Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAPTER 5: TRÁNH MẶT


Pond tỉnh dậy cũng đã là câu chuyện của trưa hôm sau. Có lẽ đã rất lâu rồi y mới có một giấc ngủ bình yên như vậy. Một năm ở chinh chiến nơi sa trường đã khiến Pond phải luôn tỉnh táo, chưa bao giờ dám buông lỏng cảnh giác. Thế nhưng, có lẽ do tác động của rượu và được bao bọc bởi pheromone mùi hồng tiêu pha lẫn hoắc hương ngập của người ấy, mà y mới có được một đêm vô ưu như vậy.

Hơi ấm bên cạnh đã biến mất từ lúc nào, Pond tự hiểu rằng Đại hoàng tử đã vào chính điện họp bàn từ lâu.

- "Hoàng tử dậy sớm bận trăm công ngàn việc, thân là trợ thủ của ngài mà lại ngủ đến trưa. Haizzzzz, ngu ngốc mà." – Pond thầm nghĩ rồi tiện tay gõ vào đầu một cái rõ đau.

Nhấc thân người nặng trịch cùng cái đầu vẫn còn hơi choáng, Pond toan bước xuống giường thì cách cửa lớn mở ra, một thân hình nhỏ nhắn bưng chậu nước bằng vàng tiến đến trước mặt y.

- "Tham kiến Thiếu tướng." – Một giọng nói vẫn còn chút nét trẻ con vang lên.

- "Dilys, là ngươi sao? Lâu rồi không gặp, vẫn còn con nít như ngày nào nhỉ?" – Pond mỉm cười trêu chọc cô nhóc.

- "Dù sao ta cũng đã 20 tuổi, thiếu tướng có thể nào dừng việc chê ta là con nít được không?" – Dilys cảm thấy vô cùng bực mình – "Chỉ vì tuổi tác đã cao mà chê người khác trẻ con, ngài thật không xứng làm người lớn mà."

- "Ngươi... mồm mép vẫn như vậy nhỉ?" – Pond không hiểu tại sao nhóc này mỗi lần gặp mặt đều đá đểu mình về mặt tuổi tác như vậy. – "Cũng chỉ hơn có 7 tuổi thôi, nhóc. Mà hoàng tử ..."

- "Hoàng tử có việc nên đã ra ngoài từ sớm, dặn ta khi nào ngài dậy thì nói ngài chờ đến Hoàng tử quay lại. Để ta giúp ngài chỉnh trang nhé?" – Cái mỏ hỗn đã được thu hồi lại, thay vào đó là một nữ hầu vô cùng có trách nhiệm.

- "Không sao, ta tự làm được, ngươi cứ làm công việc của mình đi." – Pond phất tay bảo Dilys lui xuống, dù sao đã ở ké một đêm rồi, không thể nào mặt dày mà dùng ké người hầu được.

- "Vậy ta đi lấy chút đồ cho ngài ăn nhẹ nhé, để bụng lát còn ăn với Đại hoàng tử nữa. Hí hí." – Nói rồi con nhóc chạy đi kèm theo một nụ cười tinh quái.

- "Nhóc này lại nghĩ ra ý tưởng kì quái gì đây?" – Pond lẩm bẩm, rồi bắt đầu công cuộc vệ sinh cá nhân buổi sáng, à không, buổi gần trưa của mình.

Nói về Dilys, nhóc Beta này vốn là dân chạy loạn từ vùng Titus, được Đại hoàng tử Phuwin cứu thoát khỏi tay mấy kẻ buôn người trong một lần đi triệt hạ tàn dư của phiến quân phản loạn. Từ đó nhóc con luôn bám lấy Hoàng tử, trở thành nữ hầu thân cận số một của Phuwin. Đừng nhìn nó bé mà khinh thường, chỉ sau 6 năm hầu hạ thì đã được trao cho chức vụ quản lí, quán xuyến hết thảy đám người hầu của ngài. Nhìn cái mỏ hỗn lúc nào cũng chọc ngoáy Pond là đủ hiểu, con nhóc này biết rõ mình sẽ không bị trừng phạt đâu, bởi lẽ cả Phuwin điện hạ và Thiếu tướng Pond đều không nỡ mạnh tay trừng phạt nó mà.

Pond vừa mặc xong đồ mà Dilys chuẩn bị thì con bé lại chạy vào, dẫn theo một đoàn người hầu mang đồ ăn và dụng cụ ăn uống vào bàn ăn trong phòng.

- "Dilys, ta tưởng ngươi nói là ăn nhẹ mà, sao bày biện lắm món thế?" – Pond cũng khá là tò mò, chẳng lẽ lâu không gặp, nhận thức con bé trở nên có vấn đề hay sao? Mà cùng phải, với cái mỏ hỗn đó, chắc là bị xử nên giờ đầu óc không còn ổn định rồi.

