Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3. Phuwin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chúng ta ôn lại một chút.

Phuwin Tangsakyuen là ai?

Là người luôn lọt top doanh nhân thành đạt trẻ tuổi của Thái Lan, em bước chân vào thương trường khi mới 17 tuổi và leo lên chức vị chủ tịch tập đoàn Tangsakyuen khi chưa đến 10 năm điều hành.

Tuy ngoại hình có phần trẻ trung năng động còn mang chút ngây ngô đáng yêu nhưng không ai là không biết Phuwin Tang trong thương trường là một người sắc sảo với đầy những toan tính tinh vi luôn khiến các đối thủ dè chừng.

Mọi người thường thấy dáng vẻ Pond cao ngạo lãnh cảm mà đâm ra sợ hãi kiêng dè, nhưng ai làm việc lâu tại công ty đều biết thật ra anh khá khoan dung với những sai sót nhỏ cũng như kiên nhẫn hơn với nhân viên. Còn hung thần thật sự là ngài chủ tịch cao cao tại thượng Phuwin Tangsakyuen kia kìa.

Bằng chứng là hình ảnh vị chủ tịch trẻ, dù sức khoẻ yếu vẫn đang bị chồng bắt phải nằm ở nhà tĩnh dưỡng nhưng lại bí mật lên lịch triệu tập một cuộc họp online với hội đồng quản trị của mình. Em mặc trên người bộ đồ ngủ, đẩy đẩy gọng kính cận, khí chất lạnh lùng cùng uy nghiêm vẫn không hề suy giảm qua màn hình video.

Pond cong cong khoé môi, đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu cho Mira đang đứng dưới chân im lặng rồi xua tay bảo con về phòng chơi đi. Còn anh khoanh tay dựa vào khung cửa phòng ngủ, nhìn chồng nhỏ của mình vẫn đang tập trung vào màn hình máy tính kia.

"Tôi vừa ngủ một chút, mọi người liền xem lời dặn dò tôi để lại như gió thoảng qua tai sao?"

Ánh mắt sắc lạnh, từng câu nói đanh thép của em đều khiến mọi người căng thẳng tột độ.

"Nếu không có một lời giải thích thỏa đáng, tôi chờ đơn từ chức của mọi người."

Không cần nể mặt cũng chẳng hề kiêng dè, Phuwin thẳng thắn gửi lời đến các giám đốc điều hành của mình, khiến ai nấy dù cách một màn hình đều phải nín thở khi lỡ chọc giận vị chủ tịch đáng sợ này.

"Tập đoàn Tangsakyuen không ép buộc ai, nếu mọi người đã không tôn trọng với quyết định của tôi, chúng ta nên dừng hợp tác tại đây."

Dù có trong tình trạng bệnh liệt giường đi nữa thì Phuwin vẫn toát ra quyền lực áp đảo, đủ sức trấn áp tất cả những vị tiền bối có mặt trong cuộc họp này. Pond lắc đầu cười khổ, yên lặng ngắm nhìn con mèo nhỏ của mình thị uy, không muốn quấy rầy lại ngẫm nghĩ xem một lát phải trừng phạt như thế nào vì tội không nghe lời.

Cho đến khi em kết thúc cuộc họp, tháo bỏ mắt kính trên mặt xuống, đưa tay day day thái dương đầy mệt mỏi, Pond bấy giờ mới lên tiếng.

"Em đang làm gì đấy?"

Vị chủ tịch nghiêm nghị bỗng hóa thành con mèo nhỏ giật bắn mình, vội vội vàng vàng gập màn hình laptop trên đùi xuống, ánh mắt lấm lét nhìn anh như vừa bị bắt quả tang làm chuyện xấu, môi lắp bắp nói.

"A-anh về rồi..."

Pond tỏ vẻ không vui, bước đến bên giường tịch thu laptop hãy vẫn còn hơi ấm, nhướn mày bắt chước lại giọng điệu nghiêm nghị của em hồi nãy.

"Anh vừa đi làm có một chút thôi, em liền xem lời dặn dò anh để lại như gió thoảng qua tai sao?"

Phuwin nghe anh nói như vậy liền biết Pond đã đứng ở đây một lúc lâu, chỉ trách mình quá tập trung không hề hay chồng về từ lúc nào.

"A-anh nghe hết rồi à? Sao anh về sớm mà không nói với em?"

