Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAPTER 7: BÁC SĨ DENNIS

Đêm xuống, thủ đô Nolan khoác trên mình lớp áo choàng lộng lẫy được kết từ hàng ngàn ánh đèn lung linh từ xe cộ tấp nập, nhà cửa, hàng quán, các tòa nhà chọc trời. Một khung cảnh không thể nào phù hợp hơn để miêu tả sự yên bình, thịnh vương của vương quốc Lucasta. Từng dòng xe nối đuôi nhau trên khắp các nẻo đường lớn nhỏ, người người đi lại, có thể vừa mới tan ca, cũng có thể là bắt đầu đi làm, hoặc có thể là đi chơi, ...

Đứng trước gương ngắm nghía bản thân một hồi, Pond vô cùng sầu não khi không biết nên mặc gì. Vốn là con người của công việc, y vô cùng hiếm khi đến những nơi như quán bar, vũ trường – địa điểm tổ chức tiệc của Brian. Nếu mặc đồ như bình thường, chắc hẳn bảo vệ sẽ không cho  vào, hoặc có thể nghĩ Pond là thanh tra đến kiểm tra đột xuất mất. Cũng đúng thôi, ngoài mấy bộ quân phục, vest thì Pond cũng chỉ có vài chiếc sơ mi đứng đắn để vào cung điện làm việc, dăm ba chiếc áo thun chỉ có 2 màu đen và trắng.

- "Biết vậy đã mua thêm đồ rồi" – Pond sầu não suy nghĩ, không lẽ lại từ chối lời mời của Brian chỉ vì không có đồ để mặc, rồi sẽ có lời đồn rằng bổng lộc do Đại đế ban tặng không đủ cho Thiếu tướng trang trải cuộc sống. Thật là bất ổn mà!

Thấy điện thoại Brian gọi tới, Pond mặc vội chiếc áo thun, quần jean đen và khoác ngoài bằng chiếc sơ mi rộng màu trắng, mang thêm đôi sneaker cùng màu áo rồi chạy vội ra cửa.

- "Cậu mặc thế cũng quá đơn giản rồi đấy. Không có thêm phụ kiện gì à?" – Brian nhìn outfit của Pond chỉ muốn thở dài bất lực. Một tên thiếu tướng nhanh nhạy trên chiến trường lại là kẻ mù trong việc ăn mặc hàng ngày. Dù cho bộ đồ không có gì quá đáng, có thể nói là đẹp nhưng lại không hề có điểm nhấn. – "Đi, kiếm mấy thứ đeo lên cho ra dáng thiếu tướng coi" – Brian hất đầu, ý bảo Pond mau lên ô tô.

- "À, ừm. Nhưng tiền do tôi trả nhé?" - Pond ngập ngừng.

- "Ok, muốn sao cũng được." - Brian nhún vai.

Cả hai đi tới một cửa hàng trang sức nam trong top ở Nolan. Sau một hồi chọn lựa, được Brian và nhân viên tư vấn, Pond cuối cùng cũng chọn được vòng cổ làm từ vàng trắng, một chiếc đồng hồ khá ổn và phù hợp với bộ đồ cũng như phong cách đơn giản của y. Số tiền của chúng cũng không quá lớn đối với Pond nhưng vẫn khiến y không khỏi xót lòng. Từng đó tiền cũng đủ để Pond làm nhiều việc khác rồi.

- "Thêm cái này cho hoàn hảo" – Brian tiện tay đeo cho Pond chiếc kính râm khi cả 2 chuẩn bị bước lên xe.

- "Nhưng kính râm không phù hợp với tớ đâu." – Là một quân nhân, Pond không hề thích việc đeo kính, đặc biệt là kính râm vì nó sẽ gây ra vướng víu và làm giảm khả năng quan sát của y.

- "Chúng ta chỉ là đang đi chơi thôi, chứ không phải chiến trường, lát cậu cài nó vào cổ áo cũng được. Thôi, muộn rồi, mau lên xe. Mà cái kính tôi chỉ tiện tay nhặt thôi, không đáng bao nhiêu hết." – Brian biết rõ Pond thể nào cũng sẽ hỏi về cái kính, mở miệng đánh úp trước có vẻ sẽ tốt hơn nhiều. Nói xong, Brian liền phóng xe đi ngay đến điểm hẹn, mặc kệ Pond có nói gì đi nữa.

