Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAPTER 48: THUỐC (2)

Quả đúng như những gì Pond quan sát và dự đoán, ngoài cửa không có bất kì ai đang đứng canh gác. Và thật tốt khi nơi y cần đến và phòng bệnh này có vẻ nằm ngay cạnh nhau. Thế nhưng...

"Sao không có lối vào ?" - Đi hết hành lang nhưng Pond không thể tìm thấy cách cửa nào, trừ cửa của căn phòng cũ kia.

Pond vốn tưởng rằng, cánh cửa của căn phòng cần đến chỉ cách vài bước chân. Nhưng dựa vào thực tế, mọi việc lại chẳng hề đơn giản như vậy. Mà phải như thế mới hợp lí với cái đầu đầy sạn của Dyan (Dennis) và quy mô của phiến quân.

Tuy không tìm được cánh cửa nào, nhưng Pond tin chắc phán đoán của bản thân không thể nào sai. Lúc đó Dyan (Dennis) đã quay người sang hướng tấm kính để ra lệnh. Hơn nữa, nếu như không ẩn chứa bất kì điều gì, tại sao một người theo chủ nghĩa hoàn hảo như anh ta lại phải làm một bức tường kính kì công và cũng chẳng hợp với căn phòng này chút nào.

"Không lẽ là ở bên kia bức tòa nhà?" - Pond bắt đầu suy đoán sau khi kiểm tra bức tường một lượt từ trên xuống dưới.

Dù đã soi từng milimet, Pond vẫn không thể tìm ra điểm bất thường trên bức tường trước mặt. Nó vẫn cứ là một mảng trắng tinh, chẳng có nổi một vết bẩn chứ đừng nói là khe cửa. Y bắt đầu trở nên cáu kỉnh hơn. Đây là cơ hội duy nhất để Pond có thể đi tìm kiếm loại thuốc đó và chạy trốn khỏi nơi này. Y không biết rõ rằng Dyan (Dennis) có mang theo hoặc gắn thiết bị cảnh báo nào bên người không. Nếu không nhanh, ngộ nhỡ anh ta tỉnh dậy, mọi nỗ lực của Pond đều là công cốc.

"Loạt soạt." - Tiếng bước chân ai đó đang tiến tới gần đây.

"Quái lạ!" - Pond nhanh nhanh chóng chóng núp vào bụi cây gần chỗ đứng - "Đúng ra là không nên có ai ở đây cơ mà. Chẳng lẽ là hết giờ thăm nom?"

Từ góc khuất, một người đàn ông khá lớn tuổi cùng một thiếu nữ bước ra. Nhìn áo blouse trắng trên người bọn họ, Pond đoán rằng đây có thể là những người đứng sau việc khôi phục trí nhớ của y.

"Chú Minh Lâm, mình vào đây giờ này không sao chứ?" - Cô gái hỏi người đàn ông.

"Có sao đâu. Nghiên cứu theo giờ mà. Đừng có lo lắng như vậy chứ, Claire." - Lão Lâm lên tiếng - "Hơn nữa, cái kính trong phòng đã bật chế độ không thể nhìn thấy bên kia, hai người họ có làm gì, chúng ta cũng không biết. Mà không biết thì không sao hết."

"Làm gì cái đầu ông." - Pond lầm bầm. Trong mắt bọn họ, mối quan hệ giữa y và Dyan (Dennis) đã bị biến thành cái dạng gì rồi không biết. Không thể phủ nhận là Pond khá cảm động và trân trong quá khứ đó, nhưng hiện tại thì không như vậy.

"Nhưng mà, chủ tướng đối với thiếu gia cũng tốt quá rồi." - Claire vòng hai tay ra sau gáy, vừa đi vừa nói - "Cơ mà cháu thấy thiếu gia có vẻ chẳng bị lung lay. Không chừng có ngày cậu ta lại..."

"Trẻ con nói ít thôi!" - Lão Lâm gõ đầu Claire một cái rõ đau - "Đừng để chủ tướng nghe được. ngài ấy coi trọng thiếu gia như thế, coi chừng..."

"Cháu biết rồi!" - Claire xoa xoa chỗ bị tác động vật lý - "Cháu chỉ nói với chú thôi."

"Mau ra mở cửa đi!" - Lão Lâm hơi đanh mặt lại.

