Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bệnh viện vào ban đêm luôn yên lặng, chỉ có ánh đèn nhạt nhòa hắt lên tường và tiếng máy móc phát ra nhịp điệu đều đặn của sự sống. Pond đã ngồi ở đó nhiều ngày, không hề rời đi một bước. Ánh mắt cậu đăm đăm nhìn Phuwin, đôi mắt đã không còn lấp lánh sức sống, thay vào đó là bóng tối sâu thẳm của cơn mê. Ngón tay cậu nắm chặt tay Phuwin, như thể chỉ cần siết chặt thêm chút nữa, Phuwin sẽ tỉnh lại, mỉm cười với cậu, và mọi thứ sẽ trở lại bình thường.

Nhưng đó chỉ là hy vọng mong manh, một hy vọng mà Pond đã bám víu suốt bao ngày qua.

Pond không nhớ nổi lần cuối cùng mình ngủ là khi nào. Mọi thứ dường như trở nên nhòe nhoẹt, như một chuỗi ngày dài không có kết thúc. Fah và Joong liên tục cố gắng thuyết phục cậu nghỉ ngơi, nhưng Pond không nghe lời ai cả. Cậu sợ rằng nếu nhắm mắt lại, chỉ trong một khoảnh khắc thôi, thì khi mở ra, Phuwin sẽ không còn ở đó nữa.

"Cậu phải ngủ đi, Pond," Fah nói, giọng trầm xuống đầy lo lắng khi thấy đôi mắt thâm quầng của Pond. "Nếu cậu tiếp tục thế này, cậu sẽ gục ngã mất. Cậu không thể giúp Phuwin nếu chính mình cũng sụp đổ."

Nhưng Pond chỉ lắc đầu, đôi mắt dán chặt vào Phuwin. "Tôi không thể... tôi không thể bỏ mặc cậu ấy. Nếu Phuwin tỉnh lại và tôi không ở đây, thì tôi không thể tha thứ cho bản thân được."

Những lời của Pond đều chất chứa nỗi sợ hãi sâu thẳm mà cậu không thể diễn tả thành lời. Nỗi sợ mất đi người cậu yêu thương nhất, và nỗi ám ảnh rằng cậu sẽ không bao giờ còn được nhìn thấy nụ cười của Phuwin nữa.

Những đêm dài nối tiếp nhau. Pond không hề rời khỏi chiếc ghế cạnh giường Phuwin, đôi mắt lúc nào cũng theo dõi từng nhịp thở của người yêu. Có những lúc, cậu ngồi lặng im suốt hàng giờ đồng hồ, chỉ để nhìn ngắm khuôn mặt bình yên của Phuwin. Những ngón tay cậu lướt nhẹ qua mái tóc mềm mại, gạt đi những sợi tóc rối.

Cậu nhớ lại những kỷ niệm ngọt ngào giữa hai người, những lần hẹn hò bí mật, những cái nắm tay vụng trộm khi không ai để ý, những nụ cười rạng rỡ mà Phuwin dành riêng cho cậu. Tất cả giờ đây trở thành những mảnh ký ức đè nặng trong tim Pond, làm cậu càng thêm đau khổ khi đối mặt với thực tại.

Một buổi sáng, khi Pond đang ngồi bên giường Phuwin như thường lệ, Joong bước vào, vẻ mặt nghiêm trọng. "Pond, mình có tin tức về kẻ đã đẩy Phuwin xuống sân thượng," Joong nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhưng không giấu được sự căng thẳng.

Pond quay phắt lại, đôi mắt đờ đẫn lập tức sáng lên sự giận dữ. "Ai? Là ai đã làm chuyện này?"

"Luke," Joong nói. "Tao đã xác nhận qua nhiều nguồn tin. Hắn đã lên kế hoạch từ lâu để hại Phuưin vì hắn vẫn ôm thù từ trước với mày"

Pond cảm thấy máu trong người như sôi lên. Cậu siết chặt nắm đấm, đôi mắt rực lửa giận dữ. Cậu nhớ lại ánh mắt lạnh lùng của Luke, nụ cười ngạo mạn, và những lời đe dọa mờ ám hắn từng nói. Pond đứng phắt dậy, quên hết mọi thứ xung quanh, chỉ còn lại khao khát trả thù đang cháy bỏng trong lòng.

