Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#3. Đồ giả, đồ thật

Một buổi chiều nắng nhẹ, sau khi rời trung tâm thương mại, Phuwin và Pond hẹn gặp nhau ở sân bay để đón em trai của hắn vừa đi du học trở về.

"Anh Phuwin!!! Nhớ anh quá à!". Vừa xuống sân bay, Nanon đã ngay lập tức nhào tới ôm chầm lấy Phuwin.

"Mừng em trở về!".

Nanon kém cậu vài tuổi, ba năm trước là người luôn trò chuyện cùng cậu, xem cậu như một người anh trong gia đình, cũng vì vậy mà Nanon hay ghẹo cậu bằng cách gọi cậu là anh dâu. Nhưng sau này khi Pond nghe được, đã cấm không cho gọi như thế nữa.

"Em đói quá...muốn ăn món anh Phuwin nấu ghê!". Lời lẽ trong câu nói đã thể hiện rõ ý chỉ "mau mời em về nhà ăn cơm đi nào!".

"Được rồi, được rồi! Muốn ăn thì đi thôi!".

Phuwin chỉ biết cười bất lực, lại quay sang nhìn Pond hỏi:" anh có về ăn luôn không? Hay còn phải quay lại làm việc?".

"Ừm, không về".

Mặt hắn không chút dao động, cho hai tay vào túi rồi sải bước lên xe rời đi.

"Chậc, anh hai lúc nào cũng vậy!".

Nanon nói với giọng oán trách, y thừa biết tại sao anh mình lại cư xử như vậy. Bởi vì thế mà y càng thương Phuwin nhiều hơn, người bị anh mình coi là kẻ thay thế và vẫn chưa biết về điều đó...

Nếu một ngày nào đó Phuwin nhận ra, Nanon thật không thể tưởng tượng nổi Phuwin sẽ bày ra loại biểu cảm nào.

"Thôi kệ anh ấy đi! Chúng ta về nhà ăn cơm thôi nào!".

Khi xe của hai người lăn bánh rời đi không được bao lâu, một chiếc xe khác đã nhanh chóng thế vào chỗ trống ấy. Người bước ra khỏi xe cũng là người vừa rời đi trước Nanon và Phuwin lúc nãy.

Pond chỉnh sửa lại quần áo một chút, nhìn vào đồng hồ thấy sắp đến giờ liền nhanh chóng đi vào khu đón hành khách.

"Anh Pond!!! Em ở đây nè!!!".

Một cậu trai trẻ đứng vẫy tay với hắn từ xa, diện mạo cậu ta nhìn qua liền có thể nhầm lẫn với Phuwin bất cứ lúc nào.

"Winnie!!!".

Hắn chạy tới ôm lấy cậu ta vào lòng, cảm xúc như vỡ òa sau bao nhiêu năm xa cách.

"Chân em sao rồi? Còn đau hay có di chứng gì không? Có cần anh đưa em về nhà không?".

Thấy hắn luyên thuyên tra hỏi, Winnie chỉ biết cười trừ rồi vừa đi ra xe vừa nói.

"Chân em không sao nữa rồi! Chẳng qua là còn phải quan sát thêm nên không thể đi lung tung được. Em cũng chưa muốn về nhà, định tìm khách sạn ở vài ngày trước đã".

Gia đình Winnie và Pond là hai gia đình đứng song song về mặt kinh doanh, luôn giúp đỡ nhau, đưa nhau cùng phát triển. Cũng vì thế mà hai người đã quen nhau từ nhỏ, là thanh mai trúc mã của nhau nhưng vào mười hai năm trước, cả hai bị bắt cóc tống tiền, trong lúc chạy trốn đã không cẩn thận rơi xuống vách núi. Chân Winnie bị thương khá nặng, khi gia đình tìm thấy thì cũng khó có thể cứu chữa nên họ quyết định đưa đi nước ngoài để điều trị.

Trong khoảng thời gian ấy, Pond đã gặp Phuwin tại công viên, đồng ý sống cùng cậu đến tận 6 năm cũng chỉ vì vẻ ngoài giống nhau kia, nhưng lại đối xử với cậu như một người tình nhỏ bé không hơn không kém. Hắn thậm chí còn áp đặt sở thích, thói quen của Winnie lên người cậu, thỉnh thoảng lại nhìn cậu ra người kia rồi không ngừng khổ sở gọi tên.

