - Phuwin nghiêm mặt nhìn Brian - "Tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra khiến anh lại quay lưng với chính người thân ruột thịt của mình như vậy. Chúng tôi vẫn luôn coi các người là gia đình."

"Hahahahahaha." - Brian cười lớn như thể vừa mới được nghe một câu chuyện hài kinh điển vậy - "Đừng đùa nữa chứ, em trai họ. Ruột thịt ư? Quay lưng ư? Nực cười."

Mặc kệ Phuwin đang đứng đó với ánh mắt khó hiểu, Brian vừa cười vừa đi đến bàn trà ngay gần đó, từ từ thưởng thức.

"Để tôi nói cậu nghe." - Lúc này anh ta đã ngưng cười, vắt chéo chân, đan tay đặt lên gối, nhìn về phía Phuwin - "Cậu có thể học được phong thái của lão già kia, nhưng cốt cách con người thì chắc không thể. Rốt cuộc ai mới là người quay lưng với ai? Ai mới là kẻ uống máu người thân? Là tôi sao? Hay các người luôn nói là do mẹ tôi?"

"Phải. Mẹ tôi, bà ấy luôn chống đối lại vị Đại đế nào đó. Người người nói bà điên khùng, có phúc không biết hưởng, lòng tham vô đáy. Nhưng đâu ai hiểu, bà phải chịu đau đớn đến nhường nào. Cha tôi vì sao phải chết? Nếu như ông ấy chết một cách bình thường, thì bà vẫn sẽ đau, nhưng rồi vẫn nguôi ngoai. Nhưng sự thật thì sao? Đại hoàng tử Orson văn võ song toàn, dũng mãnh thiện chiến lại chết trong một trận đánh nhỏ với lũ dân đen vùng Titus? Ai tin được điều đó? Người luôn được coi là ứng cử viên số một cho ngôi vị cao nhất là chết một cách bất thường, thay vào đó là em trai ruột lên ngôi. Cậu đoán được gì chưa?"

"Ý anh là..." - Phuwin mơ hồ đoán được điều mà Brian định nói.

"Cha cậu, lão Earth, Nhị hoàng tử của Cố Đại đế Off là người đã sắp đặt tất cả. Lão ta dùng mọi thủ đoạn để đẩy anh trai ruột của mình vào cõi chết, rồi đường đường chính chính lên ngôi. Sau đó liền ban phát cái danh Công tước để chứng tỏ mình cũng rất quan tâm đến anh trai và vợ con của anh ấy. Mảnh đất phong trù phú, chiều chuộng cháu trai duy nhất vô điều kiện để đứa cháu trở thành kẻ vô công rồi nghề, mọi người chê bai không xứng đáng với dòng máu Hoàng tộc. Trong khi đó, kẻ phát điên với quyền lực kia lại nghiễm nhiên trở thành người chú mẫu mực, người cha thương con." - Brian nói một tràng dài, càng về sau càng lộ rõ vẻ mỉa mai, tức tối.

"Là do anh có cái nhìn tiêu cực. Bác gái cũng vậy." - Phuwin có chút thương cảm mà nhìn Brian. Thì ra, đây chính là lí do cho sự biến chất của anh ta sao? - "Cha tôi đã luôn cố gắng tìm mọi cách để thay bác Orson nuôi dưỡng anh. Nhớ lại hồi nhỏ đi. Chúng ta đã từng hồn nhiên với nhau như thế nào. Còn bây giờ thì anh thay đổi ra sao? Chính anh mới là kẻ phát điên vì quyền lực."

"KHÔNG PHẢI TAO! AAAAAAAA! LÀ CHÚNG MÀY... TẤT CẢ LÀ... AAAAAAA... TẠI CHÚNG MÀY!" - Brian hét lớn, quăng chén trà xuống đất. Cảm xúc tức giận đột ngột của anh ta đã kích hoạt các thiết bị trên người tạo nên sự đau đớn.

"JOB!" - Thấy Brian đang gặp vấn đề, Phuwin ngay lập tức gọi người vào hỗ trợ - "Mau cho anh ta thuốc an thần."

Trước cơn đau do xung điện đến từ những thiết bị trên người tạo ra, Brian ôm lấy cơ thể đau đớn, giãy giụa trên sàn. Thế nhưng, anh ta vẫn phản kháng trước sự hỗ trợ của Job và một vài nhân viên y tế.

Một lúc lâu sau, Brian mới được tiêm thuốc và trở nên bình tĩnh lại. Và tất nhiên, những thiết bị trên người cũng không còn làm khó anh ta thêm nữa. Lúc này, đến lượt Phuwin ngồi trên ghế bành và nhìn Brian vẫn đang nằm thở hổn hển trên sàn.

"Điều cuối cùng tôi muốn hỏi anh." - Phuwin đặt một tay lên thành ghế, tay còn lại chống vào đầu gối, cúi thấp người xuống nói với Brian - "Pond đang ở đâu?"

"C... Cái gì?" - Brian khó hiểu. Anh ta nghi hoặc liệu bản thân bị bị giật đến ngu luôn rồi không - "Người tình của cậu, sao phải hỏi tôi?"

