Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAPTER 50: SẬP BẪY

"Sao rồi?" - Dyan (Dennis) bước vào phòng y tế đang dùng để nhốt Pond.

Là một người tỉnh táo, Pond biết bản thân mình nên giữ sức để tìm cách trốn thoát nhân lúc bọn chúng không chú ý thì hơn. Thế nhưng, khi nhìn thấy tên chủ tướng thì...

"Ưm..." - Nhìn thấy Dyan (Dennis) đi tới, Pond như con cá chết khô bỗng nhiên vùng vẫy thật mạnh như muốn phá tan đống xích, thoát ra khỏi đây và cho anh ta một trận vậy.

"Nóng lòng về người yêu mình lắm hả?" - Dyan (Dennis) hỏi rồi quay ra nói với thuộc hạ - "Đưa thiếu gia đi theo tôi!"

"RÕ!" - 4 tên lính Alpha lập tức vào và đưa Pond đi mặc cho y có ra sức vùng vẫy.

----------------- Phía Phuwin -----------------

"Không ngờ là ở đây lại có một nơi như thế này." - Sau một hồi di chuyển trong rừng sâu, nhóm người Phuwin cuối cùng cũng tới bên cạnh căn cứ của Dyan (Dennis).

"Khu rừng này vốn là cấm địa, lại hay có những truyền thuyết đáng sợ, nên hiếm khi có người dám vào tận sâu trong đây." - Job nói.

"Có khi chính là câu chuyện do bọn chúng ngụy tạo ra để xây dựng căn cứ này." - Lav nhìn xung quanh một hồi rồi đánh giá.

"Kiếm đường vào trước đi." - Phuwin tiến về phía bức tường cao sừng sững trước mặt.

"Điện hạ, chúng ta dò đường như thế này rất nguy hiểm." - Lav liền ngăn cản Phuwin lại - "Có lẽ nên đợi đại quân đến thì hơn."

"Nếu như thế thì chúng ta chẳng phải tự mò đường từ nãy đến giờ." - Job liếc mắt nhìn Lav.

"Cậu đừng có mà chủ quan!" - Lav bực dọc nhìn Job - "Khi nãy mới bị đánh chết mà giờ cứ mạnh mồm vậy."

"Đừng ra vẻ ta đây hiểu biết." - Job cũng chẳng vừa mà đáp lại - "Cứ hèn nhát mãi như vậy thì còn lâu mới cứu được Thiếu tướng."

"Đấy không gọi là hèn nhát." - Lav gắt gỏng - "Đó là sự khôn ngoan và cẩn trọng."

"Im miệng!" - Thấy LavJob có khả năng sẽ lao vào chiến nhau, Phuwin phải ngay lập tức can ngăn - "Còn không mau tìm lối vào."

Vậy là cả đám người bắt đầu đi mò mẫm xung quanh để tìm cách thâm nhập vào bên trong căn cứ, cho đến khi....

----------------- Phía Dyan (Dennis) -----------------

"Chủ tướng!" - Alan bước đến chủ vị trong phòng tiếp khách, nơi mà Dyan (Dennis) đang ngồi - "Nhóm người Phuwin đã đến nơi, vừa hạ gục một nhóm lính bên ta để kiếm đường đột nhập vào."

"Ồ, hay thật!" - Dyan (Dennis) làm bộ ngưỡng mộ, mắt vẫn đang thưởng thức vẻ lo lắng ngày một dâng cao của Pond đang bị trói vào ghế bên cạnh mình - "Với người giỏi, phải tiếp đón thật nồng hậu."

"Đã hiểu, thưa chủ tướng." - Alan gật đầu - "Đích thân tôi sẽ đi đón họ."

"Để cho người khác làm cũng được mà." - Dyan (Dennis) nhìn Alan - "Cậu không cần gắng sức như vậy."

"Tôi còn đủ khả năng." - Alan cười cười - "Cũng không thể ngồi yên trước thành công sắp đến được."

"Hahaha." - Dyan (Dennis) cười lớn - "Hay! Vậy như cậu muốn, đi chuẩn bị đi."

"Em nghe thấy gì không, Faisal (Pond)?" - Dyan (Dennis) ghé sát vào tai Pond - "Em sắp được gặp người yêu rồi đấy."

