Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 82: Avalon 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 82: Avalon 17

Quạ Đen thay sang bộ quần áo khiêm tốn hơn không ít, lái xe đi khắp hang cùng ngõ hẻm dưới thành phố ngầm, chào hàng bột tỏi với độ tinh khiết khác nhau, gã nào nghiện nhiều có thể mua “tỏi 100%”, quỷ nghèo hoặc tay mới có thể chọn “hàng giá rẻ” trộn đủ thứ hương liệu và muối - nguồn hàng là kho chứa đồ ăn trong “Ẩn Mình”.

Chỉ tội cho các bạn nhỏ trong “Ẩn Mình”, từ nay bữa cơm thiếu đi một loại gia vị. Còn trưởng dịch trạm thì không hề có chút áp lực nào, dù sao hắn cũng không ăn hành gừng tỏi.

Trong vòng một tuần kể từ khi “Ẩn Mình” lẻn vào thành phố Ánh Sao Sáng, nhờ vào ba tấc lưỡi không xương của tiến sĩ chuyên ngành lừa gạt hãm hại, hắn đã bước đầu trà trộn được vào vòng “con buôn tỏi”. 

Lúc này, trong các bang phái buôn tỏi, đám tiểu đệ băng A tưởng hắn là kẻ phản bội của băng B, lén trộm hàng “ăn” riêng, mừng tới nỗi làm nhà phân phối tiêu tiền như rác cho hắn; Băng B thì lại tưởng hắn là “nguồn cung ứng hàng” mới của băng A, đang như hổ rình mồi, muốn mua sạch của hắn; Địa bàn của băng C thì khá xa, vì vậy được chia cho một câu chuyện máu chó đầy đầu, yêu hận tình thù sánh ngang đất trời. Bọn này tin rằng Quạ Đen là con trai của nạn nhân trong cuộc đấu đá nội bộ của băng B, ba năm sau quay lại, chuẩn bị báo thù cho ông già. Sau khi băng C thảo luận nội bộ thì cho rằng đây là thời cơ nghìn năm một thuở, không thể bỏ lỡ, có thể mượn cơ hội này làm chiếc gậy chọc phân, mở rộng địa bàn nghiệp vụ thêm một chút, cũng đạt thành bước đầu hợp tác với Quạ Đen. 

Nói thật, hắn làm công việc này cũng đau đớn lắm chứ, không phải vất vả vì một chân đạp ba thuyền, nấu ngải xịt hương mà là vì mùi tỏi trong làn khói đám ma cà rồng rít khó ngửi kinh. 

Lúc này hắn đã kết thúc một “đêm trắng” làm việc, đang lái xe đi hóng gió trước khi hoàng hôn ghé qua, xả cái đầu bị hương tỏi xông choáng váng nhức nhối. Chiếc rương đầy ắp tiền mặt với vàng thỏi thì bị hắn vứt đại vào ghế phụ.

Mọi người đều đã trở vô “Ẩn Mình”, ai huấn luyện thì huấn luyện, ai thắp nhang thì thắp nhang, Mark - người Gấu nhỏ bé lẻ loi sống tạm trong thùng xe, có Eric chơi cùng, cũng là giám sát. 

Thật ra nhìn vào tuổi tâm lý thì kêu Hoa Nhài chơi với cu cậu sẽ hợp lý hơn, nhưng Bí tộc da dày thịt chắc, khi đối mặt với bọn họ, dùng kĩ năng của “thánh tuyến” không tiện bằng của “bí tuyến”, hơn nữa Hoa Nhài còn bận nghiên cứu cách dùng “Xét xử” và kỹ xảo chiến đấu các loại. Ông anh Bi thương Eric thì gần cấp 2 rồi, tuy ngày nào cũng giống vú em già nua tang thương mệt mỏi nhưng tiện tay ẩu đả với mấy người sói, một tay khống chế gấu con 2 mét cũng không phải là chuyện gì phí sức cả. 

Quạ Đen từng suy xét, trong lần thăm dò đầu tiên, đội trưởng Dương tương đối “khách sáo” với bọn họ, chỉ là không ngờ chị ta khách sáo tới vậy, trực tiếp tặng cho bọn hắn “đại lễ” trong nhà sắp chứa hết nổi.

Bản thân gấu con nghịch ngợm chính là “Bí khế”, xem ra thì đám “phần tử khủng bố” bọn hắn đã có được “hổ phù” sống, có thể hiệu lệnh các Bí tộc ở khu Đuôi. Chắc chắn giờ Bí tộc len lỏi ở khu Đuôi và cả “Gió lốc” có thể tùy ý thuyên chuyển trú quân đều đã bắc sẵn chảo dầu, chuẩn bị chiên xù bọn hắn.

