Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

broken

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tệ thật...

Vào một ngày hạ sang, em vô tình bước vào cuộc đời hắn. Một mối quan hệ mới được nảy ra trong tình cảm của cả hai người. Họ nói em và hắn là một cặp đôi đẹp, và cứ thế, mối tình của em trôi qua êm đềm trong hạnh phúc.

Ngày yêu, hắn chăm lo cho em chu đáo, em cũng yêu thương hắn hết mực. Cùng nhau cười, cùng nhau vui đùa thân mật, em cảm thấy dường như trên đời này mình là người may mắn nhất. Em gặp được đúng người, người đó vừa trân trọng em, vừa dành cho em thật nhiều tình cảm, thật nhiều sự quan tâm. Hắn ngày ngày hỏi thăm em sức khỏe, ngày ngày lo chăm sóc cho em, đối với hắn của khi đó, em chắc hẳn là duy nhất, là bé con ngoại lệ của hắn.

Em chìm trong những ngày tháng hưởng thụ, suy nghĩ ngây dại của em cho rằng cuộc tình này là trường tồn mãi mãi. Em không mảy may suy nghĩ về những chuyện tương lai, vì với em, một cuộc tình đơn giản chỉ như thế là đủ, chỉ như thế là sẽ hạnh phúc cả đời. Nhưng em ơi, trên đời này làm gì còn những thứ viển vông đến thế, thứ gọi là tình cảm thật lòng mà em luôn nhắc đến, vốn chỉ là những lời mật ngọt giả dối của nhân gian. "Một túp lều tranh hai trái tim vàng" luôn ngự trị suy nghĩ của em, giờ đây nó lại là một nhát dao xuyên thẳng nơi con tim nhỏ bé kia, không lệch một nhịp nào.

Hắn dần dần trở nên lạnh nhạt với em một cách vô lý, em sợ, nhưng em tự kìm nén, em thật sự không muốn đánh mất mối quan hệ này. Sau tất cả những đổ vỡ của tình yêu đem lại, bẵng một thời gian thật dài em mới có thể gom đủ dũng cảm cùng tin tưởng mà trao tình yêu cho hắn. Em không muốn bản thân lại đi vào vết đổ của những ngày về trước, khi người đời đùa cợt trái tim mang đầy mảnh chắp vá của em, khoảnh khắc em cô đơn đến lạnh người, đến bây giờ vẫn còn ám ảnh không nguôi trong suy nghĩ của một đứa nhóc mới lớn.

Một ngày, em cảm thấy sao mình mệt mỏi quá, có lẽ em ốm rồi, hay là do.. em sắp đánh mất thứ gì đó quan trọng trong cuộc đời mình? Xua đuổi một tràng những lí do đang bay luẩn quẩn trong đầu, em cầm điện thoại muốn nhõng nhẽo hắn một chút, lòng mỉm cười thầm tự đắc chắc hẳn hắn sẽ lo sốt sắng lên mà hỏi rằng em có sao không, rồi sẽ thật nhanh chân tìm đến chỗ em và quan tâm đủ điều. Nghĩ đến đó, khóe môi em không tự chủ mà cong lên một đường, xem ra em vẫn còn yêu đúng người đấy. Bất chợt, nụ cười tươi rói của em vụt tắt, thay vào đó là nét hụt hẫng đang thống trị trên khắp cơ mặt, trong đôi mắt em ngân ngấn nước chỉ chực chờ mà rơi xuống thành dòng. Hắn... muốn chia tay em,...hắn... muốn bỏ em lại một mình...

Một dòng điện chạy ngang khắp người, đôi vai nhỏ của em bất giác run lên bần bật. Điều này.. còn có thể xảy ra sao? Không, em không tin, hắn chắc chắn có hiểu lầm, vì hắn yêu em nhiều lắm, sao có thể bỏ em được? Em điên cuồng nức nở, em tra hỏi hắn đủ điều, đáp lại với sự lo lắng của em, hắn buông một vẻ hờ hững "Anh chán em rồi".

__________________

Gác lại tất cả nhọc nhằn của một ngày mệt mỏi, em ôm vết thương lòng đang tuôn trào rỉ máu, ngồi lặng lẽ ở một góc u tối. Sầu muộn đơn độc của không gian này, làm sao đau đớn bằng nỗi thống khổ mà em đang chịu đựng trong một trái tim đã không còn tràn đầy nhiệt huyết kia. Bản dương cầm nhẹ nhàng của ngày trước, sao hôm nay lại trở nên đau lòng đến vậy, hắn mang tình yêu của em chìm xuống đáy biển rồi, cớ gì em vẫn còn đợi mãi?

Buông xuôi mọi thứ, em gắng gượng trấn an bản thân mình. Rồi sau một hồi dày vò, cuối cùng em lựa chọn đem tất cả hình bóng của hắn đặt nguyên vẹn trong trái tim rạn nứt kia, trái tim bị chính hắn bóp đến nát vụn, vậy mà em nâng niu từng mảnh vỡ, bởi hắn đâu biết được, từng mảnh vỡ như thế đều có hình bóng hắn ở trong, mà đối với em, nơi nào có hắn, em đều sẽ quý trọng.

Một thời gian rồi, kể từ cái ngày em nói với người ta rằng em chẳng còn nhớ gì về hắn nữa. Mạnh dạn tuyên bố với hàng vạn người như thế, để rồi khi đêm về chỉ một mình em ôm nỗi nhớ dai dẳng về hình bóng người kia, tâm can em đau đến xé lòng, tự trách bản thân quá ngốc nghếch, vậy mà lại để cho sự ngốc nghếch ấy ngự trị cả con tim. 

Trong một con đường mòn, em bước đi vô thức, từng kỉ niệm bỗng chốc ùa về. Cảnh vật nơi đây chưa từng thay đổi, chỉ có lòng hắn đã đổi thay rồi. Hương gió thoang thoảng xung quanh cánh mũi, em chợt nhớ ra, mùi gió này từng là mùi em thích nhất, hắn cũng vậy, cả hai đều rất thích hương thơm dịu dàng đó.

Em lại nhớ hắn rồi, tại sao nhỉ, một điều duy nhất em luôn thắc mắc, tại sao hắn lại thay đổi nhanh đến vậy, có phải do hắn lừa em không, hay là hắn vốn dĩ không yêu gì em hết? Một câu hỏi mà em luôn ấp ủ, mãi không có lời giải đáp, chỉ biết rằng, cuộc tình này vốn đã kết thúc từ lâu . Em vẫn chưa thể quên đúng không, đáng tiếc thay, hắn đã quên em từ ngay cả khi mối quan hệ này chưa chấm dứt.

Có người thích những điều mới mẻ, lại có những kẻ đem lòng vương vấn nhiều điều đã cũ. Dù cho em có cố gắng bao nhiêu, cũng không thể đem hắn đặt vào trong tim như ngày trước nữa rồi. Chỉ có thể tự mình bước tiếp qua bao nhiêu sóng gió của cuộc đời, rồi người thương em thật lòng cũng sẽ xuất hiện thôi.

Cho dù nắng có ươm mình trên những tòa nhà cũ kĩ, hay cơn mưa bất chợt ngang qua dập tắt hết thảy rực rỡ của thời niên thiếu non dại, em cũng dám khẳng định rằng ngày đó chỉ yêu riêng mình hắn. Còn hắn thì... vốn chưa bao giờ thuộc về em.

_.twgf.enguk12_

at 21/12/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top