- "Ta có ngây thơ nhưng cũng không có bị ngốc mà nhầm đâu thưa ngài Thiếu tướng đáng mến" – Con bé nói bằng một giọng vô cùng mỉa mai như thể đã đọc được suy nghĩa trong đầu của Pond. Tự nhiên y thấy đồng cảm với sư phụ Tay mỗi khi bị Nanon trả treo – "Vì sau khi ta thông báo là ngài đã dậy, Đại hoàng tử quyết định sẽ quay trở về dùng bữa với ngài ngay ạ. Mà ta cũng bận lắm chứ, có gì thắc mắc thì ngài cứ hỏi Điện hạ đi nhé." – Nói xong con bé Dilys ngay lập tức chạy ra ngoài, tiếp tục chỉ đạo đám người hầu, không quên để lại một ánh nhìn đầy châm biếm cho vị Thiếu tướng nào đó.

- "Con nhóc này, người dám ăn nói với ta như thế hả? Cái mặt ngươi thì ngây thơ chỗ nào? Hừm" – Pond thật sự muốn bùng nổ, nhưng với thân phận là một thiếu tướng, y phải luôn giữ cho mình tâm trạng ổn định và một cái đầu lạnh. Chắc cũng vì vậy mà Dilys ngày càng không thèm nể mặt y đây mà. Nghĩ vậy, Pond bèn quay vào chỉnh trang lại, cố khiến bản thân phân tâm khỏi cơn tức nghẹn họng này.

Bỗng Pond đột ngột cảm thấy mình chìm vào bóng tối, một bàn tay ấm nóng phủ lên mắt, tay còn lại đang giữ lấy eo y. Không cần dùng đến sự nhạy cảm của một thiếu tướng dày dặn kinh nghiệm, độ ấm này, mùi hương này đủ vẽ nên trong não y khuôn mặt anh tuấn của Phuwin.

- "Sao đây, đang sửa soạn để chào đón tôi sao?" – Phuwin ghé sát, nói vào tai Pond. Giọng nói ấm áp, hơn thở nóng rực phả vào cổ khiến mặt y dần chuyển đỏ, nóng ran như sắp bốc cháy đến nơi rồi.

- "Tôi... tôi... chỉ là... ừm... muốn chỉnh lại tóc một chút. Đêm qua ngủ có hơi sâu, nên 1 phần tóc đã bị dựng lên mất rồi." – Vừa gỡ tay Phuwin, Pond vừa lúng túng giải thích.

- "Để ta xem giúp ngươi nào" – Phuwin buông Pond ra, xoay y đứng đối diện mình, bắt đầu công cuộc chỉnh sửa tóc cho kẻ ngủ nhờ. – "Xong rồi đó, trông cũng đẹp trai ra nhiều rồi" – Phuwin mỉm cười nhìn Pond, quả không hổ là có bổn hoàng tử nhúng tay vào, quả thực đẹp chói mắt người nhìn rồi.

- "Cảm ơn cậu nhiều nhé."

- "Không có gì hết. Nào, ăn thôi. Nãy giờ đi giải quyết công chuyện, tôi thấy mình sắp sập nguồn đến nơi rồi." – Phuwin nói rồi kéo Pond sang bên phòng ăn.

Giữa căn phòng là cả một bàn đồ ăn, hương thơm ngào ngạt tỏa ra xung quanh. Bụng Pond bắt đầu đánh trống biểu tình dữ dội, thôi thúc y hãy mau lao vào và thưởng thức bữa trưa thịnh soạn này thôi.

- "Ăn thôi" – Phuwin kéo tay y tiến đến bàn.

Như con robot được nhấn công tắc khởi động, Pond ngay lập tức sà vào bàn ăn. Đóng quân một năm trời nơi chiến trường, lại còn toàn là món yêu thích, y cảm thấy mình nên ăn cho đã, chứ không cần lo lắng gì hết. Cùng lắm thì lát nữa sẽ bị Đại hoàng tử phạt vì làm hắn ngứa mắt. Đành chịu thôi chứ biết sao được, cái gì vui vẻ thì mình ưu tiên, đồ ăn ngon tất nhiên là số 1 rồi.

Phuwin nhìn Pond ăn mà cảm thấy buồn cười. Dù chính Phuwin đã căn dặn Dilys chuẩn bị những món ăn này, nhưng hắn cũng không thể ngờ thiếu tướng nào đó lại trở nên như hiện tại. Liệu những kẻ có tình ý với Pond thấy được cảnh này có còn muốn tiếp cận y như trước nữa hay không. Nghĩ đến đây, Đại hoàng tử nhận thấy mình nên phát tán một video ăn uống của Pond để "giúp" y đuổi hết đám ong bướm bâu quanh thôi.

(Chắc là Pond cần ngài lo chuyện bao đồng hả?)