"Đừng giả vờ ngây thơ nữa." - Phuwin bắt đầu thấy bực bội với người đối diện - "Không phải anh đã bắt cóc cậu ấy đi hay sao?"

"Bắt cóc?" - Brian cười cười - "Tôi còn chưa từng nghĩ đến điều đó." - Rồi bỗng anh ta à lên một tiếng như ngộ ra điều gì - "Thì ra đó là lí do mà gần đây cậu ấy thường xuyên vắng mặt sao?"

"Anh không biết về việc này sao?" - Phuwin khó hiểu nhìn Brian. Không lẽ là hắn đã đoán sai?

"Cũng không thể nói là không biết được." - Brian nở nụ cười đểu cáng.

"NÓI!" - Phuwin túm lấy cổ áo Brian, quát thẳng vào mặt anh ta - "Kẻ nào đã bắt cậu ấy?"

Với những phải ứng của Brian, Phuwin dám khẳng định anh ta không biết chuyện Pond bị bắt. Thế nhưng, hắn đủ thông minh để biết rằng Brian đã đoán ra được kẻ đã bắt cóc Pond là ai. Nghĩ đến đây, Phuwin thật lòng chỉ muốn bổ não anh ta ra để xem anh ta đang nghĩ đến cái gì. Thế nhưng, khả năng của hắn và khoa học hiện tại không thể đáp ứng được điều đó.

"Nhìn xem! Đại hoàng tử của chúng ta bắt đầu xoắn xuýt rồi kìa." - Vẫn là nụ cười đểu đó - "Chỉ là một tình nhân thôi mà. Gấp gáp làm gì? Anh họ này có thể giúp cậu tìm đủ thể loại...

"Bớt nói mất lời vô tri lại!" - Phuwin chẳng ngần ngại mà đấm thẳng vào mặt Brian. Hắn gằn giọng đe dọa người trước mặt - "Tôi hỏi lại lần cuối: POND ĐANG Ở ĐÂU?"

"Dám động tay sao?" - Brian lau vết máu bên khóe miệng - "Đánh chết tôi cũng không nói. Biết đâu, cậu ta cũng chẳng còn mạng mà đợi cậu tìm đến."

"MÀY..." - Phuwin không cầm lòng được, lao đến động thủ với anh họ mình.

"Điện hạ!" - Job đã kịp thời chạy vào ngay khi Phuwin chuẩn bị xuống tay - "Đại đế có việc gọi người."

Chính sự xuất hiện của Job đã giúp Phuwin tỉnh táo phần nào. Đúng rồi, là Brian đang cố gắng ép hắn phải ra tay. Nếu Phuwin mà ra tay, chẳng phải những cáo buộc của anh ta đều trở nên có lí sao. Đến lúc đó, Brian sẽ lại trở thành người bị hại còn hắn sẽ là kẻ phản diện trong mắt tất cả mọi người.

"Để mắt đến anh ta." - Phuwin phóng cho Brian 1 ánh mắt sắc lạnh rồi quay người bước ra khỏi phòng.

---------------- Phòng Đại đế ‐---------------

"Sao rồi?" - Đại đế hỏi ngay khi thấy Phuwin bước vào.

"Mất thời gian." - Phuwin bực bội ngồi xuống ghế, một hơi uống hết tách trà mà người hầu mang tới - "Tại sao cha cứ phải đối tốt với anh ta như vậy? Rõ ràng người ta không coi mình là người thân. Làm vậy đối với họ chỉ giống như đang giả nhân giả nghĩa."

"Nãy con định động tay với Brian, đúng chứ?" - Đại đế trực tiếp phớt lờ câu hỏi của con trai - "Con nên học cách giữ bình tĩnh tốt hơn. Cho dù con có kề dao vào cổ Brian ngay bây giờ thì cũng chẳng thể moi được thông tin gì cả."

"Nhưng mà..." - Phuwin định phản bác lại.

"Chúng ta chỉ cần cố gắng làm tốt những gì mà bản thân cho là nên làm. Cứ mặc kệ người khác nghĩ gì đi. Ta chỉ luôn muốn thay anh trai mình bù đắp cho mẹ con Brian. Nhưng nếu như họ không chỉ không cảm kích mà còn quá phận thì chúng ta cũng chẳng con cách nào khác." - Đại đế từ tốn - "Bác gái con đang bắt đầu làm ầm ĩ lên. Đừng để bag ấy tóm được bất cứ điểm hở nào. Người phụ nữ đó... dã tâm quá lớn."

"Con hiểu rồi." - Phuwin đã bình tĩnh hơn sau những lời nói của cha mình. Có lẽ, hắn vẫn còn phải học Đại đế nhiều điều hơn nữa.

‐---------- Phía Dyan (Dennis) ‐----------

"Như nào?" - Dyan (Dennis) nói vào điện thoại.

"Quả thực là Brian đã bị bắt." - Alan đứng vào một góc khuất, thấp giọng trả lời - "Quân đội Hoàng gia đang đến doanh trại để bắt giữ người và trang bị. Nhưng trong thành phố lại chưa thấy dân chúng có bất kì lời đồn nào."