"Anh không về sớm thì có bắt quả tang một con mèo hư không biết nghe lời sao?"

"Em..."

Rõ ràng ban nãy còn khí thế ngút trời, vừa bị anh rầy một tí đã cúi gằm mặt tỏ vẻ tủi thân rồi. Pond xoa nhẹ lên đầu em, vừa muốn mắng lại nhìn đôi mắt thoáng vẻ mệt mỏi mà thở dài.

"Em đó, anh đã bảo ở nhà phải nghỉ ngơi, chuyện công ty cứ để anh lo. Con mà không nói thì anh cũng không biết em lén lút làm việc ở nhà cả ngày hôm nay đâu."

Phuwin bĩu môi ấm ức, thì ra là bé con nhỏ của mình đã mách lại với anh về việc em lẻn mở laptop xem qua công việc. Pond thấy dáng vẻ hờn dỗi này của Phuwin cũng cười khổ, ngồi xuống nhéo nhéo vào bên má mềm.

"Sao đấy? Giận dỗi con à?"

"K-không có."

"Để anh kêu con vào dỗ nha. Mira ơi!"

Lập tức có một bé con từ bên ngoài chạy vù vào, thấy Pond nháy mắt nhìn qua Phuwin đang phụng phịu bên cạnh thì dang tay, miệng chu chu mà nói.

"Ba nhỏ, ôm ôm."

Em chịu không nổi sự dễ thương này, dù có hơi dỗi trong lòng cũng cúi xuống ôm con lên cho ngồi vào lòng. Pond cười khổ xoa đầu bé con mà nói.

"Mau mau dỗ ba nhỏ của con đi, dỗi rồi kìa."

Mira nghe thế liền lém lỉnh ôm ôm dụi loạn trong lòng em, giọng trong veo mềm xèo.

"Ba đừng giận con mà, t-tại ba lớn gọi về hỏi ba đâu rồi, nên con mới lỡ lời á."

Phuwin bĩu môi nhìn cái cách Pond và Mira nháy mắt qua lại thì biết là nhất cử nhất động ở nhà của mình đều bị tình báo lại không sót một chi tiết rồi. Bé con cũng rất thông minh, thấy em không vui thì chồm người lên hôn chóc chóc hai bên má ba nhỏ của mình, khiến Phuwin thấy tim mềm xèo, không nỡ trách bé con đáng yêu này.

Em đưa tay véo véo cái má bánh bao kia, hậm hực nói.

"Con là đồ phản bội, ở nhà ba chiều cho ăn kem, cho chơi máy tính bảng, còn được coi phim hoạt hình thỏa thích. Thế mà ba lớn chỉ gọi về hỏi một tiếng thôi liền khai hết ra."

Mira bị véo má cũng chỉ cười hì hì, ngước mắt tội lỗi nói.

"Tại ba lớn dữ mà, Mira cũng sợ lắm chứ bộ."

Phuwin giả bộ nheo mắt lại, tỏ ra mình là một con mèo nguy hiểm.

"Ba cũng dữ đấy nhé, cũng có thể tét mung con đấy."

"Không, ba nhỏ đáng yêu ạ. Ba lớn hay nói thế."

Vị chủ tịch thường ngày bị coi là hung thần ở công ty về nhà lại thành 'đáng yêu' trong mắt chồng con liền ngại không chịu được. Hai má hây hây hồng không cam tâm mà nói.

"Đã bảo không có đáng yêu."

Pond thấy Phuwin vẫn véo má con không buông thì cười khổ, nhẹ nhàng cầm lấy tay em gỡ ra khỏi cục mochi mềm mềm kia kẻo xệ luôn mặt con mất.

"Anh đã nói đáng yêu thì là đáng yêu. Mira, con cũng thấy ba nhỏ của con đáng yêu phải không?"

Bé con xoa xoa bên mặt bị véo từ nãy đến giờ, gật gật đầu nhỏ cười đồng tình.

"Vâng ạ, ba nhỏ đáng yêu nhất nhà."

Phuwin cãi không lại, quay mặt đi ngượng ngùng.

"Hai người cứ hùa nhau chọc em."

Pond và Mira nhìn nhau nháy mắt cười gian, cuối cùng hùa nhau đè Phuwin ra hôn khắp mặt khiến em nhột mà cười lên khanh khách xin tha, tiếng nô đùa của ba người vang vọng cả căn phòng.

Sau một hồi lăn lộn ở trên giường, Pond quay sang xoa đầu Mira mà nói.