----------------- Phía Phuwin -----------------

Sau một hồi lâu vật lộn với mấy đám lâu la, nhóm người Phuwin đã tiến vào được bên trong căn cứ. Trái với vẻ rêu phong ẩm mốc bên ngoài, bên trong nơi này lại xa hoa, hiện đại chẳng kém gì Cung điện. Nhìn là cũng biết bọn họ đã giành bao nhiêu thời gian, tiền bạc và công sức để vừa xây dựng, vừa giấu kín nơi này.

Tất nhiên, hàng chục con người chẳng thể nào cùng lúc đột nhập vào hang ổ kẻ địch được. Vậy nên, chỉ có Phuwin, Lav, Job và 2 người khác là PalmNeung

"Giờ phải đi theo hướng nào?" - Phuwin quay ra sau hỏi Lav trong khi cả nhóm người đang trốn trong một góc khuất tại một nơi nào đó trong căn cứ.

"Theo như những gì sóng tín hiệu của ngài Pond đã quét được và gửi về, có lẽ là đi qua 3 ngã tư nữa và rẽ trái." - Lav nhìn vào thiết bị của mình rồi nói - "Sau đó..."

"Cứ đến đấy rồi nói tiếp!" - Phuwin quan sát xung quanh - "Gặp vật cản đường xử lý cho sạch sẽ."

Nói rồi nhóm 5 người cẩn thận di chuyển, tránh những đụng chạm không đang có. Một vài lần bọn họ suýt nữa đụng đầu một nhóm lính tuần tra nhưng đã nhanh chóng tránh đi.

"Hành lang phía trước rất rộng và thoáng." - Job quan sát - "Khá khó để có thể đi qua mà không kinh động đến chúng."

"Hơn nữa..." - Neung thêm lời - "Từ nãy đến giờ chúng ta di chuyển quá dễ dàng."

"Dù có đi góc khuất cũng không thể..." - Palm thấy thế cũng nói tiếp.

"Bọn chúng vừa ra quân và bị thua..." - Lav phỏng đoán - "... có thể đó là lí do."

"Đừng đánh giá thấp chúng tôi như vậy chứ!" - Alan từ bên ngoài tiến đến góc khuất nơi 5 người đang ẩn náu - "Trung tá Lav!"

Bầu không khí bỗng chốc trở nên vô cùng căng thẳng. Từng người trong nhóm Phuwin đều tăng cường cảnh giác và nắm chặt lấy vũ khí của mình. Và tất nhiên, đến giờ phút này thì bọn họ chẳng cần trốn trong bóng tối thêm nữa. Cả 5 người lần lượt bước ra, LavJob và PalmNeung đứng thành 4 góc để bảo vệ Phuwin ở giữa.

"Đại Hoàng tử và mọi người đừng căng thẳng quá!" - Alan hành lễ với Phuwin rồi nói - "Chủ tướng chỉ muốn mời mọi người một ly trà thôi."

"Đừng nói nhiều!" - Phuwin ghét nhất cái điệu bộ giả tạo này của Alan, mà không, nói đúng hơn là những kẻ thuộc phiến quân mà hắn đã từng gặp - "Mau dẫn đường!"

Chiếu theo yêu cầu của Phuwin, Alan (hoặc có thể là một đám phiến quân) rất nhiệt tình chỉ đường (nêu không muốn nói là áp giải) nhóm 5 người Phuwin, LavJob và PalmNeung đi tới phòng tiếp khách nơi có Dyan (Dennis) đã ngồi đợi sẵn từ lâu.

"Pond!" - Ngay khi bước vào phòng, Phuwin không thể kìm nổi mà thốt lên tên của người yêu.

Nghe thấy giọng của Phuwin, Pond đang giả chết có phản ứng mạnh mẽ. Y lại bắt đầu giãy dụa, muốn cởi trói tay chân cũng như bịt mắt để có thể nhìn thấy gương mặt mà mình ngày nhớ đêm mong. Nhưng trên hết, Pond muốn mình được đứng bên cạnh bảo vệ Phuwin chứ không phải ngồi làm con tin và làm liên lụy đến người yêu.

"Sao lại mất bình tĩnh thế?" - Dyan (Dennis) cười cười, đưa tay ra hòng bắt tay với Phuwin - "Chúng ta còn nhiều thời gian nói chuyện mà."

"Tôi rất bận." - Phuwin bắt tay một cách hờ hững - "Thả Pond ra và chúng ta hết chuyện hôm nay."

