Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Khi Phuwin về đến nhà, bố mẹ cậu đã đợi sẵn ở phòng khách, như thể sắp có chuyện lớn xảy ra.

"Phuwin, lại đây, bọn ta có chuyện muốn nói."

Phuwin nhìn bố mẹ nghiêm túc với một cảm giác tồi tệ. Cậu đến và ngồi cạnh họ.

"Con trai, mẹ và bố con sắp ra nước ngoài vì công việc, và con cũng phải chuyển đến nước ngoài." Mẹ vừa nói vừa nắm tay Phuwin.

Sét đánh ngang tai, Phuwin tan nát cõi lòng nhiều chút. Lần đầu tiên Phuwin phản kháng.

"Con không muốn đi, con có thể ở đây một mình." Phuwin nói ra quyết định của mình.

"Cái gì, sao con ngỗ nghịch thế? Ai tác động đến con hả? Ngay cả bố mẹ con cũng bắt bẻ." Bố ngay lập tức phản đối ý kiến ​​của Phuwin.

"Đúng vậy, con trai, chỉ cần nghe lời bố. Bọn ta làm vậy là vì muốn tốt cho con, cùng bố mẹ ở chung không phải rất tốt sao? Trước đây con không có cơ hội, nhưng lần này cuối cùng cũng có thể." Mẹ cũng bắt đầu thuyết phục Phuwin.

"Không, không cần, trước kia con không có bố mẹ ở cùng nhưng vẫn trưởng thành đến bây giờ, cũng không có phạm sai lầm gì, hiện tại con đã trưởng thành, con còn có thể tự lo cho mình. " Phuwin lại bày tỏ suy nghĩ của mình.

"Khác nhau. Không có công việc của bọn ta, làm sao con có thể sống như thế này. Thật nực cười khi con không cần bọn ta bây giờ." Bố nói và tát vào mặt Phuwin.

"Ôi chồng ơi, anh tức giận cũng không làm được gì đâu." Mẹ sợ hãi, vội vàng ngăn bố lại, sờ vào khuôn mặt bị tát của Phuwin để an ủi.

"Con, đau không? Con nên nghe lời cha, có muốn bôi thuốc không?"

"Không, ngoài ra, con sẽ không đi với mẹ." Phuwin tránh tay mẹ mình. Thái độ kiên quyết không thay đổi. Cậu quay vào phòng đóng cửa lại.

"Bố đã nói với giáo viên của con rồi, không thể thay đổi được." Bố cũng nói những lời cay nghiệt.

"Chồng ơi, anh cứ từ từ, con trai của em là ngoan ngoãn nhất, nó sẽ đồng ý, cho nó chút thời gian." Mẹ hy vọng có thể giải quyết vấn đề một cách hòa bình.

Khi trở về phòng, Phuwin vô cùng tức giận vì bố mẹ không nghe ý kiến ​​của mình, thích đưa ra quyết định mà không nghĩ đến cảm xúc của bản thân. Khi cậu nghĩ về điều đó, sẽ rất khó để gặp được người cậu thích sau khi cậu chuyển đến một ngôi trường khác. Phuwin quyết định sẽ nỗ lực vì bản thân một lần.

Ngày hôm sau, nhìn đồ ăn ở cửa vẫn không có dấu vết động vào. Mẹ đã rất lo lắng.

"Chồng ơi, mình làm sao bây giờ? Con trai cả ngày không ăn không uống, em rất lo lắng."

"Kệ nó đi, dù sao anh cũng không thỏa hiệp." Hai cha con đều rất ngoan cố.

Lại một ngày nữa trôi qua, Phuwin ở trong phòng không ra ngoài, lúc này cậu rất nhớ Pond, người đã mang lại hơi ấm cho cậu.

Đột nhiên, có tiếng gõ cửa sổ.

"Mở, mở." Pond gõ nhẹ lên cửa sổ phòng ngủ của Phuwin.

"Pond, là cậu hả?." Phuwin mở cửa sổ, nhìn thấy người mà cậu nhớ.

"Suỵt, để tôi vào trước." Pond nói, may mà nhà Phuwin chỉ có một tầng, nếu không thì Pond đã không vào dễ dàng như vậy.

Phuwin giúp Pond vào trong sau đó bọn họ ôm lấy nhau.

"Làm sao, xảy ra chuyện gì, cậu không sao chứ?" Pond lo lắng hỏi.

Phuwin nằm trong vòng tay của Pond mà khóc.

"Không sao, tôi nhớ cậu." Phuwin cũng giải thích những gì đã xảy ra trong hai ngày qua.

Pond chạm vào khuôn mặt bị tát của Phuwin và thổi nhẹ.

"Còn đau không?"

"Không còn đau nữa. Không sao đâu." Phuwin bối rối nhìn cái Pond đang tiến đến.

Pond hiển nhiên cũng nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng của cậu, qua kinh nghiệm từ ông chủ, anh biết chắc Phuwin cũng thích mình nên có chút vui mừng. Nhưng anh biết rằng bây giờ anh phải giải quyết vấn đề trước mắt.

"Cậu đã quyết định như thế nào?" Pond hỏi.

"Tôi không muốn đi, tôi không muốn rời xa nơi quen thuộc này và người tôi thích." Phuwin nói.

"Cái gì?." Pond không nghe thấy những từ còn lại.

"Tôi sẽ không rời đi với họ. Trước đây họ không quan tâm đến tôi, và bây giờ đã quá muộn để bù đắp." Phuwin nói một lần nữa.

"Được, tôi giúp cậu, cậu phải chăm sóc thật tốt cho bản thân nha." Pond an ủi.

"Được, tôi sẽ đợi cậu." Phuwin ngoan ngoãn nói.

Nhìn vẻ ngoài ngoan ngoãn và đáng yêu của Phuwin, Pond không khỏi hôn nhẹ lên trán cậu bé.

"Cái này, cái này." Phuwin sửng sốt.

"À, cái kia, tôi đi đây, ngày mai tôi lại tới, chờ tôi." Pond sờ sờ đầu, thẹn thùng xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ rời đi.

Chỉ còn lại Phuwin mỉm cười sờ trán.

Pond chạy trốn vì có chút ngại ngùng khi chủ động. Đây là lần đầu tiên anh làm như vậy. Nhưng nghĩ đến Phuwin, anh không còn cách nào khác ngoài kêu cứu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top