Thấy lão Lâm có vẻ nghiêm nghị trở lại, Claire cũng chẳng dám nhí nhố mà đi nhanh hơn đến bức tường, đúng nơi mà Pond đứng ban nãy. Cô ngồi xuống, lấy tay sờ qua lại chân tường và...

"Cạch!" - Một mảng tường bắt đầu chuyển động, lùi sau vào phía trong và một cách cửa gỗ hoa văn phức tạp hiện ra.

Pond kinh ngạc khi chứng kiến tất cả những cảnh vừa xảy ra. Thật không ngờ y lại không thể phát hiện ra cánh cửa bí ẩn đó. Vậy thì thực lực của phiến quân sâu đến tận đâu, Pond bắt đầu cảm thấy mơ hồ về những gì mình biết được.

"Chú, mau vào thôi!" - Claire vẫy lão Lâm ngay sau một loạt thao tác để mở được cánh cửa phòng nghiên cứu ra. Do việc mở cửa khá phức tạp nên khi nãy lão Lâm mới để Claire đi trước và mở cửa cho mình. Người trẻ thì vẫn nên vận động tay chân, đầu óc nhiều hơn.

"Được rồi, tới ngay đây!" - Lão Lâm phẩy tay bảo Claire vào trước, chân cũng có vẻ đã tăng tốc thêm một chút - "Ưm"

Tất nhiên Pond đâu thể để mọi chuyện diễn ra như vậy. Đợi cho Claire đi hẳn vào trong, y từ bụi cây lao đến và ra tay đánh ngất lão Lâm trước khi ông ta kịp phát hiện. Và vẫn như cũ, Pond lại trói tay chân, bịt miệng và ném lão vào cùng phòng với Dennis, tất nhiên là tại một góc khác với Dyan (Dennis). Việc này cũng chẳng tốn của y bao nhiêu thời gian.

"Chú ơi! Còn làm gì ngoài đó... CẬU LÀ...Hự!" - Sau khi set up mọi thứ xong xuôi, Claire vẫn chưa thấy lão Lâm vào nên đành chạy ra ngoài để gọi. Thế nhưng, người cô chạm mặt lại là một người mà cô chẳng bao giờ nghĩ tới. Đó chính là Pond. Bằng thủ pháp tương tự, y đã xử lí Claire và nhanh chóng tiến vào căn phòng kia.

----------------- Doanh trại phía Tây -----------------

"Điện hạ!" - Thống lĩnh doanh trại trong bộ dạng khá chật vật đến đón nhóm người Phuwin.

"Tình hình thế nào?" - Phuwin phẩy tay.

"Số lượng phiến quân nhiều hơn dự kiến." - Thống lĩnh báo cáo - "Dự tính bằng khoảng 3 lần so với những đợt tấn công trước đó."

"Là do ngài đã sơ suất khi nghĩ phiến quân chỉ là một nhúm người?" - Lav cười khẩy nhìn người trước mặt. Từng đấy phiến quân cũng mới chỉ hơn 2/3 quân số tại nơi đây, làm gì có chuyện chật vật đến mức này.

"Là do thần vô năng!" - Thống lĩnh cũng không thể cãi được. Cái này đúng là do doanh trại đã chủ quan. Vùng này vốn là nơi ít bị tấn công nhất nếu như có chiến tranh, chưa kể mọi lần đều là những cuộc tấn công nhỏ của phiến quân nên...

"Chuyện đó tính sau!" - Phuwin khó chịu nhìn thống lĩnh. Tội này chắc chắn sẽ hỏi, có điều bây giờ chưa phải lúc mà thôi - "Mọi người đang ở đâu?"

"Phía bên kia, thưa Điện hạ!" - Thống lĩnh chỉ tay về hướng rừng, nơi đang phát ra những âm thanh chói tai.

"Đưa tôi đến đó." - Phuwin miệng vừa ra lệnh nhưng chân đã bước đi - "Nhanh không tôi chặt chân ông!" - Thấy thống lĩnh có vẻ muốn ngăn cản, Phuwin liền cảnh cáo ông ta một câu.

Dĩ nhiên là Phuwin không trực tiếp lao vào đánh nhau luôn. Hắn ngồi vào vị trí cao nhất trên đài quan sát, nơi mà thống lĩnh đáng lẽ sẽ ngồi vào. Phiến quân cũng rất thông minh khi không cố gắng áp sát doanh trại mà chủ yếu tấn công từ xa. Thế nhưng, thiệt hại cho doanh trại thì khá là nặng nề.