"Giới trẻ sống vội vàng thật!" - Dyan (Dennis) lắc đầu, bắt đầu thưởng thức ly trà nóng hổi đang để trên bàn - "Mà em ấy không phải là Pond. Là FAISAL!"

"Hơn nữa... Đại Hoàng tử cũng thừa biết là bản thân khó có thể lành lặn mà đi ra khỏi nơi này của tôi được. Hà tất phải cố chấp đến vậy!"

"Mày muốn gì?" - Từ lần chạm trán tại bệnh viện Hoàng gia, không, nói đúng hơn là kể từ khi anh ta bắt đầu thân thiết với Pond, Phuwin đã chẳng hề có đủ kiên nhẫn với Dyan (Dennis).

"Muốn ngài đi chết!" - Dyan (Dennis) cũng thẳng thắn nói lên mục đích của mình - "Mà không, chỉ cần trở thành kẻ tàn phế cũng được. Chết thì cũng quá nhẹ nhàng rồi!"

"Cuồng ngôn!" - Job tức giận tiến lên trước, chỉ tay vào thẳng mặt Dyan (Dennis).

"Ở đây..." - Alan nhìn chằm chằm Job - "Cậu không có quyền lên tiếng."

Alan vừa dứt lời thì 3 tên cao lớn đã tiến đến ra tay và áp chế Job trong sự ngỡ ngàng của nhóm người Phuwin.

"Giờ thì đến lượt các người!" - Dyan (Dennis) phẩy tay ra hiệu cho thuộc hạ quay ra làm điều tương tự với Phuwin và 3 cận vệ còn lại. 

Vậy là, cảnh tượng ẩu đả diễn ra ngay trong chính căn phòng khách được trang trí cầu kì bằng những món đồ khá tinh xảo. Dyan (Dennis) tiện tay cởi bịt mắt cho Pond và ép y phải nhìn người mình yêu - Phuwin đang phải cật lực chống trả. Dù không bị thương thực sự nhưng có lẽ việc nhìn từng vết thương ngày càng xuất hiện nhiều trên cơ thể của Phuwin khiến y khó mà chịu được. Nhưng vì lo lắng nên y cũng không dám rời mắt một giây nào hết.

Với số lượng chênh lệch lớn, nhóm người Phuwin hiển nhiên rơi vào thế yếu và bị dồn vào chân tường. Cả 4 người cùng chung số phận bị khống chế giống như Job vậy. Tình cảnh này dĩ nhiên khiến Dyan (Dennis) trào phúng ra mặt.

"Để tôi nói cho cậu thêm một bất ngờ nữa!" - Dyan (Dennis) vỗ vài cái vào mặt Phuwin rồi ngồi lại vị trí của mình.

Lúc này, cánh cửa ở góc phòng từ từ mở ra, một nhóm thuộc hạ vũ trang đầy đủ tiến vào hành lễ với Dyan (Dennis).

"Haha." - Phuwin cười nhạt, phun nước bọt có hòa lẫn máu do đánh nhau với vẻ khinh thường - "Có thế này thôi sao?"

Thế nhưng, nụ cười của Phuwin không kéo dài được lâu. Người bước vào tiếp theo mới khiến cho hắn phải shock đến đứng hình. Thậm chí, Pond cũng rơi vào trạng thái ngạc nhiên khi nhận ra mùi hương pheromone quen thuộc đến khó tin đang dần lan tỏa trong căn phòng này.

"Well, well, ngạc nhiên không? Em họ? Thiếu tướng?" - Brian bước ra từ phía cánh cửa. Anh ta rất tận hưởng gương mặt ngạc nhiên đến không thể thở của em họ và người bạn mình.

"Sao anh lại ở đây?" - Linh cảm có chuyện không lành thông qua sự xuất hiện của Brian, Phuwin liền phản ứng mạnh mẽ.

"Không ở đây chẳng lẽ lại ở trong Cung điện suốt sao?" – Brian cười lớn – "Thay vì chất vấn anh, em nên đặt suy nghĩ lão cha già của mình đi."

"Mẹ nó! Anh dám..." - Gia đình và Pond chính là những người quan trọng nhất trong cuộc đời của Phuwin. Vậy nên, câu nói của Brain đã trực tiếp động vào vảy ngược của hắn.