"Mira, ba có để sẵn sữa ấm trong tủ giữ nhiệt trong phòng, con tự uống được không? Lát ba qua dỗ cho ngủ sớm."

Mira gật gật đầu mỉm cười nhảy xuống giường.

"Vâng ạ."

Bé con chưa kịp chạy đi, Pond đã với tay lấy cái laptop trên bàn, đưa cho đứa con nhỏ rồi dặn dò.

"Con giữ máy tính này cho kỹ, ba nhỏ còn lén mở ra thì gọi ngay cho ba biết chưa?"

Bé con vươn tay nhỏ xíu ôm cái máy tính trong lòng, miệng xinh "dạ" một tiếng rồi chạy ù về phòng uống sữa. Bé không muốn ở lại để bị ba nhỏ của mình dỗi nữa đâu, nhưng mà con đứng ở giữa hai người cũng khổ lắm á, chỉ là hiện tại con sợ ba lớn hơn xíu xiu thui nên ba nhỏ chịu khó chút nha.

Phuwin luyến tiếc nhìn theo cái máy tính của mình bị bé con "tịch thu" mà không cam tâm. Hậm hực ngồi dậy liền bị Pond ấn lại xuống giường, kéo mền trùm kín mít.

"Ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi cho anh, ban nãy họp xong bị đau đầu rồi có phải không?"

Phuwin theo phản ứng mở miệng muốn chối liền bị ánh nhìn nghiêm nghị của anh mà im bặt, chỉ đành gật gật đầu, thành thật thừa nhận.

Pond thở dài một hơi, đưa tay dịu dàng xoa xoa hai bên thái dương cho em, trầm giọng hỏi.

"Em không tin tưởng anh à?"

Phuwin đang nhắm mắt hưởng thụ cảm giác được anh chăm sóc nghe câu hỏi này mà vội vàng xua tay.

"Không phải, em... em chỉ tò mò tìm hiểu tình hình ở công ty thời gian qua một chút, xem xem có thể giúp gì cho anh không."

"Em chỉ cần nằm ngoan ở nhà, thư giãn, chơi với Mira là được rồi, công việc để đó anh lo cho. Huống hồ gì còn có anh họ của em giúp đỡ mà."

Phuwin cắn cắn môi, lưỡng lự.

"Nhưng mà..."

Pond luồn tay vào mái tóc mềm, xoa dịu rồi nói.

"Không có nhưng, anh mà còn bắt quả tang em cố sức như vậy lần nào nữa thì sẽ giận thật đó."

Phuwin xụ mặt nằm trên giường, Pond lại cúi xuống hôn hôn dỗ dành.

"Đừng xị mặt như vậy, cái này anh không chiều được. Ngoan, nằm nghỉ một tí đi, anh tranh thủ tắm rửa thay đồ, qua xem Mira rồi nấu gì đó. Lát sẽ gọi em dậy ăn."

Phuwin vươn tay nắm lấy góc áo anh kéo kéo, đôi mắt đen láy ánh chút phức tạp, ngập ngừng một lúc rồi nhỏ giọng hỏi.

"Pond, ở công ty anh bị mọi người gây khó dễ sao không nói với em?"

Anh nghe Phuwin hỏi như vậy liền cười khổ. Quả nhiên không gì có thể qua mắt được con mèo tinh anh này. Pond ngồi xuống lại giường đưa tay nghịch nghịch mấy lọn tóc đen mềm mà nói.

"Không có gì nghiêm trọng cả, em đừng bận tâm."

Phuwin nhíu chặt hàng lông mày, gượng mình ngồi dậy, biểu hiện nghiêm túc cũng có phần nóng nảy mà nói.

"Thế nào là không nghiêm trọng chứ, anh đừng tưởng em không biết họ dám chèn ép anh, ngang nhiên chống đối anh, còn tung rất nhiều tin đồn thất thiệt nữa. Anh, em không phải em bé, bệnh dậy thì liền vô dụng. Anh bảo em đừng bận tâm, e-em thật sự rất tức giận... cũng rất buồn..."

Còn cực kỳ đau lòng...

Pond thấy Phuwin càng nói càng kích động, viền mắt cũng đỏ lên lên như sắp khóc đến nơi thì vội ôm vào lòng vỗ về.

"Ngoan ngoan, đừng khóc. Anh không sao. Anh chỉ không muốn em lo lắng."

