Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAPTER 54 : TRA HỎI?

"Pond... Cậu không được phép có chuyện gì." - Phuwin lo lắng nắm lấy tay Pond. Từ lúc mang y về lại doanh trại cho đến lúc đưa người lên xe để về bệnh viện Hoàng gia, Phuwin vẫn không dám rời đi nửa bước. 

"Đồ khốn nạn mà!" - Phuwin bắt đầu trách móc - "Lúc đi thì hay lắm, lúc về toàn để thằng này phải khiêng. Giỏi thì đứng dậy từ về đi. Chết tiệt!"

Dù đã cố kiềm chế nhưng Phuwin không thể ngăn nổi nước mắt. Người hắn yêu lúc nào cũng gặp nguy hiểm. Bao nhiêu lần Pond đi mà quay trở lại được lành lặn? Không thương chỗ này thì đau chỗ nọ. Chắc chắn sau vụ này, Phuwin sẽ không cho phép y được rời khỏi mình nửa bước.

Mà đến giờ phút này, có lẽ nhiều người đã nhìn ra mối quan hệ "bất thường" giữa Pond và Phuwin. Những biểu hiện và sự quan tâm của Đại hoàng tử dành cho an nguy của Thiếu tướng dạo gần đây cũng đủ để trở thành chủ đề bàn tán của nhiều người. Nhưng ngay lúc này, Phuwin cũng chẳng sợ việc tình cảm của mình bị lộ ra. Không, nói đúng hơn là từ ban đầu, hắn cũng chẳng bao giờ sợ, hận không thể hô to cho cả thiên hạ biết Thiếu tướng Pond, Alpha mạnh mẽ nhất tại vương quốc chính thức thuộc về tay Phuwin.

"Chắc chắn, chỉ cần cậu tỉnh lại..." - Phuwin vừa sụt sịt vừa nói - "Chúng ta sẽ cho nhau một danh phận chính thức."

Đó là những gì Phuwin đã nói ngay trước khi Pond được đưa vào phòng cấp cứu.

-------------------- Vài ngày sau --------------------

"Uhm~" 

Trên giường bệnh, vị Thiếu tướng trẻ tuổi đang cố gắng cử động cơ thể của mình. Thế nhưng, có lẽ là do bất tỉnh quá lâu nên y vẫn chưa thể làm chủ được thân thể này. Chỉ có đôi mắt là cố gắng mở ra nhìn mọi thứ xung quanh.

"Pond! Pond! Cậu tỉnh rồi?" - Phuwin mừng rỡ nhìn Pond, tay không ngừng bấm loạn nút gọi bác sĩ ở đầu giường.

"Ừm." - Pond yếu ớt nói, trên mặt hiện rõ hai chữ hạnh phúc. Kể ra thì cũng đúng thôi, đã bao lâu rồi y chưa được nhìn người mình yêu bằng xương bằng thịt ngay trước mặt như thế này? Hơn nữa...

"Cho tớ pheromone của cậu đi!" - Pond cười cười - "Thèm."

"Cái đồ tà dâm này." - Mới xúc động vì người yêu tỉnh dậy thì giờ Mix lại vừa thẹn, vừa giận người yêu mình - "Không có tiền đồ!"

"Không có tiền đồ nhưng làm đến Thiếu tướng thì cũng tạm chấp nhận rồi nhỉ?" - Có vẻ như sau một khoảng thời gian đấu võ mồm khi bị bắt cóc, Pond đã nâng cấp khả năng ghẹo gan của mình.

"Mỏ hỗn như này là đủ khỏe rồi!" - Phuwin bực bội đánh nhẹ một phát vào tay Pond.

"Aaaaa, đau!" - Pond xuýt xoa, khuôn mặt nhăn nhó cả lại.

"Sao? Tớ xin lỗi!" - Phuwin lo lắng, cố gắng tỏa pheromone xoa dịu Pond đang co quắp.

"Tớ chấp nhận lời xin lỗi đó!" - Nhân cơ hội Phuwin đang cúi sát người xuống xem xét, Pond ôm hắn vào lòng, hít một hơi thật sâu - "Thơm quá!"

