Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7 Bubble đi lạc (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Xa tầm tay mà ngay trước mắt
Một bước trước bước đi định mệnh ...
Một lần tiến hay cả chặng lùi ?

Màn sương mờ khiến mọi thứ bị che khuất, tầm nhìn thấp

Đôi mắt anh vô tình rơi xuống vũng lá khô phía dưới, dấu chân còn sót lại in hằn rõ trên nền đất.

Vui mừng chạy theo lối dấu chân

Mà mảy may biết đó không phải người anh đang tìm
kiếm ...

Đôi chân ngắn dù sao cũng đã mỏi nhừ vì phải chạy một quãng xa, Bubble dừng lại thở dốc.

Chú sóc nhỏ nay đã không còn nằm trong tầm ngắm. Quy luật tự nhiên biến nó trở thành bữa ăn nhẹ của thú săn mồi to xác, chẳng một ai có thể thay đổi định luật này, chẳng một ai ...

Cô lo lắng đứng trơ ra một chỗ, đôi mắt xanh biển liên hồi đảo qua đảo lại lộ rõ vẻ lo lắng, chậm rãi bước đi khi còn có thể

Nhưng chỉ mong đó không phải những bước đi cuối cùng của cuộc đời ...

Khu rừng u ám lặng lẽ ngân lên những tiếng xào xạc của lá cây cô quạnh thiếu vắng sự sống. Con suối nhỏ chảy răp rắp theo một trật tự nhất định, thật kì lạ nếu đây là thế giới của cô.

Nhưng đâu phải ?

Vui vẻ mà nói, nếu xét về mặt ngôn ngữ thì chiều không gian Rp7 này có lẽ được viết tắt bởi chữ Repeat ( lặp lại ). Phải chăng từ này mang một ý nghĩa nhất định hoặc một cái tên tượng trưng cho chính nó - chiều không gian song song với trái đất.

Bubble mệt mỏi ngồi xuống tảng đá lạnh ngắt hơi sương, cắn răng nghĩ xem nên đi tiếp hay ngồi lại, đôi đồng tử dãn ra cố gắng nhìn bao quát cả cảnh tượng trước mắt.

Cô khẽ trút một tiếng thở dài ...

Hèn gì nếu bây giờ có Bommer ở thì hay biết mấy, hẳn anh sẽ biết phải đi đâu lối nào và cô sẽ không bị lạc như bây giờ nữa. Hơi cụp mắt xuống thất vọng, tự nhủ bản thân thật kém cỏi, tất cả, ai ai cũng có một tài năng nhưng ... nếu trong nhóm ấy không có cô làm thành viên

Phải nói từ đặc điểm đến tính cách của mỗi người, thật đặc biệt. Kể cả màu mắt của Blossom và Brick cả hai đều vào dạng cực hiếm. Butch và Buttercup thì nổi bật hơn người
Chưa kể Blossom còn là trưởng nhóm tính lãnh đạo cao và hoàn hảo tới từng chi tiết, Brick lạnh lùng nhưng biết lo cho người khác . Butch điển trai đào hoa luôn được con gái chú ý, Buttercup tomboy cá tính nhưng biết bảo vệ thấu hiểu cảm xúc mọi người.

Còn cô - Rolling Bubble chẳng được tích sự gì, màu mắt thì phổ biến tính cách hướng nội rụt rè, suốt ngày chơi gấu bông với búp bê nghe sao giống lũ tiểu thư đỏng đảnh quá vậy ?

Một hồi nghĩ miên man mà cô chẳng hay biết rằng, từ phía sau một cánh tay đã đặt lên đôi vai nhỏ nhắn của mình ...


"
"

Còn một lần, cố mà trả hết nợ đi! "

" Được "
...

~•~•~•~

Blossom cảnh giác đi sát dưới tán cây, không phải vì năng lực mà cô cảm thấy không khí ở đây có phần rất ảm đạm. Một nỗi buồn day dứt khó tả ...

Một mình lanh thang giữa ánh chiều tà phẳng phất mùi cỏ xanh mướt thấm chút hơi sương, nắng nhạt cố gắng len lỏi xuyên qua lớp sương dày đặc. Khung cảnh mộc mạc, lung linh tựa hình ảnh Bạch Tuyết chạy trốn khỏi mẫu hậu xinh đẹp mà độc ác.