Ngày hôm đó, khi Luke xuất hiện tại bệnh viện để thách thức Pond, cậu không thể kìm nén thêm nữa. Cậu lao tới Luke, gương mặt đỏ bừng vì giận dữ. "Mày đã làm gì Phuwin của tao? Mày có biết mày đã cướp đi gì của tao không?" Pond hét lên, giọng nghẹn ngào, bàn tay siết chặt cổ áo của Luke.

Luke cười khẩy, vẻ mặt đầy khinh thường. "Mày nghĩ mày có thể làm gì tao sao? Mày và thằng bé đó không là gì cả so với tao."

Pond không thể chịu đựng nổi nữa. Cậu vung nắm đấm, nhưng trước khi cậu có thể chạm vào Luke, Joong và Fah đã kéo cậu lại. Pond giãy giụa, cố thoát khỏi sự kiềm chế của họ, nhưng không thể. Cậu cảm thấy bất lực, nước mắt trào ra khi nhìn Luke đứng đó, vẫn ung dung và không hề hối lỗi.

"Mày sẽ phải trả giá!" "Mẹ thằng khốn kia mày trả lại Phuwin cho tao!!!" Pond gào lên, giọng vỡ òa trong đau khổ,nước mắt cậu cũng vô thức mà lăn dài. "Mày sẽ không thoát được đâu!"

Nhưng Luke chỉ cười nhạt. "Tao có người bảo vệ, mày làm được gì? Cứ chờ xem, cuối cùng thì người phải chịu khổ vẫn là mày và Phuwin thôi."

Cơn giận của Pond như bị nhấn chìm trong một nỗi tuyệt vọng sâu thẳm. Cậu biết mình không thể làm gì hơn, không thể bảo vệ người mình yêu thương khỏi những thế lực tàn ác đang bao vây. Khi Luke rời đi, Pond đứng đó, ngẩn ngơ như thể vừa mất đi tất cả.

Cậu quay trở lại với Phuwin, ngồi phịch xuống ghế như một con bù nhìn bị mất hết sức sống. Pond nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh thản của Phuwin, nhưng trong mắt cậu, đó không phải là sự thanh thản mà là nỗi đau âm ỉ, nỗi đau mà chỉ mình cậu có thể cảm nhận được.

Những ngày sau đó, Pond vẫn không ngừng chăm sóc Phuwin. Cậu từ chối mọi sự giúp đỡ, dù là từ y tá hay từ những người bạn. Những giờ khắc đêm dài chỉ có tiếng máy móc kêu đều đặn, Pond ngồi bên cạnh giường, mắt luôn dán chặt vào khuôn mặt Phuwin. Cậu thì thầm những lời cầu nguyện trong vô vọng, mong rằng Phuwin sẽ tỉnh lại, rằng mọi chuyện chỉ là một cơn ác mộng.

Cậu bắt đầu nói chuyện với Phuwin, như thể người yêu của cậu vẫn đang nghe thấy. Cậu kể về những kỷ niệm đẹp, về những dự định chưa kịp thực hiện. Nhưng lời nói của Pond mỗi ngày mỗi yếu đi, giọng cậu trở nên khàn đặc vì kiệt sức. "Phuwin, tỉnh lại đi... mình nhớ cậu lắm," Pond thì thầm, đôi mắt đỏ hoe vì thiếu ngủ và khóc lóc suốt những đêm dài.

Thời gian cứ thế trôi qua, từng ngày, từng giờ, từng phút. Pond bắt đầu kiệt quệ, cơ thể cậu dần suy yếu vì không có nghỉ ngơi hay ăn uống đầy đủ. Nhưng cậu không quan tâm. Với Pond, điều quan trọng nhất lúc này chỉ là sự sống của Phuwin, và cậu sẽ không bao giờ rời xa giường bệnh của người yêu cho đến khi Phuwin mở mắt.

Một ngày nọ, khi Pond ngồi bên cạnh giường như thường lệ, đôi mắt cậu bỗng trở nên nặng trĩu. Mọi thứ xung quanh dường như mờ nhạt, chỉ còn lại hình ảnh của Phuwin trong mắt cậu. Cậu cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, nhưng nó quá mạnh mẽ, quá kiên trì.

"Mình chỉ cần nghỉ một chút thôi... chỉ một chút..." Pond thì thầm với chính mình, nhưng khi đầu cậu chạm vào mép giường, cơn mệt mỏi cuối cùng đã chiến thắng. Cậu thiếp đi, vẫn nắm chặt tay Phuwin, không dám buông ra.

Bỗng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top