"E hèm!" - May mắn thay, ngay trước khi Phuwin kịp vung tay cho Pond một trận vì cái tội vô sỉ thì Jimmy đã đứng ngay ở cửa và ho một trận - "Mới bị thương, không nên lao lực!"

"Lo mà khám đi!" - Phuwin lườm Jimmy lẫn Pond cháy mắt. Thế nhưng hắn cũng chẳng bao giờ rời mắt khỏi Pond, dù cho Jimmy có chuyển y qua lại nhiều phòng chức năng để khám lại một lượt. 

Một lúc sau...

"Nhìn chung là ổn!" - Jimmy nhìn bảng tổng hợp số liệu sức khỏe của Pond rồi phán bệnh - "Chưa thể chết được!"

"Ăn nói cho đàng hoàng!" - Phuwin bực bội nhìn Jimmy. Có vẻ như từ khi Pond bị thương lần trước, hắn trở nên rất nhạy cảm với mấy từ chết chóc kiểu vậy.

"Thì đó..." - Dù sao cũng là Đại hoàng tử của cả một vương quốc nên cái lườm của Phuwin đủ khiến bác sĩ Jimmy trói gà không chặt cũng phải lạnh gáy - "Nói chung mấy vết thương này cũng quen thuộc với cậu ta rồi. Có điều cũng căng thẳng 1 thời gian dài nên cần nghỉ ngơi, thư giãn một thời gian."

"Cảm ơn anh, Jimmy!" - Pond cúi đầu tỏ ý cảm ơn Jimmy - "Còn Phuwin thì sao?"

"Hả?" - Phuwin ngạc nhiên nhìn Pond - "Tớ đâu phải người bệnh."

"Cậu cũng bị thương còn gì?" - Pond như nhìn xuyên vào tâm trí của Phuwin - "Dù lúc đó có bị ngấm thuốc nhưng tớ cũng thừa biết cậu bị làm sao. Chưa kể..." - Pond nhìn Phuwin một lượt từ trên xuống dưới rồi nói tiếp - "Râu ria thì lún phún, tóc tai thì bù xù, mặt mũi teo tóp hết lại. Trông có giống một người khỏe mạnh hay không?"

"Cậu dám chê???" - Phuwin hỏi ngược lại với một tone giọng khá cao.

"Pond nói đúng đấy!" - Jimmy xen vào - "Mấy hôm trước tôi bảo Đại hoàng tử đi kiểm tra thử một lượt thì lại không chịu, cứ đòi túc trực bên giường bệnh mãi. Cứ như là sợ người khác không biết hai người đang yêu nhau thắm thiết vậy." - Câu nói tràn đầy ý cà khịa.

"Được rồi!" - Dưới sự lên án của Jimmy và ánh mắt không mấy hài lòng của Pond, Phuwin cũng chẳng thể cứng đầu lâu hơn nữa - "Khám thì khám. Nếu có sao thì đã sao từ mấy hôm trước rồi." - Vẫn cố gắng cãi cùn.

"Thiếu tướng!" - Sau khi Phuwin và Jimmy rời khỏi, Lav tiến vào phòng bệnh của Pond với một hộp cơm lớn trên tay - "Đại hoàng tử dặn thần mang cơm đến."

"Ừ! Cứ để đằng kia đi!" - Pond hất hàm ra phía chiếc bàn đầu giường, ám chỉ rằng hãy để ở đó - "Mọi chuyện như nào rồi?"

"Phiến quân đã được tóm gọn." - Lav vừa xếp đồ ăn ra, vừa nói chuyện - "Có điều, chủ tướng của bọn chúng và một vài thành viên cốt cán đã biến mất."

"Biến mất?" - Pond hỏi lại.

"Đúng vậy, thưa ngài! Mời ngài dùng bữa!" - Lav đặt đồ ăn lên bàn bệnh nhân, nhẹ nhàng đỡ Pond dậy - "Ngay sau khi ngài bị thương và được đưa đi, một làn khói trắng xuất hiện và mang bọn chúng đi mất."

"Vậy sao?" - Pond nói vu vơ như thể y chẳng hề quan tâm đến sự việc đang diễn ra mà chỉ chăm chú vào bữa ăn của mình.