Nhưng ...

Nghe nói ... Cô kiều diễm thanh tú giống Bạch Tuyết hơn ... là khung cảnh nên thơ vô vị này ...

Bất giác nhíu mày, tự hỏi tại sao nơi này sao mà ngột ngạt quá vậy? Càng đi sâu thì nhiệt độ càng tăng, tần suất nhiệt độ rất cao nên hơi nước bốc hơi nhanh lạ thường và tất nhiên ở đây chẳng còn lấy một chút lớp sương mỏng.

Đưa tay quyệt trán, từng hồi mồ hôi lăn dài trên đôi gò má ửng hồng. Dù không nóng đến nỗi xung quanh bốc hơi, nhưng đủ để cảm thấy mình đã bị luộc chín. Blossom cười nhạt tự trách bản thân. Đáng nhẽ phải chuẩn bị trước khi đi , có lẽ cô đã đánh giá thấp nơi này rồi.

Luẩn quẩn vài nơi và rồi cô nhận ra mình đã đi lòng vòng cả tới chục lần. Cảm thấy có chút chóng mặt, đôi mắt hoa lên vì mất nước. Đưa hai tay day day thái dương đang nhức nhối gào thét, Blossom thở dài mệt mỏi.

Bất lực dựa lưng vào cái cây gần nhất. Quyết định nghỉ một chút rồi sẽ đi. Trước mắt nay chỉ là những thứ mờ mờ ảo ảo không xác định. Mồ hôi cứ thế ròng ròng tuôn xuống vô tình là ướt hết tấm áo mỏng bên trong.

Kiệt sức vì mất nước, cô ngồi thụp xuống gốc cây to lớn, không một lời cầu cứu, chẳng có ai bên cạnh ... Liệu cô có sống sót nổi ?

Hay ngất đi trong hư vô ? ...

Trong một khắc, từ phía trước ai đó xuất hiện dáng vẻ không có gì là lo lắng hay quan tâm tới cô - Blossom đang ngồi "vật vã''
ở đây .

Nhưng không ...

Hắn đi tới và quàng tay cô qua vai hắn, cõng cô lên một cách dửng dưng hết sức. Qua đôi mắt như sắp thiếp đi vì mệt, Blossom có thể thấy đôi mắt đỏ máu băng lãnh mà trìu mến đến nhường nào. Mái tóc cam dài mượt vốn bung xoá nay đã cột lên hoàn hảo. Hơi ấm từ lồng ngực phẳng phất một mùi hương bạc hà thơm ngát, chỉ nhìn "sơ sơ" vậy thôi là cô đủ hiểu đó là Brick ...

" Sao nằm ở đây ?" Anh nói, giọng nửa trách móc nửa lo lắng (mặc dù nó chiếm có xíu xịu xìu xiu à)

" T...tôi, mất nước¹ " Blossom đáp, đoạn hơi bối rối.

Nhìn ngắm xung quanh một hồi, cô mới thấy anh đi nhanh đó chứ, một chút đã ra khỏi nơi ngột ngạt kia. Hẳn may mắn lắm cô mới có lúc tên Brick này biết lo cho người khác.

Trong một khắc, anh như đọc được suy nghĩ của cô, điềm tĩnh giải thích " Bìa rừng cách đó không xa là một dòng biển nóng, nó thường xuất hiện ở hai bên xích đạo, chảy về hướng tây, vì vậy không khí quanh đây có phần nóng hơn so các nơi khác trong rừng. Phải chăng cô đã đi sâu gần tới đầu của dòng biển vậy nên mất nước là điều hết sức tự nhiên "

Blossom hơi choáng váng, đôi mắt hồng phấn sắc sảo mở to thật kinh ngạc khi vốn hiểu biết của anh có lẽ đã đạt tới mức thượng thừa.