Tất cả những việc đó hắn biết là không tốt, nên để bù đắp thì hắn đã cho cậu một công việc ổn định, thỏa mãn mọi yêu cầu của cậu và đối xử tốt với cậu hết sức có thể.

Giờ đây Winnie về rồi, hắn quyết định sẽ nói ra tình cảm của mình dành cho vị thanh mai trúc mã này. Nếu Winnie không chấp nhận hắn thì hắn vẫn còn Phuwin, người luôn dang rộng vòng tay ôm lấy hắn.

Pond đưa Winnie tìm một khách sạn tốt nhất, làm thủ tục xong mới đi về nhà. Vừa về đến nhà thì điện thoại lại sáng lên, có một tin nhắn vừa được gửi đến.

Ohm Pawat: tối nay tao có mở tiệc, muốn đến uống chút không?

Pond Naravit: ở đâu?

Ohm Pawat: quán cũ, nhớ dẫn theo Phuwin nữa nha!

Pond Naravit: được.

Pond đưa mắt nhìn Phuwin và Nanon đang vui vẻ cùng nhau ăn cơm, hắn quay về với gương mặt bình thản rồi nói về bữa tiệc tối nay, kêu cậu chuẩn bị tắm rửa để hắn đưa đi.

"Em cũng muốn đi!". Nanon bỗng nhiên có dự cảm không lành khi nghe tới cái tên Pawat Chittsawangdee.

"Tùy". Hắn tháo bỏ cà vạt, tiến bước vào phòng tắm với ánh mắt không quan tâm.

"Vậy em về nhà chuẩn bị một chút! Lát nữa hẹn gặp anh ở bữa tiệc nhé!".

Nanon nói với Phuwin rồi cũng rời đi, Phuwin lúc chọn đồ đã ưng ý chọn một bộ đồ khá thoải mái. Pond bước ra khỏi phòng tắm, thấy vậy liền nhíu mày tiến đến lấy ra một bộ khác với phong cách lịch lãm hơn, kèm theo đó là một cái đồng hồ đen tinh xảo.

"Em mặc cái này đi! Nhớ sử dụng sữa tắm anh mua nữa".

"Ơ...ừm, được".

Cậu luôn ngoan ngoãn làm theo sự sắp đặt của hắn, không một lời kháng cự. Tính cách này vừa hay lại hợp với hắn, không đòi hỏi gì nhiều.

Đến bữa tiệc, Ohm vui vẻ tiếp đón nồng hậu với vẻ mặt chứa đầy sự hứng thú và mong chờ.

"Ồ, xem ai đến này! Tao không ngờ là mày dẫn cả em mày theo luôn đấy! Nhóc này đã lớn đến thế rồi à?!".

Ohm cầm ly rượu lắc nhẹ, ánh mắt nhìn Nanon đầy ý tứ.

"Bớt nói nhảm, anh hôm nay con mẹ nó tốt nhất là đừng có làm ra chuyện gì ngu xuẩn nghe chưa?!".

Nanon đập mạnh ly rượu lên bàn, dùng cái nhìn đầy thương mến để đe doạ cái tên cặn bã hai tay hai em đang ngồi trước mặt.

"Chuyện ngu xuẩn? Hahaha...có phải em đang nói đến việc đồ giả đang sợ đồ thật xuất hiện đúng không?".

Lại đồ giả, đồ thật. Phuwin thật sự không hiểu nổi bọn họ đang nói chuyện gì. Cậu chỉ thấy Nanon như muốn nổi điên vì câu này, tên Ohm kia dường như cũng hiểu rất rõ về Nanon.

"Anh...".

"Chào mọi người, xin lỗi vì tôi đến hơi muộn nhé!".

Nanon còn định thuyết trình cho tên kia một màn, không ngờ sau lưng lại vang lên âm thanh quen thuộc, âm thanh Nanon đã rất lâu chưa được nghe...

End chap.
--------










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top