------------Giải phân cách------------

Hai người cuối cùng cũng tới quán bar B&B sang trọng bậc nhất thành phố. Ném chìa khóa cho bảo vệ, Brian và Pond bước ra khỏi xe, thu hút mọi ánh nhìn xung quanh. Dù cho có nhìn rõ mặt hay không, vóc dáng, khí chất cùng hơi thở toát ra mùi quyền lực của 2 Alpha ưu tú trước cửa B&B cũng gây ra không ít kích động cho đám người đang phóng những ánh nhìn ao ước, có ghen tị đến bọn họ.

"Let's come in" – Brian ra hiệu với Pond.

Sau cánh cửa là cả một thế giới vô cùng cuồng nhiệt xuất hiện trước mắt hai người. Trên sân khấu là DJ đang chơi những bản nhạc sôi động, xung quanh là những vũ công đang thể hiện những vũ điệu vô cùng nóng bỏng, hút mắt những con người đang lắc lư theo điệu nhạc ở dưới. Bên trên lầu là những phòng VIP riêng biệt, dành cho những người giàu hoặc có chức quyền tại đây.

Dọc lối đi từ cửa đến cầu thang dẫn tới lối phòng VIP là bao mùi hương từ rượu, thuốc và cả pheromone trộn lẫn vào nhau, thi thoảng còn có những cảnh khiến người ta không dám nhìn thẳng. Pond cũng không có hứng thú với những điều này, trực tiếp theo Brian, một kẻ đã quá quen với nhưng cảnh tượng này, đi lên phòng VIP đã bao trước.

Trong phòng là khoảng chục con người, đủ mọi giới tính (nam nữ, A-B-O), đang chơi đùa hết sức vui vẻ, nhìn bề ngoài có lẽ cũng hao hao tuổi với hai người.

- "Brian, đến muộn rồi đó. Anna, mau rót rượu phạt cho cậu ta mau." – Một cậu trai hô lên khi mới thấy Brian bước vào.

- "Okok, phạt thì phạt" – Brian không ngần ngại nhận lấy ly rượu mà uống một hơi – "Hơi mạnh đó nha. Nhưng không phạt thêm đâu đấy, vì tớ có lí do chính đáng mà." – Nói rồi Brian đẩy Pond ra trước mặt mọi người – "Mau đón chào Thiếu tướng Naravit đi. Khó khắn lắm mới mời được đến cho các cậu đó."

Mọi ánh mắt trong phòng như đổ dồn hết lên Pond, tò mò xác nhận liệu đây có thật là Thiếu tướng Naravit đại tài trong lời đồn hay không.

- "Uhm, chào mọi người, mọi người cứ gọi tôi là Pond thôi, xin lỗi vì đã đến muộn. Để tôi chịu phạt nhé." – Y nói rồi với tay định cầm ly rượu lên.

- "Ấy ấy, không cần không cần. Ngài, à không, cậu đến muộn là do tên Brian kia, cứ để hắn chịu một mình đi." – Cô nàng Anna lên tiếng trước khi Pond kịp uống.

- "Phải đấy, trước hết cậu cứ qua giao lưu với mọi người đi, để mình tớ chịu phạt cho." – Brian đỡ lấy ly rượu từ tay Pond – "Chắc cậu cũng biết một số người là con của các đại thần rồi, có thêm một số người tớ quen bên ngoài. Bọn họ hòa đồng lắm, không phải ngại đâu. Còn vài người nữa sẽ đến sau, cứ giao lưu với bọn họ trước nhé."

- "Đúng vậy, đúng vậy. Pond mau qua đây nào." – Anna vẫy tay, chỉ cho cậu vị trí trung tâm của đám người.

- "Tôi có sai lầm khi đưa Pond tới đây không ta, bị ra rìa rồi." – Brian lắc đầu bất lực rồi cũng hòa vào đám người.

Quả thực những người bạn của Brian rất nhiệt tình và dễ nói chuyện. Họ hỏi Pond về mọi thứ, từ cuộc sống quân nhân đến quá trình huấn luyện, đến cả cuộc chiến vừa xong. Cũng có người hỏi y về vấn đề cuộc sống hàng ngày, về đời sống tình cảm, thậm chí còn có ý định mai mối khi biết Pond vẫn còn độc thân và trở nên tiếc nuối khi biết y đã có người trong lòng nhưng không thể hỏi ra là ai.

Sau một hồi thì bọn họ cũng bị cuốn vào điệu nhạc. Họ nhảy múa, chơi đùa, cụng ly cùng nhau. Riêng Pond chỉ nhấp môi ly Margarita với nồng độ khá thấp. Đơn giản vì Pond cảm thấy say không phải là phong cách của bản thân. Rồi dần dần, y ngồi về một góc, ngắm nhìn những con người đang quay cuống theo điệu nhạc ở sàn nhảy dưới lầu.