"Anna cũng đã biến mất! Chính là người bị giam giữ dưới căn cứ của Đại hoàng tử." - Lav nói thêm - "Chính xác là trong đêm đầu tiên ngay sau khi phiến quân tấn công vào doanh trại phía Tây, Anna đã đánh ngất lính canh và chạy trốn."

"Hiểu rồi!" - Pond gật gật đầu. Vậy là y cũng đã nắm được sơ qua tình hình hiện tại của phiến quân, Cung điện và Phuwin - "Cứ lui xuống trước đi!"

Để Lav lui xuống, Pond bắt đầu bữa ăn đầu tiên sau nhiều ngày nằm trên giường truyền dịch dinh dưỡng (do bất tỉnh mà). Có điều, mùi vị của mấy món ăn này có phần...

"Sao?" - Phuwin sau khi kiểm tra xong liền chạy lại phòng bệnh, cứ như thể sợ Pond lại chạy mất - "Đồ ăn thế nào?"

"Thế nào là sao?" - Pond hỏi lại. Ánh mắt y có chút nghi hoặc nhìn Phuwin - "Ăn được."

"Chỉ là ăn được thôi?" - Phuwin phản ứng khá mạnh - "Rõ ràng là papa đã tận tay dạy tớ mà!"

"Là cậu nấu?" - Pond hỏi lại, tiện tay múc một thìa cơm lớn - "Vậy thì là rất ngon rồi. Tinh hoa hội tụ."

"Bớt nịnh!" - Phuwin liếc xéo.

"Đâu, nói thật mà! Tớ nhớ trước khi tớ bị bắt cóc thì chúng vốn dĩ là đồ ăn được. Như này là có tiến bộ rất nhiều rồi!"

"CẬU!" - Phuwin trừng mắt, hét vào mặt Pond - "Nếu không muốn ăn thì nói thẳng một câu!" - Tay đưa ra nhanh định dọn dẹp bàn ăn - "Đã thế thì khỏi cần ăn nữa!"

"Cậu định để người bênh chết đói ư?" - Pond bắt lấy tay Phuwin, giở trò nhõng nhẽo - "Cậu bảo yêu tớ mà nhẫn tâm nhìn tớ đói vậy sao? Tớ chỉ lỡ miệng nói linh tinh thôi mà." - Dựa lưng vào giường, nhìn ra cửa sổ, giọng nói mất mát - "Cậu không còn kiên nhẫn chơi đùa cùng tớ nữa rồi! Tớ mới chỉ nói đùa thôi mà cậu đã làm vậy vói tớ. Cậu hết yê..."

"IM MIỆNG!" - Phuwin bực mình lấy tay bịt mỏ Pond lại.

"Thích bịt như này cơ!" - Pond thuận thế kéo Phuwin xuống, đặt nhẹ lên môi hắn một nụ hôn. Vốn chỉ là một cái chạm môi lướt qua nhưng có lẽ là do đã lâu chưa gặp lại nên... nụ hôn trở nên thật nóng bỏng và ướt át.

"Điện hạ! ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!" - Job đột ngột mở cửa phòng bước vào và lỡ chứng kiến một số cảnh trẻ con không nên nhìn.

"Ai cho cậu tự ý vào đây?" - Pond ôm Phuwin vào trong lòng mình, ánh mắt sắc lẹm nhìn Job. Không hiểu sao ánh nhìn ấy cứ có chút địch ý - "Quy tắc hỏng hết rồi à?"

"Đại đế đang tới, thưa Thiếu tướng!" - Lav bước vào ngay sau đó, thận trọng thông báo.

"Tôi chỉ đang đi trước để thông báo, thưa Điện hạ, Thiếu tướng!" - Job nói xong thì liền lui ra ngoài. Đâu ai dám đứng đây để mà chịu áp lực từ tên Alpha trước mặt.

"Thu pheromone lại đi!" - Phuwin vỗ về Pond. Hắn cảm nhận được người yêu mình trở nên nhạy cảm và đề phòng hơn sau lần bắt cóc này. Hương bạch đậu khấu trở nên khá gắt mũi và mùi bạc hà lại khiến nhiệt độ phòng có vẻ giảm hơn rất nhiều - "Chỉ là cha đến thăm thôi mà! Ông ấy cũng đã biết chuyện chúng ta rồi."