Quạ Đen tin rằng chuyện bọn hắn tóm được Mark và thời gian mà “Gió lốc” nhận được tin “Mark là Bí khế” là chân trước chân sau. Thoạt trông có vẻ đội trưởng Dương muốn ba đốm lửa đốt cháy Hỏa Diệm Sơn, không hề có ý định từ từ rồi tính.

Nhưng thực tế, “Bí khế” khiến bọn họ biến thành cái đích mọi người ngắm vào đã “ngủ đông” kể từ sau cái chết của Antony. Mark hay chị gái cậu ta cũng như nhau cả, chỉ là hai vật chứa. 

Theo như lời gấu con, nếu muốn gọi “Bí khế” tỉnh dậy thì buộc phải kích thích “sức mạnh sinh mệnh” của cậu ta hết lần này tới lần khác, nếm thử rung động cùng “Bí khế”. 

Còn về chuyện rung bao nhiêu lần mới được thì chính Bí tộc cũng không rõ. Từ đây có thể thấy, “Bí khế” có chỗ giống với vật lưu lại mồi lửa, có hoạt tính nào đó rất mơ hồ, chỉ bám lấy “kẻ có duyên”. 

Trừ việc không ngừng lặp lại kích thích “sức mạnh sinh mệnh” của ký chủ, không ngừng nếm trải ra thì không ai biết cuối cùng phải làm sao mới có thể lấy lòng nó. Giả sử Bí khế chỉ thích Bí tộc trưởng thành thì bọn họ phải đợi ít nhất 20 năm nữa, còn giả như Bí khế chỉ thích khí chất kiểu ông trùm như Antony thì… Quạ Đen liếc nhìn gấu con bé bỏng đang sáp lại chơi trò tô màu với Eric trong màn hình giám sát, lòng thầm nghĩ: Thế thì Bí khế ấy 8 phần thành đồ bỏ rồi.

Mà cái gọi là “kích thích sức mạnh sinh mệnh” của Bí tộc, Quạ Đen cũng rất để bụng, nó cần dùng một loại vật liệu rất quen tay: “Đá sinh mệnh”. 

Chính là loại “đá sinh mệnh” mà ma cà rồng dùng để sinh con.

Quạ Đen vốn cho rằng đấy là nét riêng của ma cà rồng, là do theo như hắn quan sát người đầu Chuột, thấy Bí tộc sinh con không cần tới thứ này. Người Harpocrates một nhà mười mấy hai chục đứa nhóc sinh soi, đừng nói là “đá sinh mệnh”, sỏi mật cũng không cho ra được ngần ấy sản lượng.

Giờ hắn mới biết là hóa ra Bí tộc cũng sử dụng, chỉ là người đầu Chuột chăn nuôi mà hắn tiếp xúc trước đó tầng lớp quá thấp, làm trâu làm ngựa sống tạm bợ là được rồi, không cần tới “sức mạnh sinh mệnh” gì gì đó. 

Điều kỳ quái là tuy mức độ dựa vào không giống nhau, thế nhưng “sức mạnh sinh mệnh” của ma cà rồng và Bí tộc lại giống nhau. 

Tuy Quạ Đen chưa từng tiếp xúc với thứ đó nhưng hẳn là con người cũng chẳng dùng được gì tới nó, nếu không các tổ chức lớn chiếm cứ khu Đuôi lâu tới vậy, kiểu gì mà chẳng hốt được mấy cục ở chợ đen về. 

Tư liệu không tra được, ký ức liên thông thông qua giấc mơ cũng không trả lời hắn, Quạ Đen có thể cảm nhận được tiềm thức mình đang bài xích thứ này, càng muốn biết càng chẳng mơ được, tâm tình trạng thái nửa đêm đã suy sụp rồi lại còn mất ngủ nữa. 

Hắn nghĩ tới việc này là không biết sao lại có hơi nôn nóng, vậy là lúc chờ đèn đỏ, ngón tay hắn không nhịn được mà gõ nhẹ lên vô lăng. 

Sau đó vô lăng chợt mềm xuống, ngón tay của Quạ Đen chọc vào lòng bàn tay một người khác.

Quạ Đen: “...”

“Đừng có đụng vào vô lăng của chú tài xế, phanh xe chân ga cũng không. Lái xe không đúng luật, người thân lệ chảy ròng… Tôi lái xe đã mệt lắm rồi.” 

Vô lăng khôi phục lại bình thường theo giọng nói ấy, sau đó “ghế dựa” kề sát bên tai hắn hỏi: “Mấy ngày nay cậu ngủ không ngon giấc, sao vậy?”

Quạ Đen muốn nói lại thôi, hắn muốn thử tổ chức tranh luận về việc giữ gìn cảm giác khoảng cách bằng đầu óc đã xả sạch của mình,  nhưng đầu óc đã tạm đình công, chỉ nhắc hắn tắt loa trong phòng hợp bên trong “Ẩn Mình”

“Giấc ngủ của tôi vẫn luôn như vậy.” 