- "Hết hạn nghỉ cậu quay lại cung điện, tiếp tục làm kỵ sĩ thân cận cho ta đi." – Cảm thấy Pond đã ăn xong, Phuwin mới bắt đầu bàn tới việc công. – "Dù sao thì có cậu bên cạnh thì cha cũng yên tâm hơn phần nào. Thân thủ tốt, đầu óc nhanh nhạy, vừa có thể bảo vệ, vừa có thể tham mưu chính sách cho tôi nữa. Còn chuyện luyện binh mới, cứ giao cho tên Na chưa chín kia làm đi, tôi sẽ nói với ngài Tay sau."

- "À, ờm,..." – Pond cảm tưởng như Phuwin đã có thể đọc y như một cuốn sách vậy. Vì không muốn tình cảm của mình đi quá xa, Pond luôn tìm cách hạn chế gặp mặt Đại hoàng tử một cách tối đa. Việc huấn luyện lính mời và xuất chinh cũng chỉ để phục vụ cho mục đích đó. Có lẽ, Phuwin đã nhận ra sự né tránh đó và đang tìm đủ cách chặt đứt đường lui khiến Pond không thể từ chối. Nhưng nếu biết rõ lí do thật sự đằng sau những hành động đó, liệu Phuwin có còn giữ y ở bên cạnh, hay là đẩy y ra xa, không bao giờ muốn gặp mặt nữa?

- "Ngươi cứ suy nghĩ đi, không cần quyết vội."

Phuwin nói với một giọng từ tốn, nhưng ánh mắt đã lạnh đi mấy phần. Tại sao Pond lại muốn tránh mặt hắn cơ chứ? Phuwin đã nhận ra điều này vào 2 năm trước, khi Pond luôn lấy lí do là vào doanh trại để tìm cách tránh xa hắn. Đã thế một năm vừa qua còn đích thân ra trận. Không lẽ, Pond đã nhận ra tình cảm của hắn, nhưng không chấp nhận nó. Phải, không thể nào chối cãi được, Đại hoàng tử đã yêu Thiếu tướng Pond từ lâu rồi. Phải, rất lâu, đến độ hắn không thể nhớ được lần đầu tiên trái tim rung động vì người ấy là từ bao giờ. Có phải là lúc nhỏ, Pond luôn ở bên cạnh chơi đùa cùng hắn? Hay là việc Pond lao vào giải cứu hắn khỏi đám bắt cóc năm đó? Đại hoàng tử Phuwin thông minh kiệt xuất, làm được mọi thứ, nghĩ được mọi điều trừ việc lí giải được tình cảm của mình. Phuwin chỉ biết rằng, Pond chính là kẻ đã đánh cắp trái tim của hắn trong nhiều năm rồi. Phải, hắn đã vô cùng ghen tị khi thấy Pond vai kề vai đi bên tên Nanon, Phuwin đã muốn phât điên khi nghe cha mẹ mình muốn ghép đôi Pond với tên vô lại đó. Không lẽ, Pond tránh mặt hắn chỉ vì muốn được ở bên cạnh tên Nanon kia nhiều hơn sao? Chắc là Phuwin không thể để tên Nanon kia cứ dễ dàng mà sống vậy được. Một loạt kế hoạch đang diễn ra trong cái đầu mưu mô của Đại hoàng tử của vương quốc Lucasta.

Bữa trưa vốn đang vui vẻ lại kết thúc một cách không thể gượng gạo hơn vì cả 2 đang theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình với điểm chung là tình cảm dành cho đối phương. Phuwin cũng không muốn ép Pond pbải ở lại thêm nữa, trực tiếp đồng ý cho người đưa y xuất cung. Pond trở về với một tâm trạng vô cùng ngổn ngang. Pond biết việc tránh mặt sẽ giúp y không phải lo sợ vì thể hiện tình cảm quá mức với Phuwin, nhưng hành động ấy cũng khiến cho hắn không vui và thất vọng về y. Con tim luôn muốn được ở bên, nhưng lí trí luôn nhắc nhở Pond hãy tránh càng xa càng tốt, bởi lẽ sớm thôi, Phuwin sẽ tìm thấy một người mà hắn yêu thương thật nhiều.

Chiếc xe dừng gần nhà, Pond muốn được rảo bước trên con đường để tâm trạng trở nên thoải mái hơn, gỡ đi những suy nghĩ rối rắm vẫn luôn quẩn quanh trong đầu. Bỗng Pond bắt gặp bóng dáng của một người cao lớn đang đứng trước cổng, trên tay đang cầm theo một bó hoa khá lớn.

- "Pond/Công tước Brian" – Hai người gần như đồng loạt lên tiếng.

- "Cuối cùng ta cũng gặp được người rồi." – Brian mỉm cười, tiến nhanh về phía y. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top