"Tất nhiên là anh không." – Brian cười cười – "Nhưng đám đại thần thì không chắc. Em trai yêu quý không biết hôm nay là ngày tổng tấn công của quân đội Acacia (phiến quân) sao? Đây chính là sự phục sinh của một đế chế vĩ đại, chứ không phải phong cách tiểu nhân bỉ ổi như lão Earth kia vẫn luôn làm trong suốt 25 năm qua." - Giọng nói anh ta ngày càng nhuốm màu căm hận.

Chú thích nho nhỏ: Acacia = Bất tử, phục sinh

"Làm tốt lắm!" – Dyan (Dennis) lên tiếng tán thưởng Brian – "Không uổng công hợp tác bấy lâu nay. Vị trí của cậu sẽ sớm trở lại tay cậu thôi." – Quay sang ôm lấy mặt Pond – "Em thấy không? Đám người đó là một lũ ăn hại. Không có em là bọn nó sẽ có kết cục như vậy. Em yên tâm! Anh sẽ xử lí lũ ruồi này thật nhanh thôi."

Và coi như dành tặng cho Brian 1 phần thưởng về sự hợp tác hết sức tuyệt vời của anh ta, Dyan (Dennis) để mặc cho anh ta muốn xử lý Phuwin ra sao cũng được. Brian hiển nhiên sẽ không nương tay. Anh ta trút hết sự tức giận của mình lên người Phuwin và 4 cận vệ đi cùng. Thế nhưng, dù có bị đánh đập dã man thì Phuwin cũng không hề kêu lên một tiếng vì hắn không muốn Pond vì mình mà bị kích động thêm.

Đến khi Brian đã tay, mấy tên thuộc hạ mới thả Phuwin ngã xuống sàn. Mặt mũi hắn cũng đã tím bầm vài chỗ, máu me cũng đã đính đầy quần áo. Phuwin như một con gà chọi thua nằm thoi thóp một góc.

"Mẹ nó! Bẩn chết được!" - Sau một hồi vận động, Brian lấy chiếc khăn trắng lau sạch tay và ngồi xuống lấy lại nhịp thở. Chiếc khăn sau khi được ném cho thuộc hạ thì đã mất đi màu trắng vốn có của nó mà thay vào đó là màu đỏ tươi của máu- "Chơi thế đủ rồi! Xử lí đi!"

"Không định để lại đe dọa cha nó sao?" - Dyan (Dennis) thực chưa muốn giết Phuwin ngay bây giờ.

"Lão già đó có thể làm gì chứ?" - Brian nhổ một bãi nước bọt, trên mặt viết rõ 2 chữ khinh bỉ - "Ít nhất cũng phải đến khi giải quyết xong đám đại thần kia."

"CHỦ TƯỚNG!!!!!" - Một tên thuộc hạ xông vào phòng - "Căn cứ bị tấn công. Hướng Bắc!"

"Giờ thì... ai mới là người cần... lo đây?" - Phuwin gắng gượng nở nụ cười - "Ít nhất tao không đần đến nỗi đi một mình. Và cũng không đần đến mức chỉ mang một nhóm lính để chúng mày tóm hết."

"MẸ NÓ!" - Brian định tiếp tục ra tay với Phuwin vẫn nằm trên sàn thế nhưng lại bị Alan tóm lại - "MÀY ĐỊNH PHẢN À?" - Brian trừng mắt nhìn Alan.

"Đi lối này!" - Dyan (Dennis) chán ghét nhìn Brian. Anh ta cho người cưỡng chế đưa Pond đi theo lỗi đi mà Brian xuất hiện.

"Điện hạ!" - Đám 4 người LavJob, PalmNeung cởi dây trói, lao đến bên Phuwin sau khi được nhóm thuộc hạ vứt đó và rời đi.

"Mau... đuổi theo!" - Phuwin gắng gượng nói.

"Ngài không thể..." - Lav ngay lập tức phản đối lại lệnh của Phuwin.

"Tôi sẽ đưa ngài đến chỗ Đại đế!" - Job ngay lập tức chen lời - "Đến đó rồi sớm muộn cũng sẽ tìm ra Thiếu tướng thôi!"

"Được!" - Phuwin cũng đồng tình với Job, liền để cho 4 người dìu và hộ tống ra ngoài họp mặt với quân đội Hoàng gia.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top