Gabriel: “Tôi cảm thấy…” 

    

Giọng điệu của y chợt có biến hóa kỳ diệu, Quạ Đen lập tức cảm giác được ngay. Hắn hơi tránh đầu ra, né khỏi đòn tấn công sóng âm như lải nhải bên tai mình, đoạn ngắt lời y: “Anh đừng cảm thấy nữa… Ra ngoài nói mấy câu, qua ngồi bên ghế phụ đi.” 

Lát sau, Gabriel trồi ra từ không khí, xuất hiện ở ghế phụ, y khoác tấm áo choàng lớn có thể bọc kín cả người mình, cũng chẳng thắt dây an toàn, cứ vậy chống đầu nhìn Quạ Đen, tập trung như thể đang đánh dấu trọng điểm trước lúc thi cuối kỳ. 

Đèn chuyển xanh, Quạ Đen vững vàng từ tốn giẫm chân ga, rẽ sang con đường nhỏ hẻo lánh yên tĩnh hơn, làm mấy tên đần ma cà rồng vừa hút tỏi xong cuộn thành một đống. Hắn đóng cửa sổ xe, buồng lái bỗng trở nên yên tĩnh, hắn cũng không nhịn được, ngậm điếu mê điệt hương, châm lửa lên. 

Cơ mà cái giống này không thể khiến người ta phấn chấn cũng không thể làm người ta bình tĩnh mà ngược lại còn thơm ngào ngạt, báo hại hắn nghĩ tới đùi dê nướng. 

Quạ Đen: “...”

Hắn cảm thấy điếu “thuốc” này cũng hoang đường hệt như cái thế giới này vậy, thế là hắn bật cười, đoạn dụi điếu thuốc vào cái gạt tàn trong xe. 

“Thật ra tôi rất thích anh,” Hắn thở dài, nhẹ nhàng nói với Gabriel trong mùi hương liệu nướng đùi dê, “Anh biết chứ?”

Gabriel khẽ mở to mắt, nụ cười rất ngọt ngào nhưng bỗng dưng lại có hơi đơ.

Quạ Đen liếc y, đối diện với gương mặt chân thật, không thêm bộ lọc “Quyến rũ”. 

Gabriel là “hàng may đo cao cấp” đỉnh cấp do ma cà rồng nuôi cấy, phần cứng không thể nào cải thiện, song “Quyến rũ” sẽ làm biểu cảm của y nhòe đi.

Thật ra y không biết khóc cũng chẳng biết cười, biểu cảm trong trạng thái tự nhiên giống với lúc này: Khóe môi thẳng tắp, ánh mắt hững hờ, gương mặt trời sinh mang chút hơi hướm bi thương, nhưng lại vì ánh mắt đó mà trở thành trịch thượng. Còn lúc cần thay đổi biểu cảm, y sẽ căn cứ theo hoàn cảnh hiện tại mà đeo mặt nạ biểu cảm lên, hoàn toàn là vẻ bắt chước máy móc, cảm giác phi nhân loại rất nặng nề, làm người ta sau đấy liên tưởng tới “chiến tích” của y, thế còn không phải cơn gió độc trong đầu sao?

“Tôi biết anh lớn lên ở chỗ ma cà rồng, sống những tháng ngày ra sao, đại khái thì cũng có thể tưởng tượng được. Vậy nên anh trưởng thành như bây giờ khá là hợp…” Quạ Đen khựng lại một chút, “Khá là lợi hại.” 

Ánh mắt của Gabriel rơi lên cổ hắn theo bản năng. Ở khoảng cách này, y có thể nghe thấy âm thanh động mạch cổ của Quạ Đen nảy lên thật rõ, tần suất không tăng, huyết áp cũng không… Không nói dối à?

Không chắc được, căn cứ theo kinh nghiệm của y, lúc Quạ Đen nói bậy bạ thì nhịp tim cũng ổn định như thế.

Hơn nữa “Quyến rũ” không nói như vậy. 

“Tôi biết “Quyến rũ” không nói thế,” Quạ Đen như có thể đọc tâm, “Nhưng linh hồn con người ta là sự chắt lọc qua tháng năm đằng đẵng và kinh nghiệm sống, phức tạp hơn “Quyến rũ” rất nhiều, cũng đẹp hơn rất nhiều. Không có ai chẳng thích kim cương chỉ vì bản thân yêu màu đen hơn hết đâu ha? Có trống đánh xuôi kèn thổi ngược cỡ nào thì người ta cũng có thể trở thành bạn bè vì chút thấu hiểu chí hướng nhau. Tôi chưa bao giờ hỏi anh có muốn đến “Ẩn Mình” hay không.”