"Lav! Đến đâu rồi?" - Phuwin quay sang hỏi Lav sau khi đã nhìn đủ tình hình chiến trận.

"2 phút nữa, thưa Điện hạ!" - Lav báo cáo.

"Tốt!" - Phuwin vỗ vào tay vịn - "Xuống đó dần thôi!"

Phuwin chỉnh chu lại trang bị trên người rồi nhanh chóng đi xuống, đứng ngay sau quân đội Tây Nolan. Hắn đứng đó, trên môi hiện rõ nụ cười tự tin trong khi những người lính xung quanh đang chật vật chống đỡ và tìm cách tấn công lại hỏa lực tầm xa của phiến quân.

"Đã xong rồi!" - Lav đến bên cạnh nói nhỏ vào tai Phuwin.

"ÁP SÁT!" - Phuwin ra lệnh.

Dù mất vài giây để ngơ ngác nhưng quân đội nhanh chóng tiến lên phía trước, không quên phòng thủ kiên cố. Phuwin cũng không đứng yên ở đó mà cũng tiến lên cùng đoàn quân. Không uổng công tập luyện lâu nay, mỗi viên đạn do hắn bắn ra đều đã tước đi sinh mạng của một người trong phiến quân. 

Nhờ có lệnh của Phuwin, quân đội Tây Nolan xuất sắc giành lại được thế thượng phong. Họ càng lúc càng áp sát phiến quân. Phần thắng chắc chắn sẽ thuộc về tay Cung điện.

"Điện hạ!" - Lav hớt hải chạy lại gần phía Phuwin - "Phiến quân đã phá vòng vây, tháo chạy về sâu trong rừng hướng Tây."

"Cái gì?" - Phuwin trừng mắt - "Thế Job đâu?"

Thực chất, khi đi tới nơi này, Phuwin đã lệnh cho Job tách riêng, mang một đội quân bao vây phiến quân từ phía sau bọn chúng. Mục đích của việc này đơn giản chỉ là vì hắn muốn bắt sống đám phản quân này để tiện đường tra hỏi. Đặc biệt là khi biết kẻ cầm quân chính là Alan, Phuwin đoán chắc anh ta có thể mang lại nhiều thông tin lí thú, bao gồm cả việc vì sao anh ta mất tích sau cái chết của cha và giờ lại còn sống sờ sờ để cầm quân.

"Bị phát hiện và phá vỡ vòng vây." - Lav báo cáo.

"Bảo Job mau đuổi theo!" - Phuwin ra lệnh, trực tiếp leo lên một chiếc mô tô và lao vút về hướng phiến quân đang tháo chạy.

----------------- Phía Pond -----------------

"Thật không ngờ!" - Pond cảm thán - "Còn có thể cất giấu một nơi như thế này mà không bị đánh hơi ra ư?"

Dù đã tưởng tượng ra nhiều viễn cảnh nhưng Pond cũng chưa từng nghĩ Dyan (Dennis) có thể gây dựng công trình hiện đại và quy mô đến nhường này. Chỉ mới một phòng lab đã như vậy thì toàn bộ khu vực đang giam giữ y sẽ có những cái gì cơ chứ? Và nơi này có thể được đặt tại đâu để tránh khỏi tai mắt của Đại đế và toàn bộ Cung điện? 

Bỏ qua những thắc mắc đó, Pond ngay lập tức lao đầu vào tìm kiếm loại thuốc kiềm chế pheromone mà Dyan (Dennis) đã dùng với mình. Thế nhưng, với một phòng lab quy mô như vậy, chỉ tính riêng đống thành phẩm thôi cũng đã được xếp vào hàng dài kệ thủy tinh trong suốt với đủ loại màu sắc khác nhau. Chưa kể, cái tên trên nhãn dán trên những chiếc lọ cũng chẳng hề dễ đọc. Đúng là chữ bác sĩ, thật là khiến người ta hoa cả mắt.

Sau khi tìm kiếm 3, 4 chiếc tủ lớn cộng với phiên dịch hàng loạt cái nhãn trên những lọ thủy tinh (có chứa đủ dạng rắn, lỏng, khí) cuối cùng thì...