"Đúng đó!" - Đại đế bước vào một cách hiên ngang, giọng nói rõ ràng. Ngài cũng chẳng mấy bất ngờ khi nhìn thấy Phuwin đang ngồi trong lòng của Pond, mặc dù Job cũng chưa kịp thông báo gì về hiện trạng trong phòng - "Cha biết rất rõ là đằng khác."

Dù cho cha có biết rõ mọi chuyện, Phuwin cũng không thể giữ tư thế ngồi vào lòng người đàn ông khác để mà nói chuyện được.

"Con sao rồi, Pond?" - Đại đế ngồi xuống cạnh giường của Pond, ân cần hỏi han.

"Khi nãy bác sĩ Jimmy đã khám tổng quan một lượt, con vẫn ổn." - Pond đáp lại.

"Ơn trời!" - Đại đế nắm tay Pond vui mừng - "Ta cứ lo con sẽ gặp nguy hiểm. Lực lượng đặc biệt quá nóng vội, ra tay không hề để ý."

"Nhờ phước của Điện hạ, con vẫn lành lặn, mạnh khỏe." - Pond cười cười, còn show cơ bắp của mình - "Chỉ là có chút xuống sắc hơn vài tháng trước."

"Ừ." - Đại đế gật gật đầu - "Con mới tỉnh dậy chắc là chưa biết chuyện gì đã xảy ra trong lúc bị đánh thuốc đâu nhỉ?"

"Không ạ!" - Pond cười cười, hướng mắt về phía Lav - "Khi nãy cậu ta cũng mới kể lại cho con mọi chuyện. Đúng là một thuộc hạ tốt."

"Vậy ư?" - Đại đế cũng thuận theo ánh nhìn của Pond mà quay sang Lav - "Người như này xứng đáng được thưởng!"

"Tất nhiên rồi, thưa bệ hạ. Nhưng đây chỉ là một cấp dưới nho nhỏ của con, vẫn nên để mạt tướng này chăm sóc cậu ta." - Pond hưởng ứng - "Có điều, qua những điều Lav nói, con thật sự thấy bản thân đã khiến bệ hạ, Đại tướng Tay cùng Đại hoàng tử lo lắng quá nhiều. Hơn nữa cũng là nguyên nhân khiến mọi người vẫn để lọt lưới một nhóm phiến quân. Quả thực con vừa mà ơn, vừa mang tội với mọi người."

"Đâu thể nói như vậy!" - Đại đế lắc đầu - "Nhưng quả thực là vì đảm bảo an toàn cho Thiếu tướng nên chúng ta đã để lọt mất không chỉ là một nhóm phiến quân mà chính xác là nhóm cầm đầu của bọn chúng. Nếu để việc này lọt ra ngoài, chỉ sợ người ngoài nhìn vào sẽ đánh giá về con. Còn nếu như không thể triệt để tiêu diệt nhóm người đó, e là ta và cả Phuwin trong tương lai vẫn phải luôn thấp thỏm lo sợ, không thể chuyên tâm xây dựng quốc gia. Chi bằng..." - Đại đế ngừng lại một lát, nghiêm nghị nhìn Pond - "Có lẽ là nên lập thêm công để tránh tiếng gió sau này. Ta rất mong đợi con có thể tự tay bắt chúng về quy hàng Cung điện."

"Đại đế suy nghĩ thật chu toàn!" - Pond bật cười - "Có điều, thân thể con..."

"Cha!" - Phuwin hết chịu ngồi yên mà phải xen lời vào - "Pond mới được cứu về, bị thương không nhẹ, giờ không phải là lúc để nói những thứ đó chứ!" - Bỗng dưng mặt Phuwin trở nên đỏ hơn một chút, ăn nói cũng có phần lắp bắp - "Hơn... hơn nữa, cậu ấy cũng sắp trở thành Đại hoàng phi... bọn họ cũng không dám nói ra nói vào."

"Con chắc chứ?" - Đại đế nhếch mày nhìn Phuwin - "Chuyện 2 nam Alpha?" - Ngài liền đứng dậy, không rõ tâm trạng vui buồn, chỉ để lại một câu nói - "Việc đó cứ tính sau. Lo mà chăm sóc nhau cho thật tốt."

