Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Thấy Phuwin trở nên vui vẻ hơn vì tiếng hát của mình, Pond có chút hạnh phúc. Pond vẫn không biết rằng lý do khiến Phuwin cười là do giọng hát lạc nhịp của bản thân . Phuwin không ngờ giọng của thành viên nhóm nhạc lại có thể bị lạc nhịp. Mà đến cả bản thân Pond cũng không nhận ra điều này.

Phuwin cố nén cười và hỏi.

"Cậu không cảm thấy khi mình hát có chỗ nào không đúng sao?"

"Không có, nhóm trưởng của tôi đã khen tôi hát có thể mang đến niềm vui cho bọn họ." Pond tự tin nói.

"Vui, quả thực rất vui. Nhưng vui như thế nào thì khó mà nói được." Phuwin cảm thấy bớt buồn hơn rất nhiều sau khi nghe bài hát của Pond. Nghĩ lại trước đây trên sân khấu, cậu thấy Pond rất ít khi hát, chủ yếu là rap. Bây giờ khi nghĩ lại, nhóm trưởng của anh chắc rất lo về anh.

"Vui vẻ là tốt rồi, hiện tại tốt hơn nhiều rồi." Pond lại nói.

"Chà, cảm ơn. Tốt hơn nhiều rồi, bây giờ chúng ta tiếp tục học nào." Phuwin biết rằng Pond đã hát khi anh phát hiện ra cậu đang có tâm trạng không tốt.

"Ồ, gì vậy, chúng ta nói chuyện phiếm, giảm khoảng cách của nhau đi." Pond nghiên cứu cả đêm, cũng không muốn nghe nữa.

"Ừm, để cậu vui, ngày mai tôi sẽ dạy kèm cậu sau vậy. Cậu muốn nói về vấn đề gì?."

"Vậy thì, cậu kể cho tôi nghe về gia đình của cậu đi." Pond hỏi.

"Gia đình tôi, bố và mẹ tôi là nhân viên cấp cao của một công ty đa quốc gia. Từ khi tôi còn nhỏ, họ hiếm khi ở nhà. Tôi lớn lên với bảo mẫu và dì. Ngay cả sinh nhật của tôi mà họ cũng không thể đón cùng, ngày họp phụ huynh cũng không thể tham dự. Đối với họ nhà như khách sạn, còn với tôi, họ như những người xa lạ." Chắc có lẽ ít người lắng nghe cậu tâm sự nên Phuwin nói nhiều.

Pond cũng im lặng lắng nghe.

"Tôi có nói quá không, đến lượt cậu, còn cậu thì sao?" Một lúc sau Phuwin lên tiếng.

"Không, cậu nói cho tôi sẽ tốt hơn nhiều, sau này có phiền toái gì cũng có thể nói cho tôi biết, tôi tuyệt đối sẽ không kể cho ai biết đâu." Pond an ủi, rồi bắt đầu kể câu chuyện của bản thân.

"Tôi và nhóm trưởng tôi gặp nhau khi tôi chạy trốn khỏi nhà. Cha mẹ tôi chia tay khi tôi mười một mười hai tuổi và không ai muốn đưa tôi đi cùng. Vì vậy, tôi chỉ có thể tìm một số công việc không cần bằng cấp để nuôi sống bản thân tôi. Tôi đã không đi học cho đến khi tôi gặp Noeul, nhóm trưởng của tôi. Ngày đó tôi làm lao công dọn dẹp trong một lớp dạy nhảy. Tôi không có tiền nhưng tôi thích nhảy nên tôi chỉ có thể lén nhìn họ tập luyện rồi vừa học lỏm theo vừa làm. Anh ấy phát hiện ra tôi âm thầm học lỏm, anh ấy không trách tôi nhìn trộm mà còn giúp tôi được vào công ty, để tôi có cơ hội học hỏi mà không còn phải lo lắng về cuộc sống, công ty cũng như nhà của tôi vậy. " Pond cũng kể câu chuyện của chính mình.

"Xin lỗi, lẽ ra tôi không nên hỏi cậu câu này." Phuwin không ngờ Pond lại có trải nghiệm như vậy, nhưng có lẽ đây là lý do Pond nhạy cảm với cảm xúc của người khác.

"Không sao đâu, hiện tại tôi rất hạnh phúc, có công ty ấm áp, có các anh chị em và những người hâm mộ đáng yêu." Pond sẽ không còn buồn phiền vì chuyện đã qua nữa.

"Thật tốt khi được hạnh phúc, vậy hạnh phúc của tôi là gì chứ?." Phuwin lẩm bẩm.

"Tôi không nghe, cậu nói cái gì vậy?." Pond hỏi.

"Không, muộn lắm rồi. Ngày mai phải đi học. Nghỉ ngơi đi. Chúc ngủ ngon. Ngoài ra, hãy nhớ hỏi tôi những câu hỏi mà cậu không biết." Phuwin offline với tốc độ ánh sáng sau khi nói xong.

Nhìn vào màn hình đen, Pond đóng băng. Nghĩ đến lời Phuwin vừa nói, trong lòng anh nảy ra một ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top