Lúc lâu sau đó, Brick buông tay thả cô xuống một rễ cây to, bĩu môi " Izzz, đây là lần thứ hai tôi giúp cô, lần đầu là trong con hẻm và đây là lần thứ hai rồi "

" Vậy coi như lần một anh trả nợ tôi vì đã "cố ý" nói tôi lúc tôi va phải anh khi đang ở sân sau trường " Blossom cười trừ, đáp

" Còn một lần, cố mà trả hết nợ đi !"

" Được "

Cuộc hội thoại ngắn ngủi diễn ra giữa khu rừng yên bình tới lạ thường, gió hiu hắt lượn vài vòng rồi xà xuống đất một cách mệt nhọc. Có lẽ còn lâu chúng mới nảy sinh sự tươi tốt như lúc ban đầu nếu không có bất cứ ai chịu hành động, cứu vớt một chút sự sống nhỏ nhoi còn sót lại của khu rừng u ám này.

Miệng đắng, lưỡi khô Blossom chẳng làm gì, chỉ lẳng lặng ngồi một mình dưới gốc cây. Brick đã đi từ lúc nãy, nói muốn tìm nước cho cả lũ.

Từ đằng xa, một âm thanh vô thức vọng lại, và cũng vô tình lọt vào tay của Blossom. Bất giác bừng tỉnh vì những tiếng thút thít liên tục văng vẳng quanh trí óc cô. Cố gắng đứng dậy, lần theo âm thanh nhỏ mà rõ mồn một ấy...

Ra khỏi rừng, nhưng đây không phải nơi đầu tiên cô xuất phát, hơi bối rối vì sự hấp tấp của mình, Blossom đứng thẳng cố gắng quan sát thật kỹ. Đôi đồng tử khẽ thu lại quan sát thật chăm chú mọi thứ quanh nơi cô đang đứng. Dòng biển trước mắt đây thật kì lạ, chẳng giống như Brick nói đây không phải là biển nóng, chỗ này không khí ôn hoà hơn nhiều đối với dòng biển dưới kia (hay kể cả chỗ rừng dưới kia)

Cánh đó khoảng chục mét dòng nước đang chảy xiết bỗng nhô lên một cách khó hiểu, và nó đang chuyển động. Toàn bộ khối nước ấy từng nhịp từng nhịp run lên, giờ mới để ý tiếng khóc không còn quanh quẩn nữa mà nó đã khóc ngay trước mặt cô rồi...

Tò mò lại gần, trái tim nhỏ bé đập liên hồi đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào. Có chút sợ hãi, nhưng Blossom đã bị động lực của sự "ham học" đánh gục.

Đôi mắt long lanh hiếu kỳ đăm chiêu nhìn khối nước, và vì một lí do nào đó cô đã phát hiện ra rằng... trước mắt cô là một con người (hoặc thần tiên hay gì đó tương tự) đang ngồi khóc như mưa trên một cái thác nước lớn

Có chút hoảng hốt và lo sợ, cô lùi lại khoảng dăm bước chân, đôi tay nhanh nhảu che lấy miệng cố không phát ra âm thanh kì lạ nào, giống như nếu cô không làm vậy rất có thể thứ thần tiên đang sừng sững kia sẽ nghe thấy cô và chẳng chần chừ tóm lấy cô, có khi còn làm hại nữa ấy chứ?

Bây giờ mới để ý, nếu kia là người sống thì ắt hẳn phải có tóc... nếu vậy thì sự thật mười mươi chính là, dòng biển hoang vu trước mắt cô đây chính là mái tóc dài ấy. Còn một điều nữa nếu nhìn kĩ thì nước ở đây đâu có trong trẻo gì... nó đục và lá cây rải rất nhiều trên mặt nước. Hẳn gió đã mang chúng tới đây, nghĩ một hồi mà Blossom khẽ thở dài, từ bao giờ cô đã quên mất mình đang thiếu nước nhỉ?

Khẽ cắn môi bước tới bên cạnh thứ kì lạ kia, phải rồi... đúng như cô suy đoán đây là con người, không, phải gọi là một cô gái chứ?