"Đây rồi!" - Pond mừng rỡ khi cầm được chiếc lọ mà mình mong muốn bao lâu nay - "OPP-1701, vô hiệu hóa khả năng áp chế của pheromone, kiềm hãm sự xâm nhập của pheromone đối với cơ thể con người."

Tất nhiên, Pond chẳng dại gì mà đứng ngay tại đây. Đã hết lí do để y phải chôn chân tại cái nơi này rồi. Pond nhanh chóng lao ra ngoài tìm đường thoát thân và không quên bật thiết bị phát tín hiệu - con bài tẩy của mình.

Trước khi bị Dyan (Dennis) đưa đến đây, Pond đã lường trước tình huống không thể liên lạc với bên ngoài cũng như cấu trúc đồ sộ và hiện đại của nơi này. Thiết bị này đã được cấy vào đùi trong của y và chỉ có thể sử dụng một lần duy nhất. Tín hiệu là một dạng sóng có thể phát ra một lượng rất lớn nhưng chỉ tồn tại trong khoảng thời gian ngắn. Nhưng nhiêu đó cũng đủ để Lav có thể phát hiện ra căn cứ trọng điểm này của Dyan (Dennis).

----------------- Chiến trường phía Phuwin -----------------

Nhờ có tốc độ của chiếc mô tô cùng với nhóm quân mà Job mang tới đang ra sức chặn đường tháo chạy, phiến quân dần giảm tốc độ và buộc phải đứng lại nghênh chiến. Thế nhưng, bọn chúng chẳng còn đứng trong vòng vây mà Phuwin vốn muốn tạo ra. 

"Không ngờ là cậu lại ở đây." - Phuwin nhìn thẳng vào Alan mỉa mai - "Vậy mà Cung điện lại còn lo cho tính mạng của cậu nữa đấy."

"Cảm ơn Đại đế và Điện hạ đã quan tâm đến tên vô danh tiểu tốt này." - Alan tỏ vẻ vô cùng biết ơn nhưng cũng mỉa mai chẳng kém gì Phuwin.

"Nếu như vậy, chắc mẹ cậu cũng đang sống tốt lắm nhỉ?" - Phuwin lại tiếp tục.

"Rất tốt, thưa Điện hạ." - Miệng cười nhưng lòng chẳng vui - "Nhờ có chủ tướng, chúng tôi sống rất tốt. Tốt hơn bình thường nhiều lắm!"

"Tốt?" - Phuwin cười trào phúng - "Tốt mà để cho các người phải đem mạng bỏ lại trong khu rừng này sao?"

"Đó là con đường chúng tôi đã chọn, thưa Điện hạ." - Alan kính cẩn đáp - "Chúng tôi không thể sống tốt một mình rồi nhìn người khác phải sống trong đau khổ được. Chúng tôi hi sinh bản thân mình để đổi lại hạnh phúc cho nhiều người hơn."

"Thật là một suy nghĩ cao cả. Chắc chủ tướng đã dạy cho cậu nhiều đấy nhỉ?" - Phuwin nói.

"Quả thực, ngài ấy tuy còn trẻ nhưng tầm nhìn và tư duy rất tốt." - Nói đến phiến quân và chủ tướng của mình, gương mặt Alan trở nên hòa hoãn hơn nhiều.

"Tôi thật sự mong được nói chuyện thật lâu với chủ tướng của cậu đó." - Phuwin mỉm cười, ánh mắt lại trở nên sắc lạnh hơn - "Phiền cậu đưa tôi đến nơi của chủ tướng nhé!"

"Nếu mình ngài thì được..." - Alan cười cười - "... nhưng đám người còn lại thì không." - Giọng nói dứt khoát.

"Vậy là cậu làm trái lệnh?" - Phuwin hỏi vặn lại.

"Vốn dĩ tôi chẳng làm theo lệnh đến từ ngài và Cung điện." - Alan nói và bắt đầu vào tư thế chiến đấu.

"Vậy đành phải xin lỗi cậu trước rồi!"

Phuwin ra lệnh cho quân đội của mình bắt đầu tiến lên. Bên phía Alan cũng không ngồi yên mà bắt đầu chống trả lại. Cơn mưa đạn lại bắt đầu. Từng người... từng người lại tiếp tục ngã xuống...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top