Gabriel: “...”

À, vậy là vẫn “yêu màu đen hơn” chứ gì?

“Cho nên đừng có mà ngày nào cũng xách bình óc ma cà rồng ra xịt vô tôi.” Quạ Đen còn chưa biết lời bày tỏ chân thành của mình đã bị Gabriel xoắn thành bánh quai chẻo, “Tôi biết con người chân thật có dáng vẻ gì nên dù “Quyến rũ” có hợp gu thế nào thì nhìn cũng dị lắm.”

Gabriel như suy tư gì đó mà gật đầu: Chuyện này có thể hiểu, Quạ Đen có khả năng đề kháng hệ tinh thần mạnh hơn người khác nhiều, bình thường lấy “Quyến rũ” ra đùa vui còn tạm chứ quả thật không đủ để ảnh hưởng tới hắn.

Y cần phải nghĩ ra cách mới. 

Hai người đều rơi vào trầm mặc. 

Mãi lát sau, Quạ Đen đã tìm ra chỗ, đỗ xe lại rồi mới cất lời, ngập ngừng nói: “Tôi  biết anh từng lật ghi chép của tôi ra xem.”

“Ừm?”

“Xuất phát từ một vài nguyên nhân, có thể tôi không cách nào nói với anh quá nhiều.” Quạ Đen nói, suy cho cùng thì chính hắn còn không nói rõ được, “Nhưng mà có đôi khi khoảng cách tư tưởng giữa tôi với mọi người cũng không kém hơn anh.”

Hắn phải thích ứng, ngụy trang, dung nhập nên trái lại, thi thoảng đứng trước mặt một dị loại khác, hắn còn có thể thả lỏng đôi chút, không “con người” tới vậy.

Nhưng những lời này quá đỗi yếu mềm, hơi có hiềm nghi trói buộc Gabriel, vậy nên Quạ Đen không nói ra mà chỉ cười một cái: “Vậy nên anh thấy đó, chúng ta rất có duyên, nếu không cũng sẽ không chạm mặt nhau dưới thành phố ngầm, đúng không nào? Với bọn tôi mà nói thì anh vẫn luôn là đồng bạn hết sức quan trọng, không chỉ mỗi tôi mà bọn Hoa Nhài cũng nghĩ thế. Con bé đó cảnh giác ghê gớm luôn, vả lại người toàn gai góc, nếu không coi anh là người mình thì sẽ không vây theo anh cả ngày thế đâu. Chỉ cần anh nguyện ý thì nhà của anh ở ngay “Ẩn Mình”, dù anh ra ngoài du lịch hay là qua khu khác “săn bắt”, muốn về lúc nào cũng được hết, đừng cứ mãi…”

Dính lấy tôi. 

Lúc này, Gabriel ngắt lời hắn: “Vậy nên cậu có ký ức cổ đại… rất lâu về trước nhỉ?”

Quạ Đen khựng lại: “Anh cũng có thể nói như vậy, nhưng mà…”

“Cậu nói mình và người khác cũng có khoảng cách tư tưởng, nhưng chỗ này,” Gabriel điểm vào ngực Quạ Đen, “Có một thời đại, đúng không? Tôi đã trông thấy những con chữ xinh đẹp ấy.”

Quạ Đen: “...”

“Thật tốt,” Gabriel ngẩng đầu lên, gương mặt dưới chiếc mũ choàng treo chiếc mặt nạ biến thành nụ cười mỉm vạn năm không đổi, vừa nhìn đã biết giả dối, “Cậu là “dị loại” đến từ nơi ấy, tôi tới từ rương nuôi trồng, nơi ấy của cậu hẳn là một thế giới khác biệt… Chỗ của tôi đều là giả hết.” 

Quạ Đen không còn gì để nói. 

Gabriel cảm nhận nhịp tim khẽ thay đổi của hắn trong chốc lát rồi lại dựa ra sau, hơi kéo giãn khoảng cách với Quạ Đen, nói như thể đang lẩm bẩm một mình: “Hoặc là rất xa xôi hoặc là giả dối, có thể với tôi mà nói, cậu… à, không sao cả.”

Quạ Đen: “...” 

Không sao thật không? 

“Vậy nên cậu mới thích ở một mình nhỉ? Như vậy có không gian của riêng mình, tôi thì chưa từng có không gian của riêng mình. Có khi mở mắt ra, thấy quanh mình chẳng có lấy một người, tôi sẽ ngỡ là mình đã quay về trong rương nuôi trồng nên mới sang chỗ cậu đi một vòng, xác nhận đôi chút, chắc là làm ồn tới cậu rồi nhỉ?”

Quạ Đen: “...”

Lương, lương tâm. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top