Dung mạo xinh đẹp thùy mị, khuôn mặt trắng hồng không góc chết, bộ lông mi dài xanh sapphire lạ thường, đôi môi anh đào căng mọng quyến rũ. Phải chăng mọi thứ, trời đều ưu tiên dành hết cho nàng. Bỗng nhiên, nàng ngước đôi mắt màu hổ phách lên ngơ ngác nhìn Blossom, đôi mắt to tròn ánh nước vẻ như lần nữa được ông trời âu yếm ban tặng. Nàng hơi mím môi trước khi cất tiếng hỏi

" Cô... là ai? "

Blossom giật thót, vẻ mặt hoang mang hiện rõ trên khuôn mặt trái xoan của cô, lắp bắp một chút, cô trả lời.

" Tôi là Hyper Blossom, người được cử tới vùng đất này! "

" Oh, vậy xin tự giới thiệu ta Merrin Gooddess người cai quản Watton world của Wonderland, và cũng là một nữ Hải Binh mạnh nhất xứ sở này! " Nàng đáp, giọng hùng hồn hơn bao giờ hết, có lẽ nàng đã quên mình vừa đổ lệ thì phải?

" Wonderland? " Blossom thắc mắc, cô mới tới đây mọi thứ đều lạ.

" Ngươi... Không biết à? " Merrin nói, đoạn hơi thất vọng, mặt ỉu xìu. Nàng đứng lên dù là một chiến binh mang trong mình yếu tố nước nhưng ngược lại có vẻ nàng muốn trở thành công chúa thì hợp lý hơn, vì chiếc váy đuôi tôm nàng đang một mực khoác lên mình. Nó trông rất độc-đẹp-lạ và vô cùng thời thượng.

" Tôi, mới tới đây thôi... "

" Vậy sao? Nếu thế thì cho ta hỏi ngươi một câu được chứ Blos-chan? "

" Rất hân hạnh thưa nàng - Gooddess" Blossom gập người về phía trước, cung kính đáp.

" Đừng gọi ta như vậy " Nàng phẩy tay từ chối, tay còn lại che miệng khúc khích cười, đây là lần đầu tiên có người gọi nàng như vậy.

Không để cô đợi lâu, Merrin chậm rãi cầm lấy tay của Blossom xoa nhẹ lên mu bàn tay phải của cô rồi từ từ trở xuống. Lặp lại vài lần thao tác ấy, bỗng một hình xăm tượng trưng cho hệ Thủy (nước) hiện lên, Blossom nay bối rối giờ càng loạn hơn, cô lắp bắp

" Gooddess, đây là gì? "

" Đây là kí hiệu tượng trưng cho mỗi sức mạnh của một người tại toàn thể trái đất này! Và giờ Blossom cô thuộc hệ Thủy giống ta, nhưng nếu ngươi tu luyện thì có thể lên bậc mới Hải Binh " Merrin nói một mạch chẳng cần lấy chút hơi nào

" Vậy giờ tôi có thể làm gì giúp cho nàng? " Cô nói, theo lời dạy của mẹ, cô đã thực hiện đúng "Không nên mượn đồ người khác quá lâu, nếu vậy ít nhất cũng nên trả ơn người đó bằng tấm lòng của mình!"

" Well, ngươi sẽ giúp ta nhiều đấy " Nàng đưa tay xoa cằm, đôi mắt hổ phách ngước lên trời suy nghĩ, được vài giây nàng tiếp lời " Làm sạch bộ tóc vướng víu này được chứ?"

" Được thôi " Cô đồng ý, không ngần ngại

Merrin thoả mãn ngồi xuống, chỗ cũ, Blossom đứng trước "mớ" tóc khủng hoảng của nàng, trong đầu bâng quơ mấy chữ " Nói dễ hơn làm", hai bên thái dương bỗng đổ mồ hôi hột.

Nhắm mắt mà răng nghiến chặt, cố gắng dồn hết lực còn lại của cơ thể vào hai bàn tay.

Chỉ trong nháy mắt, một thứ phát phát quang xanh lục lập loè từ lòng bàn tay cô trào ra những hồi nước trong vắt, mím môi lại chĩa chúng về phía mái tóc bẩn của nàng Gooddess.