"Xem ra mới chỉ là hành động âm thầm." - Dyan (Dennis) vuốt cằm - "Còn vụ truyền tin như nào?"

"Có vẻ như rất ít người biết được vụ này. Chủ yếu là những kẻ trong sạch được tin cậy." - Alan đáp - "Tay trong của chúng ta không hề nằm trong số đó. Hơn nữa, ngài Henry, cậu ruột của ngài Brian có lẽ cũng đã bị bắt."

"Cái gì?" - Dyan (Dennis) không ngờ tới tình huống này - "Lão ta cũng bị tóm rồi?"

"Cái đó mới chỉ là phỏng đoán, nhưng chắc đến 95%." - Alan đáp lại - "Tôi cũng đã tìm đến nhà riêng của ông ta, nhưng xung quanh nơi đó có ít nhất 5 - 7 người lạ mặt đang quan sát từ xa. Chưa tìm được cơ hội để vào."

"Chết tiệt!" - Dyan (Dennis) tức muốn thổ huyết. Một tên đần bị bắt sao lại còn kéo thêm một tên nữa? Dù Henry không hề biết rõ danh tính của Dyan (Dennis) nhưng thông qua Brian, ông ta cũng trở thành nguồn tài chính lớn cho phiến quân.

"Mấy cửa hàng của chúng ta sao rồi?" - Dyan (Dennis) quay ra sau, hỏi thư ký của mình.

"Đều hoạt động rất ổn." - Thư ký đẩy kính, đọc dữ liệu trên tablet - "Mọi nguồn tiền đổ về rất đồng đều. Nguồn của ngài Henry và Brian sẽ được đưa vào tạm dừng. Nếu như dừng hẳn, tài chính vẫn ổn định, không có mấy thay đổi."

"Tốt! Xóa mọi dấu vết về chúng." - Dyan (Dennis) phất tay - "Điều thêm nhân sự chuyển hết đống tiền kia sang các hoạt động bất hợp pháp khác hoặc để nuôi quân tại doanh trại Brian. Chúng ta vô can." - Anh ta quay sang nói vào điện thoại - "Alan! Tạm thời ở đó tìm hiểu mọi chuyện. Nghĩ cách đưa tin vào cho Brian và Henry. Làm sao để bọn họ có chuẩn bị để chúng ta đẩy nhanh tiến độ ra quân. Bên Cung điện có lẽ sẽ không tiếp tục ngồi yên nữa đâu."

"Đã rõ!" - Alan cùng thư ký cùng lúc nhận việc, nhanh chóng làm theo những gì Dyan (Dennis) giao phó.

"Ứng biến nhanh vậy ư?" - Pond đứng dựa lưng vào cửa, ánh mắt châm chọc nhìn Dyan (Dennis).

Sau khi có lại kí ức và tiếp nhận những di vật mà cha mẹ để lại, Pond đã trở nên hòa hoãn và dễ bảo hơn, không còn chống đối Dyan (Dennis) như ban đầu nữa. Có lẽ vì vậy mà anh ta cũng đã cho y được phép di chuyển trong phạm vi lớn hơn trên địa bàn của mình. Thay vì chỉ ngồi yên trong phòng nghỉ, giờ đây, Pond cũng có thể đến phòng ăn, khu vui chơi, khu tập luyện riêng và phòng làm việc của Dyan (Dennis). Tất nhiên, mỗi bước y đi đều sẽ có một đám lâu la đi theo, vừa để giám sát, vừa để hỗ trợ. Hơn nữa, Pond cũng chẳng thể xác định nơi này là đâu nữa.

"Khá ngạc nhiên khi em đến đây vào giờ này đó." - Dyan (Dennis) đứng dậy khỏi ghế, tiến đến bàn trà gần cửa hơn.

"Không phải anh nói tôi muốn đến lúc nào cũng được hay sao?" - Pond cũng ngồi xuống bàn trà - "Vừa hay cửa không đóng kín."

"Là vô tình hay cố ý cũng không chắc?" - Dyan (Dennis) nhấp một ngụm trà, ánh mắt cười cười.

"Bao giờ anh mới định thả tôi ra?" - Pond chẳng thèm để ý đến câu nói của Dyan (Dennis).

"Anh không hề nhốt em." - Ánh cười trên gương mặt Dyan (Dennis) đã tắt ngay khi nghe được câu hỏi của Pond - "Anh chỉ không muốn cho em tiếp xúc với thành phần xấu độc. Vì chúng sẽ làm con người em biến chất."

"Ok. Nếu anh đã nói như vậy thì có nghĩa là vẫn không thả." - Pond đặt mạnh chén trà xuống bàn, bỏ đi mà không thèm quay đầu lại.

"Em vẫn luôn bướng bỉnh như vậy." - Dyan (Dennis) lắc đầu. Anh ta thừa biết, Pond nghe thấy việc phiến quân sắp ra tay nên mới phản ứng dữ đến như thế. Y đang muốn quay về để bảo vệ cho Phuwin. Và đó chính là điều mà Dyan (Dennis) căm ghét nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top