"Vâng!" - Phuwin căng thẳng nhìn cha mình bước đi. Bàn tay hai người đan chặt vào nhau, biểu thị việc muốn được cùng nhau vượt qua cửa ải Đại đế và các đại thần.

"À quên!" - Đại đế vừa ra tới cửa liền dừng lại như sực nhớ điều gì - "Con cũng nên để ý đến sức khỏe của mình đó, Phuwin à! Từ hôm đó con cứ luôn chạy đôn chạy đáo, chưa chịu về lại Cung điện nghỉ ngơi."

Phuwin chỉ vâng một tiếng chứ cũng chẳng nói thêm gì. Có điều Pond ở bên cạnh thì nhìn y với cái nhìn không mấy vui vẻ.

"Cậu ở đây với tớ suốt?" - Đợi Đại đế đi khỏi, Pond mới mở miệng - "Đã vậy lại còn không đi kiểm tra thân thể? Cậu muốn bệnh nhân như tớ lo chết hay gì?"

"Bất tỉnh nhân sự thì biết gì mà lo?" - Phuwin lầm bầm trong miệng nhưng nhận lại cái nhìn nghiêm khắc từ người yêu - "Không phải là vì lo cho cậu quá sao. Muốn trở thành người đầu tiên cậu nhìn thấy sau khi tỉnh dậy."

"Phuwin à!" - Pond thở dài - "Tớ xin lỗi vì đã khiến cậu lo lắng. Nhưng cậu làm vậy... ngộ nhỡ cậu có chuyện gì trong lúc tớ bất tỉnh thì sao? Trước khi yêu tớ, cậu nên yêu bản thân mình đã."

"Biết rồi!" - Phuwin đáp - "Thì giờ cũng không sao rồi."

"May mà không sao đấy!" - Pond vẫn chưa buông được cơn cáu - "Hôm nay cậu cứ quay về Cung điện đi. Nếu không Đại đế và Hoàng hậu nhất định sẽ lo lắng. Chuyện của chúng ta... lại càng khó hơn."

"Tớ hiểu mà!" - Phuwin dựa vào lòng Pond - "Thực ra phải ứng của 2 cha với chuyện này dễ chịu hơn dự kiến. Chắc không cần lo lắng nhiều đâu."

"Mong là vậy." - Pond hôn nhẹ vào má Phuwin, ánh mắt nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng từ khi nãy.

-------------------- Đêm xuống --------------------

"Cạch!" - Cửa sổ bỗng nhiên bị mở ra, một bóng đen bí ẩn cố gắng tiến vào phòng thật nhẹ nhàng. Phòng của Pond đặt tại khu Đặc biệt trên tầng 16 của bệnh viện, để có thể đi vào đây qua lối cửa sổ thì không thể là một tay mơ được. Và tất nhiên, kẻ dám đột nhập vào phòng của một chiến tướng mạnh nhất vương quốc cũng không hề tầm thường.

Thế nhưng, có vẻ như tác dụng của thuốc cộng với thương thế chưa lành lại khiến cho Thiếu tướng không thể phát giác được có kẻ đang lẻn vào phòng. Y vẫn nằm im ở đó, hít thở đều đặn.

Bóng đen bí ẩn từ từ tiến lại gần giường bệnh, đến cả thở cũng không dám thở mạnh. Kẻ đó vốn dĩ chẳng bao giờ dám khinh thường người đang nằm trên giường, dù cho Pond có đang mang thương tích đầy mình đi chăng nữa. 

"Có trách thì trách cậu đã quá bất cẩn." - Bóng đen bí ẩn đứng cạnh giường, quay lưng về phía cửa sổ nơi có ánh trăng đang chiếu tới - "Vĩnh biệt!"

Bóng đen rút từ trong người một con dao găm sắc bén. Kẻ đó đưa giao lên cao nhưng không hiểu giữa bọn họ là loại quan hệ gì, một dao này vẫn chưa thể đâm xuống.

"Nếu không đâm được thì đừng cố ép bản thân mình." - Pond từ phía sau người bí ẩn đi tới, dứt khoát cầm lấy cổ tay kẻ đó, áp chế dưới đất.

-----------------------------------------------

Người ấy là ai? Ai?

Tui khẳng định là mình không có ý định ngược đãi Pond đâu.🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top