Bất ngờ bị dòng nước mạnh quạt qua, dòng biển mênh mông được phen hú vía, lá trên mặt nước cảm thấy không được an toàn mà tung toé ra tứ phía. Dưới đáy biển, dù không có cá, nhưng thay vào đó toàn là sỏi cát, từng hồi từng hồi nước của cô ồ ạt tấn công chiếm lấy dòng biển nóng u sầu vì... quá vướng lối. Chẳng mấy chốc, những thứ dơ bẩn bị "mắc" dưới đáy sông trôi tuốt xuống con thác. Bãi chiến trường của cô đọng lại chỉ còn là nước, ấy vậy thứ nước trên tay cô vẫn đổ xuống không ngớt, lượng phép thuật quá lớn khiến Blossom chẳng thể điều khiển nổi, không tự chủ mà lia tới đầu vị nữ Hải Binh, cắt lia cả mảng tóc của nàng Gooddess. Trong một khắc lơ là, cô đã đưa tay bịt miệng và thứ sức mạnh biến mất.

Merrin quay đầu lại, chợt phát hiện ra mái tóc dài đã trở nên ngắn cũn, chẳng nói chẳng rằng nàng chạy tới ôm chầm lấy cô mặc dù nàng còn thấp hơn cô khoảng nửa cái đầu, không ngừng dụi mặt vào bộ ngực căng mẩy của Blossom, điều đó làm cô hơi nhột và có chút sợ hãi...

" Cảm ơn cô Blossom ! " Nàng nói, giọng hạnh phúc hơn bao tất thảy đều gì, tưởng chừng như sắp khóc nấc lên vì xúc động.

" À, không sao " Cô đáp, một phần vì biết lí do, phần hai là coi thực sự muốn gỡ nàng "nữ thần²" này ra khỏi lồng ngực.

Ngoài sức tưởng tượng, Blossom ngất lịm đi, nằm gục trên đôi vai gầy của Merrin, ngoài dự kiến, nàng hơi hốt hoảng miệng liên tục gọi tên cô.

Người nhỏ con nhưng giọng nói lớn hơn cả vẻ ngoài (P/S : cơ mà thế mới biết rằng "đừng bao giờ coi thường người khác") văng xa tới cả chục mét.

Brick từ đâu rơi xuống mà đã quan sát hết mọi thứ sảy ra với "nhóc hồng³". Dửng dưng chạy tới bế thốc cô lên như người anh em của mình từng bế Bubble, liếc nhẹ nàng Gooddess rồi hừ lạnh một tiếng, Merrin mặt trắng bệch vì lo lắng cho vị cứu tinh của mình. Tâm thầm nghĩ lẽ nào cô mất nước? Nhìn chàng trai lạ bế cô đi khuất mắt mới chịu buông tha, miệng lẩm bẩm mong cô được bình an vô sự.

Brick ngoảnh đầu xem nàng "nữ thần" kia đã thôi bám mắt vào mình chưa, khẽ mỉm cười đắc ý, anh lại nhìn xuống nhóc hồng đang ngất ngây trong cơn mê khuôn mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, anh lấy từ trong túi ra một chai nước khoáng mát lạnh đã chuẩn bị từ trước, kì thực anh là người rất lạ à nha. Nói trắng ra thì anh không đi tìm nước cho cả bọn mà trèo vắt vẻo trên cây chỉ để... ngắm cô.

Nốc cho cô gần hết chai, anh mới "an tâm" đặt cô xuống đất. Thầm nhớ lại lúc Merrin ôm lấy nhóc hồng mà cảm thấy ghen tị ghê!

_____________________

¹Mất nước : ý muốn nói cơ thể đang mất nước

²Nữ thần : Gooddess trong tiếng Anh tức là "nữ thần" nên Khói dùng ý chỉ Merrin

³Nhóc hồng : Chỉ Blossom

0o0o0o0

Ah~ Khói viết xong Chương 7 rồi nè! Mà couple Blossick cứ nhạt nhạt sao ấy. Couple này kì thực cũng tại Brick lạnh quá >^<

Haizz, tiếp theo sẽ là của Butterutch mong m.n đón đọc

Thân
18:00
6/7/8/20

#Yên_Nhược_Khả_Ái
#Khói_chan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top