Một lát sau, một Beta tiếng tới chỗ Pond:

- "Tôi có thể ngồi đây được không?" – Beta nói với y.

- "Được thôi, cậu ngồi đi." – Pondcũng không nề hà mà nhường chỗ cho Beta đó.

- "Hôm nay đến muộn, chỗ ngồi quen thuộc lại bị chiếm mất rồi." – Beta tự nói một mình, nhưng Pond cảm tưởng như tên đó đang nói với mình vậy.

- "Ôi, tôi lần đầu được Brian mời đến đây, thật sự không biết điều đó. Xin lỗi cậu nhiều nhé."

- "Không cần đâu, cứ ngồi lại với tôi đi." – Beta giữ Pond lại khi thấy y có ý định rời đi – "Ít ra tôi cũng có thể tìm thấy người có điểm chung với mình rồi. Cậu cũng có vẻ không thích chỗ này lắm nhỉ? Mà trông mặt cậu khá quen, không biết..." – Beta ngắm nghía khuôn mặt Pond.

- "Tôi là Pond, là bạn của Brian" – Pond đưa tay ra chào hỏi với Beta, dù sao trước lạ thì sau cũng quen mà.

- "Pond... Không lẽ ngài là Thiếu tướng Pond Naravit sao?" – Beta sửng sốt khi phát hiện ra thân phận của y – "Xin hãy tha thứ cho tôi vì có mắt không tròng. Tôi là Dennis, bác sĩ tổng hợp tại viện X." – Beta, hay chính là Dennis, nhanh chóng đưa tay ra chào hỏi Pond.

- "Không sao, chúng ta đều là bạn của Brian, coi như cũng là bạn của nhau rồi. Cứ gọi tôi là Pond thôi nhé. Mà nhìn anh trông có vẻ lớn tuổi hơn thì phải."

- "Năm nay tôi 33" – Dennis đáp lời

- "Vậy thì phải gọi là anh rồi."

- "Đúng vậy đúng vậy, Pond." – Brian không biết từ đâu xen vào – "Cậu không biết đó thôi, Dennis là bác sĩ giỏi nhất viện X đấy. Anh ta trị bệnh cho tôi mấy lần rồi đó. Rất mát tay. Mỗi tội cũng là một kẻ cuồng công việc, khó rủ chơi như cậu" – Brian khoe khoang với Pond – "Mà này, hôm trước vừa thấy anh nhận giải gì mà nhỉ? Cái nghiên cứu gì đó ấy." – Brian quay sang hỏi Dennis.

- "Nghiên cứu xuất sắc nhất về độc dược vùng nhiệt đới." – Dennis từ tốn trả lời Brian.

- "Đó, Pond, cậu thấy không. Anh ta là một tên bác sĩ rất có tài đó, tớ đang có dự định nâng đỡ, nhưng anh ta không chịu biết điều mà khao cái giải thưởng vừa rồi." – Nói rồi Brian lại quay qua chỗ mọi người đang chơi bời.

- "Bác sĩ Dennis quả thực có tài. Theo như tôi biết thì giải thưởng đó rất cao quý đối với ngành y. Mà sao anh cứ ở mãi viện X vậy. Người tài năng như anh nên được đến những chỗ tốt hơn chứ." – Pond thật sự xem trọng người trước mặt này.

- "Tôi cũng đang cố phấn đấu. Mà cậu...."

Mặc kệ đám người đang lắc lư theo điệu nhạc, Pond và Dennis ngồi nói chuyện với nhau trong suốt một lúc lâu. Sau một hồi nói chuyện, quả thực cả 2 có khá nhiều điểm chung.Pond cũng đang cân nhắc về việc tiến cử để tài năng của Dennis có một môi trường phát triển tốt hơn.

- "Kể ra đi cùng với Brian cũng không phải là một ý tồi." – Pond thầm nghĩ.

Nhìn chung ngoài lương cơ bản thì Pond được Đại đế ban tặng cho không ít (chưa kể Phuwin cũng tặng nhiều thứ), chẳng qua là cậu ấy mặc quân phục thường xuyên, nên ít khi phải mua đồ thường phục. Hơn nữa Pond cũng luôn trợ cấp cho cô nhi viện và các tổ chức thiện nguyện khác nên không muốn mua sắm nhiều chứ không phải là không thể mua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top