Phuwin quẹt nhanh giọt nước mắt vừa rơi, nhích người ra khỏi cái ôm của anh, ngước lên nghiêm nghị nói.

"Pond, tuy mấy ngày qua được anh và con yêu thương bảo bọc, em rất thích, cũng rất hạnh phúc. Nhưng anh đừng xem em như một người mỏng manh dễ vỡ rồi giấu em chuyện này chuyện kia. Anh cũng phải để em được bảo vệ anh chứ."

Pond thở dài, kéo Phuwin lại trong lòng ôm chặt, hôn lên đỉnh đầu.

"Anh có thể không yêu thương, không bảo bọc em chặt chẽ sao? Phuwin, anh đã từng suýt mất em đến hai lần đó, chồng nhỏ hiểu cho anh đi."

"Pond..."

Pond nâng mặt Phuwin lên đối diện với mình, ôn tồn giải thích.

"Phuwin, việc em đột nhiên gặp tai nạn, mọi quyền hành bỗng chốc rơi vào tay anh, hội đồng quản trị dị nghị là chuyện thường tình. Dù gì họ đều là những vị tiền bối đã cống hiến cho tập đoàn nhiều năm như vậy."

"Nhưng mà..."

"Mọi người đều có ý tốt, họ vẫn luôn tin tưởng em rất nhiều. Anh tự nhiên ngồi lên chiếc ghế chủ tịch như vậy, dù chỉ là tạm thời cũng sẽ không tránh khỏi có người nghi ngờ anh có toan tính riêng và ý niệm xấu, cho nên họ công khai công kích hay âm thầm gây khó dễ cũng không hề đáng trách."

Pond cố gắng xoa dịu Phuwin trong lòng, thở ra một hơi rồi nói tiếp.

"Suy cho cùng, trong mắt mọi người, anh vẫn là người ngoài, còn họ thì trung thành với em."

Phuwin nghe từng lời anh nói càng thấy tức giận còn có đau lòng không thôi. Rõ ràng là người ta đối xử tệ với anh, anh lại đi nói đỡ cho họ. Pond Naravit của em từ trước đến giờ vẫn như vậy, vẫn luôn dùng dịu dàng để đối đãi với thế giới, càng khiến Phuwin muốn bản thân nhanh chóng khoẻ lại để bảo vệ người này biết bao.

Ánh mắt em đanh lại ánh lên vài phần nguy hiểm. Em nắm lấy cánh tay Pond, siết nhẹ, gằn giọng từng chữ rõ ràng.

"Anh là chồng của em, ai dám gây khó dễ cho anh, em đều sẽ không bỏ qua."

Vì nếu em có xảy ra chuyện gì thật, thì tất cả cổ phần và quyền hành đều sẽ để lại cho Pond. Đây là quyết định của em, ai dám gây trở ngại cho anh, em sẽ không nương tay. Cuộc họp hôm nay là để gửi lại mọi người một thông điệp rất rõ ràng "Phuwin Tang tỉnh dậy rồi, ai dám động đến Pond Naravit, em sẽ không để yên."

Pond cười khổ, lúc trước Phuwin cũng rất hay bày ra dáng vẻ sắc sảo như thế này để nói chuyện với mình, bản thân đã thấy cực kỳ chán ghét, nhưng hiện tại nhìn con mèo nhỏ xù lông trên giường chỉ thấy đáng yêu thôi. Anh cúi xuống hôn hôn lên đôi môi mỏng kia, nói nhỏ.

"Chồng ơi, em nằm ở nhà ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho anh nhờ. Đợi em khỏe lại hoàn toàn, anh sẽ bàn giao lại tất cả quyền hành, để em quay trở về làm chủ tịch cao cao tại thượng, còn anh sẽ ở nhà nấu cơm, chăm con, mỗi ngày đợi em đi làm về, được không?"

Phuwin chớp chớp đôi mắt to tròn mắt nghe anh nói, lại cảm thấy viễn cảnh này cũng không hề tệ, sự ấm áp nhanh chóng lan tỏa trong lòng.

"Thật ạ?"

"Ừm, dù sao em cũng giỏi việc ở thương trường hơn anh nhiều. Mai này, anh chỉ ở phía sau hỗ trợ thôi, như vậy vẫn là tốt nhất."

Pond thấy Phuwin bày ra biểu hiện vui vẻ còn mang chút phấn khởi thì cười hiền. Quả nhiên là một con mèo thông minh lanh lợi, đương nhiên sẽ không muốn bị giữ chân loanh quanh mãi trong nhà. Nhưng thời gian sắp tới ấm ức cho em rồi, vẫn phải quản chặt một chút.

Anh nghĩ nghĩ rồi đẩy Phuwin ngã xuống giường nệm êm ái, hai bên tay chống hai bên, mặt cúi sát xuống thì thầm nói.

"Phuwin, hình như từ khi kết hôn đến giờ, em vẫn chưa gọi anh một tiếng 'chồng' nhỉ?"

"A..."

Sao tự nhiên đang nói chuyện nghiêm túc thì lại lái sang việc không liên quan gì thế này. Phuwin loay hoay muốn trốn nhưng đã bị Pond giam chặt hai bên chỉ có thể giương mắt tội nghiệp nhìn anh.

"Đừng trốn, gọi cho anh nghe đi."

Ngại, em ngại mà.

Với lại từ lúc kết hôn, không phải em không muốn gọi anh là chồng, mà em luôn nghĩ rằng Pond sẽ chán ghét cách xưng hô này nên chỉ luôn âm thầm gọi anh là 'chồng' ở trong lòng thôi. Hiện tại bỗng dưng bị anh đề cập đến vấn đề này, khiến Phuwin không nhịn được nhớ lại chuyện cũ mà thấy hơi tủi thân, đôi mắt liền ầng ậng nước khiến Pond cuống quýt nằm xuống bên cạnh kéo vào lòng ôm ôm.

"Nào ngoan, đừng khóc. Anh xin lỗi, anh không trêu em nữa."

"Hức..."

"Không sao, không gọi cũng không sao. Anh không phải muốn ép em."

Phuwin giấu mặt vào bờ ngực ấm áp trước mặt, cơn đau đầu ban nãy bỗng quay lại khiến em rên nhẹ lên một tiếng, làm Pond lo lắng.

"Sao vậy? Đau ở đâu?"

Em nhăn mặt, ngón tay day day thái dương làm Pond đau lòng hôn lên trán, dịu giọng dỗ dành.

"Uống thuốc rồi nghỉ ngơi một chút nhé, lát anh gọi dậy ăn."

"Vâng."

Sau khi cho Phuwin uống thuốc giảm đau, anh nhẹ nhàng kéo mền lên rồi cúi xuống hôn hôn lên bên má mềm.

"Ngủ ngoan."

Trước khi Pond rời giường, Phuwin mím môi, lấy can đảm đưa tay nắm lấy vạt áo anh kéo kéo, giọng lí nhí gọi nhỏ hai chữ.

"C-chồng ơi..."

Pond bất ngờ cứ tưởng mình nghe nhầm, bèn ghé tai sát vào bên má em, trầm giọng hỏi.

"Vừa nói gì đấy, gọi lại cho anh nghe đi."

Phuwin ngượng ngùng muốn đẩy Pond ra nhưng thấy ánh mắt đầy mong chờ như sao sáng nhìn mình chằm chằm thì mềm lòng. Em hít sâu một hơi như muốn lấy thêm dũng khí, gọi rõ hơn một chút.

"Chồng ơi..."

Đã từ rất lâu rồi, Phuwin không được thấy Pond cười rạng rỡ như vậy, cứ như tất cả ánh nắng hạ ấm áp đã khuất sau làn mây mù bấy lâu nay bỗng chốc được tỏa sáng, đong đầy nơi đáy mắt anh nhìn mình đầy thâm tình và niềm vui trên khoé môi.

Đây là nụ cười khiến em vừa va phải đã mang lòng yêu thương từ lần đầu tiên.

Khiến Phuwin bất giác muốn gọi lại một lần nữa.

"Chồng ơi, Phuwin yêu anh."

Nếu hai chữ đơn giản này có thể khiến anh cười đẹp như vậy, sau này mỗi giờ mỗi phút em đều có thể gọi. Ngày tháng sau này, có thể vì anh mà học làm những điều giản đơn, nói những thứ ngọt ngào, từ từ vun đắp hạnh phúc gia đình này của chúng ta.

Vì một Pond Naravit cười đẹp như vậy, là cả thế giới của Phuwin Tang này.











Note:

Sốp quá không quen...

Mai mốt tui viết lại mấy đoạn cãi nhau lúc trước cho vui nhà vui cửa nha ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top